Lúc rời khỏi nhà sau của quán trà Đinh Nhất đã là xế chiều, mấy ngày nay mặt trời ở trấn Thanh Lan chiếu chói lọi, khi Mạc Doanh Doanh đi ra khỏi căn phòng nhỏ quay lưng về hướng mặt trời, cô đã không tự giác lấy tay che ánh sáng mặt trời cho khỏi chói mắt, cô cảm thấy những đầu ngón tay của mình đều lạnh buốt, không biết tại sao lại xuất hiện một Đồng Liêu Liêu làm lộn xộn tất cả những ý nghĩ của bọn họ.
Tần Hoài cũng có cảm giác không nói nên lời, anh nhìn dáng vẻ trầm mặc không nói của Mạc Doanh Doanh, đề nghị với cô: “Hay là chúng ta đi tới nhà họ Đồng hiện tại ở trấn Bắc hỏi thăm một chút, sau đó đợi trời tối rồi hãy đi dạo một vòng ở nhà họ La?”
Đúng vậy, bây giờ mà quay về thì hơi sớm, Mạc Doanh Doanh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Ừ, vậy thì đi đến nhà họ Đồng.”
Hai người trầm mặc đi trên một ngõ hẻm nhỏ, những gì mà Đinh Nhất vừa nói đã làm cho bọn họ rơi vào tình trạng bế tắc.
Không lẽ bao nhiêu năm qua La Vạn Buông thật sự bỏ trốn cùng ‘tiểu thanh mai’ của ông ta sao? Vụ án vẫn còn chưa điều tra được lại có kết thúc đơn giản như vậy sao? Nếu vậy thì trong ngôi nhà họ La đang che giấu cái gì mới được?
Còn nữa, Mạc Doanh Doanh ngẩng đầu, đang định nói ra nghi hoặc trong lòng, thì có tiếng bước chân chạy nhanh từ phía sau lưng cô, chắc chắn là tiếng bước chân chạy trốn.
Hai người Tần Hoài cùng xoay người nhìn, nhưng tốc độ chạy của người này cũng thật nhanh, ăn mặc quần áo bình thường, nhìn qua dáng người có thể đoán là phụ nữ, hai người còn chưa kịp tránh qua một bên thì cô ta đã đụng mạnh vào vai trái của Mạc Doanh Doanh, sau đó biến mất nhanh chóng tại cuối con hẻm nhỏ.
Mạc Doanh Doanh bị đụng một cái lảo đảo, mặc dù cô đã nhanh chóng ổn định lại, nhưng cũng không thấy bóng dáng của người phụ nữ kia đâu nữa.
Tần Hoài định đuổi theo, nhưng bị cô giữ lại.
“Bỏ đi.” Tay phải của Mạc Doanh Doanh giữ chặt anh, tay trái lại bỏ vào túi quần như không có việc gì. (Quỳnh: tui nghi đó là G1897, muốn đưa tin cho chị Mạc).
Tần Hoài nhíu mày: “Chạy nhanh như vậy, thật đáng nghi.”
Cô lại kiên trì: “Chúng ta đi tới nhà họ Đồng thôi.”
Cuối cùng sau một lúc lâu, Tần Hoài cũng gật đầu: “Được.”
Bàn tay mềm mại của Mạc Doanh Doanh nhẹ nhàng nắm cổ tay Tần Hoài, làm cho anh không tự chủ được mà run lên, có một cảm giác kỳ quái tràn ngập trong lòng, cái cảm giác mà một người chưa bao giờ đặt phụ nữ trong lòng như Tần Hoài chưa bao giờ có.
Anh nhìn người phụ nữ trước mặt mình đang nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy tuy dung mạo của cô không phải là xuất sắc nhưng lại làm cho anh không thể dằn lòng được mà để ý đến cô.
