Bốn mắt nhìn nhau.
Đúng lúc này, âm thanh trên TV như phảng phất hiểu được tiếng người, bỗng nhiên im bặt. Chung quanh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng cây kim rơi xuống, cục diện trở nên cực kỳ lúng túng.
Ôn Dĩ Phàm bình tĩnh thu lại ánh mắt.
Nhưng trong lòng cảm xúc lại dâng lên cuồn cuộn như sóng to gió lớn.
Ôm, lấy, tôi.
Hôn, tôi, một, chút.
Ôm.
Hôn.
“…”
Hai chữ này, dường như đã đốt cháy Ôn Dĩ Phàm.
Ôn Dĩ Phàm có thể cảm nhận rõ ràng gò má mình đang nóng lên như lửa đốt, hoàn toàn không thể khống chế được. Cô nghĩ, cố đợi một chút để bình phục lại tâm tình, ổn định lại, bình tĩnh phân tích lại mọi chuyện.
Rồi sau đó sẽ nhanh chóng cho anh một câu trả lời thích hợp.
Nhưng Tang Diên căn bản không cho cô một chút thời gian nào. Ánh mắt anh vẫn đặt trên người cô, cà lơ phất phơ nói: “Không đúng sao, vậy sao cô còn đỏ mặt?”
Ôn Dĩ Phàm bình tĩnh nói: “A, đỏ sao?”
Như mới phát hiện ra một châu lục mới, Tang Diên chăm chú nhìn cô: “Đúng vậy.”
“Chắc là vì tối nay tôi ăn đồ cay quá đó.” Ôn Dĩ Phàm sắc mặt không đổi cố viện lý do, giọng nói cũng không hoảng hốt không vội vàng: “Mới vừa rồi bạn tôi cũng nói mặt tôi rất đỏ.”
Tang Diên hơi bĩu môi, rõ ràng là không tin lời cô: “Thì ra là như vậy.”
Ôn Dĩ Phàm cũng không để ý anh có tin hay không, lúc này chỉ cần ứng phó được là đủ rồi. Nhưng nghĩ lại một chút, cô lại cảm thấy lời Tang Diên nói không hợp lý lắm.
Nếu như anh nói chỉ là ôm thôi, thì Ôn Dĩ Phàm còn có thể tin là thật.
Dù sao thì hành động này cũng dễ thực hiện.
Nhưng còn hôn thì…
Ôn Dĩ Phàm cảm thấy nếu mình bị mộng du rồi đánh anh một trận, so với chuyện anh nói còn đáng tin hơn.
“Chuyện này, có phải là anh nói…” Ôn Dĩ Phàm giọng nói tinh tế, cố cân nhắc cách dùng từ: “Hơi khoa trương một chút rồi không? Có thể tôi mộng du rồi chẳng qua là vô tình đụng vào người anh, sau đó tay chân đụng chạm một chút thôi.”
“A. Vậy ý của cô chính là…” Tang Diên nói rất chậm, trực tiếp vạch trần: “Tôi cố ý hắt nước bẩn lên người cô.”
“…” Ôn Dĩ Phàm lập tức nói: “Tôi không có ý đó.”
“Tôi cũng không muốn chỉ trích cô.” Tóc Tang Diên rơi tán loạn trên trán, có vẻ mất tập trung: “Nhưng dù sao tôi cũng đã bị chiếm tiện nghi rồi, cô cũng không thể lại cắn tôi thêm một phát nữa chứ?”
Ôn Dĩ Phàm hoàn toàn không nhớ được chút gì, lúc này có cảm giác mình như người câm đang uống thuốc đắng. Nhưng cô thấy lời của anh thật sự không hợp lý, không nhịn được nói: “Nếu chuyện này thật sự xảy ra, thì anh đã nói với tôi từ trước rồi.”
“Sao lại không nói?” Tang Diên nói: “Nhưng chẳng phải là cô giải thích là tình huống đặc biệt sao?”
“…”
“Dù sao tôi cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy.”
