Kỷ Triệu Uyên đưa chìa khóa cho Sở Cửu Ca, “Ở trong xe chờ tôi.”
Sở Cửu Ca mở trận bóng rổ trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, em đảm bảo không đi đâu hết!”
Kỷ Triệu Uyên cười xoa đầu cậu, quay đầu rời đi mà hoàn toàn không nhận ra Sở Cửu Ca đang lén lút đi theo sau.
Kỷ Triệu Uyên hẹn Lâm Dục ở trong một góc của tòa nhà phòng thích nghiệm.
Lâm Dục mặc một cái áo khoác màu xám nhạt, gió mùa thu thổi bay vạt áo, hắn nắm chặt khăng quàng cổ của mình, ngẩng đầu chào Kỷ Triệu Uyên: “Weller!”
Kỷ Triệu Uyên hai tay đút túi đứng dựa vào tường, sóng lưng thẳng tắp, ngay phút ấy khiến hắn nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên bản thân nhìn thấy Kỷ Triệu Uyên.
Cũng trong một góc tường đỏ loang lổ này, Kỷ Triệu Uyên giống như một vị thần đã cứu hắn ra từ đám lửa, xa xôi đến mức khiến hắn không cảm thấy chân thật.
Thời thơ ấu hắn rất hay nghe mẹ mình đọc Kinh Thánh, mẹ hắn cúi đầu nhắm mắt thành kính chắp tay trước ngực, chậm rãi thì thầm: “Ngươi đừng sợ hãi, bởi vì ta tồn tại cùng ngươi; đừng bối rối, bởi vì ta là thần của ngươi.
Ta sẽ thêm sức cho ngươi, ta sẽ giúp ngươi, lấy lẽ phải của ta nâng đỡ ngươi.”
Thật đáng tiếc là hắn không phải tín đồ, hắn không cần thần.
Nếu thần có thể trở thành một phàm nhân, cùng hắn lăn lộn trong thế giới dơ bẩn đầy tội lỗi này thì tốt rồi.
Hắn đã mơ ước nhiều năm, cuối cùng trong đống hỗn loạn cũng có một tia sáng.
Nhưng thần của hắn thật là bình thường, bị khuyết tật gen bẩm sinh, thậm chí còn kém cỏi hơn cả hắn, hắn chỉ cần cho đi một chút nhân từ và cảm thông là đã có thể có được dễ như trở bàn tay.
Hắn cười bước tới bên cạnh Kỷ Triệu Uyên “Tìm một chỗ nào ngồi đi, đến trưa tôi mời anh ăn cơm.”
“Không cần, có người đang đợi tôi về nhà.” Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, nhích sang bên cạnh một bước cách xa hắn ra, “Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyên.”
Lâm Dục dựa vào tường, giơ tay sờ mũi, “Anh nói đi.”
“Là cậu nói cho Khang Lai Lệ đúng không,” Kỷ Triệu Uyên nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, “Vì sao?”
Lâm Dục chợt dừng, bàn tay sau lưng nắm chặt lại, nhíu mày hỏi: “Là tên ngu ngốc kia nói cho anh đúng không?”
Vẻ mặt Kỷ Triệu Uyên trầm xuống, giọng điệu cứng ngắc, “Thứ nhất, anh không được gọi em ấy như thế lần nào nữa; thứ hai, đây là suy đoán của tôi, không liên quan đến em ấy.”
“Suy đoán của anh?” Hắn ngẩng đầu nhìn Kỷ Triệu Uyên, lời nói vữa giận dữ vừa giễu cợt, “Tôi thật sự không biết anh trở nên thấu lòng người và thạo đời như vậy từ khi nào?” Hắn dùng ngón tay chọc vào ngực mình, nghiêng người về phía trước, “Anh không nhìn thấy tôi thích anh sao? Rốt cuộc là do anh mù hay do tôi vô hình? Cái tên ngu ngốc kia có gì đặc biệt hơn người, đó chỉ là một tên công tử không có học vấn mà thôi, cậu ta dựa vào cái gì hả?!”
“Lâm Dục!” Kỷ Triệu Uyên quát lên.
