Tần Hoài cẩn thận đẩy cánh cửa gỗ cổ xưa ra, mặc dù vậy anh luôn cố gắng hết sức để không gây ra tiếng động lớn, nhưng cho dù cố gắng thế nào thì cánh cửa gỗ yếu ớt vẫn không chịu nổi lực đẩy nên vẫn phát ra tiếng ‘keng két’.
Đẩy cửa mở ra một khe nhỏ, Tần Hoài liền lấy từ trong túi quân đội không thấm nước đeo bên hông hai cái mặt nạ bảo hộ trong suốt, đưa một cái cho Mạc Doanh Doanh, ý bảo cô đeo vào.
Vốn dĩ Mạc Doanh Doanh đang hết sức chăm chú vào động tĩnh ở trên miệng giếng sâu, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, hiện tại đã thả lỏng một chút, yên lặng nhận lấy mặt nạ bảo hộ trong suốt bóng loáng, trong lòng cũng trầm xuống.
Nếu cô không lầm thì đây là mặt nạ bảo hộ trong suốt mỏng như chiếc lá, là nghiên cứu mới nhất của quân đội Mỹ, nghe nói có thể tự kiểm tra đo lường ra được số liệu thành phần độc tố trong không khí, hơn nữa thông qua sự bảo hộ của mặt nạ có thể loại bỏ khí độc và nâng cao chất lượng của không khí đang hít thở.
Nói tóm lại, đây là vụ làm ăn lớn duy nhất mà Reagon đã nói chuyện thật lâu với 17K cũng không thể đàm phán được, nhưng bây giờ lại rơi vào trong tay của đặc cảnh thành phố T, chắc chắc những chi tiết khúc mắc trong đó thật sự không thể không làm người ta phải cảnh giác đề phòng đối với đội đặc cảnh này.
Mạc Doanh Doanh không thay đổi sắc mặt nhận lấy mặt nạ bảo hộ, làm bộ nghi hoặc hỏi: “Làm sao dùng được?”
Tần Hoài đã mang xong, lại thấy Mạc Doanh Doanh chậm chạp chưa làm xong, đơn giản đưa tay giữ đầu cô lại, giúp cô mang vào một cách dễ dàng.
Công việc của bọn anh cũng có những quy tắc riêng, đặc biệt để cho Mạc Doanh doanh sử dụng những dụng cụ của quân đội đã không bình thường rồi, làm sao có thể giải thích với cô cách sử dụng nữa, chẳng lẽ phải nói với cô trên mặt nạ bảo hộ có hiện lên chữ màu đỏ là có ý nghĩa gì, hay chữ màu xanh là ra làm sao.
Ngón tay Tần Hoài có chút lạnh, bởi vì quả thật không khí lạnh ban đêm ở trấn Thanh Lan làm cho người ta chịu không nổi, ngón tay anh nhẹ nhàng đụng trên gò má của Mạc Doanh Doanh, làm cho cô cũng không kiềm chế được mà rùng mình một cái, cảm thấy như có cái gì đó xuyên qua làn không khí mát lạnh, thấm sâu vào lòng.
“Mang xong rồi.” Bởi vì anh đeo mặt nạ bảo hộ, cho nên giọng nói của anh cũng nghe ồ ồ.
Mạc Doanh Doanh cũng không hỏi lại, theo anh đi vào trong mật đạo sau cánh cửa gỗ.
Không thể không nói, mặc kệ là mật đạo được Quách Anh xây dựng tai biệt thự nhà họ La ở thành phố T, hay là mật đạo của nhà họ La đã hơn trăm năm này, đều có điểm giống nhau, ví dụ như nhỏ hẹp giống nhau, lạnh lẽo như nhau, hay cũng đều sâu thăm thẳm, nhiều ngóc ngách.
Tần Hoài đi ở phía trước, bật đèn pin cỡ nhỏ lên, một chùm ánh sáng mỏng manh chiếu trên mặt đá hơn trăm năm, Mạc Doanh Doanh yên lặng đi theo phía sau, cố gắng không đụng tới bất cứ thứ gì ngoại trừ những viên gạch trên sàn nhà– bởi vì đây là mật đạo, cho nên cho dù vô ý đụng vào bất cứ cái gì đều có khả năng đem lại tại họa ngập đầu cho hai người.
