– Đinh! Đinh! Thỉnh ký chủ đừng tưởng ai cũng mê mình, bổn hệ thống có phẩm cách cao thượng cùng đạo đức nghề nghiệp cao thượng, sẽ không giống như những hệ thống khác tùy ý vứt bỏ ký chủ. Nếu ký chủ hài lòng với bổn hệ thống, mời quét mã đồng ý công chính chia điểm.
Giải thích chính là che giấu, Y Lộ Thước biết hệ thống thẹn thùng, cũng không nói phá.
Hệ thống thẹn thùng xoay vặn, di chuyển đề tài.
– Đinh! Hiện tại hoan nghênh đi tới thế giới võ hiệp, hiện hướng ký chủ truyền lại tình hình.
Sở Lưu Hương?
Thật lâu trước kia hình như có vẻ nghe ở đâu nói qua.
Y Lộ Thước hơi hồi ức một chút, hình như là kiếp thứ nhất xem qua một bộ tiểu thuyết võ hiệp – nam diễn viên.
Nguyên lai hắn xuyên qua đến thế giới Sở Lưu Hương dưới ngòi bút của Cổ Long a!
Về phần tại sao hắn trước sau xuyên qua đến thế giới thợ săn cùng thế giới vô hạn, lại tiếp tục xuyên qua đến thế giới võ hiệp đao quang kiếm ảnh..
Ngón trỏ gãi gãi khuôn mặt, Y Lộ Thước lớn mật suy đoán: Hoàn toàn là vì tăng lên giá trị vũ lực của hắn, bảo đảm cho hắn không cần lo nghĩ trong thế giới võ hiệp đao quang kiếm ảnh nguy hiểm này, trải qua cuộc sống hạnh phúc khoái lạc.
Y Lộ Thước gật gật đầu, âm thầm khẳng định sự thông minh tài trí của mình.
– Đinh! Tiêu diêu giang hồ, hào hùng vạn trượng, đao quang kiếm ảnh, gió tanh mưa máu, mời ký chủ trong vòng ba tháng ở trong giang hồ sấm ra một phiến thiên địa mới.
– Đinh! Hiện thân phận của ký chủ không rõ..
– Đinh! Liên tiếp.. liên tiếp thành công.. tiến hành quét tra thân thể ký chủ.
Thân phận: Thạch Đà (nguyên danh: Hoàng Phủ Cao)
Tuổi tác: 40?
Bên ngoài: -1 (đề nghị đừng dễ dàng đi dọa nạt người)
Tính cách: Tự tin, kiêu căng – mâu thuẫn thể
Lực chiến đấu: 4
Trạng huống thân thể: Điếc, câm, mù
Nghề nghiệp: Nô bộc?
Ân nhân: Cơ Băng Nhạn
– Đinh! Mời ký chủ nhanh cởi ra khốn cảnh, chọn chiến cực hạn, đột phá mình.
Hệ thống trong đầu liên tục đinh đường lanh canh, ánh mắt bụi mênh mông của Y Lộ Thước nhìn bầu trời, giả vờ không nghe thấy.
– Đinh! Đinh! Đinh! Thỉnh ký chủ tôn trọng hệ thống vất vả và cần cù lao động, đừng lãng phí thời gian, mời nhanh cởi ra khốn cảnh trước mắt. Hoàn thành nhiệm vụ thưởng vạn lượng bạc, ngàn lượng hoàng kim, trăm thùng châu báu..
Nghe một nhóm lớn phần thưởng, lỗ tai Y Lộ Thước chuyển động.
Thạch Đà?
Người nào?
Y Lộ Thước không thích lật xem tình hình mà hệ thống nhét cho hắn, đợi hệ thống cấp đáp án.
Biết rõ tính tình ký chủ, hệ thống rất muốn phun cho hắn một mặt máu, oanh tạc một lát trong đầu ký chủ mới khôi phục lại tỉnh táo.
– Người đứng đầu Hoa Sơn thất kiếm, danh hiệp nghĩa truyền khắp tám châu, người trong thiên hạ ai cũng kính ngưỡng Nhân Nghĩa kiếm khách, đây là nguyên văn miêu tả.
Y Lộ Thước gãi mặt nghiêng đầu.
Nghe đã hiểu, nhưng vẫn hoàn toàn không rõ.
Bắt được mấy chữ trọng yếu, Y Lộ Thước tổng kết một chút, trước kia Thạch Đà có vẻ ngưu bức lợi hại, hiện tại hỗn vô cùng thảm.
– Đinh! Ký chủ phân tích chính xác, năm đó kiếm khách nổi danh phong thái phi dương, lại bị Thạch Quan Âm dùng thủ đoạn độc ác tra tấn, kết cục thảm tuyệt nhân gian.