Sở Cửu Ca đang nghe trộm trong góc giật cả mình, hụt chân ngã xuống cầu thang, té nằm xuống bãi cỏ khô.
Cậu thuận tay nắm cỏ bỏ vào miệng, dứt khoát ngồi dưới đất tiếp tục nghe lén.
Kỷ Triệu Uyên lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, đừng có gọi em ấy như vậy!”
Trong lòng Lâm Dục đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, tựa như người suy nhược tinh thần người cuối cùng cũng nghe tiếng giày rơi xuống lần thứ hai [1], có cảm giác nhẹ nhõm trần ai lạc định [2].
“Tôi nói nhiều như vậy anh cũng chỉ nghe được mỗi tên của cậu ta.” Hắn cười lạnh lui về phía sau một bước, khóe miệng hơi cong lên, “Anh cảm thấy người như anh, mỗi một lời nói mỗi một hành động đều phải dựa vào việc bắt chước từ người khác, có ai có thể yêu anh một cách thật lòng? Cho dù bây giờ cậu ta yêu anh, nhưng có thể được bao lâu?”
[2]: trần ai lạc định – mọi chuyện đã được định.
Dường như Sở Cửu Ca đã cho anh quá nhiều an toàn, nên giờ đây khi không có cậu bên cạnh, chiếc nhẫn cưới nho nhỏ đã bảo vệ Kỷ Triệu Uyên vững chắc.
Kỷ Triệu Uyên cong môi mỉm cười, rũ mắt nhìn Lâm Dục, “So với anh, tôi càng tin em ấy hơn.”
“Suy cho cùng cậu ta chỉ mới hơn hai mươi,” Lâm Dục khinh thường nói, “Puppy love [3].”
Kỷ Triệu Uyên cau mày, đồ mình thương bị người khác hạ thấp một cách trần trụi như vậy, điều này khiến anh thậm chí còn không muốn phản bác.
Sự giao thoa của anh và Lâm Dục càng càng ít sau khi hai người vào đại học, khi đó anh vẫn sống trong thế giới của riêng mình, nhưng cậu bé nhát gan ngày nào giờ lại tinh tế đến mức có thể chào hỏi hầu hết mọi người trong khuôn viên trường.
Anh hoàn toàn không rõ Lâm Dục đã có sự cay nghiệt trong mắt mình từ khi nào.
Anh nhớ tới những lời Sở Cửu Ca đã nói với Khang Lai Lệ, suy nghĩ rồi áp dụng nó vào tình huống hiện tại.
Sở Cửu Ca đã mang tới cho anh một thế giới có hình trái tìm đầy dịu dàng, anh mong muốn rằng mình có thể bước vào đó càng sớm càng tốt, nhưng kỳ vọng này không thể dựa trên việc phủ nhận quá khứ.
Anh không thể phủ nhận ảnh hưởng của Lâm Dục đối với anh trong những ngày tháng cằn cỗi, đối với tất cả những gì trước đây, anh nợ Lâm Dục một lời cảm ơn.
Bất kể là do Lâm Dục ác ý hãm hại hay là lý do khác, anh luôn không nỡ.
“Cảm ơn anh.” Kỷ Triệu Uyên nói.
Lâm Dục hơi kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Cảm ơn tôi?”
“Đúng,” Kỷ Triệu Uyên gật đầu, “Nói xong câu này tôi mới có thể bắt đầu ghét anh.”
Nghe đến đó, Sở Cửu Ca đang nghe len suýt nữa bật cười lớn tiếng.
Xem ra mèo nhà cậu xử lí rất khá, hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Cậu phun cọng cỏ trong miệng ra, cong người rón ra rón rén bỏ chạy trước.
Trước khi Kỷ Triệu Uyên trở lại bãi đỗ xe, Sơ Cuử Ca đã trèo vào ghế phụ trước, làm bộ làm tịch cầm điện thoại chơi.
Cậu nhìn Kỷ Triệu Uyên đi tới, ấn cửa sổ xe xuống hỏi: “Xong rồi ạ?”