Đường đi nhỏ hẹp như vậy, cũng không có khả năng tránh thoát.
Bỗng nhiên, Tần Hoài ở phía trước dừng lại, thiếu chút nữa Mạc Doanh Doanh đụng vào người anh, nhưng cũng kịp thời dừng lại: “Sao vậy?” Cô cảm giác hơi thở chính mình mang theo hơi nóng bao phủ mặt nạ bảo hộ, giọng nói cũng trở nên mơ hồ.
“Có sợ không?” Người đàn ông phía trước đột nhiên hỏi cô.
Sợ? Từ sau khi biết được người nhận nuôi mình là ai, cô cũng hiểu rất rõ ràng, cô đã không có tương lai, lấy đâu ra sợ hãi.
Nhưng cô còn chưa kịp nói ra câu nói không sợ kia, đã thấy tay mình bị người ta nắm thật chặt, bên trong mật đạo mơ hồ, chỉ có một tia sáng đang chiếu ở phía trước, người đàn ông cao lớn rắn rổi đứng đằng trước cô, lại dùng bàn tay lành lạnh của mình nắm chặt tay cô.
Câu nói ‘không sợ’ đã đến cửa miệng lại bỗng nhiên được phá lệ đổi thành: “Thật ra, hơi sợ một chút.” Giọng nói trầm thấp của Mạc Doanh Doanh vang lên, không né tránh tay anh, để tùy ý anh không tiếng động đi trước dẫn mình theo.
Chỉ là lần này tay anh đang nắm tay cô mà thôi.
Cứ lẳng lặng thoải mái đi như vậy, hai người cũng không biết cái mật đạo cong cong quẹo quẹo này đến tận cùng là thông đến nơi nào của ngôi nhà họ La đầy quỷ dị này.
Rốt cuộc, Tần Hoài dừng lại, trước mặt anh là một bức tường dày chắn lại, hay nói cách khác, bọn anh đã đi vào một con đường cùng.
Trong lòng Tần Hoài thầm mắng một tiếng, sao lại như vậy, mất công sức cả một buổi tối lại kiếm ra được một con đường cùng? Hai người Trương La kia cảnh giác như vậy, không nghĩ tới bắt lấy bọn họ để có thể nắm được cán mà lại bỏ thuốc kích tình, nếu có chuyện gì làm bọn họ nghi ngờ cảnh giác, thì bây giờ có lẽ đang âm thầm theo dõi ở bên ngoài rồi.
Kẻ địch trong tối, mình ngoài sáng tuyệt đối là một tình huống nguy hiểm nhất.
Mặc dù mật đạo nhỏ hẹp, nhưng khi Mạc Doanh Doanh nhón chân lên nhìn qua vẫn có thể thấy được đường phía trước đã bị chặn lại.
“Đường cùng hả?” Cô thấp giọng hỏi.
Tần Hoài trả lời một tiếng ‘Ừ’, lấy tay cẩn thận gõ lên vách tường, mặt anh cũng hiện ra vẻ vui mừng: “Không đúng, ở bên trong trống rỗng.”
Nói cách khác bức tường đối diện này tuyệt đối không phải được xây dựng lên chỉ để không vậy, mà có một lối đi khác
“Thật hay quá.” Mạc Doanh Doanh cũng đánh giá xung quanh, hỏi: “Làm sao có thể đi qua?”
Hai người cùng bật đèn pin cỡ nhỏ lên, cố gắng tìm kiếm khắp nơi trong mật đạo nhỏ hẹp xem thử có cái gì có khả năng mở khóa được hay không.
Bỗng nhiên, ngọn đèn trong tay hai người đều tập trung về một góc bên trái phía dưới sát tường, nơi đó đặt một chén nhỏ dùng để làm chân đèn.
“Là nó phải không?” Ai cũng không dám thử đụng vào nó, nếu đây là một cái bẫy, thì có khả năng chỉ sau một giây, cơ quan được thiết kế cả trăm năm này sẽ không để hai người có chỗ né tránh.
