Uỳnh!! Uỳnh!
”Làm ơn đi đại ca, ta biết lỗi rồi. Ngài đánh vậy không đau tay sao? Hế…Khởi Minh sao ngươi không đánh tiếp vậy?”
Bỗng nhiên thấy sau gáy không còn được ”xoa bóp”, Vân Dung thấy làm lạ ngẩng đầu nhìn về phía Khởi Minh, thấy toàn thân bất động, đầu tạo góc 45 với bầu trời.
”Hế…Khởi Minh, ngươi nhìn…Cmn tiên nữ giáng trần sao? Thật đẹp a. Không giờ tiên nữ ra sân cũng có hiệu ứng, mây đen che kín trời, gió lốc cuồn cuồn, sét giật tán loạn. Thật đẹp a…”
Boong!!
”Cmn Khởi Minh, ta tưởng ngươi không đánh nữa…”
Lúc này, Vân Dung mới để, toàn thân Khởi Minh đang run rẩy, biên độ cực nhẹ nếu không phải hắn để ý cũng không nhìn ra.
”Vô Tâm a Vô Tâm, ngươi đúng như tên thật vô tâm. Ngươi lỡ lòng nào bỏ ta một mình lại chạy theo hắn. Nếu ngươi bỏ ta theo bất kỳ nữ nhân nào, ta sẽ chỉ coi ngươi lừa gạt, xem ta là trò đùa.”
”Linh Lung à, ngươi có gì từ từ nói được không, bật nộ như thế ta… ta… sợ.”
” Nhưng… nhưng ngươi bỏ ta theo nam nhân. Tại sao, ngươi nói cho ta tại sao, tại sao ngươi có thể yêu kẻ vừa bẩn vừa đen vừa hôi như thế. Nếu ngươi thích nam nhân, ta có thể giả nam nhân không được sao, sao phải thích kẻ xấu đến mức xúc phạm người nhìn như thế.”
”Khởi Minh à, tuy ta không hiểu cho lắm nhưng hình như ta cảm thấy mình bị xúc phạm thì phải?”
”Không ngươi sai rồi, bỏ từ ”hình như” đi mới đúng.”
”….”
Nhìn Linh Lung lơ lửng giữa trời, Khởi Minh cũng đau đầu.
Cmn, ngươi từ đâu chui ra rồi khóc lóc vậy, nếu có chuyện gì không phải ngươi đấm chết ta luôn đi để hồi sinh lại không tốt hơn à, tra tấn não bộ ta vậy ngươi không mệt nhưng ta cứ chút chịu không nổi a.
Khởi Minh suy nghĩ một hồi cũng không biết làm sao, người xưa có câu 36 kế chuồn là thường sách nhưng ta chuồn không nổi.
Vậy thì…
”Hự….hự… Linh Lung, ta… ta…”
Nhìn thấy Khởi Minh bỗng nhiên miệng phun máu, đổ gục xuống đất, Linh Lung có chút im lặng.
Cmn, Vô Tâm, ngươi có thể giả tốt hơn chút được không? Ngươi giả ngu như vậy, ta thật không biết phối hợp làm sao a.
Thế nhưng Vân Dung không khôn như vậy. Thấy Khởi Minh bỗng nhiên ngã xuống, hắn liền hốt hoảng chạy lại, lay người, miệng không ngừng gọi:
”Cmn, Khởi Minh, ngươi làm sao vậy? Đừng chết như thế chứ, ngươi chết rồi ta làm sao nói chuyện với ông nội ngươi, ai nói hộ cho ta khi bố mẹ đánh ta, ai…”
Khởi Minh hai mắt ngắm nghiền, khuôn mặt bất chuyển nhưng lòng không ngừng gào thét.
Đậu xanh nhà ngươi, cút cmn đi, miệng ngươi bao ngày không đánh răng vậy, thối bỏ mẹ, nhấc cái mồm ra hướng khác, đừng hà hơi vào ta. Còn cmn ngươi lắc ít chút được không, bộ não thiên tài của ta sắp thành máy xay sinh tố rồi đó. Vân Dung nha, đợi hết hôm nay, ngươi làm giường ít hơn 1 tháng, ta làm chó đi bằng bốn chân.
Nhưng tất cả vào mắt của Linh Lung lại không như vậy.
Tên đen xì thấy Vô Tâm ngã xuống liền hoảng hốt chạy lại, hai tay run rẩy ôm lấy hắn vào lòng, miệng không ngừng gào thét tên Khởi Minh, đôi mắt hắn đỏ rực như muốn nhỏ máu. Những cử động của tên xấu xí đó đã thể hiện tình cảm với Vô Tâm sâu nặng đến nhường nào.