“Ừ.” Kỷ Triệu Uyên cúi người hôn cậu, sau đó vươn tay muốn xoa đầu cậu, nhưng có hơi khó hiểu khi lấy xuống mấy cọng cỏ khô, “Vừa nãy em đi đâu vậy?”
“Đâu, đâu có đâu,” Sở Cửu Ca xấu hổ cười ha ha hai tiếng,” Chắc chắn là Love làm! Sáng này nó mới bò lên đầu em chơi một lúc!”
Kỷ Triệu Uyên nhướng mày nhìn cậu không hề ngắt ngứ vu oan cho Love, không bình luận gì.
Ở ngôi nhà bên kia, con mèo trắng nhỏ đang chơi bóng sợi bỗng dừng lại và hắt hơi.
Hai giờ chiều, hai người ngồi bên cạnh Love đồng loạt biến mất, nó ngơ ngác nhìn xung quanh, kêu hai tiếng meo meo cũng không ai trả lời, liền nhảy khỏi ghế sô pha, tự mình đi chơi.
Sở Cửu Ca ngày hôm nay vô cùng nhiệt tình, treo trên người Kỷ Triệu Uyên mãi không chịu xuống, không biết xấu hổ cầu xin anh ôm mình.
Kỷ Triệu Uyên một tay ôm cậu, một tay vướt mái tóc xoăn ướt đẫm của cậu ra sau, hôn lên trán cậu, “Đừng nghịch.”
“Em không nghịch,” Sở Cửu Ca bật cười, ngoan ngoãn thả lòng người để anh đè mình xuống giường, hai chân trắng thon dài vòng qua eo anh, “Anh meow một tiếng cho em nghe được không? Chỉ một tiếng thôi! Em muốn nghe lắm lắm!”
Kỷ Triệu Uyên đau đầu lấp kín miệng cậu, dùng sức đâm vào điểm mẫn cảm để cậu không còn sức để nói tiếng nào nữa.
Mãi cho tới khi đã tắm sạch sẽ, bọn họ dựa vào đầu giường, Kỷ Triệu Uyên vẫn chưa meow cho cậu nghe.
Sở Cửu Ca trong lòng mất mát, không biết nguyện vọng này rốt cuộc khi nào mới có thể thực hiện được.
Cậu vùi cả người vào trong lòng ngực Kỷ Triệu Uyên, bĩu môi, sau đó nhỏ giọng nói: “Buồn ngủ quá.”
Kỷ Triệu Uyên để đầu gối xuống thấp xoa xoa đầu cậu “Ngủ đi.”
Sở Cửu Ca túm lấy tay anh, như con bạch tuộc quấn chặt lấy, ép anh phải nằm xuống với mình, “Anh chưa dỗ em ngủ, em không ngủ được.”
“Ngủ ngon, bé Cam ơi.” Kỷ Triệu Uyên hôn lên má lúm hạt gạo của cậu, rồi hôn lên đôi môi đỏ thắm.
“Được,” Sở Cửu Ca dịch sát về phía anh, chân đặt lên trên người, “Nhớ mơ thấy em nha cục cưng!”
Kỷ Triệu Uyên nhắm hai mắt lại, nhưng Sở Cửu Ca cố ý thức, thỉnh thoảng cậu lại mở một mắt ra nhìn Kỷ Triệu Uyên.
Sau khi xác định Kỷ Triệu Uyên đã hoàn toàn ngủ say, cậu yên lặng bỏ dậy khỏi giường, cầm điện thoại Kỷ Triệu Uyên tay chân nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Lạc Mễ cùng Chris đang đứng bên ngoài chờ cậu, nhìn thấy cậu ra thì Chris phấn khích lắc nắm đấm, “Chỉ là đi đánh người thôi mà sao cậu làm như đi ăn trộm vậy?!”
“Bớt nói nhảm đi,” Sở Cửu Ca liếc mắt nhìn hắn, mở cửa hàng ghế sau ngồi xuống, “Mau lái xe đi, tôi phải về nhà trước khi meow meow nhà tôi tỉnh.”
Lạc Mễ xoay qua quỳ gối trên ghế phụ, chớp chớp mắt hỏi Sở Cửu Ca, “Chúng ta đến chỗ người ta học đánh người ta, anh không sợ người ta báo cảnh sát à?”