Câu nói của anh khiến Ôn Dĩ Phàm sửng sốt, cô nhớ lại hôm đến nhà Triệu Viện Đông, ngày hôm sau tỉnh dậy thì nhận được tin nhắn có biểu tượng ngón tay cái kia của anh.
Ôn Dĩ Phàm chợt trầm mặc, cũng bắt đầu hoài nghi chính mình.
Tang Diên lại còn đâm thêm một nhát: “Chẳng qua chỉ là…”
Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu.
“Ban ngày nghĩ gì, thì ban đêm…” Tang Diên kéo dài giọng, nói từng chữ: “Mộng, du, cái đó?”
“…”
Ôn Dĩ Phàm nhịn một chút: “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Tang Diên: “Nói đi.”
Lúc anh vừa nói ra chuyện này, cô đã muốn hỏi anh, nhưng lại cảm thấy vấn đề này rất lúng túng, sẽ đem cục diện bây giờ đẩy đến tình trạng khó xử hơn nữa.
Cho nên Ôn Dĩ Phàm cố chịu đựng không đề cập đến.
Nhưng lúc này cô đã bị thái độ của anh bức đến không nhịn được: “Tôi hôn anh ở chỗ nào…”
“…” Tang Diên ngẩn ra.
Không khí ái muội theo lời nói của cô lan tỏa trong không khí, quay tơ bóc kén rồi lên men, khuếch tán ra.
Vừa nói xong, Ôn Dĩ Phàm cũng hơi hối hận. Nhưng lời đã nói như bát nước hắt ra, cũng không thể thu hồi lại được. Đầu óc cô muốn nổ tung, nhưng ánh mắt nhìn vào anh vẫn rất bình thản, giả vờ như đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Tang Diên nâng mắt, tùy ý chỉ chỉ bên khóe môi bên phải của mình.
“Làm sao?”
“Vị trí anh vừa chỉ ngón tay vào, so sánh chênh lệch chiều cao giữa hai chúng ta, hẳn là tôi…” Ôn Dĩ Phàm ngừng hai giây, không có cách nào ở nói ra chữ kia, sửa lời nói: “Không đụng được.”
Tang Diên thẳng thắn nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, rồi sau đó khoan hồng độ lượng nói: “Được rồi, không thừa nhận cũng không sao.”
“…”
Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên đứng lên: “Nếu không..”
Tang Diên ngẩng đầu.
Một giây sau, Ôn Dĩ Phàm lại thốt ra một câu: “Hai chúng ta tái diễn lại sự việc một chút?”
“…”
Tang Diên cười: “Cô muốn kiếm cớ để chiếm tiện nghi của tôi lần thứ hai sao?”
“Tôi sẽ không đụng vào người anh đâu.” Ôn Dĩ Phàm nhã nhặn nói: “Chỉ là tôi thấy lời của anh nói khả năng xảy ra hơi thấp, nên tôi muốn chứng thực một chút, để sau này anh ở đây, vẫn cảm thấy bản thân mình được an toàn.”
“…”
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh: “Anh có thể đứng lên một chút không?”
Tang Diên tựa lưng vào ghế sofa, hơi ngửa đầu, tự nhiên nhìn cô một lúc lâu. Anh cũng không nói nhiều, đặt điện thoại sang một bên, làm như thỏa hiệp mà đứng lên.
Tình trạng của hai người trong chớp mắt lại đảo lộn.
Tang Diên cao hơn cô khoảng chừng một cái đầu, cô đứng vừa vặn đến hàm dưới của anh. Theo cử động đứng lên của anh, Ôn Dĩ Phàm ánh mắt từ dưới đi lên, đang cúi đầu nhìn anh bỗng trở thành ngẩng đầu.
Ở góc độ này, cô không thể chạm được đến vị trí anh nói lúc nãy.
“Đúng không.” Ôn Dĩ Phàm chăm chú nhìn khóe môi anh, lập tức nhẹ nhàng thở ra: “Căn bản tôi không thể nào đụng tới, cho nên có phải là hiểu lầm gì đó không…Chỉ trừ khi là tôi nhón chân, hoặc là anh cúi đầu…”
Ôn Dĩ Phàm vừa nói vừa giương mắt, đụng phải ánh mắt anh.
