Cơ Ngọc Tuyền khép hờ hai mắt nhưng rõ ràng vẫn có thể trông thấy mọi vật xung quanh. Nàng bước ra một bước, tốc độ cực nhanh đã đến gần chiến trường của Trầm Mộng Thư cùng Xích Luyện, nhẹ nhàng nói.
“Trầm cốc chủ sao lại đi vội vàng như vậy, ta còn có chút chuyện muốn thình giáo cốc chủ đây.”
Trầm Mộng Thư cảm thấy bản thân giống như bị thứ gì đó khóa chặt, cảm giác vô cùng khó chịu, không khác gì bị hàng trăm hàng nhìn người từ bốn phương tám hướng nhìn chằm chằm. Nàng nhíu nhíu mày nói.
“Có chuyện gì?”
Thực ra một khi đã đến đây thì đều là địch nhân rồi, cho nên không cần khách khí như vậy. Nhưng Thiên Cơ Môn thủ đoạn vô cùng quỷ dị nên Trầm Mộng Thư vẫn phải cẩn trọng đề phòng. Đối với bất cứ kẻ địch nào nàng cũng có tự tin đánh một trận, đánh không lại cũng có nắm chắc thoát thân. Chỉ là đối mặt với thủ đoạn của Thiên Cơ Môn thì nàng hoàn toàn không có cách nào nắm chắc được.
Cơ Ngọc Tuyền chậm rãi nói.
“Thời gian trước, lục đệ của ta có thu một người đệ tử nhưng hơn một năm trước hắn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, không bao lâu sau liền vẫn lạc. Ta chỉ muốn hỏi cốc chủ, tại sao trên người của ngươi lại có nhân quả cùng đệ tử của sư đệ ta vậy?”
Trầm Mộng Thư hừ lạnh.
“Nói năng xằng bậy. Trong lòng ngươi muốn cái gì ai cũng đều hiểu, có năng lực thì đến đi, còn phải mượn cơ đường hoàng như vậy.”
Cơ Ngọc Tuyền thở dài.
“Trầm cốc chủ hà tất nóng giận như vậy, nhân quả này cũng không phải nói ngươi có ảnh hưởng đến tính mạng của hắn, chẳng qua có chút liên quan mà thôi. Hoặc ít nhất là chứng kiến.”
Trầm Mộng Thư nhéo mắt nói.
“Nói nhảm, ta rất rảnh rỗi đi rình đệ tử Thiên Cơ Môn nhà các ngươi? Lại nói hắn tự tiện xông vào trong cốc rồi chết trong đó thì sao, ta sao lại phải quan tâm?”
Cơ Ngọc Tuyền vẫn tiếp tục thở dài nói.
“Trầm cốc chủ đừng kích động như vậy. Nếu như Văn Đào vô ý tiến vào trong cốc rồi tử vong, ta chỉ muốn tìm đến hài cốt của hắn mang về mà thôi.”
Trầm Mộng Thư nhếch miệng.
“Được, vậy người vào cốc mà tìm, ta không cấm cản.”
Cơ Ngọc Tuyền cười khổ, vốn còn muốn nói gì đó thì Xích Luyện đứng một bên hung ác quát.
“Lão thái bà câm miệng đi. Ta đến trước, ngươi có biết xếp hàng hay là không? Nhân quả cái rắm ấy, đừng có giành với ta.”
Cơ Ngọc Tuyền không nói gì, lui lại một bước, thân hình đã ngoài năm dặm, ý tứ hết sức rõ ràng. Điều này khiến cho Xích Luyện cùng Trầm Mộng Thư không khỏi đề phòng một chút. Nhưng Xích Luyện cũng không để tâm quá sâu, nhìn về phía Trầm Mộng Thư nói.
“Đừng lo, ta sẽ nhẹ nhàng!”
Xích Luyện cười đầy dị dạng lao về phía Trầm Mộng Thư, đồng thời thi triển huyền linh thuật.
Huyền linh thuật: Thiên thuấn.
Cơ thể lập tức xuyên thẳng qua khoảng cách xa xôi, xuất hiện tại trước mặt Trầm Mộng Thư, đồng thời lại thi triển một loại huyền linh thuật khác.
Huyền linh thuật: Băng Cung!
Mười dặm đất trời trong chớp mắt hòa thành một thế giới băng tuyết, giống như cùng một thời điểm chứ không phân biết gần trước xa sau, đồng loạt đóng băng đồng thời bốn phương còn dựng thẳng lên từng cột trụ to lớn cắm thẳng vào tầng mây, biến khu vực này thành một gian phòng đặc biệt, một cung điện đặc biệt.
