Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương

Chương 46



Trên đường về nhà gió êm sóng lặng, Hứa Vân bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, một bên xoa huyệt thái dương cho con trai, một bên nói cho Kỷ Triệu Uyên về những thay đổi của thành phố K trong những năm qua.

Sở Cửu Ca ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn vẻ mặt của mẹ, thấy giọng điệu của bà vẫn nhẹ nhàng mềm mại cậu mới yên tâm. Cậu nhắm mắt dựa vào chân mẹ mình, hừ giọng mũi làm nũng, “Mẹ gãi đầu cho con đi, như khi còn nhỏ ấy.”

“Như cún con ấy, từ nhỏ đã thích người ta gãi đầu cho,” Hứa Vân chọc cái mũi của cậu một cái, ngón tay chậm rãi gãi đầu cậu, dùng lòng bàn tay chậm rãi xoa xoa đầu cậu, “Nếu ba con nghe thấy lại kêu con chưa trưởng thành.”

Sở Cửu Ca mở mắt ra nhìn Kỷ Triệu Uyên ngồi bên, đột nhiên nhớ tới chuyện ngủ tối nay, cậu lại xoay qua hỏi Hứa Vân, “Phòng của bà nội còn chưa được dọn, nếu không thì để Kỷ Triệu Uyên ngủ với con thêm……”

“Tiểu Cửu,” Hứa Vân ngắt lời cậu, mấy giây sau mới nhẹ nhàng nói, “Sáng nay phòng cho khách đã được dọn sạch rồi. Tiểu Kỷ tới nhà chúng ta làm khách, nếu cứ ngủ chung với con hoài thì còn ra thể thống gì nữa chứ hả.”

Sở Cửu Ca cứng họng, há miệng thở dốc không nói gì. Cậu ngồi dậy từ trên đùi bà, lén lút mở mắt Kỷ Triệu Uyên, mà ánh mắt Kỷ Triệu Uyên vẫn luôn nhìn cậu, khoảng khắc cả hai nhìn nhau dường như phát ra tia lửa ở băng ghế sau của chiếc xe hơi chật hẹp.

Sở Cửu Ca nhanh chóng dời mắt, cúi đầu nhìn ngón tay mình.

Nếu cậu đoán không sai thì mẹ cậu đã nhận ra được điều gì đó rồi. Trong lòng cậu có hơi hoảng loạn, không biết làm thế nào mới phải. Cậu không dám tùy tiện đi tìm Hứa Vân để xác nhận, nếu chỉ có một mình cậu come out thì cũng không có gì là ghê gớm, cùng lắm thì ngoan ngoãn để ba đánh cho trận, cắn răng nhẫn nhịn cho qua thôi. Nhưng bây giờ con có Kỷ Triệu Uyên nữa, bất kỳ một sai sót nào cũng sẽ khiến cậu lo lắng cho thần kinh của Kỷ Triệu Uyên, điều này càng làm khó cậu.

Sở Cửu Ca cố tình giữ khoảng cách với Kỷ Triệu Uyên trước mặt Hứa Vân, giả vờ là những người bạn bình thường nhất, cậu đã lên kế hoạch cho lịch trình ngày mai, sau khi gật đầu nói “Ngủ ngon” với Kỷ Triệu Uyên thì cả hai bước vào phòng mình nghỉ ngơi.

Hứa Vân vào phòng bà nội sắp xếp cho bà, rồi đứng trước cửa phòng ngủ của Sở Cửu Ca một lúc, nhìn thấy cậu tắt đèn rồi mới quay về phòng mình.

“Em sao thế?” Sở Tín nhìn thấy bộ dáng đứng ngồi không yên của bà, ngồi dậy bóp vai cho bà, “Lúc ăn cơm không phải còn rất tốt sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Em cảm thấy giữa tiểu Kỷ với con mình có gì đó rất kì lạ,” Hứa Vân thở dài, “Nhưng lại không thể nói kì lạ chỗ nào.”

“Chắc em nghĩ nhiều rồi, quan hệ của hai đứa tốt lắm đó chứ.” Sở Tín, “Ít nhất thì con mình cũng rất lanh, không cần lo lắng nhiều thứ.”

Hứa Vân không thể nói cho Sở Tín những gì bà vừa thấy, bà không sẵn sàng chấp nhận rằng những gì mình nhìn thấy tận mắt là sự thật, nhưng may rằng vẫn tìm được nhiều lí do khác nhau cho con trai. Bà lắc đầu, hàng lông mày lá liễu dịu dàng cong lại, “Sáng mai lúc anh đi làm thì đến chỗ bảo vệ của khu nhà nhé.”

Sở Tín hỏi: “Em định làm gì?”

Hứa Vân cắn môi dưới, thở ra một hơi như đã chấp nhận, “Em muốn xem băng ghi hình ở gara.”

“Được.” Sở Tín suy nghĩ vài giây rồi đồng ý. Ông nở nụ cười với bà, duỗi tay tắt đèn nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ mau đi.”