Cô hơi giật mình, lúc này mới chợt phát hiện, khoảng cách của hai người đã vô tình kéo lại rất gần.
Không gian như bị ngưng đọng lại.
Dường như chỉ một giây nữa thôi, người đàn ông trước mắt sẽ theo lời cô nói mà cúi đầu xuống.
Ôn Dĩ Phàm cố dời ánh mắt, tim mơ hồ đập nhanh hơn. Cô mím môi, lui về sau một bước, không muốn rối rắm ở đây nữa: “Dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi.”
Ánh mắt Tang Diên đen nhánh, sâu thẳm như màn đêm.
“Quả thật anh cũng không có lý do gì để lừa tôi. Mặc dù hành động này tôi không khống chế được, nhưng tôi vẫn muốn giải thích rõ với anh.” Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Sau này nếu như còn có chuyện như vậy xảy ra, anh cứ trực tiếp đấm cho tôi một cái là được.”
“…”
Ôn Dĩ Phàm nghẹn một lúc, cuối cùng nhắc nhở anh: “Bảo vệ tốt bản thân.”
…
Liên tục ném ra mấy câu xong, Ôn Dĩ Phàm lập tức trở về phòng. Cô đóng cửa lại, đứng tựa vào cánh cửa, ngẫm lại xem bản thân vừa mới nói lung tung cái gì.
Từng câu từng câu, thấy không có vấn đề gì, Ôn Dĩ Phàm mới lấy lại tinh thần đi vào trong.
Cô nằm dài trên giường, chăm chú nhìn trần nhà, suy nghĩ đến vị trí mà Tang Diên mới vừa chỉ.
Hình như là vị trí lúm đồng tiền của anh.
“…”
A.
Chắc không phải là thật chứ.
Nhưng suốt bốn năm học đại học cô mộng du nhiều lần như vậy, cũng chưa nghe có bạn cùng phòng nào nói, là lúc mộng du cô chủ động ôm người khác..
Nhưng trước kia.
Quả thật là.
Cô vô cùng thích.
Lúm đồng tiền của Tang Diên.
Lúc này Ôn Dĩ Phàm cũng không thể khẳng định được.
Cô thấy đầu óc mình giống như bị đổ keo vào, dính thành một đống, cái gì cũng không suy xét được nữa. Sau một lúc lâu, Ôn Dĩ Phàm chợt ngồi dậy, cầm cái ghế ở trước bàn trang điểm, chặn ở trước cửa phòng.
…..
Mấy ngày sau đó, mỗi khi Ôn Dĩ Phàm tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên chính là nhìn xem cái ghế còn ở vị trí cũ không. Cứ lo lắng như vậy một khoảng thời gian, khi chắc chắn không có gì khác thường, tinh thần cô mới thả lỏng hơn.
Tuy không thể chứng thực lời Tang Diên nói là thật hay giả, nhưng Ôn Dĩ Phàm luôn có cảm giác mình đã làm chuyện trái lương tâm. Lúc nhìn thấy anh, trong lòng cô luôn quanh quẩn cảm giác chột dạ và lúng túng.
Làm cô cảm thấy, so với trước đây, thì bây giờ sống cùng Tang Diên thật ngại ngùng.
Nhưng Tang Diên dường như không hề để ý, cứ như không có chuyện gì phát sinh, cảm xúc không có chút nào khác trước. Cũng vì vậy, Ôn Dĩ Phàm cũng không thể biểu hiện là mình để ý quá mức được.
Cô chỉ hy vọng bản thân mình sẽ không mộng du nữa, cũng sẽ không có hành động giống như vậy, hoặc là khoa trương hơn nữa.
Thoáng một cái, đã tháng ba đã trôi qua.
Ôn Dĩ Phàm xin nghỉ phép với chủ nhiệm. Tiết thanh minh hôm đó, cô không ngủ được, cố làm cách nào cũng không thể ngủ, cô tìm vài bộ phim kinh dị, rồi thức cả đêm để xem. Mãi đến khi trời gần sáng, cô mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Nhưng ngủ chưa được hai tiếng, cô lại tự nhiên tỉnh lại.