Mà Xích Luyện ngồi ngăn ngắn vị trí chính giữa, chính giữa ngai băng khổng lồ, uy vũ nhìn về Trầm Mộng Thư. Trầm Mộng Thư lúc này trong mắt hắn không khác gì chim trong lồng, cá trong chậu, muốn cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Xích Luyện cũng không tiếp tục nói nhảm, huyền linh thuật liên tiếp thi triển ra ngoài, liên miên không dứt, uy năng vô cùng kinh khủng.
Huyền linh thuật: Băng Khôi.
Hàng chục con rối bằng băng mọc lên như rừng, lít nha lít nhít đủ các hình dáng dữ tợn từng bước ép sát Trầm Mộng Thư, mỗi con cũng chỉ có thực lực của yêu thú cấp tám nhưng bù lại số lượng bọn chúng rất đông, lại hung hãi không sợ chết, không biết đau, cho nên cực kỳ khó chịu.
Huyền linh thuật: Phá Diệt Phong Nhận.
Phong nhận không hề vô hình mà cụ hiện một màu đen rõ ràng bay thẳng về phía Trầm Mộng Thư, nhanh, mạnh, chuẩn xác, khí tức khủng bố, đồng thời không phải chỉ là một cái phong nhận mà lên đến mười mấy cái, mặc dù uy lực đơn lẻ yếu một chút nhưng tổng thể lại thì mạnh hơn rất nhiều.
Trầm Mộng Thư tạo ra một lớp gai nhọn bay xung quanh cơ thể giống như một cơn lốc xoáy, lớp gay nhọn này sẽ bắn tan bất cứ thứ gì vào gần nàng trong phạm vi mười mét. Đáng tiếc, số lượng băng khôi quá nhiều, lớp phòng thủ này sẽ rất nhanh bị phá vỡ, hơn nữa Phá Diệt Phong Nhận còn phá không mà đến.
Huyền linh thuật: Phước lành chi quang!
Phước lành chi quang bao phủ quanh thân Trầm Mộng Thư, giống như một cột sáng từ trên trời chiếu xuống, tất cả mọi thứ ở trong ánh sáng này ngoại trừ Trầm Mộng Thư ra thì đều bị ăn mòn một cách nhanh chóng.
Huyền linh thuật: Băng Bạo!
Một số băng khôi tận dụng khoảng trống mà phá diện phong nhận tạo ra bước vào gần Trầm Mộng Thư, sau đó nổ tung. Uy lực hơi kém một chút vì toàn bộ cơ thể đều bị tàn phá đến còn vài mảnh vụn mà thôi, nhưng như thế cũng đủ làm Trầm Mộng Thư chao đảo.
Trầm Mộng Thư còn cảm nhận được một cố băng độc ở trong vụ nổ này nhưng với băng độc thế này thì hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến nàng, chỉ để nàng cảm thấy có chút mát mẻ mà thôi.
Huyền linh thuật: Thiên Thu Tuế Nguyệt.
Xích Luyện vẫn chưa chấm dứt sự tấn công của mình, một hồi cương phong nổi lên, gió đi đến đâu băng tan đến đó, giống như trải qua hàng vạn lần cắt chém, lưu lại từng đợt giấu vết vô cùng rõ ràng.
Trầm Mộng Thư sắc mặt đại biến, thân thể cấp tốc phá không rút lui, đồng thời hai tay đan vào nhau, một bóng người khổng lồ ẩn hiện phía sau lưng nàng, bóng người vươn tay ra, hai tay che chắn lại thân người của Trầm Mộng Thư.
Không phải là huyền linh thuật, nàng vừa trải qua đạo kiếp xong cho nên đại đạo có chỗ tinh tiến, đã vượt qua uy năng của huyền linh thuật thông thường. Đến cảnh giới như nàng thì có hai hướng đi, một là lấy một loại huyền linh thuật làm cơ bản, những cái khác làm phụ trợ, xây dựng căn cơ cho đại đạo từ đó thuế biến thần thông. Con đường này rất nhiều người chọn, uy lực cũng cực kỳ mạnh.