“Anh ta không gọi đâu,” Sở Cửu Ca cười khinh bỉ, “Chưa chết thì vẫn có thể sĩ diện, vẫn cố gắng sống tiếp được.
Anh đã hứa với Kỷ meow là mình sẽ không can thiệp vào chuyện này, mà……”
Lạc Mễ hiếu kỳ nói: “Vậy anh còn gọi bọn em làm gì?”
“Hứa thì hứa, nhưng anh nuốt không trôi cái cục tức này,” Sở Cửu Ca nói, “Anh từ trước tới giờ không phải người tốt lành gì cho cam, tất cả ôn nhu của anh đều dành cho meow meow nhà anh rồi.”
Cậu lấy số điện thoại của Lâm Dục từ điện thoại của Kỷ Triệu Uyên, rồi dùng điện thoại của mình gửi cho bên kia một tin nhắn.
Lâm Dục tươi cười bước ra từ tòa nhà thí nghiệm, đợi một hồi ở cửa cũng không thấy ai, khi đang định đi vào thì lại bị ai đó kéo vào khu điểm mù.
Sở Cửu Ca lười vô nghĩa, vừa bước tới đã đấm cho một cái.
Cậu khống chế được lực ra tay, không đánh quá mạnh, chỉ muốn cho Lâm Dục một bài học thôi.
Chris ôm tay đứng một bên chậc một tiếng, “Cái tên gà nhép này mà cậu còn phải gọi tôi tới sao?”
Sở Cửu Ca cúi đầu nhìn Lâm Dục nằm trên mặt đất, xoa xoa mu bàn tay đứng dậy, “Tôi gọi cậu tới đánh nhau à? Tôi gọi cậu là bởi vì……” Cậu hơi cắn môi, nhìn Lâm Dục nhỏ giọng nói, “Là bởi vì tôi không biết lái xe.”
“Ồ?” Chris khoa trương bật cười, nhìn Lạc Mễ làm mặt quỷ.
Y như lời Chris nói, kiểu thư sinh mặt trắng như Lâm Dục có là mười tên cũng không phải đối thủ của Sở Cửu Ca.
Một cuộc chiến đơn phương bị hành hạ đến chết tốc chiến tốc thắng, đến khi Sở Cửu Ca về nhà Kỷ Triệu Uyên vẫn chưa tỉnh.
Sau khi cậu tắm rồi lại chui ngay vào trong lồng ngực Kỷ Triệu Uyên.
Ngày hôm sau là thứ hai, Kỷ Triệu Uyên phải đi làm, mà Sở Cửu Ca cũng phải đi học.
Khi Kỷ Triệu Uyên bước ra cửa thì đột nhiên dừng lại, sau đó xoay qua nhìn Sở Cửu Ca.
Sở Cửu Ca khó hiểu, tròn mắt hỏi: “Sao vậy ạ?”
Kỷ Triệu Uyên không nói lời nào, đặt cặp máy tính lên tủ giày, tiếp theo nửa quỳ xuống thắt chặt thắt lưng cho cậu lần nữa.
Sở Cửu Ca bật cười, “Giờ thì anh muốn ăn dấm với cả thắt lưng à?”
“Không được sao?” Kỷ Triệu Uyên nói.
“Được chứ,” Sở Cửu Ca dỗ anh, “Đều là của anh, anh muốn ăn thế nào thì ăn.”
Kỷ Triệu Uyên nhướng mày, trông tâm trạng anh có vẻ tốt, anh đưa Sở Cửu ca đến lớp rồi còn tiện đường mua cho Love mấy hộp đồ ăn mới mới tới văn phòng.
Anh đi vào văn phòng, mấy đồng nghiệp khác đang vây vào một chỗ mồm năm miệng mười nói chuyện phiếm, không ai chú ý tới anh.
Kỷ Triệu Uyên ngồi vào chỗ của mình, lúc mở máy tính thì vô tình nghe Eric nói có người bị đánh.
Anh cũng không quan tâm, chỉ cảm thấy thật ồn ào.
