Khác Biệt Giống Loại Làm Sao Yêu Đương

Chương 40: Thì thầm cái gì



7: 45.

Tại trung học Sơn Hải cách quán mì một con đường đã bắt đầu chương trình dạy học chính thức, nhưng với đại đa phần mọi người mà nói, thì đây vừa hay là thời điểm ăn sáng.

Người bên trong quán mì rất ít.

Mưa lớn hai ngày liên tục vừa tạnh, trên phố đã ngập tràn mùi khói lửa.

Trong làn hơi nóng dày đặc như vậy, lão Vương đứng cách tầm bốn năm mươi mét, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là hai bộ đồng phục xanh thẫm.

Ông còn đang nghĩ đồng phục mới này là của trường nào, sao nhìn giống Sơn Hải quá vậy.

Cách làn sương mù, ông chợt tập trung, nhìn rõ huy hiệu trường trung học Sơn Hải trên bộ đồng phục.

Lão Vương: “???”

Ông vô thức liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại.

Chắc chắn là mình mắt mờ mới nhìn thấy học sinh mặc đồng phục Sơn Hải số 1 xuất hiện trên đường vào giờ này.

Giờ này? Nhàn nhã dạo bộ trên đường như vậy?!

Lão Vương vơ lấy điện thoại, lập tức chạy ra khỏi quán mì: “Hai thằng nhóc thối phía trước đứng lại cho thầy!”

“Nói hai đứa đó, đừng hòng trốn, thầy đã nhìn thấy bọn em rồi, mười tám con mắt đều thấy.”

Người qua đường vô tội: “???”

Mười tám con mắt á?

Sợ hai thằng nhóc kia chạy thoát ngay dưới mí mắt mình, lão Vương bắt đầu bước nhanh thành chạy về phía trước, vừa chạy vừa hô: “Đừng tưởng trốn được tôi, dám chạy tôi liền……”

Giây tiếp theo, hai người trước mặt trực tiếp… đi về phía của ông.

Bước chân lão Vương bỗng thắng lại, tất cả lời vừa nói kẹt cứng trong cổ họng.

Còn dám… không bỏ chạy?!

Giây tiếp theo nữa, lão Vương nhìn rõ hai gương mặt phía trên bộ đồng phục.

Lão Vương: “…………”

Ngay lúc ba người chỉ còn cách nhau khoảng năm sáu mét, Hề Trì và Giang Lê cuối cùng cũng ngừng bước chân, hội ngộ thân thiết với chủ nhiệm Vương ở phía đối diện.

Bốn phía xung quanh là tiếng dòng người và tiếng xe cộ ầm ĩ, duy chỉ có nơi này, yên lặng như đã mở ra một tầng kết giới.

Hề Trì thở dài trong lòng một hơi.

Muốn nhịn, nhưng không nhịn nổi, cậu nhấc chân đá đá giày của Giang Lê.

Không muốn nói chuyện.

Cậu gây ra rắc rối, cậu giải quyết đi.

Giang Lê cảm nhận được sự buồn bực của người bên cạnh, bèn cười một tiếng ngắn ngủi.

Hề Trì tức không có chỗ xả, còn dám cười nữa?

“Đơn xin nghỉ là do cậu chọn đó, bí thư trưởng.” Giang Lê nhắc nhở.

Hề Trì: “……”

Còn dám trả đũa nữa.

“Giờ là vấn đề đơn xin nghỉ hả.” Hề Trì nhìn thẳng về phía trước, nghĩ ngợi, rồi lại đá hắn một cước.

Tuy đã dày dặn kinh nghiệm, tự cho rằng núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc, giờ phút này lão Vương cũng thấy hơi gồng không nổi.

“Thì thầm cái gì!” Lão Vương ho một tiếng, tay bỗng chắp sau lưng, “Thái độ nghiêm… chỉnh lại cho tôi, đừng tưởng là hai bọn em thì tôi không mắng.”

Nói là muốn mắng, nhưng giọng điệu rõ ràng đã mềm mỏng đi nhiều.