Sáng ngày hôm sau, Sở Cửu Ca lại là người dậy cuối cùng trong nhà. Lúc cậu xuống lầu thì ba mẹ cậu đã đi ra ngoài rồi, bà nội ngẩng đầu nhìn cậu, ghét bỏ nói: “Còn lười hơn cả đậu đậu.”

Sở Cửu Ca lè lưỡi với bà nội, ngồi xổm xuống xoa xoa đậu đậu đang nằm trên hành lang, “Đậu ca, hai ta ngày nào ở nhà cũng bị chửi, hay là chúng ta bỏ nhà ra đi đi.”

Đậu đậu hé mắt nhìn cậu, rầm rì hai tiếng rồi chạy đến chỗ bà cụ nằm xuống, phẩy cái đuôi diễu võ giương oai với cậu, như muốn nói rằng: “Không thèm!”

“Đậu chân chó!” Sở Cửu Ca bĩu môi, nhìn xung quanh mấy lần rồi lại hỏi, “Sao lại chỉ có mình bà vậy ạ, Kỷ Triệu Uyên đâu?”

“Biết con dậy nên thằng bé đi hâm đồ ăn sáng cho con rồi,” bà cụ giơ tay chỉ phòng bếp, “Đáng ra phải để cháu chết đói, sau đó mời tiểu Kỷ về nhà làm cháu trai bà mới đúng.”

“Bà có thể tuyển cháu trai à?” Sở Cửu Ca cười to, “Tất cả những người được tuyển đều là cháu rể được không!”

“Nói bậy!” Bạ cụ cười khúc khích, “May mà cháu vẫn còn là một thằng nhóc, nếu không thì giáo dưỡng của khuê nữ nhà người ta bị cháu hủy hết rồi.”

Sở Cửu Ca không vui, “Cháu được giáo dục tốt như thế này, sao lại so với phế vật được?”

“Đứa con gái nào chả muốn được chiều, chỉ cần không mắc phải sai lầm vi phạm luật pháp thì con bé nó muốn làm gì liền làm gì, cho dù trời có sập xuống thì gia đình cũng chống được cho nó.” Bà cụ nói, “Đặc biệt là ba con, nếu đứa con gái đó giống được như Hứa Vân dù chỉ một chút thì ba con có thể sủng lên trời luôn.”

“May là cháu không có em gái,” Sở Cửu Ca tấm tắc, “Nếu không thì chênh lệch trong lòng cháu có thể đuổi kịp độ cao của đỉnh núi Everest luôn.”

“Ba con lúc này cũng ngại rằng cái này cưng cháu quá, ngại cái kia quan tâm cháu quá, thật ra cháu mới chính là đứa mà nó chiều dữ nhất!” Bạ cụ chọc cái chán cậu “Ba cháu khi nhỏ ngoan cực kì nhưng vẫn bị bà treo lên cây quất cho mấy roi. Nhưng bố cháu lại không bao giờ nỡ rút roi ra để đánh cháu, chỉ đánh cho một cái nhẹ thì nó đã lo tới mức ngủ không yên rồi.”

“Nhà chúng ta dùng roi để đánh sao ạ?” Sở Cửu Ca hơi giật mình, ba cậu trước kia còn lấy roi treo trong thư phòng để dọa cậu, nói nó chuyên dùng để đánh những đứa trẻ không ngoan. Nhưng khi đó roi đối với cậu không khác gì con sói nên cậu không tin chút nào.

“Không phải đâu.” Bà cụ hất cằm, “Hồi cấp ba cháu có lén lút tới quán bar chơi, suýt chút nữa thì bị người ta tiêm ma túy vào người, đêm đó ba cháu đã cởi roi xuống đấy, sau đó nhìn thấy cháu vừa đau đầu vừa nôn mửa, ba cháu lại đau lòng trước.”

Sở Cửu Ca hoàn toàn không biết chuyện này. Cậu vỗ vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi, “Cũng may là cháu chỉ đi có một lần đó.” Nói xong, cậu đột nhiên dừng lại, sau đó quỳ xuống, đặt cằm ở trên tay xe lăn của bà nội, do dự hỏi: “Bà yêu ơi, cháu có làm một chuyện có hơi quá…… Cũng không tính là quá, nhưng ba mẹ cháu chắc là sẽ có hơi khó chấp nhận, nếu để ba đánh cháu một trận thì ba có thể hả giận không ạ?”

Bà cụ nhìn cậu một lúc, ý cười rút dần, “Tiểu Cửu, cháu đã làm gì rồi?”

“Cháu không làm chuyện gì vi phạm pháp luật cả,” Sở Cửu Ca quay đầu đi, né mắt bà, “Chỉ là một chuyện thường với bản chất con người thôi.”

