Khi Nào Mới Được Yêu?

Chương 3: " Tôi" - Kẻ thám thính



Tôi không biết là sáng nay Hân nó bị cái gì, nhưng mà nhìn con bé thảm lắm.

Làn da con bé sẵn trắng sáng từ lâu, bây giờ tay chân lại xuất hiện mảng đỏ to nhỏ. Nó mặc bộ đồ con thỏ tay cộc ở nhà, tóc tai có hơi rối, bước chân còn cà nhắc nữa, sao mà tội nghiệp thế không biết.

Trong lúc còn đang quan sát thì tôi đã nghe tiếng Ái My ” Trời ơi là trời, mày đi đánh nhau với ai mà sao bẹo hình bẹo dạng như vậy hả?”

Đúng là bạn thân, mở miệng là muốn đổ máu rồi. Mà đấy là người khác chứ không phải Hân.

Hân dịch người sang một bên nhường đường cho bọn tôi, con bé nhẹ nhàng mời bọn tôi vào ” Mọi người vào đi, chạy xe vào thẳng trong sân luôn”.

Người vào đầu tiên tất nhiên là My rồi, nó còn cười, lắc đầu nói ” Biết mày gặp nạn nên tao qua thăm mày đó, cảm động không nè?”.

Gặp Hân chắc con bé cảm động lắm, chứ còn tôi là tôi cho ăn dép rồi đó.

Cả đám lần lượt chạy vào. Không nghĩ là ở trong con đường nhỏ ngay trung tâm thành phố lại tồn tại ngôi nhà rộng như này.

Phần sân rộng, hai bên góc sân ngay cửa vào có thảm cỏ, trồng nhiều cây kiểng. Trong sân còn có nhà gỗ lục giác. Nhà Hân kiểu dáng có chút cổ, ý tôi là cổ xưa ấy. Phần lớn là gỗ và gạch đỏ.

Nhìn thấy nhà Hân rồi tôi mới thấy cái căn biệt thự trong khu nhà tôi ở nó mờ nhạt đi hẳn. Đúng là vừa đủ ăn thật.

Đang quan sát xung quanh thì hình như cũng có đứa nó có suy nghĩ như tôi.

Như nhỏ giọng bên tai tôi mà cảm thán ” Thì ra thường qua mồm mày nó là như này ”

Tôi cũng chỉ biết gật gù với khái niệm mới lạ này ” cũng thường, nhưng mà là phi thường ”.

Lóc cóc treo nón treo áo, rồi chúng tôi theo Hân ra chỗ nhà lục giác, thôi thì gọi là cái chòi đi. Tôi có nghe thấy tiếng nhạc, là bài mới ra của JF. Thoáng nhìn lấp ló cái laptop đang nằm trên bàn đá, thì ra Hân cũng nghe loại nhạc như này. Tôi thích điệu bass trong bài này, nghe bị cuốn ấy.

Đột nhiên tiếng nhạc tắt ngúm, trong thoáng chốc đã thấy Hân gập mạnh cái laptop, nụ cười của con bé có chút gượng gạo ” Mọi người muốn ăn gì thì theo My vào nhà lấy nhé, chân Hân có hơi đau”.

Chắc là có nhiều người tới nhà nên con bé ngại đây mà, bọn tôi cũng không phải qua đây mà đi tay không ” Không cần đâu, bọn tao có mua đồ qua đây rồi”

Thằng Như nó cũng xua tay ” Vậy là được rồi, qua thăm Hân chứ có phải qua ăn đâu”.

Nói rồi mà, đứng trước người kiểu người như Hân thì thể loại mất nết như nào cũng lịch sự ngang.

Thằng Nhật nãy giờ im im mới lên tiếng ” Không biết Hân thích ăn gì nên mua đại vài thứ, sợ người bệnh ở nhà lạt miệng”

. Ờ thì mua đại, tôi nhìn đống quà vặt trong cái túi lớn mà thằng Nhật nó để lên bàn. Đáng ra bọn tôi chỉ định mua một ít sữa với bánh trái qua rồi cả đám cùng ăn. Thế nhưng thằng Nhật nó cứ khăng khăng phải vào bách hóa rồi đi lựa về một đống bánh kẹo. À, nãy thấy nó còn đi một mình ra hiệu thuốc mua cái gì đó, nhưng giờ lại không thấy nó cầm theo.

Nhưng đúng là bé Hân ngoan hiền, con bé nhìn thấy bọc đồ ăn càng thêm gượng gạo ” Mọi người qua thăm Hân là được rồi, không cần phải mua thêm gì đâu”.

My từ đâu nhảy ra, nhẹ nhàng cầm một bịch bim bim cười tủm tỉm ” Ngại làm cái gì, tấm lòng của mọi người thì cứ nhận đi. Cho xin một bịch nha mấy chế”.