“Hai đứa nói coi… giờ này, không ở trên lớp, đến đây làm cái gì?!” Lão Vương đeo lên điệu bộ của chủ nhiệm giáo dục.

Hề Trì không muốn nói chuyện.

Giang Lê cũng không nói gì, mãi đến khi ống tay áo bị người bên cạnh kéo kéo, lúc này hắn mới vui vẻ mở miệng: “Chủ nhiệm tới đây làm gì vậy ạ.”

“Em còn hỏi tôi? Giờ này, đến cái phố ăn sáng này, em nói coi tôi đang làm gì?” Lão Vương nói.

Giang Lê “Vâng” một tiếng.

Qua chừng mấy chục giây, lão Vương mới nhận ra tiếng “Vâng” này có nghĩa là “Giờ này đến phố ăn sáng không ăn sáng thì làm gì ạ”.

Lão Vương: “……”

Bệnh huyết áp thấp nhiều năm nay nhất thời được chữa khỏi.

Lão Vương bị học trò cưng của mình làm tức đến mức tăng huyết áp, ông đưa tay bụm cái ót quý báu của mình, mở miệng: “Giang Lê, đừng tưởng em là chủ tịch hội học sinh Nam Sơn thì thầy không xử phạt nhé, thầy……”

“Thưa thầy”, Hề Trì nhìn không nổi nữa, trực tiếp kéo cái tên hội trưởng kiêu ngạo cùng cực nào đó ra sau, “Tối qua lúc Giang Lê từ Chung Sơn về đã khuya lắm rồi, nên tự học sáng đã xin nghỉ với giao viên, vả lại truyền nước người không được thoải mái, cửa bán vé căn tin cũng đã đóng nên mới ra ngoài ăn sáng ạ.”

Sáng sớm lăn lộn một trận, bấy giờ lão Vương mới nhớ tới chuyện Giang Lê đến Chung Sơn cả đêm.

“Truyền nước? Nghiêm trọng vậy à?” Lão Vương lập tức khôi phục ánh mắt nhìn học trò cưng, “Giờ em còn khó chịu không?”

Ống tay áo lại bị kéo một cái.

Giang Lê nhìn bí thư trưởng đang “che chắn” trước người mình, nhịn cười đáp một tiếng: “Dạ còn.”

Lão Vương hoài nghi.

Sao cứ cảm thấy bộ dạng của thằng nhóc này trông không giống khó chịu chút nào.

Đang nghi ngờ, vừa cúi đầu, dựa vào thị lực “hỏa nhãn kim tinh”, ông nhìn thấy vết kim truyền nước trên mu bàn tay Giang Lê.

Lão Vương: “……”

Nhiều năm như vậy, cái tính ghim kim bạo lực của Chung Sơn vẫn không thay đổi nhỉ.

Không biết đây là học trò cưng của Sơn Hải bọn họ hay sao?

Trái tim lão Vương thoáng cái mềm oặt.

“Chẳng phải khó chịu sao, còn không mau đi ăn sáng đi.” Lão Vương nói.

Khách ở quán mì rất nhiều, ba người cuối cùng đành ngồi chung một bàn.

Trước khi lão Vương chạy ra bắt người thì đã gọi món xong, vì vậy mì lên rất nhanh.

Ông cầm đũa nhìn hai đứa học trò cưng trước mặt, tinh tế hỏi chuyện Chung Sơn mấy câu, hai đũa mì xuống bụng, ông đột nhiên nhớ tới một việc.

Hai ngày trước ông vừa nghe chủ nhiệm giáo dục của trung học Sơn Hải số 18 nói rằng có học sinh trèo tường đi ăn đồ nướng mấy đêm liền.

Trung học Sơn Hải số 1 tường đồng vách sắt quyết không cho phép chuyện này xảy ra!

“Đúng rồi, bọn em ra ngoài bằng cách nào?” Lão Vương vội hỏi, “Xét về chuyện bị bệnh, hôm nay bất kể hai em ra ngoài bằng cách nào, thầy cũng sẽ không truy cứu, nhưng chỉ có một điều, phải nói thật với giáo viên.”