Theo bản năng, Tần Hoài phủ nhận sự biến hóa kỳ diệu trong lòng mình, quả thật người phụ nữ Mạc Doanh Doanh này cùng với những người phụ nữ mà anh đã tiếp xúc hai mươi mấy năm nay thật khác xa nhau, cô độc lập, to gan, mạnh mẽ, thậm chí cũng không thèm để bất cứ người đàn ông nào vào mắt
Tần Hoài nhẹ nhàng né tránh tay của Mạc Doanh Doanh, không khỏi làm cho cô cũng ngây ngẩn cả người – – đây không phải là Tần Hoài lúc nào cũng lưu manh, sỗ sàng sao, vậy mà lần này…Không lẽ đổi tính rồi sao?
Cô cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, mới vừa rồi là G1897 chạy tới, thừa dịp va chạm trong nháy mắt kia đã đem mấy dụng cụ định vị đưa cho cô. Đợi sao khi từ nhà cũ họ Đồng về, phải tìm cách nói chuyện với Trương La và Trương Tú Chi, tìm cách gắn thiết bị định vị này lên người bọn họ. (Quỳnh: khà khà, mình đoán ngay chóc luôn.)
Quả thật nhà cũ họ Đồng kém hơn rất nhiều so với nhà họ La, nhưng người ở lại đông hơn nhiều.
Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh vừa mới gõ cửa thì liền có tiếng nói của phụ nữ ở bên trong trả lời: “Tới đây!” Còn chưa dứt lời, thì cánh cửa cũng đã mở ra.
Nhìn qua thì đó là một người phụ nữ trung niên, khi nhìn thấy Tần Hoài thì bà ta cũng có chút hốt hoảng, ngay lập tức liền hỏi: “Mấy người là ai vậy? Đến đây làm gì?”
Tần Hoài dẫn Mạc Doanh Doanh bước vào trong, ngoại trừ người phụ nữ kia, thì ở phía trong vẫn còn có mấy đứa trẻ, xem ra có thể người phụ nữ này biết được gì đó. Muốn hỏi thăm những chuyện như vậy, thì lúc nào phụ nữ cũng sẽ biết nhiền hơn đàn ông.
Mà người phụ nữ này nhìn qua cũng đã hơn năm mươi rồi, chắc cũng đã chứng kiến những chuyện năm đó không chừng?
Tần Hoài tùy ý lấy giấy tờ chứng minh từ trong túi áo ra, lướt qua một lần, coi như hù dọa bà ta, quả nhiên thấy được nét mặt của người phụ nữ kia có chút bất an: “Các người là ai?”
Lúc này sắc mặt của Mạc Doanh Doanh cũng đã hòa hoãn hơn nhiều, hỏi: “Bà có thể nói chuyện một chút không?”
Người phụ nữ kia vội vàng gật đầu, dẫn bọn họ vào trong phòng, xoa xoa tay, có chút khẩn trương: “Hai người có chuyện gì vậy?” Biết rõ thân phân của bọn họ, bà ta cũng không dám hỏi bọn họ là ai lần nữa.
“Xin hỏi bà là người của nhà họ Đồng sao?” Tần Hoài hỏi.
Người phụ nữ gật đầu: “Tôi, tôi tên là Đồng Hựu Hựu.”
Đồng Hựu Hựu? Nghe qua thì hình như có cùng vai vế với Đồng Liêu Liêu. Mạc Doanh Doanh âm thầm suy nghĩ, nói thấp giọng: “Chúng tôi tới đây để điều tra về vụ án mất tích của Đồng Liêu Liêu.”
Quả nhiên, khi nghe được ba chữ Đồng Liêu Liêu, toàn thân người phụ nữ run rẩy, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
“Bà ấy có quan hệ gì với bà?” Mạc Doanh Doanh tiếp tục hỏi.
Đồng Hựu Hựu trả lởi: “Bà ấy là chị lớn của tôi.”
Thật là tốt, là chị em. Tần Hoài gật đầu, tiếp tục câu chuyện: “Trước khi bà ấy bị mất tích, bà ấy ở tại nhà họ La phải không?”
