Huyền Thoại Trở Về Từ Tương Lai

Chương 64: Thủy Quái hồ HÀM THỦY



Trường Thanh là kẻ phế vật từ đời sống đến trong game. Ngoài đời là tên 30 tuổi, công việc không có, vẫn phải ăn bám cha mẹ, ngày ngày cắm đầu vào game nhưng kĩ năng cũng phế vật chẳng kém nên không làm nên trò chống gì. Nếu không có gì bất ngờ hắn sẽ mãi như thế đến hết đời. Cũng may, ông trời đóng lại một cánh cửa nhưng đã mở ra cánh cửa khác.

Trong một lần tình cờ hắn đã kích hoạt một kỳ ngộ đặc biệt cấp S. Đúng vậy không sai chính là cấp S. Một thứ có thể ngộ không thể cầu. Tỉ lệ nhận được nó ở trong TNW rơi vào khoảng 1 phần tỷ. Xuyên suốt 10 năm Tân Thế Giới phát hành, không tính kỳ ngộ đã bị ẩn dấu, thì xuất hiện không đủ 10 đầu ngón tay. Mỗi lần đều gây lên phong ba, máu chảy khắp một phương trời Tân Thế Giới.

Nếu Trường Thanh có thể hoàn thành nó… một bước thăng thiên cũng không phải không có khả năng.

Dựa theo thông tin chi tiết trong giới thiệu kỳ ngộ, hắn cần dựa theo lời đố tìm ra và thu thập đủ 5 viên kỳ ngọc trong một thời gian nhất định.

Hi sinh toàn bộ chất xám, Trường Thanh cũng thu thập được 2 viên. Và lần này hắn đang trên đường dò la tung tích viên thứ 3, đúng lúc gặp một kẻ kì lạ.

Tên đó toàn thân kín mít đồ đen, đứng lặng người bên hồ nước khiến Trường Thanh tò mò, định lại gần xem thử. Ai ngờ tên này không nói lí lẽ liền phóng khí càn khắp xung quanh nếu không phải Trường Thanh tỉnh toán vội bật skill Vô Hình mới tránh kịp.

”Ai?”

Cmn, đừng nói tên này phát hiện ra ta rồi nhá! Không, không thể kĩ năng Vô Hình là loại hiệu ứng bất tử, phát hiện quần què. Chẳng qua là hắn đang giả bộ hỏi thôi, thử xem có người hay không thôi… Cmn cái trò này ta đọc trong tiểu thuyết có suốt…

Trường Thanh tự an ủi mình, ấp ủ một chút hi vọng nhỏ nhoi nhưng lời nói tiếp theo của hắn đã cắt đứt hi vọng của hắn…

”Kĩ năng độc môn Dạ Khách, Vô Hình, có thể né tất cả sát thương hay hiệu ứng, gần như xóa bỏ sự tồn tại của người thi triển… Nhưng ta chỉ nói là gần như… Nhược điểm của Vô Hình chính là bóng. Vì thế trong chức nghiệp của ngươi mới có chữ ”Dạ”. ”

Nói nhiều không phải tính cách của Khởi Minh nhưng hắn chỉ có thể dùng lời nói uy hiếp kẻ trước mặt hiện hình.

Bời vì dù Khởi Minh có phát hiện ra Trường Thanh cũng không thể làm gì được. Vì hắn hiện không mang bùa chân thị, không có cách phá giải trạng thái Vô Hình. Nếu tên này muốn chạy Khởi Minh không giữ nổi, trời đêm là sân chơi của Dạ Khách.

Hiện tại mới khởi đầu, sức mạnh của Tử Thần chưa thể hiện ra được, nếu tên này là đa chức nghiệp cộng thêm kĩ năng cơ bản không kém, Khởi Minh bị giết ngược không phải là không thể.

Nhưng đáng tiếc trường Thanh không phù hợp với bất kỳ tiêu chuẩn của Khởi Minh đề ra. Tử Thần Vô Tâm đã đánh giá quá cao đối thủ của mình.

Bị chỉ danh thẳng mặt, Trường Thanh không khỏi bối rối, đầu óc trống vắng, không nghĩ được nhiều như thế.

Xem ra chỉ có thể liều mạng này…

Trường Thanh bình thản hủy bỏ trạng thái Vô Hình, hai tay chắp sau lưng, đầu ngẩng cao, khuôn mặt không biểu cảm, đôi mắt hững hờ nhìn Khởi Minh:

”Tiểu bối, không ngờ ngươi có thể phát hiện ra tung tích của ta, có chút trình độ đó nhưng…. Nhưng để đủ khả năng đấu ngang tay với lão phu, còn kém rất nhiều.”