Ba chữ “Đơn xin nghỉ” chớp tắt trong đầu, bàn tay lau đũa của Hề Trì khựng lại.

Giây tiếp theo.

“Có phải bọn em trèo tường ra không?!” Lão Vương càng nghĩ càng hãi, “Trường chúng ta cũng có chỗ trèo tường được hả?”

Hề Trì: “……”

Giang Lê lười biếng lên tiếng: “Thầy nghĩ nhiều rồi, dùng đơn xin nghỉ để ra ạ.”

Lão Vương nửa yên tâm nửa nghi ngờ: “Thật à?”

“Vâng”, Giang Lê thuận tay đưa khăn giấy cho Hề Trì, giọng nói và vẻ mặt nhàn nhạt như nhau, “Lúc về thầy có thể hỏi bảo vệ.”

Ngón tay Hề Trì cuộn lại, không nói gì.

Lúc này lão Vương mới yên tâm hẳn: “Tốt lắm, chủ tịch hội học sinh hai viện nên……”

“Chủ nhiệm.” Giang Lê đột nhiên mở miệng, cắt ngang câu chuyện của lão Vương.

Lão Vương đang ăn mì ngẩng đầu: “Hả?”

“Thầy muốn uống gì.” Giang Lê hỏi.

Lão Vương lại “Hả” một tiếng mới mở miệng: “Tùy em, gì cũng được.”

Giang Lê nhận lấy đôi đũa trong tay Hề Trì: “Cậu mua đi, cho tôi một chai nước lạnh.”

Hề Trì ngơ ra một chút, sau khi phản ứng lại thì lập tức đứng dậy, xoay người đi về phía quầy bán đồ cách đó không xa.

“Có mấy bước chân mà em cũng kêu Tiểu Trì đi?” Lão Vương nhìn Giang Lê, mở miệng vô cùng không tán thành, “Đừng ỷ mình bị bệnh mà tùy tiện hành hạ người ta, thằng bé cũng bệnh đó, em đừng có ngang ngược.”

Giang Lê lười biếng đáp lại một tiếng, cúi đầu đảo qua đôi đũa đã được Hề Trì lau thật sạch sẽ, cười trong lòng một tiếng.

Thứ bị hành hạ đâu phải là cậu.

Còn ngồi ở đó nghe lão Vương nói mấy câu nữa, đũa cũng sắp bị lau đến bay màu luôn rồi.

(@W. Augusttt138, vui lòng không re-up)

Đợi tới lúc Hề Trì quay lại, mì trong bát lão Vương đã thấy đáy.

Hề Trì đưa một chai trà hoa nhài qua, rồi đưa chai nước còn lại cho Giang Lê.

Giang Lê giơ tay nhận lấy, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào thân chai, hắn bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Hề Trì.

“Vào thu rồi, không có nước lạnh.” Hề Trì kéo ghế ra ngồi xuống.

Giang Lê cũng không để ý, đáp lại một tiếng, rồi vặn nắp uống một ngụm.

Lúc lão Vương đứng dậy đi tính tiền, hai bát mì hoành thánh mới ra.

Giang Lê cố tình đặt hai chiếc đũa được lau thật sạch sẽ nhưng không có cơ hội dùng đến lên trên bát hoành thánh của Hề Trì.

Hề Trì: “……”

Nhìn vẻ mặt nghẹn họng của cậu, Giang Lê phì cười, bấy giờ mới đưa qua một cái muỗng: “Lúc cậu đi mua nước lau rồi, sạch lắm.”

Hoành thánh mang theo một chút hơi nóng chỉ có ở bếp lò, Hề Trì vừa cúi đầu húp một miếng nước dùng, di động bỗng rung lên một tiếng.

【Làm việc tốt mỗi ngày: Không phải cậu nói xin nghỉ tự học sáng hả? Lên lớp chưa, người đâu rồi?】

Hề Trì: “.”

Vội vàng ra ngoài, cậu quên nói với Tang Du một tiếng.

