Miroku hiện tại rất hạnh phúc, rất là thỏa mãn. Dù đối với hai xú tiểu quỷ cùng với một đứa bé thì có lẽ hắn không phải một vị phụ thân vĩ đại gì. Cho tới nay ở mặt ngoài hắn vẫn là bộ dạng bất cần đời như thế, nhưng trong lòng đã là đệ tử phật gia đầy khoan dung. Đối với sự tình của Inuyasha cùng Sesshoumaru, Miroku xem như là hiểu, hoặc nói là người biết nhiều nhất.
Cho nên, thời điểm Kagome ủ rũ tìm đến Miroku, pháp sư háo sắc cái gì cũng không nói, chỉ mỉm cười đưa nữ pháp sư đến một con sông nhỏ gần thôn.
Hắn hỏi Kagome.
“Kagome-sama có còn nhớ Naraku không?”
Kagome đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới trả lời.
“Như thế nào có thể quên. Cái tên xấu xa kia.”
“Thứ cho tôi mạo muội, Kagome, ở trận đấu cuối cùng với Naraku kẻ mạnh nhất là ai? Cô còn nhớ rõ không?”
“…. Chính xác mà nói, là Sesshoumaru đi.”
“Vậy, tương đối mà nói, yếu kém nhất là ai?”
Yếu kém?
Kagome nhìn Miroku, mất hứng đô đô miệng.
“….Tôi, là tôi đi.”
“Người Naraku dè chừng nhất là ai?”
“Kikyo…….không đúng….ngay từ dầu hắn quả thật sợ linh lực của Kikyo, nhưng là…… chưa đủ để nói là dè chừng……..Chẳng lẽ, là tôi?”
Miroku không nói lời nào, Kagome liên tục lắc đầu.
“Không có khả năng, tôi chỉ kế thừa linh lực của Kikyo thôi. Tôi ngay cả năng lực tự vệ cũng không có…. Nhưng là…. Giống như quả thật có chuyện như vậy. Tôi cũng không rõ vì cái gì Naraku lại sợ tôi.”
“Thứ Naraku sợ, không phải linh lực của Kagome-sama. Là tâm.”
“Tâm?”
“Nội tâm của Kagome-sama, ngay cả Kikyo-sama cũng chưa chắc có thể chiến thắng, bao hàm vô tận yêu thương cùng quan tâm. Đây là thứ khiến Naraku sợ hãi.”
“…….Cho dù là vậy.”
“Sango trước đây cũng từng nói với tôi, Kagome-sama, tâm tựa chỉ thủy [Tâm lặng như nước]. Thoạt nhìn nhu nhược, không chịu nổi một kích, nhưng khi muốn hãm hại, lại phát hiện không biết xuống tay từ đâu. Cho dù có dùng một tảng đá thật lớn, thậm chí chặn ngang cắt đứt, cũng ngăn cản không được lưu thế tiến về phía trước của nó. Mặc kệ người lấy đao khảm, thì cũng khảm không được, thiêu cũng không xong. Lấy biển lớn làm mục tiêu, lưu chuyển không ngừng. Ngài nói thử xem, Kagome-sama?”
Từ lúc Miroku nói được một nửa, Kagome liền nhịn không được. Giờ phút này, nàng đã ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối. Mới đầu chỉ là ẩn ẩn run run, sau đó thì khóc lên.
Chỉ cần không hận, như vậy thế giới này, vốn không có cái gì là không thể tha thứ.
Tha thứ.
Inuyasha từng một lần không thể tha thứ, hoặc lý giải Sesshoumaru.
Cái loại ‘vừa thấy y liền phiền lòng, thậm chí muốn xông lên đối mặt chất vấn y vì cái gì chưa bao giờ hảo hảo nhìn ta’. Tâm tình như vậy, Inuyasha lần đầu gặp lại Sesshoumaru sau mấy trăm năm không gặp vì tranh đoạt Thiết Toái Nha mà đến đã bắt đầu, đã bị cảm giác như vậy nhồi vào hệ thần kinh.
Thời điểm hắn khi đối mặt y, thậm chí muốn trực tiếp rống to, ngươi không phải muốn Thiết Toái Nha sao! Cầm đi!!! Ta mới không thèm cái loại này.
Inuyasha không có cách nào lý giải được Sesshoumaru rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Trăm năm qua ngươi cũng không thèm liếc mắt nhìn ta một lần, không quan tâm ta dù chỉ một chút. Mà ta lại như đứa ngốc vì ngươi mà phiền não bất an, cho dù thật vất vả đem trí nhớ cùng tình cảm niêm phong dưới đáy lòng, lại bởi vì ngươi vừa xuất hiện, khiến mặt nạ ta đeo vào liền đánh vỡ làm cho cảm xúc đố kị, chán ghét trong ta xả ra.
Dựa vào cái gì?
Ngươi lại chú ý thanh phế đao kia nhiều hơn ta!!!
Ta không phải, chỉ dùng phương thức có chút cực đoan đem cảm tình của ngươi chuyển tới trên người ta sao?
Cho dù là hận cũng tốt.