– Đinh! Thạch Đà chuyển giá trị cừu hận, ký chủ tiếp nhận giá trị cừu hận.
Đột nhiên trong lòng Y Lộ Thước sinh ra cừu hận ngập trời, một mỹ nhân tuyệt thế lấy tư thái không cho phép bỏ qua lượn lờ tồn tại trong đầu của hắn.
Rồi sau đó, Y Lộ Thước chấn tỉnh.
Một màn không hài hòa trong đầu là cái rắm gì vậy!
– Đinh! Chúc mừng ký chủ thành công đào móc một màn không muốn làm cho người biết, thưởng ký chủ một ngàn lượng bạc.
Dưới ánh mặt trời, thế đạo thật loạn, tam quan của Y Lộ Thước tan vỡ.
Nữ nhân c**ng hi3p nam nhân, con mẹ nó có cần dũng mãnh như vậy hay không.
Một đám thi từ ca phú chạy chồm mà qua, không hề tiết tháo chạy băng băng, tùy ý làm ô uế tâm hồn thuần khiết của hắn.
Nghĩ tới Thạch Quan Âm, liên hệ tới thời đại ngày tháng mà Vô Hoa sinh ra..
– Đinh! Chúc mừng ký chủ khai quật chân tướng, thưởng một nhi tử « Diệu Tăng Vô Hoa ».
– !
Y Lộ Thước không cẩn thận thành « cha ».
– Đinh! Phật môn danh sĩ, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, thành tựu võ công, dạng dạng hay tuyệt, chúc mừng ký chủ lĩnh được một nhi tử ưu tú như thế.
– Đinh! Lệnh lang ưu tú như thế, lệnh tôn lại tệ hại quá nhiều. Là cha tàn phế sao bây giờ? Không sợ, pháp bảo nơi tay, hết thảy có ta. Ký chủ mời sớm rời khỏi thân thể phàm thai, tu tiên thành đại đạo.
– Đinh! Vì tỏ vẻ kính ý cùng chờ đợi tương lai tốt đẹp ở tân thế giới, tiếp theo là thời gian dành cho ký chủ .
– Đinh! Ký chủ không phối hợp, hệ thống tạm thay mặt.
– Khụ khụ, đầu tiên, ở trong này cảm tạ CCTV, cảm tạ Đảng, cảm tạ chính phủ, cảm tạ ngu nhạc Chu Báo, cảm tạ Từ Khắc đạo diễn, cảm tạ Tây Hồng Thị đại nhân, cảm tạ vật tốt trên Côn Lôn sơn, nhất là Sở Hiên đại tá vô cùng nhiệt tình, cảm tạ hắn cấp cho ta cơ hội biến thành chuột bạch.. Cuối cùng, thỉnh cho ta nói một câu tự đáy lòng, nếu muốn thay đổi vận mệnh, mời tuyển chọn dùng linh hồn trói định giới tử không gian, có nó nhân sinh của ngươi mới đại phóng sáng rọi.
Nghe xong một chuỗi lời cảm tạ của hệ thống, thần sắc Y Lộ Thước không nhúc nhích, khuôn mặt hơi run rẩy.
Xa xa nhìn thấy, khuôn mặt xấu xí làm nhân thần phẫn nộ giờ phút này còn vặn vẹo khiến cho hài tử phải khóc đêm, người trưởng thành nhìn thấy hai chân run bần bật, kêu cha gọi mẹ.
Nhu nhu đầu óc, bàn tay Y Lộ Thước vung lên, thân ảnh nữ tử biến mất.
Dưới ánh mặt trời cay độc, một tờ giấy trắng nhẹ nhàng rơi xuống.
– Thiếu quân nhân tình, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.
Lời nói như vậy không phải là lời của Y Lộ Thước, hẳn là sản phẩm của hệ thống.
– Đinh! Diễn viên trở lại trên thuyền, lại không nhìn thấy ba vị hồng nhan tri kỷ, lập tức chấn kinh, cuối cùng phát hiện Hắc Trân Châu lưu lại tờ giấy, lập tức ra roi thúc ngựa lao thẳng tới sa mạc.
– Đinh! Kịch tình đại sa mạc chính thức bắt đầu.
– Đinh! Chúc mừng ký chủ đột phá Tâm Động kỳ.
– Đinh! Diễn viên không ngừng gấp rút lên đường, cuối cùng đi tới một tiểu trấn nơi bờ sông Mã Liên, xảo ngộ Hồ Thiết Hoa đã lưu tại tiệm rượu của lão bản nương ba năm, tình hình đang triển khai hừng hực khí thế, mong ký chủ nhanh hơn bước chân tu luyện.
