Khinh Ngữ

Chương 26



Tô Dật An ở trong miệng Vương mập mạp và Tô Hạ, không hề giống giáo sư Tô mà cô biết khi học đại học, mà càng giống Tô Dật An đi lạc hồi bé kia, lại tìm trở về.

Lâm Khinh Ngữ ngủ thiếp đi trong tâm tình kỳ diệu, tối nay bị kinh ngạc hoảng sợ lớn như vậy, trong mộng nhất định không thể thiếu được trở lại cảnh tượng kinh hãi trong phòng y tế của trường học, cô lại một lần nữa mơ thấy biến thái đập vỡ cửa thủy tinh của phòng y tế trong trường học, đưa tay vặn nắm cửa, lại một lần nữa mơ thấy cảnh Tô Dật An đẩy cửa đi tới che chở cô ở sau lưng.

Cuối cùng nằm mơ thấy, không thấy biến thái, chỉ có Tô Dật An nắm tay cô, giấu cô sau lưng, thủ thỉ thù thì, cực kỳ dịu dàng nói cho cô biết, “Cửa, phải kéo vào bên trong.”

Một đêm mơ hoang đường.

Ngày hôm sau Lâm Khinh Ngữ tỉnh lại, say, cảm vẫn không hết, cô dứt khoát xin nghỉ bệnh, bị bệnh liệt giường. Bây giờ biến thái Giới Vu còn không tìm được, học viện cũng hết sức đồng ý cho Lâm Khinh Ngữ nghỉ, giáo viên phụ đạo thậm chí còn nói để cho cô về nhà nghỉ ngơi. Lâm Khinh Ngữ đương nhiên không hề do dự từ chối, cô không muốn để cho mẹ biết những chuyện này, cũng không muốn mẹ lo sợ thêm.

Cô cứ ngủ mê man hai ngày trong phòng ngủ. Các bạn cùng phòng chăm sóc cô nhiều hơn. Chờ đến ngày thứ ba Lâm Khinh Ngữ dưỡng bệnh đến không sai biệt lắm, cô quyết định bắt đầu lên lớp.

Vương mập mạp trượng nghĩa di1enda4nle3qu21ydo0n vỗ ngực: “Người anh em, từ nay trở đi, anh đây sẽ đồng hành cùng cậu, đợi đến khi tên biến thái này bị bắt mới thôi.

Tạ Thành Hiên ở bên cạnh cười: “Thôi đi, quay đầu lại gặp phải tội phạm này, sợ rằng cậu còn chạy trốn nhanh hơn Lâm Thanh Vũ.”

Vương mập mạp ghét bỏ lườm Tạ Thành Hiên: “Tôi đã nói với cậu kẻ bệnh hoạn thành công thích người khác giới không cần nhảy trước mặt tôi, ông đây trượng nghĩa, ông đây bằng lòng đi cùng Lâm Thanh Vũ toàn bộ hành trình, có bản lĩnh cậu cũng tới, mấy ngày nay không để ý tới tiểu Thi nhà cậu, cậu tới đi!”

Tạ Thành Hiên bị cậu ta nói đành cười, lại vỗ vỗ vai Lâm Thanh Vũ: “Nếu cậu cần hỗ trợ nói một tiếng, tôi không thể cùng cậu toàn bộ, nhưng vẫn có thể nặn ra chút thời gian để tới, tiểu Thi là cô gái tốt có hiểu biết, sẽ thông cảm cho tôi.”

Lâm Khinh Ngữ đành phải nhếch miệng giả bộ cười.

Buổi sáng Vương mập mạp và Lâm Khinh Ngữ lên lớp, xế chiều ra ngoài sửa điện thoại di động, sửa điện thoại di động phải đợi một khoảng thời gian, hai người lại lò dò đi lên mạng. Vương mập mạp chơi trò chơi không dừng lại được, mà Lâm Khinh Ngữ ở bên cạnh, tìm Weibo Kỷ Yên Nhiên, nghe một bài hát của cô ấy.