Bà nội nhấn đầu cậu, nhìn vào phòng bếp đầy ẩn ý, “Không thể chấp nhận không có gì là đáng sợ, điều đáng sợ nhất ấy chính là yêu nhau vì danh, nếu người ấy một lòng một dạ vì tương lai cháu mà suy nghĩ thì cháu có thể làm gì được? Cháu có thể ném xuống đất và nói rằng mình không cần ư?!” Bà nội xoay xe lăn, để lại cho cậu cái gáy, “Tiểu Kỷ gọi cháu ra ăn sáng kìa, bà dẫn đậu đậu ra ngoài, không cần để ý tới bà đâu.”

Sở Cửu Ca cong lưng xoa xoa mặt, chờ đến khi sự suy sút dịu đi mới nở nụ cười xán lạn đi vào với Kỷ Triệu Uyên, “Cục cưng ơi.”

Kỷ Triệu Uyên đặt đồ ăn sáng đã hâm nóng trên bàn, nắm lấy bàn tay đang tính cầm lấy bánh bao nhận trứng của cậu, “Nóng, đi lấy đũa đi”

“Dạ,” Sở Cửu Ca gật gật đầu, lê dép lê lướt qua anh đi cầm hai đôi đũa, “Ăn xong em sẽ dẫn anh đi con đường mà em đã đi từ nhà trẻ đến cấp ba, được không? “

Kỷ Triệu Uyên nở nụ cười, “Được.”

Sở Cửu Ca nhìn anh tới ngơ ngẩn, cắn chiếc đũa nhỏ giọng hỏi: “Meow meow, anh đã từng nghe câu này chưa?”

Kỷ Triệu Uyên ngẩng đầu nhìn cậu, “Câu nào?”

Vào thời mà Sở Cửu Ca còn học cấp 3 rất thịnh hành việc viết những câu sến tới chua răng ở những chỗ như trên tường. Lúc ấy cậu thấy ngốc quá nên chưa từng viết, nhưng Kỷ Minh lại thích vô cùng, chuyện gì cũng có thể đánh trúng tâm sự thiếu nam một góc 45 độ. Đấy có thể coi như là lịch sử đen tối, nhưng không biết tại sao bây giờ thì cậu lại thấy chuyện này cũng có tí lãng mạn. Cậu ngượng ngùng cúi đầu cười, “Em không nhớ chính xác, nhưng đại khái là tình yêu sét đánh thực ra chỉ là một giấc mơ. Anh thỏa mãn tất cả những áo tưởng và chờ mong của em về tương lai, mà giấc mơ em đã nhớ thương nửa đời ấy cũng trở thành sự thật.”

Kỷ Triệu Uyên chỉ mình, “Có phải tôi không?”

“Cục cưng ơi anh đừng có tự tin như vậy,” Sở Cửu Ca vỗ bàn cười lớn, văng cả đũa ra ngoài, “Em chỉ giải thích câu đó thôi.”

“Còn tôi thì sao?” Kỷ Triệu Uyên nhặt đũa về cho cậu, vẫn nghiêm túc nhìn cậu, đợi cậu cười xong mới thấp giọng nói: “Tôi đã biến ước mơ của em thành hiện thực chưa?”

Tình yêu của Sở Tín và Hứa Vân dành cho nhau nhiều hơn dành cho con trai mình vô cùng, hồi nhỏ mỗi lần cậu nhìn ba mẹ mình ân ái đều sẽ nhịn không được chờ mong nghĩ ngợi về nửa kia của mình. Ban nãy cậu nhìn Kỷ Triệu Uyên đứng trong phòng bếp nhà mình giúp cậu hâm bữa sáng, tình cảm nhẹ nhàng và bền lâu nhất cũng chỉ là trong thời gian dài, bùng cháy thành ngọn lửa hồng nhỏ.

Lòng cậu bỗng chợt bàng hoàng, cảm giác như có một tinh linh nhỏ đi trên chuyến tàu không gian thời gian đến từ thời thơ ấu, dọc đường đi, những cánh hoa loa kèn đỏ cam bay lả tả bao trùm cả một góc trời. Nếu bà nội cậu không ở đây, có lẽ cậu sẽ ôm chặt lấy Kỷ Triệu Uyên từ phía sau, khóc hic hic đầy tủi thân.

Đó giống như cuộc hành trình hồn nhiên và bền bỉ nhất, một mình cậu bước qua tuổi thiếu niên ngỗ ngược, luôn tin vào sự tồn tại của người nào đó, thêm bớt thêm bớt để cụ thể hóa hình ảnh trong lòng.

“Đương nhiên!” Hai mắt Sở Cửu Ca đột nhiên nóng lên, duỗi ngón tay vẽ những vòng tròn trên lòng bàn tay Kỷ Triệu Uyên, “Anh đã hoàn toàn lấp đầy mọi tưởng tượng và ước mơ của em, ôm lấy em chặt chẽ.”

Vì thế, ở độ tuổi hai mươi, Kỷ Triệu Uyên đã hoàn toàn thực hiện được ước mơ của cậu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.