Giống như tất cả những người đã kết hôn đặt ảnh gia đình mình trên bàn văn phòng, anh cũng đặt tấm thẻ hình con mèo và quả cam đã được giấu kín lên bàn, sau đó đeo tai nghe và nhìn xuống tờ giấy, cả thế giới đã rời xa anh trong tích tắc, chỉ còn lại công việc, âm nhạc và Sở Cửu Ca.
Chú thích:
[1]: Bắt nguồn từ vở hài kịch “Ném giày” của Tô Vân Mậu, từ đó miêu tả tâm trạng, cảm xúc khi mong đợi một kết quả nào đó.Chuyện kể rằng, một nam thanh niên thuê nhà trọ trên tầng 2 của một chủ nhà lớn tuổi thường xuyên bị mất ngủ.
Những người trẻ tuổi trở về hàng đêm và đã quen với việc ném giày xuống, chủ nhà luôn sợ hãi bởi tiếng giày tiếp đất.
Một hôm khi đang ném chiếc giày thứ hai, tôi nhớ đến lời phản đối của chủ nhà cũ mấy ngày trước nên nhẹ nhàng đặt nó xuống.
Người chủ nhà già đợi chiếc giày thứ hai chạm đất rồi cả đêm không ngủ.
[3] Puppy love – tình yêu cún con, có từ puppy là chú cún con, trong tiếng Anh puppy love dùng để chỉ mối say đắm nhẹ (mild infatuation), mối tình lãng mạn ở các bạn thanh thiếu niên, và thường biến mất khi các bạn lớn lên, nhiều tuổi hơn (tình yêu cún con, tình yêu gà bông)..
Tháng mười hai, dự án của Kỷ Triệu Uyên sắp tới hạn và anh bận rộn tới mức gần như sống trong phòng thí nghiệm, tất cả những gì anh phải làm đều là chạy gel, giải trình tự và xử lý dữ liệu. Đồng thời Sở Cửu ca cũng nghênh đón lần thi thứ hai, lúc này trạng thái của cậu đã tốt hơn lần trước nhiều, ít nhất không còn lo lắng nữa.
Cậu ở nhà một mình nhưng sống rất kỷ luật, ngày nào cũng đọc sách, tắm rửa và đi ngủ đúng giờ, sau khi tắt đèn thì thường nói lời chúc ngủ ngon với nửa chiếc giường trống bên cạnh.
Vào ngày thi, cậu phát huy cũng xem như là bình thường, kết quả của cậu vẫn chưa có, vì thế Kỷ Triệu Uyên nhắc nhở cậu rằng giờ cậu có thể bắt đầu chuẩn bị tài liệu ứng tuyển.
Sở Cửu Ca nói: “Em định tìm một người trung gian để viết thư giới thiệu, bài viết cá nhân và sơ yếu lí lịch.”
Kỷ Triệu Uyên không đồng ý lắm: “Vì sao em không tự viết?”
“Ở trong nước mọi người đều làm như vậy mà,” Sở Cửu Ca nhăn mũi, “Bên trung gian có giáo viên chuyên viết luận, tuy văn có thể hơi giống nhau nhưng chắc chắn họ chuyên nghiệp hơn mình, khả năng trúng tuyển sẽ cao hơn.”
Kỷ Triệu Uyên nghĩ nghĩ, thấp giọng nói ngược lại: “Nhưng đây là chuyện của em.”
Sở Cửu Ca sững sờ, cậu ngẩng đầu nhìn Kỷ Triệu Uyên, “Em……”
“Sẽ không có một người nào hiểu em hơn chính bản thân em,” Kỷ Triệu Uyên nói, “Cũng sẽ không có người nào quan tâm em hơn chính bản thân em.”
“Em chưa từng viết bao giờ, em……” Sở Cửu Ca mím môi, ngẩng đầu nhìn đôi mắt hàm chứa ý khích lệ của anh, sau đó đột nhiên cười, “Vậy để em thử.”