Hề Trì bỏ đũa xuống, đang định trả lời, điện thoại bỗng đen màn hình.

Giang Lê chú ý tới động tĩnh của người bên cạnh: “Sao vậy.”

“Tang Du nhắn”, Hề Trì hết cách, đành bỏ điện thoại vào lại trong túi, “Điện thoại hết pin rồi.”

Hề Trì vừa dứt lời, Giang Lê liền thò tay qua, đưa điện thoại cho cậu một cách rất tự nhiên: “Chắc cậu còn nhớ mật khẩu.”

Hề Trì ngơ ngác, vốn định thôi kệ, nhưng nghĩ tới tính của Tang Du, cậu vẫn nhận lấy điện thoại.

Mật khẩu là sáu số 1, rất dễ nhớ.

Hề Trì nhấn vào WeChat của Giang Lê, cậu không nhìn nhiều, tìm đến avatar của Tang Du thì nhấn vào.

【-: Tớ đang ở bên ngoài, ăn sáng xong sẽ về.】

Giây phút Tang Du nhìn thấy tin nhắn, suýt chút nữa đã đứng phắt dậy trước mặt lão Phó.

Cậu ta nhấn mở hai lần mới tin là mình không nhìn nhầm.

【Làm việc tốt mỗi ngày: ?】

【Làm việc tốt mỗi ngày: Kẻ nào?】

【-: Điện thoại hết pin rồi, tớ dùng của Giang Lê.】

【Làm việc tốt mỗi ngày:……】

【Làm việc tốt mỗi ngày: Ở bên ngoài là sao?】

【-: Thì là ở bên ngoài, ngoài trường.】

【-: Vậy nha, không nói nữa, chủ nhiệm Vương cũng ở đây.】

【Làm việc tốt mỗi ngày: ???】

【Làm việc tốt mỗi ngày: “Chủ nhiệm Vương cũng ở đây” lại lại lại lại là sao nữa đây? Cậu ăn sáng bên ngoài với lão Vương à?】

Lão Vương đã tính tiền xong và đi ra, Hề Trì không trả lời nữa, cậu khóa điện thoại, trả lại cho Giang Lê.

Di động trong tay Giang Lê lại sáng lên hai cái.

Mí mắt Giang Lê rũ xuống, nhìn một chuỗi tin nhắn của Tang Du, mở khóa, nhấn vào màn hình.

【-: Không vào học à?】

Đầu bên kia bỗng chốc yên lặng.

Chỉ với bốn chữ, Tang Du đã biết bên kia màn hình đã đổi người, cùng với dự cảm mãnh liệt.

Nói chuyện còn phải đổi người hả?

Đợi lát nữa sẽ không đổi thành lão Vương cho cậu ta đấy chứ?!

Tang Du “ĐM” một tiếng, ném di động vào hộc bàn một phen.

“Chỉ ăn hoành thánh thôi à? Không ăn cái khác sao?” Lão Vương đi qua.

Hề Trì “Vâng” một tiếng.

“Được rồi, vậy tụi em ăn đi”, tay lão Vương vẫn còn chắp sau lưng, “Nếu là người khác thì thầy đã ngồi đây canh rồi, nhưng bởi vì là hai bọn em, thầy yên tâm, thế thầy đi trước nhé.”

“Với lại tiền hoành thánh thầy trả rồi, ăn xong thì khẩn trương về trường, biết chưa?”

Hề Trì: “.”

Chủ nhiệm còn trả tiền nữa.

Lão Vương vui vẻ rời đi, Hề Trì nhìn bóng lưng của ông, thật lâu sau, cậu mở miệng: “Lát nữa về bằng cổng sau đi.”

Giang Lê cười, nói “Được”.

Tính tiền xong, lão Vương xách theo chai đồ uống tình yêu được học trò cưng mua cho sung sướng đi về trường.

Đến phòng thường trực, vốn ông cũng không định hỏi, nhưng thấy cũng đã tới rồi, thuận miệng xác nhận một chút cũng chẳng mất đồng nào, nghĩ vậy ông bèn mở miệng hỏi thẳng: “Buổi sáng Giang Lê và Tiểu Trì đi từ chỗ chú ra à?”