Ôn Dĩ Phàm bò dậy rửa mặt, tìm trong tủ quần áo một cái áo hoodie màu đen, rồi ra khỏi phòng. Cô ra ngoài sớm hơn thường ngày rất nhiều, Tang Diên hẳn là còn đang ngủ. Lúc này phòng khách không có một bóng người.
Bên ngoài mặt trời vẫn chưa lên, ánh sáng trong phòng mờ tối.
Ôn Dĩ Phàm cảm thấy không muốn ăn, chỉ lấy từ tủ lạnh một hộp sữa tươi, rồi nhanh chóng ra khỏi nhà.
Tra đường đi một chút, Ôn Dĩ Phàm ngồi lên xe buýt, đi đến nghĩa trang Nam Vu ở vùng ngoại ô.
Mấy lần trước, Ôn Dĩ Phàm đều theo chân Triệu Viện Đông, hoặc cùng bác cả và bà nội đến. Khi đó đều là được họ trực tiếp lái xe đưa đi, đây là lần đầu tiên cô tự ngồi xe buýt đến.
Nghĩa trang cách thành phố khá xa, đi xe buýt khoảng bốn năm tiếng.
Sau khi xuống xe, còn phải đi bộ thêm khoảng một cây số nữa. Khu vực này có nhiều công trình đang thi công, đường xá gồ ghề. Không có chỗ đậu xe riêng, cho nên xe cũng đậu lung tung.
Ôn Dĩ Phàm nhìn bản đồ trên điện thoại tìm hướng đi.
Đến nghĩa trang.
Ôn Dĩ Phàm đăng ký ở cổng, rồi sau đó theo bảng chỉ đường vào khu lưu trữ tro cốt.
Hành lang dài như không có điểm cuối, nhìn sang hai bên, là những hàng tủ dài và cao, không đếm xuể có bao nhiêu tên người đã mất. Ôn Dĩ Phàm trầm mặc đi, thẳng đến một hàng bên trong thì dừng lại.
Cô đi vào, cẩn thận tìm được ba chữ Ôn Lương Triết.
Cách lần trước đến viếng ba, cũng đã quên là bao nhiêu năm tháng rồi.
Ôn Dĩ Phàm chăm chú đọc tên, nhìn thật lâu, mới nhẹ giọng gọi: “Ba.”
“…”
“Sương Hàng trở lại rồi.”
Nhưng không có bất kỳ tiếng trả lời nào.
Ngày đó, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy không thể tin được.
Rõ ràng trước đây không lâu còn là một người sống sờ sờ, tại sao bỗng nhiên biến thành một thi thể lạnh như băng. Ba cô cao to tráng kiện như vậy, không biết bị phù phép như thế nào, mà bị thu nhỏ lại, cất vào trong cái hộp nhỏ này.
Từ lúc đó lại không nói chuyện nữa.
Cô luôn có cảm giác đây chỉ là một giấc mơ.
Tỉnh lại thì sẽ không có việc gì.
Nhưng sao cơn ác mộng này vẫn cứ kéo dài mãi, dù cô vùng vẫy thế nào cũng không có cách nào tỉnh lại.
Ôn Dĩ Phàm đứng tại chỗ, yên lặng một khoảng thời gian rất dài, không nói gì cả. Trong lúc thẫn thờ, mí mắt cô run run, bỗng nhận ra được linh vị ba phủ đầy bụi, khác biệt rõ ràng với những linh vị cạnh bên.
Thoạt nhìn là đã rất lâu không có ai đến viếng.
Triệu Viện Đông có gia đình mới, chắc mấy năm mới đến một lần. Bà nội và nhà bác cả đều ở Bắc Du, đại khái cũng sẽ không đặc biệt chạy đến đây để viếng ba. Trên bài vị, là bức ảnh Ôn Lương Triết đang mỉm cười, vĩnh viễn dừng lại ở hình ảnh đó.