Nói rồi còn bé nó chạy tót vào trong nhà. Tôi thấy may mắn vì điều đó, chứ My nó mà ngồi đây tiếp thì sợ có cãi nhau lắm.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Hân, nhìn vết thương của con bé ở tầm gần, may mà không bị sao ở mặt ” Hân ở nhà có một mình thôi hả? ”

Mùi hương sữa trên người con bé thơm thoang thoảng khiến tôi tham lam hít nhiều thêm một chút. Nghĩ tới Hân bị như vậy mà có một mình ở nhà, gặp tôi chắc chán chết mất.

Hân nhẹ giọng ” Còn bác giúp việc đang ở sau nhà. Ba mẹ Hân thì đi làm chưa có về”.

Tôi ngồi gật gù, thì đã thấy thằng Nhật ngồi xuống bên cạnh Hân. Giờ là thành kiểu Hân ngồi giữa tôi và thằng Nhật đấy. Cảm giác như con bé nó ngừng thở luôn, cái thằng báo đó nó làm cái quái gì vậy trời.

Đạt ngồi trên ghế tay chỉ chỉ trỏ trỏ hướng cái máy tính đang đặt trên đùi thằng Nhật ” Áp phích bọn tao làm gần xong rồi. Hân xem có cần thêm thông tin nào không để bổ sung thêm vào”

Thằng Như thì lại đang ngồi nghịch với hai con Labrador ” Tính ra làm cái này cũng nhanh. Hân gửi nội dung trong ngày là tụi tao bắt tay vào làm luôn”.

” Thời gian gấp rút, may có Hân gửi nội dung qua nhanh. Hân xem có cần sửa lại chỗ nào không để Nhật làm luôn”, thằng Nhật nó dịch cái laptop sang bên hướng của Hân.

Sao cứ có cảm tưởng hai đứa nó đang dính sát lại với nhau thế nhỉ. Dù sao nhiệm vụ của tôi cũng không còn nữa, nên đành lấy điện thoại ra lướt một lúc vậy. Xong rồi ngồi nghe bạn Nhật quan tâm hỏi han bạn Hân:

” Sáng nay Hân đi như nào mà bị quẹt xe vậy? Nhìn vết trầy lớn quá” Nhật

” À…tại lúc đi mua đồ ăn sáng, xong lúc rẽ chắc khuất tầm nhìn nên va phải ” Hân

” Chắc phải chạy nhanh lắm mới bị trầy như này” Nhật

”….lúc đó cũng trễ rồi…Hân sợ đi muộn…” Hân

Tôi mắt thì dán vào điện thoại, chứ tai thì cũng dỏng lên nghe hai đứa nó nói chuyện. Bọn giặc giời chơi với chó cho đã xong lại kéo nhau vô bình nguyên vô tận rồi.

Không hiểu sao tôi lại nhớ đến chuyện hôm qua bắt gặp được, mồm nhanh hơn não đã hỏi ” Hân quen thằng Thắng hả?”.

Chắc có lẽ là tôi hỏi quá đột ngột làm cho con bé ngơ ra, mấy giây sau mới chầm chậm hỏi lại ” Thắng?”.

Nhìn bộ dạng load chậm của con bé có buồn cười không cơ chứ, còn hỏi là Thắng nào nữa cơ ” Đúng rồi, Trần Đình Thắng bên chuyên ấy.Hôm qua mình thấy hai người ở quán trà sữa gần trường, quen nhau à?”

Hân không trả lời câu hỏi của tôi ngay, nó như suy nghĩ gì đó rồi mới trả lời ” Từng là bạn cùng lớp mà thôi”

Tôi còn chưa kịp nói tiếp thì thằng Nhật nó đã xen vào ” Hình như hai người quen thân lắm”

” Không hẳn đâu, chỉ là quen biết bình thường thôi”.

Tôi khẽ cười, đưa tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình, ra vẻ bí hiểm ” Hân có biết thằng Thắng là người như nào không?”

Đúng như dự đoán của tôi, con bé nó ngu ngơ lắc đầu. Cuối cùng cũng đến lượt tôi được thể hiện độ hiểu biết của mình rồi ” Thằng Thắng nhà nó giàu lắm, nghe bảo đâu là bố mẹ kinh doanh mấy khu nghỉ dưỡng, resort đồ ấy. Nó được cái học giỏi, đẹp trai, tài năng cũng không thiếu. Nhìn bề ngoài có thể nói là 10 điểm không chê vào đâu được ”

Tôi ngừng lại một lát, nheo mắt ” Nhưng mà, cái nết của nó lại bị khiếm khuyết. Nếu như nói THPT A có playboy Phạm Hoàng Nhật, thì bên chuyên lại có trapboy Trần Đình Thắng. Mà cái thể loại trapboy đi trêu đùa tình cảm các bạn nữ để người ta lụy lên lụy xuống như nó thì chẳng phải dạng hay ho gì để quen biết. Hân hiểu ý của tớ chưa?”.