Lâm  Khinh Ngữ càng nghe càng cảm thấy, mình nhất định đã nghe giọng hát Kỷ Yên Nhiên ở đâu rồi, cô cố gắng hồi tưởng lại, đang cảm thấy có chút manh mối, Vương mập mạp đột nhiên bỏ tai nghe xuống, ôm điện thoại di động đứng lên.

Lâm Khinh Ngữ bỏ tai nghe ra nhìn cậu ta: “Sao vậy?”

“Giai Bảo của tôi…” Vương mập mạp kích động đến cằm đôi hơi run, “Giai Bảo của tôi, hẹn tôi đi gặp mặt bây giờ!”

Lâm Khinh Ngữ khẽ nhíu mày: “Cho nên…”

“Thanh Vũ!” Vương mập mạp ngồi xổm xuống, mắt hổ rưng rưng nhìn Lâm Khinh Ngữ.

Lâm Khinh Ngữ lạnh lùng châm chọc cậu ta: “Cậu nói rất hay trượng nghĩa và đi theo? Khinh bỉ khí thế yêu khác giới?”

“Người anh em! Đại ca! Hôm nay là tôi có lỗi với cậu! Chỉ có điều qua hôm nay, từ nay về sau nếu cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa đều có thể!” Vương mập mạp đứng dậy, “Tôi đưa điện thoại di động của tôi cho cậu, cậu tự gọi điện thoại cho Tạ Thành Hiên kêu cậu ta đến đón cậu, tôi đi trước!”

Sau đó khi Lâm Khinh Ngữ còn chưa kịp phản ứng lại, Vương mập mạp đã nhanh chóng chạy ra ngoài rồi.

Lâm Khinh Ngữ cầm điện thoại di động của cậu ta trầm mặc hồi lâu, gọi điện thoại cho Tạ Thành Hiên, mà sau khi Tạ Thành Hiên hơi chần chừ, nói chờ cậu ta thương lượng với Trần Thi, Lâm Khinh Ngữ lại viện cớ, giọng vui sướng cúp điện thoại rồi.

Sau đó cô lại gọi điện thoại cho Chu Hưng, Chu Hưng đang bận rộn làm nọ kia cho giáo sư ở trong phòng lam việc, không biết đến khi nào mới có thể xong. Lâm Khinh Ngữ lại đành phải cười nói sẽ tìm người khác.

Nhưng mà khi cúp điện thoại, Lâm Khinh Ngữ lại không biết còn có thể gọi cho ai.

Trong khoảng thời gian cô thay đổi thành đàn ông này thu không ít lòng của phụ nữ, nhưng thời điểm này có thể để cho con gái nhà người ta đến đón sao! Hơn nữa hơn nữa… Bây giờ cô là một đấng mày râu khỏe mạnh lão luyện, từ quán net về trường cũng sợ hãi, ra cái dáng gì nữa!

Lâm Khinh Ngữ vừa nghĩ thế, cắn răng die nd da nl e q uu ydo n một cái, thanh toán, ra khỏi quán net, quyết định tự mình cầm điện thoại về, sau đó lướt về trường học.

Song khi co xuống cầu thang quán net, lúc đi ra, trông thấy trời âm u, còn có người xa lạ đi qua đi lại, sợ hãi lưu lại đêm hôm đó lại bị kéo ra, cô hết chịu nổi nghi thần nghi quỷ nhìn sau lưng mình, thấy không có ai, cô lui một bước, dán lưng mình lên tường, không cho ai có cơ hội đánh mình từ phía sau, lúc này mới hơi yên tâm.

Cô cứ đứng dựa vào tường quán net như vậy, nhìn người qua đường vội vã dưới bầu trời âm u. Một bước cũng bước không ra.

Cô lướt danh bạ trong điện thoại di động của Vương mập mạp, chỉ hận mình trong khoảng thời gian này không biết mấy chàng trai cường tráng như trâu…

Đột nhiên, ngón tay cô dừng lại, nhìn thấy một tên lưu trong danh bạ của Vương mập mạp – Giáo sư Tô.