Con đường còn lại là dùng khả năng cảm ngộ của bản thân, tự mình cấu trúc lấy nền móng, huyền linh thuật chỉ có thể làm phụ trợ, cho nên con đường này cực kỳ khó khăn, thực lực tăng tiến chậm, thần thông khó hoàn thành. Đổi lại tương lai rộng mở, hạn mức cao nhất được cất cao vô cùng. Mà Trầm Mộng Thư chính là đi con đường thứ hai, nàng vừa vượt qua đạo kiếp, uy năng của đại đạo tăng nhiều, cho nên đây có thể nói là chiêu mạnh nhất của nàng.
Thần thông (hình thức ban đầu): Vạn Sinh.
Oanh!!!
Thiên Thu Tuế Nguyệt có tính ăn mòn cực mạnh, giống như thời gian thoi đưa bào mòn vạn vật. Vạn Sinh lại thuần túy sinh cơ, vạn thế bất khuất, trăm nghìn đường chết vẫn hướng sẽ có một con đường sống, không ngừng tiến lên, không ngừng ngã xuống cuối cùng cũng sẽ thành công.
Một bên không ngừng giết chết đến tận diệt, một bên muốn hướng chết cầu sinh, cả hai giằng co không ngừng, uy năng từ vụ va chạm càng lúc càng lớn. Đây không đơn thuần là so đo lực lượng nữa mà còn dính đến cả đại đạo của hai người rồi.
Oanh!!!
Răng rắc!!!
Băng Cung cũng không thể nào chống đỡ được, từng vết nứt toác lan tràn, băng trụ vỡ vụn, băng ngai đổ nát.
Uỳnh!!!
Mười dặm đất trời trong chốc lát hóa thành hố lớn, cả hai thổ huyết bay ngược, Trầm Mộng Thư mượn thế, chỉ còn cách một bước là có thể bước chân vào Trầm Hương Cốc.
“Đứng lại!”
Cơ Ngọc Tuyền đạp qua không trung lao thẳng đến Trầm Mộng Thư. Vừa rồi nàng cũng bị uy lực của vụ va chạm đẩy ra xa một chút nhưng nàng cố ý đến gần Trầm Hương Cốc chặn đường, vừa vặn lúc này có thể bắt kịp Trầm Mộng Thư.
Huyền linh thuật: Trục Vận Thuật – Cầm cố!
Từ trên người Cơ Ngọc Tuyền toát ra một rung động kỳ lạ bay thẳng đến Vận Mệnh Chi Trụ của Trầm Mộng Thư, từ đó khiến cho Vận Mệnh Chi Trụ rung động một cái, cảm giác cứng ngắc truyền khắp toàn thân của Trầm Mộng Thư khiến cho nàng không thể chủ động di chuyển, chỉ dựa vào gia tốc thì trong chốc lát có thể bị Cơ Ngọc Tuyền bắt được. Lại thêm nàng bị trọng thương nên nếu như bị rơi vào tay của Cơ Ngọc Tuyền có lẽ không có chút sức phản kháng nào, lành ít dữ nhiều.
Ngay khi Cơ Ngọc Tuyền chuẩn bị chộp được Trầm Mộng Thư, không gian hơi rung một cái, một nữ nhân thân khoác lam y mang mạng che mặt thình lình xuất hiện ở giữa, cánh tay như ngọc nhẹ nhàng đánh ra.
Hàn khí bức người lập tức bao phủ Cơ Ngọc Tuyền.
Cơ Ngọc Tuyền kinh nghi nhưng trên mặt lộ ra ngoan tuyệt, mặc kệ hàn khí đóng băng cơ thể, vẫn không thu tay lại, đồng thời tung ra đại chiêu.
Huyền linh thuật: Khiển Mệnh Thuật.
Khí vận của đối thủ càng mạnh, khiển mệnh thuật có uy lực càng mạnh. Nó sẽ khiến cho vận mệnh của đối phương tạm thời gặp xui xẻo trong một khoảng thời gian, mà hiệu quả thì thường đến ngay tức khắc.
Đáng tiếc Cơ Ngọc Tuyền còn chưa thấy đối thủ xui xẻo thì toàn bộ cơ thể nàng đã bị đóng thành một khối băng lớn, đồng thời trơ mắt nhìn người kia nắm lấy Trầm Mộng Thư bay vào trong Trầm Hương Cốc, toàn bộ quá trình thông thuận không hề có chút trở ngại xui xẻo nào.
Cơ Ngọc Tuyền chỉ có thể trợn mắt không thể tin được, toàn thân bị băng cứng không cách nào biểu thị điều gì, chỉ có tinh thần ý niệm chấn động liên hồi.