“Không sai.” Đồng Hựu Hựu lại nhìn cặp nam nữ trước mặt xen lẫn chút sợ hãi, giọng nói có chút do dự: “Đúng vậy…. Nhưng ý của tôi là, không phải Liêu Liêu đã chết rồi sao?”
Cả Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh đều giật mình, Tần Hoài dành hỏi trước: “Làm sao bà có thể xách định rằng Đồng Liêu Liêu đã chết?”
Đồng Hựu Hựu ngồi trên ghế gỗ, kéo lại màn vải cho kín, cuối cùng khi cảm xúc đã ổn định: “Ông lão nhà tôi còn chưa trở về, các người vẫn nên hỏi nhanh một chút. Đã nhiều năm qua rồi chúng tôi cũng không có báo án, dù sao thì mọi chuyện cũng chỉ là tin đồn.”
“Chúng tôi lại mong rằng bà có thể nói rõ hơn một chút.” Mạc Doanh Doanh ngồi xuống không chút hoang mang, mà Tần Hoài lại đứng bên cạnh cô, có cảm giác giống như mình là một thái giám nhỏ tùy tùng của vị phi tần trong cung vậy.
Chỉ mong là anh đã suy nghĩ nhiều, người nào đó chỉ biết âm thầm lau mồ hôi.
Bên này Đồng Hựu Hựu lại muốn nhanh chóng đuổi bọn họ đi, cho nên cũng không giấu diếm: “Đồng Liêu Liêu là chị lớn của tôi, chúng tôi không phải là cùng một mẹ sinh ra, cũng không thân thiết. Chị ấy coi như may mắn, năm đó được đại thiếu gia nhà họ La—La Vạn Buông nhìn trúng, đón vào trong nhà họ La, có thể thành phượng hoàng rồi. Đâu có ai ngờ kết quả là núi cao càng có núi cao hơn, cô Quách của nhà họ La kia đâu phải là người dễ đối phó. Tôi còn nhớ rõ chị ấy đã vội vàng chạy về nhà, nói là muốn bỏ trốn, gom góp chút đồ đạc, rồi sau đó cũng không có tin tức gì nữa.” (quynhle2207—diễn đàn)
“Sau đó thì sao?” Bọn họ làm sao có thể tìm được Đồng Liêu Liêu, người đi cùng là La Vạn Buông sao?
Sắc mặt Đồng Hựu Hựu thật kém: “Chúng tôi đã tìm được chị ấy tại con sông nhỏ ở khu vực phía bắc trấn Thanh Lan tiếp giáp với biên giới nước Nga, cả người đều đã bắt đầu trương lên thối rửa, mặc dù lúc ấy nhà họ Đồng đã thay đổi khá hơn đôi chút, nhưng người lớn cũng không nhiều lắm! Ai lại dư thừa sức lực mà đi giải quyết chuyện này, chỉ đành chôn chị ấy qua loa cho xong chuyện.” Bà ta xem đồng hồ, cũng bắt đầu đuổi khách: “Ông lão nhà tôi sẽ trở về ăn cơm chiều, các người đi nhanh đi, tôi không muốn nói nhiều, các người tự điều tra thêm đi, chỉ cần không dính dáng đến chúng tôi là được rồi.”
Tần Hoài suy nghĩ, hỏi bà ấy: “Có nhìn rõ được miệng vết thương của người chết không?”
“Người chết?” Đồng Hựu Hựu hừ lạnh một tiếng: “Chúng tôi chỉ là gia đình nông dân, không phải trinh thám đâu, làm sao biết chuyện này, bất quá – -.” Giọng nói của bà ta cũng thay đổi: “Tôi nhớ lúc đó hình như trên chân của chị ấy có cái gì là lạ, không đúng lắm, nhưng bất quá là không có nhìn kỹ.”