Khởi Minh nhìn người trước mặt, lông mày dưới lớp mặt nạ không khỏi nhíu nhẹ.

Toàn thân đồ phẩm lục cấp thấp, vũ khí thậm chí còn là đồ trắng. Tưởng cố ý khàn giọng, người khác liền không biết ngươi giả giọng?

Ai cho ngươi tự tin như vậy?

Chả nhẽ người này giống Khởi Minh trước đây từng làm với ba tên cướp Khôi Lỗi Liên Thể, cao thủ giả phế vật lừa gạt người?

Không, không giống!

Lũ đầu óc có vấn đề đó sẽ không để kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu như vầy…

Có chút gì đó… không đúng!

Tên này… giống như ngược lại thì đúng hơn… Phế vật giả cao thủ, gan thỏ miệng cọp.

”Cái gì thực ư? Không biết ngài là cao thủ… phương nào?”

Giọng nói trầm nhẹ xen chút háo hức, hâm mộ vang lên từ sau lớp mặt nạ.

Tuy đầu nghĩ là vậy nhưng Khởi Minh không định vạch mặt ngay. Nơi này là góc khuất của bản đồ tân thủ thôn, đến cả dã quái cũng không có. Tên này xuất hiện chắc có nguyên do, có thể hắn sẽ mang lại cho Khởi Minh điều bất ngờ. Tất nhiên không ngoại trừ tên này lạc đường hay đam mê khám phá nhưng thà giết nhầm còn hơn bỏ xót.

Khởi Minh cũng không mất gì…

Trường Thanh đầu não lúc đầu vô cùng căng thẳng. Nhìn từ ngoại trang đến sức phá hủy đủ thấy hắn mạnh đến thế nào. Vón ý định ban đầu chỉ là diễn trò cầu chút hi vọng sống mong manh, hắn giờ chết không dám hồi sinh ngay tại đây để tên này giết tiếp mà phải về thôn phục sinh.

Đường từ thôn tới đây không ngắn, hắn thực không muốn đi thêm một vòng nữa để tìm đá.

Nhưng ai ngờ tên này ngu hơn mức dự định của hắn…

Nếu vậy thì tiếp tục lừa dối qua đi, chỉ cần mình chắc chắn ở đây không có đá hay có đá nhưng lấy được luôn… chết cũng không sao. Nếu may mắn có khi thu được một tên tiểu đệ bao kê a.

”Hừ, lão phu đã sớm mai danh ẩn tích nhiều năm, danh hào đã quên từ lâu, ai ngờ giang hồ xuất hiện trò chơi thú vị này, khiến lão phu rất hứng thú…”

”Hà, hà… Vậy tiền bối tới đây không biết có chuyện gì?”

”Nhàm chán tò mò chút, muốn tìm xem có con gì có thể luyện tay không? Lũ dã quái ngoài kia quá phế vật!”

”Ta nghe nói trên các trang mạng xã hội đang đồn về Boss Vân Tri Chu gì đó… Ngài đã đánh bại nói rồi sao?”

Trường Thanh không khỏi hốt hoảng cũng may có mũ áo che giấu giùm.

Suýt chút nữa hắn quên nhưng bây giờ nói không biết, tên này sẽ tìm cớ đuổi ta đi, ”cao thủ rỗng” không dám đánh liều. Hắn biết được mình lừa hắn sợ chết không đơn giản chỉ một lần. Xem ra đành đâm lao phải theo lao thôi…

”Hứ, ý ngươi là con súc sinh tám chân đó. Nó vẫn quá yếu không đủ để ta luyện tay.”

Nghe ”tiền bối” nói như vậy, khóe miệng Khởi Minh không khỏi cong lên, đáy mắt lộ vẻ như ý.

Quả nhiên… có trò hay!

Nếu tên này thực sự bị lạc đường hay đơn giản là ngắm cảnh sẽ không bỏ qua cơ hội này mà rời đi nhưng hắn lại không.

Muốn ở lại sao, ta muốn thật muốn xem thử ngươi định làm gì?

”Oa, tiền bối ngươi mạnh mẽ như vậy. Ta đau đớn vật vã cả ngày chết lên chết xuống không qua nổi. Thế mà ngài lại…”

Khóe miệng Trường Thanh đã sớm rộng đến mang tai. Tuy hắn biết đây là trò lừa nhưng được người khác ca tụng thật quá sung sướng. Đặc biệt với một tên phế vật từ cốt lõi ra bên ngoài như hắn.

”Haha, tiểu bối đừng nản chí. Cố khoảng vài ngày nữa đánh bại nó liền không còn vấn đề.”

Một luồng ánh mắt ngưỡng mộ từ phía người áo đen phát ra.