Đột nhiên Mạc Doanh Doanh nhớ tới mình cũng đã từng bị Quách Anh vây trong căn phòng bí mật kia, nếu nói mật đạo của nhà họ La, hay mật thất đều được xây dựng gần giống nhau, thì truyền thống dùng chân đèn nhỏ dùng để mở cửa cũng sẽ được sử dụng nhiều như vậy.
Cô ngồi xuống sát đất xem xét, quả nhiên đúng như vậy, thiết kế của cái chân đèn này rất giống với cái ở thành phố T, Tần Hoài không kịp ngăn cản cô lại, chỉ đành nhìn người phụ nữ đưa tay vặn cái chân đèn.
Ba giây yên lặng như tờ.
Có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở của hai người, rốt cuộc thì tường đá cũng phát ra âm thanh ‘rầm rầm’ chuyển động, mấy cục gạch bên trái biến mất, vừa đủ để một người đi qua.
“Đi.” Giọng nói trầm thấm của người đàn ông vang lên, dẫn đầu đi vào phía sau bức tường đá.
Mạc Doanh Doanh lấy đèn pin cỡ nhỏ của mình ra, chiều dài của chiếc đèn phin vừa đủ để có thể chặn lại khe hở của bức tường đá, cô không muốn vừa đi vào thì cửa liền đóng lại.
Quả nhiên, cô vừa làm xong, Tần Hoài cũng quay người trở lại, cũng có ý định làm giống như cô.
Kết quả phát hiện đã có người giành làm xong trước rồi.
Trong bóng đêm, cô cảm thấy ánh mắt của Tần Hoài đang nhìn mình đủ để làm cô chột dạ.
“Em có rất nhiều kinh nghiệm.” Giọng nói của người đàn ông không mang theo bất cứ biểu cảm gì.
Mạc Doanh Doanh nở nụ cười miễn cường, cô cũng biết đối với một luật sư ở tòa án mà nói thì những hành động của cô cũng đã vượt xa so với người bình thường rồi.
“Tôi thích xem những phim hành động.”
Con đường phía sau tường đá đã được mở rộng ra, cũng không còn những ngã rẽ nữa, bọn họ biết mình đã cách mục tiêu không xa nữa.
Người đàn ông vẫn đang yên lặng bỗng nhiên bật ra một câu: “Em rất thích xem phim đặc cảnh hả?”
“Sao lại hỏi vậy?”
“Bởi vì em không giống như những người phụ nữ mà anh đã gặp.” Anh trả lời, đưa lưng về phía Mạc Doanh Doanh, thậm chí cô cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của anh: “Có thể nói các cô ấy cũng rất thích xem phim hành động, giống như Charlie’s Angels chẳng hạn.”
“…”
“Nhưng cũng không có người nào có thể trở thành Charlie’s Angels.” Một câu nói này của Tần Hoài là vô tình, nhưng cũng đủ để cho toàn thân Mạc Doanh Doanh đầy mồ hôi lạnh.
Tới đây thì hai người không nói chuyện với nhau nữa, bởi vì đèn pin cỡ nhỏ của Mạc Doanh Doanh đã dùng để chặn khe hở của tường đá, cho nên chỉ có thể dựa vào đèn pin ở trong tay Tần Hoài, hai người đi thẳng một đường cũng không cảm thấy thoải mái lắm, một ngọn đèn trắng bệch đáng rọi về phía trước, Tần Hoài vẫn không mạnh không nhẹ cầm tay của của Mạc Doanh Doanh như cũ.
Nhưng Mạc Doanh Doanh lại không còn sự rung động không nói nên lời giống như vừa rồi nữa
Bọn họ không giống nhau, tuyệt đối không giống nhau.
Anh là đặc cảnh trẻ tuổi của thành phố T, gia thế tốt, tướng mạo cũng tốt, tài nghệ lại càng không cần bàn cãi, tương lai không thể nào đo lường được.