Mạc Doanh Doanh cũng không muốn hỏi lại vấn đề này, nhưng Tần Hoài đã giúp cô hỏi ra vấn đề cuối cùng: “Mộ phần của Đồng Liêu Liêu ở đâu vậy? (quynhle2207—diễn đàn)
Đồng Hựu Hựu dẫn bọn họ tới cửa, đẩy cửa ra: “Bãi tha ma cách đây một dặm.”
Nói xong chỉ nghe một tiếng ‘cạch’, cánh cửa đã đóng chặt lại.
Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh đứng bên ngoài cửa, đưa mắt nhìn nhau.
“Gần năm giờ rồi, đi tới bãi tha ma trước hay là trở về nhà họ La.” Tần Hoài nhìn đồng hồ hỏi, bởi vì trời đang mùa hè cho nên ánh mặt trời vẫn còn rất gay gắt.
“Trở về thôi, tìm chỗ nào ăn cơm trước đã, sau đó buổi tối mới về nhà họ La xem sao.” Mạc Doanh Doanh vừa đi vừa phân tích: “Nếu là bãi tha ma, thì chắc chắn tất cả manh mối đều bị phá hủy rồi. Chắc chắn Đồng Liêu Liêu và La Vạn Buông bỏ trốn không thành công, nhưng tại sao lại chỉ tìm được thi thể của Đồng Liêu Liêu, còn La Vạn Buông thì sao?”
“Có thể bị nước cuốn trôi không?” Tần Hoài xoa cằm, chân mày đẹp nhíu lại thành một cục: “Không đâu, nếu người nhà của họ Đồng đã có thể vớt thi thể từ dưới sông lên, hẳn dòng chảy của sông cũng không mạnh lắm đâu, chắc chắn La Vạn Buông cũng không có kết quả tốt rồi, thêm vào đó – -.” Anh liếc mắt nhìn Mạc Doanh Doanh đang đứng trầm mặc ở một bên: “Nhất định lão phu nhân nhà họ La cũng có phần trong chuyện này.”
Hai người đến trước một quán ăn nhỏ, gọi mấy món ăn, sau đó yên tĩnh ăn cơm.
Đợi đến lúc hai người ăn xong trở về nhà họ La thì trời cũng đã tối, ban đêm ở trấn Thanh Lan có chút lạnh, cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu keng két… Rung rinh, cô gõ cửa, Trương Tú Chi cầm theo một ngọn đèn nhỏ ra mở cửa, cười hỏi: “Sao anh chị không nói tiếng nào đã đi mất tiêu vậy?”
Lần đầu tiên Mạc Doanh Doanh thân thiết khoác tay cô bé, cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Tần Hoài, đi cùng cô bé ở đằng trước.
“Sáng nay khi tỉnh ngủ thì mới biết đã trễ rồi, được nghỉ ngơi cũng có mấy ngày, chưa có đi dạo chung quanh thôn trấn này nhiều, cho nên chỉ đành kéo ông xã đi đây đó một chút vậy.” Khi cô nói hai chữ ‘ông xã’ thì sắc mặt không thay đổi, tim cũng không đập mạnh, nhưng trái lại, Tần Hoài đi sau lưng cô lại cảm thấy có chỗ không không thích hợp, giống như cảm thấy có chỗ nào đó không được thoải mái.
Được rồi, anh đã bắt đầu có cảm giác kỳ lạ này vào sáng hôm nay, lúc Mạc Doanh Doanh không cẩn thận đụng vào anh, chẳng lẽ thuốc kích tình hôm qua vẫn còn phát tác trong cơ thể anh sao? (Quỳnh: không đâu anh ạ, cái này không phải là ‘xuân dược’ mà là ‘xuân tâm’ đấy ạ)
Hai người phía trước vừa đi vừa nói, lại cười cười, không ngờ gặp Trương La đang ngồi ở trong sảnh chính, vậy mà Mạc Doanh Doanh lại phá lệ nói chuyện với Trương La một lúc, sau đó mới bị Tần Hoài luôn than phiền mệt mỏi muốn nghỉ ngơi kéo đi chỗ khác.