Chú bảo vệ: “Đúng vậy, đi từ chỗ tôi ra, vẫn còn chưa về nữa.”

“Ừm, chắc là sắp rồi, hai đứa đi cùng với tôi.” Lão Vương vặn nắp chai uống một ngụm trà.

Ăn bát hoành thánh nhiều lắm cũng chỉ mất mười mấy phút, lão Vương tự nhủ.

Chú bảo vệ “ồ” một tiếng: “Đi chung với thầy mà thầy còn đặc biệt ký đơn xin nghỉ làm chi, lần sau cứ dẫn người đi không phải là được rồi sao?”

“Chung quy đơn xin nghỉ vẫn phải ký, đây là quy định, không thể……” Động tác uống trà của lão Vương khựng lại, thanh âm đột ngột cao lên, “Chú nói đơn xin nghỉ ai ký??”

Chú bảo vệ chẳng hiểu ra sao, nhìn dáng vẻ sắp quy tiên của chủ nhiệm Vương, còn tưởng mình nhìn nhầm, lập tức móc đơn xin nghỉ từ trong ngăn tủ ra xác nhận thêm lần nữa.

“Là dấu của thầy thật này.” Chú bảo vệ nói đoạn, rồi đưa đơn xin nghỉ qua.

Lão Vương nhận lấy nhìn xem, chín cái đầu đồng thời nổi lên dấu chấm hỏi.

Là con dấu của ông thật, nhưng… ông ký thật à? Ký lúc nào thế nhỉ?

Lão Vương nhìn chữ của Giang Lê, chớp mắt đã hiểu ra.

Chai đồ uống tình yêu mà học trò cưng mua cho nhất thời chẳng còn thơm nữa!

Hôm nay ông sẽ ngồi đây đợi, ông rất muốn nhìn xem lúc về Giang Lê giải thích thế nào?!

Ở quán mì cách đó một con đường, Giang Lê đã ăn xong bát hoành thánh, đang ngồi một bên nhìn Hề Trì.

Hình như người này làm bất kể chuyện gì cũng đều rất chú tâm, không chỉ giới hạn trong việc lên lớp hay giải bài tập, ngay cả ăn uống cũng vậy, chậm rãi thong thả.

Giang Lê đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Ăn xong thì ngồi đợi tôi, tôi đi mua cái này.”

Hề Trì cũng không hỏi nhiều, cậu gật gật đầu, rồi tiếp tục ăn hoành thánh trong bát.

Giang Lê đứng dậy đi về phía sau, qua chỗ quẹo ở đầu đường, rồi xoay người đi vào một quầy hàng.

Hắn đưa mắt nhìn qua mấy lượt, tiện tay lựa ra một hộp kẹo bạc hà trên quầy.

Lúc quét mã tính tiền, Giang Lê thuận thế nhìn thấy chiếc tủ lạnh kiểu đứng ở cửa — dưới cùng đang đặt một hàng nước lạnh.

Giang Lê ngơ ra.

“Ông chủ, nước này vừa mới bỏ vào sao.” Hắn hỏi.

“Không phải, bỏ vào từ tối qua rồi”, ông chủ trông còn trẻ tuổi, đang chơi điện thoại, nghe thấy giọng thì ngẩng đầu nhìn, thấy bộ đồng phục trên người Giang Lê, bèn nhiều chuyện một câu, “Hôm nay trường mấy cậu không đi học hả? Vừa nãy cũng có bạn học đến mua nước, sờ một cái thì nói lạnh quá, rồi lấy chai bình thường.”

“Thời tiết mấy ngày gần đây giảm ghê quá, muốn nước không lạnh cũng có, ở trong đấy.”

Giang Lê quét mã cho hộp kẹo bạc hà, cười một tiếng rất nhẹ.

“Không cần, tôi có rồi.”

————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Chủ nhiệm Vương canh giữ ở cổng trước, đợi đến tối mịt: Sao còn chưa về nữa????


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.