Nếu khinh địch khiến ngươi đem Thiết Toái Nha cướp đi, cả đời này ta cũng không có khả năng tái kiến ngươi.
Mang theo ý nghĩ như vậy, Inuyasha chặt bỏ tay trái của y.
Trạng thái yêu hóa của Sesshoumaru là một yêu khuyển khổng lồ. Cho nên Inuyasha căn bản không biết khi đó y suy nghĩ cái gì, hoặc là có biểu tình thế nào.
Ngươi tốt nhất nên nghĩ, ‘Inuyasha thật đáng giận, không thể không giết ngươi’. Như vậy, ta có thể chờ mong một chút, chúng ta sẽ còn tái kiến.
“Là chỗ này.” Inuyasha dùng tay phải bắt lấy cánh tay trái của mình. Lẩm bẩm nói.
Sau đó, càng nắm chặt hơn, “Khi đó….. chính là khảm từ chỗ này.”
Inuyasha gần đây thường xuyên nhớ lại những chuyện về Sesshoumaru. Thậm chí vài lúc hắn còn cảm thấy y còn tồn tại ở nơi này. Cùng hắn nhìn một bầu trời, hô hấp cùng một bầu không khí.
Không bao lâu sau khi cuộc chiến tranh giành Thiết Toái Nha kết thúc, Inuyasha đã đi tìm Sesshoumaru.
Tuy nói hắn là bán yêu, nhưng cái mũi cũng nhạy không kém. Tìm kiếm tung tích gần đây của Sesshoumaru cũng không có gì khó. Nhưng lại mang theo yêu đao Sesshoumaru vẫn muốn đến tìm y, nói thế nào vẫn có chút tư vị khoe khoang.
Cho dù Inuyasha không có ý đó. Hắn chỉ đơn thuần muốn đi nhìn y một chút mà thôi.
Sesshoumaru vẫn đưa lưng về phía hắn, “Ngươi tới làm gì? Khoe khoang? Cười nhạo?”
“Không phải.” Inuyasha nói, “Ta chỉ tới xem ngươi…..”
“Xem?”
Inuyasha nhìn tay áo trống rỗng của hắn, trong lòng dâng lên một trận áy náy.
“Nếu không phải ngươi diện cái biểu tình khó coi kia, ta sẽ nghĩ ngươi đang nói giỡn đấy. Bán yêu.”
Âm thanh của Sesshoumaru truyền đến.
“Phát ngốc cái gì? Bán yêu.”
– —
“Cậu lại phát ngốc cái gì, Inuyasha.” Giọng nữ bình tĩnh truyền đến tai Inuyasha. Hắn lúc này mới lấy lại tinh thần.
Kagome và Miroku ở sau hắn không biết từ khi nào.
“Miroku? Kagome? Có chuyện gì thế?”
“Đồ ngốc!” Kagome một quyền đánh vào đầu Inuyasha, “không có việc gì, không có việc gì sẽ không thể đến tìm cậu sao?”
“Ách….” Inuyasha nghẹn lời.
Lúc này Miroku mới đi tới ngồi xuống, “Cũng không có chuyện gì, chỉ là, chúng ta đến nơi này cũng đã hai ngày, tên yêu quái giả mạo cậu cũng không xuất hiện. Cũng chả tìm được manh mối nào hữu dụng gì. Cho nên ta cùng Kagome-sama quyết định hôm nay sẽ lên đường đến thôn trấn kế tiếp có ủy thác. Tới hỏi ngươi có ý định gì không?”
“Tùy hai người các ngươi quyết định đi.” Inuyasha hiển nhiên không có kiến nghị khác, “Ủy thác tiếp theo ở đâu?”
“Không xa lắm.”, Kagome nói, “Nhưng cũng mất một ngày đi đường. Không bằng chúng ta hôm sau lên đường?”
“Còn hôm sau gì.” Inuyasha nói, “Hiện tại liền đi luôn đi!”
“Khó mà đi được.” Shippo từ bên ngoài nhảy vào trong phòng nói, “Miroku bảo, nhà này làm thức ăn ngon lắm. Không bằng ăn một chút rồi đi!”
“……….”
“…….. Miroku, ta thay mặt tên pháp sư nhà ngươi mà cảm thấy nhục nhã.”
Dĩ nhiên đã không còn không khí xấu hổ lúc ban đầu, biểu tình Inuyasha cũng khôi phục vẻ trước sau như một. Đang định đứng lên, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào. Tiếp theo, cửa gỗ bị lực mạnh đẩy ra, ma sát tạo ra một trận tiếng vang. Rin thở hồng hộc đứng ngoài cửa.
“Rin?” Kagoma vội vàng tiến lên đỡ lấy khi thấy cô bé sắp ngã xuống.
“Chị Kagome!” Rin nói, “Có yêu quái tập kích thôn của chúng ta! Một mình chị Sango không đánh lại!”
“Yêu quái?”
“Chính là, chính là yêu quái tự xưng ‘Inuyasha’!”
Còn tiếp…
_________________________________
Lảm nhảm
Nếu thấy văn phong của mình hay thì hãy Vote và Follow cho mình nhé.
Cảm ơn mọi người đã đọc.
13/4/2020.