Linh Lung giật mình thức tỉnh, chả nhẽ đây mới là tình yêu? Rõ ràng Vô Tâm là giả bệnh hắn không nhìn ra sao hay vốn dĩ hắn đã bị tình yêu làm mù quáng. Cũng như lúc nãy, Vô Tâm chạy điên cuồng không lẽ vì lo lắng cho tên kia?
Vô Tâm a, cảm ơn ngươi nhờ ngươi đã giúp ta hiểu thế nào là tình yêu, hóa ra thứ trước giờ ta mong muốn không phải tình yêu, nó chỉ là mơ mộng ngu xuẩn của ta mà thôi. Nực cười thay, trớ trêu thay thứ ta luôn ao ước đang ở ngay trước mắt nhưng không phải của mình, mãi mãi không phải của ta…
~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong túp lều vải nhỏ, đơn sơ, trơ trọi giữa cánh rừng không khỏi lô ra có chút kỳ lạ.
”Tiên nữ à, tuy ta không biết ngươi là ai nhưng rất cảm ơn ngươi. Không có ngươi chắc Khởi Minh…, ta không biết phải làm sao? Tên này từ bé đến lớn đều rất cọc tính, đau đớn, bệnh tật, hắn chưa bao giờ nói ra, đều tự chịu một mình. Nếu không phải nhiều khi do ta phát hiện sớm có lẽ hắn đã về với tổ tiên rồi. Giờ cũng không còn việc gì, ta gửi hắn tạm ở đây, bây giờ ta còn hai con nhện nữa là lên cấp 5, cố gắng làm nốt, nếu không… sợ ba tiếng nữa không kịp. Ta đi trước, hắn giao cho ngươi.”
Liếc nhìn thân hình Vân Dung dần dần xa khuất theo hàng cây, Linh Lung thở dài:
”Hắn đi rồi, ngươi không phải diễn nữa.”
Nghe vậy, Khởi Minh không khỏi nhói nhói.
Cmn, ngươi biết rồi không nói sớm một chút được sao? Ngươi biết mồm tên kia thối lắm không, vì ngươi, ta phải chịu đựng đó.
Tất nhiên Khởi Minh cũng không định một phát bật dậy. Tuy nàng biết nhưng là như thế khác gì vả mặt nàng, chém ta cái chết luôn không sao, ta sợ lại khóc nữa thì…
Đôi mắt Vô Tâm nhẹ nhàng rung động, có lẽ vì bầu trời ban đêm ”chói quá” hắn phải mất khoảng thời gian ngắn mới có thể khôi phục thị giác. Hai cánh tay run rẩy nhẹ nhàng chống lấy cơ thể ngồi dậy.
”Đây là đâu?”
”…”
”…”
Cmn, ta đã diễn như thế rồi ngươi không thể hợp tác chút sao?
Hai người cứ thế đọ mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, kẻ nào chớp rước người đó thua. Linh Lung có chút thật không chịu nổi, thở dài:
”Ta không bắt buộc ngươi nữa.”
”Hứ?”
”Tử Nhãn, ngươi cứ tạm giữ lại. Coi đó như món quà ta chúc phúc cho hai người, hãy chăm sóc hắn thật tốt.”
”Khoan đã…”
”Ta biết ngươi muốn nói gì. Không sao, không cần lo cho ta. Mấy ngàn năm qua, ta cô đơn quen rồi, cô đơn thêm… đã là gì. Hức…hức…”
Nhận thấy ác mộng có nguy cơ đổ bộ, Khởi Minh liền im lặng, khóa chặt miệng, ngươi nói gì thì nói, ta sẽ đóng tốt vai trò thính giả.
Tuy ta không theo kịp suy nghĩ của ngươi nhưng vẫn hiểu đôi chút. Đại khái, do một lý do nào đó có thể do đầu ngươi nhảy số tần suất cao quá hoặc cũng có thể vì khóc nhiều quá, não hơi khô, thiếu nước, dây thần kinh não đứt vài cái chăng? Vì thế ngươi hoang tưởng ra cẩu huyết đam mỹ gì gì đó giữa ta và tên mồm thối kia.
Cũng được, ngươi muốn hiểu lầm sao cũng tốt, nghĩ ra tiểu thuyết phun máu chó gì ta cũng không quan tâm. Miễn là…Tử Nhãn vẫn còn và ngươi nhanh chóng lượn xa một chút. Hôm nay tinh thần ta mệt mỏi lắm rồi, đánh không lại, dỗ không xong, lật mặt sợ mất đồ. Oan ức!!