Sẽ không còn bất kỳ cảm xúc gì nữa.
Hốc mắt Ôn Dĩ Phàm dần dần đỏ lên. Cô cố chớp mắt, dùng tay lau sạch bụi bặm phủ trên linh vị ba.
…..
Cô về đến nhà sớm hơn so với giờ tan tầm thường ngày.
Ôn Dĩ Phàm theo thói quen nhìn lướt qua phòng khách và phòng ngủ phụ, hình như Tang Diên vẫn chưa về. Cô rũ mắt, nhấc chân đi vào bếp. Cả ngày hôm nay, cô gần như không ăn gì, lúc này đã đói đến cồn cào.
Ôn Dĩ Phàm bắt nồi cháo trước. Rồi cô mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu ăn ra, định nấu một nồi canh nhỏ.
Mở vòi nước, Ôn Dĩ Phàm gọt vỏ mướp, rồi rửa sạch. Cô rũ mắt, cầm dao lên, động tác nhanh nhẹn thành thục cắt thành những miếng nhỏ đều tăm tắp. Rồi sau đó lại lấy ra một hộp sủi cảo từ tủ lạnh, bỏ vào nồi hai hàng.
Nấu gần xong, thì Tang Diên vừa vặn về đến nhà. Anh vừa cởi áo khoác, vừa đi đến liếc mắt vào phòng bếp, thuận miệng nói: “Hôm nay cô về sớm à?”
“Không có việc gì, nên về sớm một chút.” Ôn Dĩ Phàm nói: “Anh ăn cơm tối chưa?”
“Chưa ăn.”
“Vậy ăn chung đi, tôi nấu khá nhiều.” Ôn Dĩ Phàm tắt lửa, bưng canh đi ra ngoài: “Nhưng mà buổi tối ăn cháo có đủ no cho anh không? Nếu không thì anh nấu món khác đi?”
Tang Diên cũng vào phòng bếp, cuốn ống tay áo lên, bưng cháo ra ngoài: “Lười.”
Ôn Dĩ Phàm gật đầu.
Hai người yên lặng ăn bữa tối.
Tang Diên ăn xong trước, nhưng anh cũng không đứng dậy trở về phòng khách, chỉ ngồi nguyên tại chỗ xem điện thoại. Ôn Dĩ Phàm chậm chậm rì rì ăn cháo xong, đứng lên: “Vậy anh dọn dẹp nhé!”
Mọi khi đều là Tang Diên nấu cơm tối, nấu dư rồi kêu cô ăn giúp.
Mặc dù nghe có vẻ là anh đang nhờ vả cô, nhưng xuất phát từ tâm lý ‘ăn của người, thì cũng phải biết điều, lần nào Ôn Dĩ Phàm cũng biết điều xung phong dọn dẹp bàn. Trên thực tế cũng không có việc gì nhiều, nhà có máy rửa chén, chỉ cần dọn bàn sạch sẽ, bỏ chén vào máy rồi bấm nút là xong.
Tang Diên rất công bằng: “Được.”
Ôn Dĩ Phàm trở về phòng, rửa mặt xong rồi nằm xuống giường.
Tối hôm qua cô chỉ ngủ chưa đến hai tiếng, nhưng chẳng biết tại sao, Ôn Dĩ Phàm vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi lâu, cô không cố gắng nữa, đứng dậy mở máy tính bắt đầu viết bản thảo.
Cho đến tận hai giờ sáng, Ôn Dĩ Phàm mới ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt đã bắt đầu không thể mở lên nổi nữa.
Đang chuẩn bị trở về giường, cô lại nghĩ đến một chuyện, xoay người đem ghế dời đến cửa.
Chắn lại con đường duy nhất để ra ngoài.
….
Ba giờ sáng.
Tang Diên đánh xong ván game cuối cùng, đi đến bếp cầm bình nước lạnh ra. Anh vặn mở nắp bình, hớp vài ngụm, đang định trở về phòng, thì bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng động.
Hàng mi anh rung rung, cất bước đi ra ngoài.