”Ngài quả thật là khiên tốn! Nếu ngài không có việc gì không biết có thể giúp ta một chuyện được không?”

”Chuyện gì?”

Trường Thanh không khỏi cảnh giác.

”Chả là ở dưới đáy hồ có một sinh vật mạnh mẽ. Tuy nó so với Vân Tri Chu không là gì nhưng không phải thứ ta có thể… Vì thế muốn nhờ ngài giúp sức.”

”Chuyện này…”

Trường Thanh giả bộ suy tư nhưng thực ra đang tính xem có cách nào lừa ra không? Đến cả tên trước mặt còn không là đối thủ, hắn không cho mình ăn lại…

Nhận ra ”tiền bối” có chút phiền lòng, Khởi Minh liền bồi thêm một câu:

”Con súc sinh này thực ra chủ yếu là muốn thử sức mình nên không cần ngài ra tay, chỉ mong tiền bối có thể đứng sau chỉ vài đường cơ bản để ta biết mình cần cải thiện gì. Ngoài ra nếu ta có thể đánh bại nó… Vậy đi, ta liền tặng ngài cái liêm đao này. Dù ta biết nó so với ngài không đáng mấy đồng nhưng cũng coi như hậu tạ…”

”Hừ, ngươi thấy ta giống kẻ tham đồ của tiểu bối sao?

”À, tiểu bối không dám, không dám.”

”Ừm… vậy đi sinh vật này… ta giúp ngươi. Nếu ngươi có thể thắng nó, ta liền tặng ngươi vũ khí của ta làm quà gặp mặt, còn cây liềm đó… Ta nhận tạm coi như sử dụng khi không có vũ khí khác thay vậy. Bao giờ tìm được vũ khí khác ta liền trả ngươi, thế nào?”

Cmn, một thanh kiếm trắng rách muốn đổi vũ khí có thể thăng cấp? Ngươi nghĩ ta ngu hay cho rằng ngươi thông minh?

Qua vài lần đùn đẩy, cuối cùng hai người đã thông nhất. Khởi Minh đánh, Trường Thanh đứng ngoài chỉ bảo, nếu cần thì giúp sức một hai kiếm.

”Tiền bối, người đứng xa một chút! Ta ra tay đây.”

”Yên tâm, không cần lo cho ta.”

Miệng nói lời khách sáo nhưng chân vẫn lùi bước.

Khởi Minh không nói gì, rút từ trong túi đồ ra 3 viên thuốc nổ ném mạnh xuống dưới hồ.

Uỳnh một tiếng, nước bắt tung tóe như mưa rào.

Mặt hồ nhanh chóng khôi phục sự tĩnh lặng như thể chưa xảy ra chuyện gì.

1 giây… 2 giây… 5 giây…

Ngay khi Trường Thanh có chút mất kiên nhẫn định hỏi thăm, thì phía dưới hồ Hàm Thủy đã bắt đầu có động tĩnh. Lấy hồ nước làm trung tâm, nước bùn ở khu vực phụ cận quay cuồng lên. Hơn nữa phạm vi càng lúc càng lớn, tốc độ quay cuồng càng ngày càng cao, dần dần hình thành một cái cột cao lớn, thanh thế xem ra hết sức kinh người.

Trường Thanh bên cạnh thấy vậy, sắc mặt xám thành tro, nếu không phải Khởi Minh còn ở đây có khi hắn đã cong đít chạy từ lâu.

Trái lại với hắn, Khởi Minh sắc mặt không đổi sắc, móc ra 4 lưỡi dao nhỏ, mỗi đuôi dao lại treo một lá bùa đầy hình vẽ trừu tượng.

Chúng còn được gọi là ám khí.

Ở TNW, không phải ngươi chỉ có thể sử dụng duy nhất vũ khí chính để gây sát thương. Nhưng nó là thứ duy nhất có thể đánh thường, và kết hợp với chiêu thức. Ngoài ra tất cả ám khí, thuốc hay thậm chí đá hay gỗ ven đường có thể sử dụng, đổi lại sẽ có một chút điều kiện nhất định như thời gian, giới hạn số lượng, trọng lượng,…

Ngay khi 4 lưỡi phi dao sắp tiếp cận sinh vật đó, thì “Phụp” một tiếng, thì từ trong cái cột nước đó xuất hiện một cái miệng lớn bắn ra một cái ”roi” màu đen, kéo cả 4 con dao vào miệng nó.

Khởi Minh thấy vậy liền lộ ra vẻ như ý.

”Nổ.”

Bùng!

Bùng!

”Ngaooo!”

Một thanh âm quái dị, cực kỳ bén nhọn vang lên tận trời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.