Hai người đi rất nhanh, Tần Hoài nắm chặt cổ tay Mạc Doanh Doanh, nó mảnh khảnh đến nỗi làm cho người ta có cảm giác lúc nào cũng có thể bóp nát. Anh cũng chưa từng nghĩ tới người phụ nữ dữ tợn như cô mà tay chân cũng mềm mại yếu ớt đến như vậy.
“Anh đi nhanh vậy làm gì?” Giọng Mạc Doanh Doanh hỏi đầy bất mãn, bọn họ đi thẳng một đường, Mạc Doanh Doanh cảm giác giống như Tần Hoài muốn bay khỏi đây ngay lập tức vậy.
Tần Hoài liếc mắt nhìn cô, sau đó nói nhỏ tiếng: “Chúng ta muốn hành động cũng phải chờ tới ban đêm khi họ đã ngủ hết không phải sao? Vậy thì bây giờ quay về phòng rửa mặt, để cho bọn họ biết là chúng ta còn ngủ sớm hơn bọn họ nữa, không đúng sao?”
Mạc Doanh Doanh chỉ còn biết im lặng, không trả lời nữa, tùy ý anh lôi kéo mình trở về viện Yên La
Khi đi ngang qua tấm bảng đề tên viện, bỗng nhiên Tần Hoài dừng lại: “Mạc Doanh Doanh, có nhớ được Đồng Liêu Liêu ở chỗ nào không?”
Mạc Doanh Doanh đưa mắt nhìn những chữ viết đã mờ nhạt trên tấm biển, trầm giọng trả lời: “Viện Yên La.”
Xem ra, bọn họ đang ở trong căn phòng mà Đồng Liêu Liêu đã ở khi còn sống. Nghĩ như vậy, cho dù là Mạc Doanh Doanh thật to gan cũng có cảm giác có một cơn gió lạnh xẹt qua sau gáy mình.
Hành động dò xét nhà họ La đêm nay không thể không thực hiện, chỉ hy vọng ‘ngài cảnh sát’ Tần Hoài không có điểm nào đứng đắn này sẽ không ảnh hưởng đến cô.
Vài tiếng sau, trong khoảng sân khô ráo ở một viện khác của ngôi nhà họ La âm u lạnh lẽo, Mạc Doanh Doanh mặc một bộ áo dài tay bó sát người, đang chiếu đèn pin cỡ nhỏ vào một cánh cửa ngầm dưới một cái giếng sâu trong sân – căn cứ theo tin báo của G1897 thì đây là căn phòng bí mật hay có thể nói đây là chỗ quan trong nhất.
Cô chỉnh tai nghe vô tuyến để có thể nghe được rõ ràng, phân phó G1897 xác định vị trí của thiết bị định vị cỡ nhỏ mà vừa rồi cô đã gài trên người của Trương La và Trương Tú Chi.
“Cả hai mục tiêu đều đang ở trạng thái yên lặng, có cảm ứng nhiệt độ, thiết bị định vị không có bị tháo xuống.”
“Tốt lắm, tiếp tục đi.” Cô nói nhỏ tiếng, làm cho Tần Hoài đang vùi đầu cắm cúi làm việc ở trước người cô cũng ‘Ừm’ một tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Mạc Doanh Doanh vỗ vai anh, cố gắng làm cho không khí thoải mái hơn, nhưng quả thật cô không hiểu biết về vấn đề này lắm: “Tiếp tục đi, ngài cảnh sát.”
Tần Hoài dừng tay lại, hai người cùng lúc ngẩng đầu nhìn về hương cánh cửa ngầm.
Cánh cửa gỗ đã cũ lại thêm những thanh sắt to, chỗ đóng cửa bị mấy thanh sắt to bao bọc, trên căn bản là không cách nào cắt được, từng thanh sắt chồng lên nhau đều được khóa chặt bằng những ổ khóa bằng đồng.