Nếu như không sai, dạy khóa bọn họ, nên chỉ có một giáo sư họ Tô.

Lâm Khinh Ngữ liên tục do dự, nhìn trời càng lúc càng đen, không đi nữa tiệm điện thoại di động sẽ đóng cửa, sau đó cuối cùng cô cắn răng, bấm số điện thoại của Tô Dật An.

“A lô?”

Điện thoại kết nối, một chữ mở đầu của đầu bên kia khiến cho lòng Lâm Khinh Ngữ khẽ nâng lên hạ xuống, cô ho một tiếng, “Em…”

“Lâm Khinh Ngữ?”

Bên kia đã đoán được thân phận của cô, sau đó Lâm Khinh Ngữ gãi gãi đầu: “Là em, bây giờ em đang một mình ở quán net ngoài trường, bây giờ thầy có rảnh không, có thể…”

“Tôi tới đón em.”

Bốn chữ đơn giản, không có lời thừa thãi, thậm chí không hỏi cả nguyên nhân. Cứ bình tĩnh nói ra những lời này, ngay cả âm thanh cúp điện thoại cũng rất tỉnh táo, làm cho người ta yên tâm khó hiểu.

Nhưng ngay sau đó, điện thoại lại [email protected] vang lên, Lâm Khinh Ngữ nhận, là năm chứ cứng rắn Tô Dật An bổ sung thêm: “Đừng có chạy lung tung.” Sau đó “Tút”cúp điện thoại.

A… Ha ha.

Cô cũng biết không thể có kỳ vọng quá cao với Tô Dật An! Trong lòng anh nhất định hết sức tức giận với chuyện phiền toái đến anh!

Chỉ có điều chuyện này quả thật làm phiền anh, vì vậy Lâm Khinh Ngữ không thể làm gì khác hơn là câm  miệng trầm mặc nhịn.

Mười phút sau, Lâm Khinh Ngữ đã nhìn thấy Tô Dật An xuất hiện trước mặt mình.

Bên trong mặc áo sơ mi, khoác áo len lên, bên ngoài mặc áo lông thật dày, nhìn có vẻ rất ấm áp, mà lại khiến người ta muốn vùi vào trong áo lông của anh cọ cọ.

Tô Dật An liếc nhìn cô: “Đi thôi.” Bước chân của anh đi về phía trường học, Lâm Khinh Ngữ đúng lúc kéo anh lại: “Điện thoại di động của em vừa để ở tiệm sửa, bây giờ phải đi lấy.”

Tô Dật An liếc mắt nhìn tay cô, xoay người đi cùng cô đến tiệm điện thoại di động.

Lấy điện thoại di động, đường đến trường học xa hơn, suốt dọc đường không nói gì, không khí trầm mặc khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng. Hơn nữa Tô Dật An đến đón cô, dù ít dù nhiều cô cũng phải thể hiện chút biết ơn: “Cái kia, hôm nay để thầy đi đón em, thật sự đã làm phiền thầy…”

“Biết là tốt rồi.”

“…”

Thôi, cô vốn không có gì hay để nói với món hàng này.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Tô Dật An lại lên tiếng: “Không phải kêu em không được một mình ra ngoài sao.” Lời vừa ra đến miệng, anh giống như không nhịn được, giọng điệu lạnh lùng răn dạy, “Tội phạm còn chưa bắt được, anh ta có động cơ trả thù em, không chỉ ở bên ngoài, bên trong trường học một mình em cũng không nhất định an toàn, ăn cơm không bao nhiêu năm không có đầu óc, hoàn toàn không biết cái gì gọi là nguy hiểm sao?”

Một loạt lời nói này, hoàn toàn khiến Lâm Khinh Ngữ ngây ngẩn cả người, anh tức giận lại là vì… Lo lắng cho cô?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.