Vừa vặn nhìn thấy Ôn Dĩ Phàm từ hành lang đi ra, như không nhìn thấy anh, bước chân không hề ngừng lại. Động tác của cô chậm chạp, biểu tình cũng đờ đẫn khác thường, nhìn như sắp đụng vào cạnh kệ sách.
Tang Diên giật mình, đi nhanh đến trước mặt cô, đưa tay ra chắn trước đầu cô.
Ngay lúc đó, Ôn Dĩ Phàm đập trán vào lòng bàn tay anh.
Động tác bỗng dừng lại.
Qua mấy giây, Ôn Dĩ Phàm chuyển hướng, đi về phía ghế sofa.
Tang Diên thu tay về, vừa tiếp tục uống nước, vừa chú ý cử động của cô.
Giống như lần trước.
Ôn Dĩ Phàm đi đến ghế sofa, ngồi xuống, ánh mắt mơ màng mà chăm chú nhìn vào hư không.
Tang Diên đi đến bên cạnh cô, không ngồi về vị trí bình thường, mà tùy ý kéo cái ghế nhỏ trước mặt qua, ngồi đối diện cô.
Ánh sáng ở phòng khách vẫn lờ mờ, Tang Diên cũng không đặc biệt đi mở đèn. Bên ngoài ánh trăng chiếu vào, hơn nữa hành lang mở đèn rất sáng, lúc này bên trong phòng khách cũng không lộ vẻ ảm đạm.
Không khí cực kỳ an tĩnh.
Chỉ thỉnh thoảng truyền đến tiếng Tang Diên uống nước.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt Ôn Dĩ Phàm rủ xuống, rồi như chú ý đến Tang Diên đang ở bên cạnh. Vẻ mặt cô ngơ ngác như không có khả năng suy nghĩ, nhưng ánh mắt lại tập trung trên người Tang Diên.
Dưới ánh sáng lờ mờ này lại hơi đáng sợ.
Nhưng Tang Diên ngược lại chỉ thấy buồn cười: “Cuối cùng cũng thấy tôi rồi?”
Ôn Dĩ Phàm không lên tiếng, mí mắt rung rung, ánh mắt tập trung vào bên phải khóe môi anh.
Tang Diên cân nhắc nói: “Nhìn cái gì vậy?”
Thấy ánh mắt của cô vẫn một mực không rời, Tang Diên bỗng nhiên nghĩ đến bản thân có một lúm đồng tiền ngay tại vị trí đó, đang định bật cười. Nhưng cùng lúc đó, vốn đang ngoan ngoãn ngồi không nhúc nhích ở ghế sofa, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên cúi người đến.
Hướng về phía anh.
Động tác vẫn chậm chạp, nhưng lộ rõ mục đích.
Ánh mắt cô vẫn đặt ở bên phải khóe môi anh.
Khoảng cách dần dần kéo lại gần.
Như đoán được chuyện sắp xảy ra, Tang Diên thẳng tắp chăm chú nhìn cô, hầu kết chậm rãi chuyển động. Anh không chủ động làm bất kỳ hành động nào khác, nhưng cũng không hề né tránh, chỉ ngồi yên tại chỗ.
Giống như một kẻ xâm lược đang mai phục ở một nơi tối tăm.
Nhưng kiên nhẫn đến đỉnh điểm, chờ cô chủ động, từng chút một, đưa bản thân mình đến đây.
Ôn Dĩ Phàm giơ tay lên, vịn vào bả vai anh.
Khoảnh khắc đó, thời gian như chậm lại.
Một giây như dài hơn cả một năm.
Tang Diên rũ mi.
Nhìn vào đôi mắt mà anh vẫn luôn thương nhớ. Hàng mi cô dày rậm, mỗi cái chớp mắt lại như bàn chải cào vào lòng anh. Khuôn mặt cô không trang điểm, làn da trắng sáng đến gần như trong suốt.
Như một cảnh tượng trong mơ.
Trong nháy mắt kế tiếp, đúng như dự đoán của anh.
Tang Diên cảm nhận rất rõ ràng, có gì đó, chạm đến bên phải khóe môi anh.