Nhân gian một ngày, không gian trăm năm.
Lúc này Sở Lưu Hương cùng Hồ Thiết Hoa đi Lan Châu tìm Cơ Băng Nhạn, ba người cuối cùng cùng nhau đi vào đại sa mạc.
Y Lộ Thước chuyên tâm tu luyện trong không gian, đối với thanh âm ồn ào của hệ thống không hề lên tiếng, vẫn làm theo ý mình thảnh thơi tự đắc chậm rãi hiểu được.
Hệ thống nhìn thấy cảnh này, một ngụm máu nghẹn nơi cổ họng, thật lâu không thể nuốt xuống. Phát điên một lát, cũng không tiếp tục thúc giục ký chủ tu luyện.
Chỉ có tu vi, tâm tình theo không kịp cũng không đi được, không phải sao.
Hệ thống tự an ủi mình như thế.
Nhưng tâm tình vì sao lại móc nối với tiền, ký chủ con mẹ nó lại là tài mê (say mê tiền tài)!
– Đinh! Chúc mừng ký chủ đột phá Linh Tịch kỳ. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng, sớm đạt tới Nguyên Anh kỳ, trùng tố thân thể.
– Đinh! Ký chủ đạt tới Nguyên Anh kỳ, thoát thai hoán cốt, trùng tố thân thể, vinh hoạch danh hiệu « người điên tu luyện hộc máu », thưởng mười thùng vàng.
– Đinh! Diễn viên lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, thỉnh ký chủ nhanh chóng đi đại sa mạc cứu viện diễn viên, thưởng cho năm viên siêu cấp đại đá quý, mười thùng lá vàng.
Sa mạc, mặt trời chói chang cay độc.
Không có gió, không có thanh âm, toàn bộ sinh mênh phảng phất đều mất đi sinh cơ, hết thảy biến thành tĩnh mịch.
Ám khí nhiễm độc đã đem mười mấy túi nước da dê toàn bộ ô nhiễm, nước uống chỉ còn một chút, trọng lượng còn không đủ cho một người, mà bọn họ lại có bốn người.
Nguồn nước mà Cơ Băng Nhạn biết được sớm thay đổi tuyến đường biến thành khô cạn, hết thảy tựa hồ lâm vào trong vũng nước xoáy tuyệt vọng.
– Linh..
Trên sa mạc mênh mông bát ngát bỗng nhiên truyền tới thanh âm tiếng chuông lạc đà réo rắt, chợt gần chợt xa, phiêu miểu không chừng, giống như xa tận chân trời lại gần ngay bên tai.
Tiếng chuông phiêu miểu nháy mắt làm đoàn người lâm vào khốn cảnh sinh ra một tia hi vọng.
Xa xa, đám người Sở Lưu Hương nhìn thấy một con lạc đà hướng chỗ bọn họ phi tới.
Đúng vậy, chạy nhanh như phi ngựa.
Tốc độ nhìn như thong thả, thực tế nhanh chóng, so sánh với ngựa tốt ngàn dặm cũng không kém sắc, thập phần nảy sinh nhân sinh quan mới cho mọi người.
Đợi khi nhìn thấy rõ con lạc đà, trong mắt bọn họ lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Nguyên lai con lạc đà chẳng những có tốc độ vượt qua sự tưởng tượng của người thường, thể hình cũng lớn tới mức làm người thở dài.
Nếu chỉ lớn hơn một ít cũng không đáng kinh ngạc, nhưng thể hình của nó lại lớn hơn lạc đà bình thường gấp đôi!
Lúc này mọi người mới nhận ra một sự kiện.
Chủ nhân lạc đà đâu?
Nghĩ tới trước đó địch nhân không ngừng xuất ra đủ loại thủ đoạn, lại tiếp tục liên hệ lạc đà khổng lồ trước mắt, mặt trời cay độc đã khuất, bọn họ lại kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
– Ai, chào các vị!
Thanh âm không chút phập phồng chợt vang lên bên tai, làm Hồ Thiết Hoa giật mình nhảy vọt lên cao.
Hồ Thiết Hoa trừng to mắt, ngón tay chỉ vào thân ảnh ngồi trên lạc đà, miệng há hốc nửa ngày nói không ra lời.
Những người khác mặc dù phản ứng không lớn như Hồ Thiết Hoa, nhưng trong thần sắc cũng không khỏi chấn kinh.
Chỉ thấy thân ảnh mặc áo choàng màu trắng, áo choàng còn có mũ che khuất khuôn mặt, mơ hồ lộ ra một đôi môi cùng cái cằm xinh đẹp.