Kỷ Triệu Uyên hơi cong khóe miệng, ít ngày nữa anh sẽ giúp cậu sắp xếp thêm nhiều hồ sơ văn hóa UCLA và tài liệu viết về cá nhân. Kỷ Triệu Uyên luôn như vậy, anh không bao giờ sẵn sàng chọn một con đường tắt nào, cho nên có vươn tay ra giúp đỡ thì cũng vẫn hà khắc như thường. Sở Cửu Ca bất đắc dĩ, ngồi xuống điền vào tài liệu ứng tuyển.
Trước Giáng Sinh, Sở Cửu Ca rốt cuộc cũng gửi được tờ đơn đầu tiên, tạm thời bỏ lại sự lo lắng này ở đây, bọn họ dự định sẽ đặt vé máy bay từ Los Angeles về nước vào ngày 26, trưa ngày 24 thì chạy xe về Orange County để cùng gia đình Kỷ Triệu Uyên trải qua đêm Bình An.
Sở Cửu Ca đứng trên thang, Kỷ Triệu Uyên đỡ cậu ở dưới, Kỷ Tây Qua lấy một ngôi sao lớn nhất xinh đẹp nhất từ trong đống đố trang trí đưa cho cậu, để cậu treo nó lên đỉnh cây thông Noel.
Kỷ Tây Qua nghiêng đầu nhìn ngôi sao sáng bên trên dậm chân: “Nghiêng nghiêng!”
Sở Cửu Ca lại dịch sang một tí, “Như vậy sao?”
“Vẫn còn hơi nghiêng!” Kỷ Tây Qua lắc đầu, thở dài, “Cửu Cửu đẹp trai sao lại ngố như vậy chứ!”
Sở Cửu Ca đã mỏi tay lắm rồi, cậu nhìn sang chỗ Kỷ Triệu Uyên, “Cục cưng ơi, anh xem chỗ này được chưa?”
Kỷ Triệu Uyên nhìn kỹ rồi gật đầu nói: “Được rồi.”
“Chưa được!” Kỷ Tây Qua tròn mắt la, “Cánh nhọn của ngôi sao vẫn còn nâng lên được!”
“Anh hai em nói được rồi là được rồi,” Sở Cửu Ca mặc kệ, vỗ bột vàng trên tay rồi nhảy xuống thang hôn Kỷ Triệu Uyên, “Bé dưa, em quá lùn nên mới thấy ngôi sao đó bị nghiêng đấy, hiểu không?”
Kỷ Tây Qua lặng lẽ nhón mũi chân và nhìn sự chênh lệch chiều cao giữa mình với Kỷ Triệu Uyên từ kính cửa sổ sát đất, nhận ra mình lùn thật. Cô bé phồng má hét lên “Aish”, rồi ôm Love đi tìm người thương tiểu Charlie của cô bé chơi.
Cả buổi chiều Kỷ Triệu Uyên cùng Sở Cửu Ca đều ở trong phòng khách để dọn dẹp và treo ruy băng, Kỷ Tây Qua, Kỷ Dương cùng cha dượng thì ở trong phòng bếp chuẩn bị món gà tây cho cơm tối.
Đây là lần đầu tiên Sở Cửu Ca trải qua đêm Bình An theo kiểu truyền thống bên Tây, Kỷ Dương bẻ một cái chân con gà tây đưa cho cậu, “Tiểu Cửu tới đây ăn thử đi.”
Sở Cửu Ca đưa đĩa của mình qua, “Cháu cảm ơn cô.”
Kỷ Dương chú ý tới chiếc nhẫn trên tay cậu, lại nghiêng đầu nhìn ngón tay Kỷ Triệu Uyên, ánh mắt cô có hơi tối lại. Trong lòng bà sa sầm, vốn chỉ nghĩ rằng Kỷ Tây Qua nói bậy, không nghĩ rằng……
Bà cười mời mọi người cùng nâng ly, sau đó giả vờ vô tình hỏi: “Nhẫn của hai đứa đặt làm riêng à?”
Sở Cửu Ca cho rằng Kỷ Triệu Uyên đã sớm nói chuyện kết hôn cho người nhà nên cậu cũng không nghĩ nhiều, cười xoay xoay chiếc nhẫn của mình, “Là Kỷ Triệu Uyên thiết kế đó ạ. Cô ơi cô nhìn đây nè,” cậu vừa nói vừa siết chặt ngón tay mình, “Bên trong có họa tiết nhô lên, có thể tạo thành hình lõm trên da.”