Mà cô lại vì CAS¬TA mà bán mạng, chỉ là một công cụ dưới tên gọi như một còn người, ngoại trừ giới tính, tất cả mọi thứ của cô trong cuộc sống này đều là giả.
Ngay cả tâm hồn cô, cũng cách sự giả dối đó không xa rồi.
Mà câu nói mới vừa rồi của Tần Hoài, làm cho Mạc Doanh Doanh vốn dĩ vẫn đang không hiểu lắm vì sự ỷ lại của mình với anh đột nhiên giật mình tỉnh táo lại, cũng thật buồn cười, cô lại có cảm giác với một kẻ mà mình chán ghét, giống như Reagon nói phụ nữ trưởng thành khi cô đơn nhiều năm nhất định sẽ cảm thấy cuộc sống trống trải, mà người đàn ông này cũng chỉ đúng lúc có thể bù đắp vào sự trống trải của mình sao?
Không đợi Mạc Doanh Doanh suy nghĩ rõ ràng là Tần Hoài cùng sự bù đắp tâm lý trống trãi của mình có quan hệ gì với nhau hay không, thì hai người đã đến được mục tiêu.
Không phải là cửa sắt, cũng không phải cửa gỗ, lại càng không có bức tường nào.
Điểm cuối cùng của mật đạo, giống như từ một nơi khí hậu nóng đến ranh giới của nơi băng giá, vô tình đem một nơi này chia thành hai phần nhiệt độ khác nhau.
Căn phòng ở trước mắt được làm theo không gian mở, xung quanh tối om, nhìn lướt qua chỉ có thể thấy được những hộp thủy tinh đang nằm lộn xộn đảo ngược, và cả những thứ dùng để chống đỡ những hộp thủy tinh đó.
Điều duy nhất làm cho hai người cảm thấy chính là nhiệt độ lại thay đổi nhanh như vậy.
Tuy bên trong mật đạo có hơi lạnh một chút, nhưng dù sao thì cũng chỉ cách nhau vài độ so với bên ngoài, nhưng khi hai người đi đến đây lại có thể chuyển lạnh nhanh như vậy, chỉ có điều vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của cơ thể con người.
Kế tiếp là bên trong căn phòng được thiết kế mở này, cũng lạnh giống như đang ở Bắc Cực, chỉ cần bước vào bên trong, thì sẽ không chịu nổi cái giá lạnh như vậy.
Mạc Doanh Doanh lui về chỗ cũ, cảm thấy như toàn thân mình sắp sửa đông cứng lại, đã thi hành nhiệm vụ nhiều năm như vậy, có tình huống quỷ dị, hay điều kỳ lạ gì mà cô chưa thấy qua, quả thật chỉ riêng loại hiện tượng địa lý kỳ quái này là hiếm thấy.
“Lạnh không?” Tần Hoài xoa xoa cánh tay của cô, cũng giống như đang xoa kem cho cô vậy.
Mạc Doanh Doanh cũng không thể cố chịu đựng hơn được nữa, khi không lại trở nên lạnh như vậy, chỉ sợ chưa tới một giây thì lỗ tai cô đã bị đóng băng rớt xuống cũng không biết đau là gì.
“Lạnh, sao lại như vậy?”
Chỉ đơn giản Tần Hoài ôm chặt cô vào lòng, nhiệt độ cơ thể anh cũng không cao, nhưng với nhiệt độ này vẫn có thể làm cho cô ấm hơn, không lạnh đến nỗi hoàn toàn mất đi cảm giác: “Để cho em cứ hồ đồ chạy vào mà không suy nghĩ.” Khi nhìn cô hấp tấp chạy vào, hoàn toàn không chịu để ý đến hoàn cảnh xung quanh, thì điểm nghi ngờ vừa rồi của Tần Hoài lại có chút không hợp lý.
Mạc Doanh Doanh cắn răng, cũng không có đẩy anh ra.
Nếu không phải do anh nghi ngờ cô, thì cô làm sao lại cố ý phạm vào sai lầm ngốc nghếch kém cõi này được chứ?
Bây giờ lại chế giễu cô, coi như cho anh được lợi một lần đi.
