– Thôi được rồi, dừng lại thôi!….
Một giọng nói vang lên từ đằng sau, Giao Liên Nghiêu bất ngờ quay người nhìn về phía cửa. Lăng Hàn đứng đó, chậm rãi giương cung lên, ngón tay anh nhẹ nhàng kéo căng dây cung, môi nhếch miệng cười gian xảo.
– Trò chơi đến lúc phải kết thúc rồi nhỉ?
Vừa dứt lời, mũi tên từ tay anh bay vụt về phía Giao Liên Nghiêu. Mũi tên cắm thẳng vào mu bàn tay hắn, khiến hắn đau đớn mà làm rơi thanh kiếm. Kiếm rơi xuống đất tạo nên âm thanh leng keng đến chói tai.
Ngạn Nhi vẫn đang ngồi dưới đất, giương mắt nhìn Lăng Hàn. Lăng thiếu quân xuất hiện đột ngột khiến cả cô và tên Giao bang chủ kia không khỏi bất ngờ. Ngạn Nhi nuốt nước miếng, tâm trạng vẫn chưa ổn định.
Lăng Hàn khẽ nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô không bị thương thì an tâm hơn phần nào. Anh liếc nhìn tên Giao Liên Nghiêu, hắn ta đang nắm chặt lấy bàn tay đang rỉ máu của mình, mũi tên đã bị hắn rút ra và vứt xuống đất.
Giao bang chủ nói với giọng điệu lạnh lẽo đến khó tả:
– Ta cứ nghĩ Nhị quận chúa này xem ra rất bị ghét bỏ, sắp chết đến nơi rồi mà không ai đến cứu. Ngươi mà đến chậm chút nữa là cô ta được đi chầu trời rồi, thật là đáng tiếc!
– Người ta có câu: “Thời gian là vàng là bạc”, Lăng mỗ trước giờ chưa từng dám để lãng phí một khắc nào, nhưng để xem được kịch hay thì nhất định phải biết chờ đợi. Thời cơ đến….mới được hành động!
Lăng Hàn còn không hiểu ý của tên bang chủ này sao, rõ ràng là coi thường anh không biết tính toán, đầu óc chậm hiểu, phu nhân gặp nguy hiểm mà không biết đường ứng cứu, không xứng làm một bậc nam nhi.
Anh lập tức đáp trả lại, ý nói không phải là anh thấy chết mà không cứu, mà là anh không vội vàng, muốn xem xem rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, cũng như là chờ đợi thời điểm thích hợp để có thể lập tức tiêu diệt hắn một cách nhanh gọn.
Giao Liên Nghiêu nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, hắn có chút ngạc nhiên vì không tin được là Lăng Hàn lại dám lợi dụng sự nguy hiểm của Nhị quận chúa để tìm hiểu mọi chuyện liên quan đến hắn. Lăng thiếu quân đã đến được nơi này từ sớm, nhưng anh vẫn luôn đứng ngoài cửa theo dõi tình hình nhằm nghe lén cuộc đối thoại giữa Giao Liên Nghiêu và Ngạn Nhi, chờ cho đến khi Giao Liên Nghiêu muốn hạ thủ thì mới ra mặt.
Lăng Hàn rút kiếm ở thắt lưng, đưa ngang mặt nhìm vào trong lưỡi kiếm. Đôi mắt anh phản chiếu trong đó, tỏa ánh nhìn phức tạp khiến cho lòng người phải run sợ.
– Giao bang chủ, thời cơ của ta đến rồi!
Lăng Hàn lập tức cầm kiếm lao về phía Giao Liên Nghiêu. Trong lúc cấp bách, Ngạn Nhi đứng dậy hét lên một tiếng:
– Không!!!! Lăng Hàn, không được giết hắn!!!!!
Nghe tiếng của Ngạn Nhi, Lăng Hàn vừa chĩa kiếm lao đến chỗ Giao Liên Nghiêu vừa quay nhìn cô, lông mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt căng thẳng đến lạ.
Nhân lúc Lăng Hàn không để ý, Giao Liên Nghiêu lập tức né sang một bên, cúi người nhặt kiếm của mình lên rồi cũng nhanh chóng lao về phía Lăng thiếu quân.
Lăng Hàn lấy lại sự cảnh giác, hạ kiếm xoay người một vòng để né khỏi Giao Liên Nghiêu. Khi anh vừa phi người về phía Ngạn Nhi đang đứng, Giao Liên Nghiêu quay đầu, nghiến răng đưa lưỡi kiếm cứa ngang cánh tay của Lăng thiếu quân.
Lăng Hàn bất ngờ bị hạ thủ, anh nén đau hất vạt áo gườm gườm nhìn Giao Liên Nghiêu. Ngạn Nhi đứng bên cạnh nhìn cánh tay áo anh nhuốm máu đỏ chót, cô sợ hãi kêu lên một tiếng. Nếu lúc đó cô không hét lên, Lăng thiếu quân chắc chắn sẽ giết được Giao Liên Nghiêu, và anh cũng sẽ không bị thương như thế. Ngạn Nhi ôm lấy cánh tay Lăng Hàn, trong lòng cô ngập tràn sự áy náy. Cô ngước lên nhìn anh:
– Lăng Hàn, ta xin lỗi….là tại ta!
Ngạn Nhi chớp chớp mắt để không khóc, khuôn mặt nhăn nhó vô cùng đáng thương, đôi môi đỏ hồng hơi run run.
Lăng thiếu quân nhìn cô, miệng hơi cười. Anh không nói gì, chỉ quay về phía Giao Liên Nghiêu, chĩa thẳng kiếm vào mặt hắn. Giao Liên Nghiêu không hề tỏ ra sợ hãi, đôi mắt hở sau chiếc mặt nạ toát ra vẻ kiên định nhưng vô cùng tàn nhẫn. Hắn sẵn sàng đấu với anh một trận, hai người chém giết lẫn nhau chắc chắn phải có một người chiến thắng.
Tiếng ngựa và tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, có vẻ là quân của Phong Duệ đã đến được đây. Giao Liên Nghiêu cũng biết được điều đó, đã đến lúc phải rút lui rồi. Hắn hạ kiếm, đưa tay chỉnh lại mặt nạ, sau đó cất tiếng nói với Lăng Hàn:
– Tốt nhất là các người nên bảo vệ cô ta cho cẩn thận, trò chơi vẫn chưa kết thúc đâu!!!
Dứt lời, Giao Liên Nghiêu quay người nhún chân một cái rồi bay vụt lên mái nhà, bóng người hắn dần dần biến mất trong màn đêm.
Lăng Hàn hít một hơi, chậm rãi đóng kiếm lại. Bây giờ anh mới để ý đến vết thương trên tay mình, một cảm giác đau đớn xộc đến. Anh nhăn mặt đưa tay định bịt vết thương, lại phát hiện Ngạn Nhi đang ôm chặt lấy cánh tay anh không rời. Khuôn mặt ủy khuất của cô đối diện với anh, thật khiến người khác phải nao lòng.
– Lăng Hàn, thực ra ta…..
Lăng thiếu quân dường như suy nghĩ điều gì đó, anh nắm lấy cổ tay cô không chần chừ mà đẩy ra. Đối diện với sự hờ hững của Lăng Hàn, Ngạn Nhi hơi lùi lại.
– Lăng Hàn giận rồi? Ta không có cố ý mà!!!
Ngạn Nhi chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không nói ra ngoài , cô biết là do cô nên Lăng Hàn mới bị thương, không giận mới là lạ ấy!! Ngạn Nhi cúi đầu sụt sùi, cô lại làm hỏng chuyện rồi!!