Kỷ Triệu Uyên ngẩng đầu nhìn cậu, buông dao nĩa xuống, đưa tay mình qua cùng.
“Rất sáng tạo.” Kỷ Dương gật đầu, sau đó siết chặt chiếc cốc trong tay, cụp mắt xuống để che giấu cảm xúc khác thường.
Sau bữa tối, cậu bé Charlie ôm quà tới gõ cửa nhà họ Kỷ, Kỷ Tây Qua hất cằm “Hừ” một tiếng, hai mắt chết cũng không muốn nhìn sang cửa.
Kỷ Dương ngăn Sở Cửu Ca lại, cười nói: “Hai đứa nhóc này biệt nữu không phải ngày một ngày mai, không cần để ý đến hai đứa đó đâu.”
Cha dượng đứng một bên gật đầu, sau đó chuyển một máy ghi âm cổ điển đến phòng khách, nói Sở Cửu Ca khiêu vũ cùng họ.
Sở Cửu Ca nhướng mày, lưu manh cười vươn tay mời Kỷ Triệu Uyên, “Cục cưng ơi?”
Kỷ Triệu Uyên tháo kính xuống, nắm tay cậu, dẫn cậu đến tấm thảm mềm trong phòng khách.
Vào đêm Bình An thế giới này sẽ bị chia cắt từng nhà như một đơn vị. Bầu trời bên ngoài giống như mực do thượng đế vô tình tràn ra, màu đen vô tận cùng màu xanh lam đậm chậm rãi hội tụ, trong sự an tĩnh ấy có một tia ôn nhu. Hoa cỏ cây cối im lìm cùng đàn chim sẻ đứng chờ ông già Noel trên chiếc xe trượt tuyết nai sừng tấm để phát quà cho các em nhỏ.
Nhưng bên trong ngôi nhà là một thế giới sống động khác, mọi hộ gia đình đều đốt lò sưởi. Trên tấm chăn Ba Tư dệt bằng vải bông và vải lanh có những đôi bàn chân hướng vào nhau, họ di chuyển trái phải với âm nhạc nhẹ nhàng và đẹp mắt.
Sở Cửu Ca không biết khiêu vũ, chỉ có thể bước chân hậu đậu theo Kỷ Triệu Uyên, thình thoảng dẫm lên chân nhau sẽ nhìn nhau mỉm cười, lúc ấy không cần nói câu xin lỗi, chỉ cần nói câu “Em yêu anh” là được.
Kỷ Tây Qua vẫn tức giận ngồi trên sô pha, Charlie mặc bộ đồ của hoàng từ bé, vẻ mặt lạnh tanh đứng trước mặt cô bé.
Trong tiếng nhạc khiêu vũ, Sở Cửu Ca đột nhiên nghe được Kỷ Tây Qua nói: “Tớ là mụ phù thủy cho Bạch Tuyết ăn quả táo độc, cậu không cần để ý đến tới, cậu mau đi tìm công chúa Bạch Tuyết của cậu chơi đi!”
“Mấy đứa nhỏ sao chơi vui vậy!” Cậu không nhịn được cười ngã vào trong lồng ngực Kỷ Triệu Uyên, “Anh nói xem nhóc đầu gỗ Charlie này có thể dỗ bé Dưa nhà chúng ta được không?”
Kỷ Triệu Uyên đỡ lấy cậu, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Có thể.”
Sở Cửu Ca vô cùng tò mò, cậu không muốn khiêu vũ nữa mà kéo Kỷ Triệu Uyên dựa vào góc tường trộm nghe hai đứa nhóc nói chuyện,
Charlie đặt món quà vào trong lòng ngực Kỷ Tây Qua, “Đừng giận.”
Kỷ Tây Qua theo bản năng ném hộp quà xuống, nhưng khi ném xuống đất rồi lại thấy đau lòng nhặt quà lên, điều này càng khiến cô bé thấy mất mặt. Cô bé xoay đầu, nhìn chằm chằm trần nhà chứ không thèm nhìn Charlie, “Nhưng tớ vẫn muốn diễn mụ phù thủy.”