”…Tuy ta không thể có được ngươi nhưng sẽ luôn ở sau thủ hộ cho hai người. Nếu một ngày, ngươi và hắn không thể tiếp tục được… có thể tìm tới ta. Ta… hức… hức… mãi đợi ngươi.”
”…”
Nói tiếp đi chứ, ta đang nghe mà, nói hết một thể rồi phóng sinh ta cái.
”Vô Tâm.”
”…”
“VÔ TÂM.”
”Há, sao vậy Linh Lung?”
”Ngươi có nghe ta nói không đó.”
”Ta vẫn nghe ngươi mà.”
”Ta vừa nói gì, ngươi thuật lại một chút được không?”
”…”
”…”
”Quả nhiên, ngươi… ngươi… Không được ta không thể đi như vậy được, nếu đi rồi sợ rằng đợi ngày các ngươi chia tay xong ta cũng không… Ừm… Ừm….”
Ngươi rặn hơi lâu rồi, phọt nhanh lên còn lượn.
”Ta có cách rồi. Hiện tại ta sẽ đi về Vu giáo di tích thăm lại nhà một chút, đã bao lâu ta không trở về rồi.”
”Đúng đúng, nên vậy. Ta nghĩ người thân ngươi có khi vẫn còn ở đó.”
”Sau đó, ta cố gắng hoàn thiện nốt chút việc riêng. Rồi tìm ngươi, ta sẽ thủ hộ cho tình cảm cho hai người đến khi hai người chấm dứt… à nhầm đến khi… không thủ hộ mãi mãi, vĩnh hằng.”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Lung không khỏi hiện lên vẻ thương tâm làm ai cũng phải thấy cũng phải xót xa trừ…Khởi Minh. Rất may Linh Lung không đọc được suy nghĩ Khởi Minh, nếu không…
”Khoan đã, ngươi không thể như vậy a. Quê hương đã bao lâu không trở lại, ngươi không nhớ sao?”
”Khô…à có chút chút.” Linh Lung định thẳng thắn nói không, nhưng cảm thấy hơi bất hiếu lên sửa lại chút.
Nếu ta nhớ nhà thì đã về từ lâu rồi còn cần ngươi nói, tuy ta bị dính lời nguyền và ác mộng nhưng không có cái này liên quan tới việc ta về Vu giáo. Chủ yếu là muốn bình ổn lại cảm xúc, ngươi nghĩ lừa dối ta như vậy nói tha thứ là tha thứ được sao. Nhà chỉ là cái cớ thôi, đồ… ngốc. Baka!
Làm bộ không nghe thấy lỡ lời của Linh Lung, Khởi Minh tiếp tục thể hiện khả năng thuyết phục của mình:
”Ngươi lên suy nghĩ lại một chút, nhà mỗi người chỉ một. Ngươi vẫn nên quay về lâu lâu một chút, nếu có thể thì ẩn cư luôn càng tốt. Lá rụng về cội a.”
”Vô Tâm! Có phải ngươi chê ta phiền, ảnh hưởng tới thời gian riêng tư của các ngươi, muốn đuổi ta đi đúng không?
Bỏ từ ”các” là đúng rồi đó.
”À không không, ta chỉ lo lắng cho ngươi mà thôi, không hề có suy nghĩ khác. Ngươi đừng suy diễn lung tung.”
Mất gần một tiếng đồng, cuối cùng Khởi Minh cũng thuyết phục được Linh Lung tạm đi về di tích Vu giáo nhưng nhìn tâm trạng của Linh Lung trước khi đi có lẽ cũng không được bao lâu. Khởi Minh thầm nguyện tốt nhất là đi luôn đừng về, cầu nguyện nàng trên đường bỗng nhiên động tới boss ẩn nào đó, giết luôn thì hơi quá đáng, tốt nhất là phong ấn khoảng 100 năm là được.
Nhân lúc thời gian còn thừa hơn tiếng mới hết ngày đầu tiên tức là 30 phút đời thực, Khởi Minh thoát game ra ăn trưa. Tuy nói, có khoang dinh dưỡng sẵn nhưng hắn không định ở mãi trong này, dù sao hắn còn sống với ông. Một mình thì thỏa mái nhưng còn ông…cũng không thể bữa cơm nhà hai người mà như một người được.
Khởi Minh vốn tính bận mải nên từ bé rèn luyện tính ăn nhanh chỉ hơn 10 phút xong bữa, đợi ông ăn xong hắn rửa bát rồi mới vào game.
”Cuối cùng cũng mở khóa giới hạn cấp 6. Chức nghiệp hôm nay liền có thể mở rồi.”