“Có lẽ là do thời tiết thêm vào vị trí địa lý tạo thành một sự biến chuyển kỳ lạ trong sự tuần hoàn của không khí, hiển nhiên anh không chuyên về vấn đề này, nên cũng không biết.” Tần Hoài trả lời rất dứt khoát, sảng khoái: “Bây giờ em ở đây, anh đi vào nhìn qua thật nhanh thử xem.”
Lạnh như vậy, cho dù là anh cũng không thể chịu đựng được lâu đâu.
Mạc Doanh Doanh nhàn nhạt trả lời, cảm giác nhiệt độ cơ thể xung quanh mình đang từ từ mất đi, người kia đi vào trong căn phòng có không gian mở rộng rất nhanh, bắt đầu quan sát.
Quả thật không cần thiết kế bất cứ cái gì để cản trở bọn họ, nhiệt độ cũng đã là trở ngại lớn nhất của bọn họ rồi.
Mấy phút sau, Tần Hoài nhanh chóng đi ra, ánh sáng đèn pin vô tình chiếu vào mặt anh, chỉ thấy đôi môi anh đều đã bị đông lạnh đến nỗi trắng bệch.
“Sao rồi?” Cô đã cảm thấy đỡ hơn nhiều, nghĩ lại, xuất phát từ ‘chủ nghĩa nhân đạo’, đã cầm lấy tay Tần Hoài ủ ấm trong tay mình, muốn cô ôm anh thì cô không thể làm được rồi.
Bây giờ, Tần Hoài không có lòng dạ nào mà đùa cợt với Mạc Doanh Doanh, giọng nói của anh cũng rất nghiêm túc: “Vừa rồi tìm kiếm ở phía dưới, anh nghe được mùi của phóc-môn, thật trùng hợp, anh nghi ngờ những chiếc hòm thủy tinh này là dùng để bảo tồn xác chết, hoặc có thể nói rằng, một bộ phận nào đó của cơ thể con người.
Bỗng nhiên, toàn thân Mạc Doanh Doanh chợt lạnh lẽo, theo suy nghĩ của cô thì tệ nhất chỉ là đám người Trương La có thể nhốt ông lão hoặc là giết chết ông lão rồi chôn ở đây, cô tuyệt đối không nghĩ đến việc bọn họ lại cất giữ bảo tồn thân thể người chết như vậy.
“Cô vừa nói cái gì?”
Quả thật cô không kịp nghe lời giải thích tỉ mỉ của Tần Hoài, vì giọng nói của G1897 vang lên bên tai cô.
“Mạc, một trong hai mục tiêu đã bắt đầu di động, đang di chuyển về hướng của các người, tốc độ không nhanh lắm, theo dự tính là từ lúc này hai người có thời gian 10 phút để rút lui khỏi đó.”
Sắc mặt cô thay đổi, nắm lấy áo khoác của Tần Hoài kéo đi: “Đi nhanh lên!”
“Chuyện gì vậy?” Tần Hoài không biết rõ đang xảy ra chuyện gì.
“Bọn người Trương La tới rồi.” (quynhle2207—diễn đàn)
Tác giả nói suy nghĩ của mình: Sau mưa gió cuối cùng cũng có ánh mặt trời ~~ sự thật không còn xa ~~~~(>_<)~~~~. ~
Hôm nay có người đọc truyện của tôi, hỏi tôi tại sao lại có thể viết thể loại lạnh lùng này, vẫn lại phá án.
Tiểu Cửu trả lời thật hợp lý hợp tình, tôi không cần giờ vàng gì đó, mẹ chồng, tiểu tam vừa khoa trương lại giả tạo, con riêng thì tôi thật sự không thích, chỉ viết truyện thôi mà, tốt nhất là viết cái gì mà mình thích, sẽ không phải trở thành gánh nặng của bản thân.
Nhìn thấy nhiều em gái trông ngóng, vì thế, đánh máy cũng nhanh hơn, mọi người có thấy hình bóng chăm chỉ của Tiểu Cửu không? Nếu thấy thì tung hoa đi được không?
Nhìn bảng thành tích tháng biến thành 600W khổ đến mức chịu không nỗi nữa rồi…