Tôi lặng yên quan sát biểu cảm của Hân, không có sự ngạc nhiên gì cả, con bé nó yên lặng lắng nghe tôi nói xong cũng chỉ cười khẽ ” Hân với Thắng chỉ là quan hệ bình thường thôi, về vấn đề riêng tư tình cảm thì Hân không biết gì cả. Chắc là Thắng cũng nghĩ như vậy”

Tôi nghe xong cũng gật gù đồng ý, đúng thật là kiểu con gái như Hân sẽ không dây dưa quá sâu với kiểu thằng Thắng, chắc là tôi nghĩ nhiều rồi. ” Nhưng mà vẫn là nên tránh xa thằng đó ra một chút, bảo vệ an toàn trái tim nhỏ bé của Hân là trên hết ”

Tôi vẫn có lòng nhắc nhở Hân. Quá nhiều cạm bẫy xung quanh, tôi không nỡ trơ mắt nhìn Hân dính một vết bùn nào.

Bọn tôi loay hoay tầm một lúc thì cũng xong, ở lại chơi với Hân thêm một lát.Tôi có căn dặn vài điều cơ bản để vết thương của Hân không để lại sẹo. Cũng nói con bé nếu được thì nhờ ba mẹ mua thuốc làm mờ sẹo đi cũng được. Con gái mà để có sẹo trên người thì tội lắm. Con bé cũng gật gù ngồi nghe tôi nói, xong rồi mới tiễn bọn tôi về.

Bình thường tầm chiều như này đám thằng Nhật hay đi đá banh. Bọn nó đưa tôi về rồi cũng bốc hơi luôn.

Nằm phè phỡn được một lúc lâu tôi mới nhớ ra Hân có nhờ tôi chụp kiến thức học hôm nay qua cho nó, thế là bọn tôi đã kết bạn trên mạng xã hội với nhau. Nghĩ thôi cũng đành, chữ tôi không được coi là xấu nhưng mà nó nhỏ vãi luôn ý. Mà nhắm chừng nhà Hân cũng gần đây, tôi lại định tay xách nách mang, khoác đại cái áo khoác mỏng rồi chạy qua đưa vở cho bệnh nhân.

Vừa mới mở cổng đang chuẩn bị dắt xe ra thì tôi thấy thằng Nhật nó lại từ hướng đường nhà Hân chạy ngang qua nhà tôi. Kỳ quái, sao thằng khứa này nó còn ở đây. Thế là với quãng giọng ngân vang trời đất, tôi gào thét gọi nó quay lại.

Mà sao nhìn mặt nó hằm hằm, khó chịu lắm. Chắc tại tôi gọi nó kinh quá nên mới vậy chăng, nó hất cằm hỏi tôi ” Có chuyện gì không?”.

Á à cái thằng này dạo này láo lắm rồi, biết là tôi thoải mái nhưng mà cái kiểu không biết lớn nhỏ như này có phải hay không nên dạy lại nó.

Nhưng mà quên đi, dù sao tôi cũng có chuyện nhờ nó mà, hên cho mày là chị đây dễ tính đấy ” Mày rảnh không? Qua đưa cho Hân mấy quyển vở với, nó nhờ tao chụp nhưng mà chữ tao nhỏ lắm, gửi qua thì ảnh lại vỡ lên vỡ xuống”.

Tôi còn chưa kịp bước thì nó đã từ chối ngay ” Không rảnh”, xong rồi phóng đi mất hút luôn.

Ơ ơ, tôi chọc nó tức cái gì à, bình thường nhờ vả thì nghe lời lắm mà.

Cuối cùng vẫn là tôi lóc cóc lái xe đi. đúng là chả nhờ vả được cái gì nên hồn.

Lúc đang chuẩn bị sang đường thì tôi lại thấy thằng Thắng nó chạy từ trong đường vào nhà con Hân chạy ra. Hỏi sao mà tôi nhận ra nó ngay thì cũng bởi ngoại hình của nó khá là nổi bật, còn kiểu chạy xe tay côn tay ơ đồ đó. Nói tôi không nhận ra vậy chắc do mắt tôi có vấn đề. Cứ ngờ ngợ một lúc thì cũng thôi, đúng là thằng Thắng giàu có, học giỏi đẹp trai thật. Nhưng Hân đã khẳng định như vậy thì cứ tin đi, dù sao đối với tôi bé ngoan thì không biết nói dối….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.