Việc hiện tại mà Tần Hoài đang làm là dùng một cây sắt để cạy mở những ổ khóa bằng đồng đó. (Quỳnh: anh đang cạy khóa mà cứ tưởng anh đang ‘làm việc’ gì trước người chị mới chết, bó tay.)
“Căn bản là các anh được huấn luyện như thế nào vậy?” Cô rất tò mò về việc làm sao đám người đặc cảnh này được huấn luyện cách thức mở khóa.
Tay Tần Hoài không ngừng ra sức làm việc, miệng thì trả lời: “Muốn mở khóa thì phải nhanh và chuẩn, thời gian là quan trọng nhất.”
“Không sai.” Cô tán thành.
“Thật sự là bọn anh là dùng phương pháp không gian ba chiều, 3D để bắt chước cảnh tượng.” Tần Hoài nhớ lại, nói: “Lúc đó, đối phương của bọn anh gây ra hỏa hoạn, anh bị nhốt ở trong phòng, muốn ra được phải mở được mười cái khóa đồng và khóa điện tử.”
Cô cũng không khác lắm so với bọn họ. Mạc Doanh Doanh nhíu mày, cô nhớ rõ những huấn luyện của CASTA chỉ khác bọn họ ở chỗ là bị treo trên vách núi cheo leo, tay thì cầm các loại ổ khóa, nếu trong thời gian quy định không có hoàn thanh, thời gian càng dài, thì dây thừng trên người cũng từ từ bị cắt ngắn đi.
Mỗi người mang trên mình năm sợi dây, cô vẫn nhớ rõ mình đã từng chứng kiến những người đó rơi xuống vực sâu.
Ngay lúc đó đội trưởng của tiểu tổ đã nói với cô rằng CAS¬TA không cần phế vật.
Nếu như là Tần Hoài, bọn họ sẽ như thế nào.
“Vậy anh có bị thất bại không, ý của tôi là không kịp mở ra tất cả ổ khóa, cảm giác giống như mình sắp chết vậy.” Tuy cô hỏi nhưng vẫn cảm thấy hình như vào giữ đêm khuya yên tĩnh, tại chỗ này, hình như nói về đề tài này không được tốt cho lắm.
Tần Hoài đã mở đến ổ khóa cuối cùng, anh sờ sờ cái trán đầy mồ hôi lạnh của mình: “Có chứ. Lúc đó anh đã nghĩ tới một người.”
Quả nhiên gợi được sự tò mò của Mạc Doanh Doanh: “Người nào vậy?”
Người đàn ông thuận lợi mở ra ổ khóa cuối cùng, thở ra, một bàn tay nổi gân xanh đặt trên cánh cửa gỗ, lại không thể nhìn rõ được sắc mặt của anh trong bóng đêm: “Em không biết đâu.”
Tần Hoài chết cũng không nghĩ sẽ nói cho Mạc Doanh Doanh biết, người mà anh nhớ tới lúc đó chính là người phụ nữ đầu tiên anh liều mạng theo đuổi, nhưng cũng là người phụ nữ đầu tiên mà người nhà anh phản đối anh qua lại.
Anh vẫn còn nhớ rõ tên của người phụ nữ đó, rất rõ ràng nữa là đàng khác, Mạc Doanh Doanh hỏi lại làm cho anh nhớ đến cô ta một lần nữa.
Đỗ Tố kia đã bỏ rơi anh, đi theo một lão già ngoại quốc vượt qua cả đại dương để đến nước Mỹ, cũng không biết đã lấy được thẻ xanh chưa?
Quả thật, vào đêm khuya yên tĩnh nói về chuyện này, tại đây, thật không thích hợp một chút nào.
Tác giả nói suy nghĩ của mình: Vì thế, cũng có người không muốn vướng nợ với Tần Hoài nha ~~M, mà không chỉ một người.
Rốt cuộc đã viết ra được nữ phụ thứ nhất rồi, được rồi, tôi biết được nữ phụ của tôi là vua nước tương…
Tần Hoài vẫn còn nhớ rõ về người phụ nữ này, coi như là vừa yêu vừa hận mà