Hắn nằm úp sấp trên lưng lạc đà, nếu không lên tiếng người ta cũng khó phát hiện được sự tồn tại của hắn.
Cảm giác tồn tại thấp như vậy, khó trách bọn họ nhất thời không nhìn thấy hắn, lại vô duyên cớ làm cho chính mình hoảng sợ đến nhảy dựng lên.
Chứng kiến đám người diễn viên bị mình dọa kinh hãi, Y Lộ Thước lộ ra cỗ vui sướng khi đùa giỡn thành công. Tâm tình tương đối khoái trá, hắn ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của hệ thống, lấy ra một thùng nước.
– Xin chào, huynh đài. Xin hỏi..
Hoa một tiếng, một thùng nước đầy đổ lên đầu diễn viên, cắt đứt câu nói của hắn.
* * *!
Sở Lưu Hương bị nước từ trên trời xối ập lên đầu không kịp phản ứng.
Nếu hỏi tâm tình giờ phút này của Sở Lưu Hương – vi diệu, nếu hỏi xem hắn có gì muốn nói – lại thêm một thùng.
Bị người đối đãi như vậy, Sở Lưu Hương chẳng những không tức giận, ngược lại còn thập phần cảm kích đối phương.
Cũng không phải vì hắn rộng lượng khoan dung bao nhiêu, cũng không phải đầu óc hắn hư mất, mà là bởi vì hoàn cảnh không xong bây giờ của hắn.
Đối với người đang bị khát tới mức muốn uống luôn cả cát, bị người từ trên đầu xối cho một thùng nước lạnh chính là hưởng thụ tuyệt vời có một không hai trên đời này, hắn cao hứng còn không kịp, làm sao sẽ tức giận.
Liếm liếm bọt nước bên môi, trong veo, mát lạnh, còn ngọt hơn bất kỳ nước suối nào hắn từng uống qua trước kia.
Sở Lưu Hương nhìn thân ảnh ngồi trên lạc đà mỉm cười, nụ cười ôn nhu mê người, bao hàm cảm kích nói không nên lời.
– Đinh! Vừa ngẩng đầu một nét mỉm cười thoáng hiện, giống như gió xuân nhẹ nhàng thổi lên mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Độ hảo cảm của diễn viên +15, trước mắt độ hảo cảm là 15/100, thưởng mười bộ mặt nạ trơn bóng da mặt, mười bộ mặt nạ làm da hồng hào trắng đẹp, năm bình nước xịt khoáng tinh hoa. Sản phẩm hệ thống, chất lượng bảo chứng, mời ký chủ tùy ý sử dụng.
Y Lộ Thước nhéo nhéo gò má của mình, đối với việc hệ thống thưởng cho mặt nạ dưỡng da vô cùng khó hiểu.
– Huynh đài, xin hỏi ngài là..
Mắt mèo thật to nhìn chằm chằm diễn viên một lúc lâu, phân tích ý tứ câu hỏi huynh đài, Y Lộ Thước mới nói:
– Lữ nhân.
– Nữ nhân?
Hồ Thiết Hoa kêu to một tiếng, thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người.
* * *!
Y Lộ Thước.
* * *!
Mọi người.
Hồ huynh, cấu tạo đại não của ngươi thật thuần túy.
Còn có, cho dù là nữ nhân ngươi cũng không cần lớn tiếng như vậy đi.
Y Lộ Thước nhảy xuống khỏi lạc đà, áo choàng màu trắng hoạch ra một độ cong tiêu sái giữa không trung. Dưới ánh nắng mặt trời, áo choàng không biết dùng tài liệu gì làm thành sáng ngời như tơ lụa, cẩn thận nhìn lại mặt trên còn có hoa văn thần bí dùng chỉ bạc thêu thành.
Đi tới trước người Hồ Thiết Hoa, Y Lộ Thước thẳng tắp trành đối phương.
Hồ Thiết Hoa ngượng ngùng gãi đầu, rướn cổ nói:
– Lỡ miệng.
– Hai người các ngươi..
Tầm mắt hắn bồi hồi giữa Hồ Thiết Hoa cùng Cơ Băng Nhạn.
Mọi người thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy Cơ Băng Nhạn dùng hai cánh tay ôm eo Hồ Thiết Hoa, lấy một loại tư thái cực kỳ thân mật đem hắn bảo hộ trong lòng, làm cho người ta không muốn hiểu lầm cũng khó khăn.
Sở Lưu Hương:
– !
Hai người này lại có ý tứ gì.
Tiểu Phan:
* * *!
Nguyên lai như thế.
– Nha.
Tay trái đập lên lòng bàn tay phải, Y Lộ Thước giật mình nói:
– Nguyên lai các ngươi là phu phu.