Charlie kiễng chân lên lại gần, để khuôn mặt mình lọt vào tầm mắt của cô bé, “Tớ không phải hoàng tử, tớ là quốc vương.”
Kỷ Tây Qua bị dọa sợ, hoàn toàn không hiểu được mạch não của đầu gỗ, “Hả?”
“Cậu quên rồi sao, mụ phù thủy là mẹ kế của Bạch Tuyết,” Charlie nói, “Là người mà quốc vương thích nhất.”
Kỷ Tây Qua hít mũi, rốt cuộc cũng cười. Cô bé vươn tay ra với Charlie, hai đứa nhỏ vô tư đáng yêu cùng nhau nhảy bài “Ngôi sao nhỏ” ngây ngô như họ.
Khi màn đêm buông xuống, những bóng cây đung đưa trong gió đêm, như thể chúng đang háo hức chờ được đứng ở sân bay chào đón ông già Noel. Ba mẹ của Charlie cũng đến nhà họ, sau khi nói câu “Giáng sinh vui vẻ” với vợ chồng Kỷ Dương thì ôm tiểu Charlie buồn ngủ về nhà.
Con quỷ nhỏ Kỷ Tây Qua không ngờ lại rất tỉnh, cô bé hét lên chạy lên lầu rồi trượt tay vịn cầu thang xuống, nhưng mãi không chịu đi tắm rửa mà ngủ. Cha dượng đứng ở một bên đau đầu, đuổi theo hai lần cũng không bắt được cô bé.
Kỷ Dương cả giận nói: “Kỷ Tây Qua nếu bây giờ con không ngủ thì ngày mai chiếc tất của con sẽ trống không!”
“Giờ con ngủ đây ạ!” Kỷ Tây Qua nhảy xuống từ trên tay vịn cầu thang, ngoan ngoãn về phòng. Nhưng chỉ được hai giây, cô bé lại tức giận chạy ra, “Mẹ, mẹ quên treo tất lên giường con rồi!”
“Hai đứa chưa treo à?” Kỷ Dương quay đầu nhìn về phía Kỷ Triệu Uyên và Sở Cửu Ca, hôm nay bà đã giao toàn bộ nhiệm vụ trang trí cho hai người họ.
Kỷ Triệu Uyên đã sớm qua cái tuổi tin vào ông già Noel, anh không nhớ thì Sở Cửu Ca thì đương nhiên không nhớ được. Sở Cửu Ca bóp mặt Kỷ Tây Qua, “Em đi đánh răng rửa mặt trước đi, anh sẽ lập tức biến ra một cái tất trên đầu giường em.”
“Hình như mẹ để tất trên gác mái,” Kỷ Dương nói, “Weller con cầm chìa khóa lên đó tìm đi, có lẽ nó được nhét bên trong bộ trang phục phù thủy của Kỷ Tây Qua.”
Kỷ Triệu Uyên gật đầu, Sở Cửu Ca đi sau anh, tính đi cùng thì lại bị Kỷ Dương kéo lại.
Kỷ Dương nói: “Tiểu Cửu ở lại dọn đồ với cô được không?”
“Được ạ.” Sở Cửu Ca lén vỗ mông Kỷ Triệu Uyên một cái, sau đó ngồi xổm xuống để phân loại đống quà lộn xộn dưới cây thông Noel với Kỷ Dương.
Kỷ Dương nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay cậu, đột nhiên mở miệng hỏi: “Lần này về nước cháu tính giới thiệu Kỷ Triệu Uyên cho người nhà của mình à?”
“Đúng ạ,” Sở Cửu Ca cười chớp chớp mắt, “Cháu muốn đem điều đó làm quà Giáng Sinh cho anh ấy.”
“Tiểu Cửu,” Kỷ Dương thở dài như không đành lòng, bà dời đống quà chất đống cạnh hai người, nghiêm túc nhìn cậu, “Cô hy vọng cháu có thể chừa cho mình một con đường lui.”