Hướng Dương Không Màu

Chương 7



Thịnh Văn tức giận hét lên, tay nắm chặt lấy bả vai của Hạ Thụy, ngữ điệu đanh thép:

“Tần Hạ Thụy, anh bình tĩnh lại. Nghe em, An Ca cậu ấy chết rồi, cậu ấy đã chết được 43 ngày rồi.”

Đồng tử Hạ Thụy hơi co rút, đầu óc trống rỗng, trái tim khẽ run rẩy, đáy lòng dâng lên từng đợt cảm xúc tang thương. Cánh môi hắn mấp máy, trong thoáng chốc, cổ họng như bị bóp lại, lời đến bên khóe miệng cũng không thể nào thốt ra.

Hắn không tin, không tin rằng An Ca đã chết rồi.

Thịnh Văn thở dài một hơi, đôi lông mày cau lại, cậu rũ mi mắt xuống, ngăn trở những dòng cảm xúc lưu chuyển dưới đáy mắt, nói:

“Hạ Thụy, người chết cũng đã chết rồi. Anh hà tất phải tự biến bản thân thành cái dạng này?”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Đi, em đưa anh về.”

Hạ Thụy tựa như một con rối biết đi, Thịnh Văn nói đi thì hắn sẽ đi, Thịnh Văn nói dừng thì hắn sẽ dừng.

Thịnh Văn dường như cảm nhận được sự kì lạ của hắn, cậu biết, hắn là vì An Ca.

Có những thứ, một khi bỏ lỡ thì chính là đánh mất cả một đời.

Cũng có những người, một khi mất đi thứ gì đó, liền biết rằng thứ đó mới là thứ quan trọng nhất.

Thịnh Văn nghĩ, Hạ Thụy chính là người như vậy. Cậu khẽ mỉm cười, lắc đầu.

Hạ Thụy, hắn là yêu, nhưng lại sợ.

Hắn sợ, hắn sẽ yêu An Ca.

Hắn sợ, hắn sẽ giống như cha hắn.

Có lẽ, hắn là sợ yêu.

Chung quy, trong cuộc sống này, chúng ta không thể lường trước được điều gì. Tình yêu, có đôi khi sẽ mang cho ta những hạnh phúc đến vui sướng, có đôi khi lại mang cho ta những bi thương đến tuyệt vọng.

Ngày thứ 50 sau khi tôi chết, Hạ Thụy không đi làm nữa. Anh ấy ngày nào cũng ở nhà, tự nhốt mình trong phòng. Tôi sợ, sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Có một ngày, Hạ Thụy đột nhiên cho dì giúp việc nghỉ làm. Tôi mờ mịt nhìn anh, anh bị sao vậy chứ?

Dì giúp việc nghỉ làm rồi, việc trong nhà ai sẽ làm cơ chứ?

Tôi đã từng nghĩ là Hạ Thụy làm, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị tôi đánh bay ra khỏi đầu. Tôi cười khổ, anh làm sao có thể làm mấy công việc này chứ, có lẽ là do dì giúp việc làm gì đó khiến anh ấy không vui.

Nhưng rồi sự thật lại khác hoàn toàn với những gì tôi nghĩ. Hạ Thụy vậy mà lại tự tay làm những công việc đó.

Tôi nhìn anh ấy học cách lau nhà, học cách nấu ăn, học cách rửa chén, anh ấy học rất nhiều. Tôi nhìn vẻ mặt nhẫn nại của anh ấy, rồi lại nghĩ, anh đang làm gì vậy?

Tôi quan sát cách anh thái cà chua, không nhịn được mà bật cười. Tôi bay đến bên cạnh anh, nói những điều mà anh chẳng thể nghe thấy:

“Hạ Thụy à, thái cà chua không phải thái như vậy đâu. Anh phải làm như này…rồi như này nữa…”

Sau đó, tôi luyên thuyên nói rất nhiều. Đây chắc hẳn là lần đầu tiên tôi nói nhiều như thế. Hoặc có lẽ là do lần đầu tiên tôi thấy Hạ Thụy làm những công việc mà tôi hay làm, đáy lòng không nhịn được mà xuất hiện những tia mới mẻ.

Một bữa ăn, hai tiếng đồng hồ.

Hạ Thụy đặt đồ ăn lên bàn, hình như tôi thấy anh mỉm cười, trong đôi mắt luôn lãnh đạm xa cách vậy mà lại chứa một tia dịu dàng hiếm có. Trong một khoảnh khắc đó, thế giới của tôi lại một lần nữa vụt sáng, nụ cười của anh, tựa như mùa hướng dương năm đó tôi gặp anh.

Tôi thấy đối diện anh đặt một cái chén đầy cơm và một đôi đũa, tôi thấy anh không ngừng gắp thức ăn vào cái chén đó, khóe môi anh khẽ cong lên:

“Tiểu An à, em ăn đi, dạo này em gầy đi nhiều rồi…”

Tôi không thể tin vào mắt mình, nhìn anh, rồi lại nhìn vào chỗ ghế ngồi trống trơn trước mặt anh. Hạ Thụy của tôi bị sao vậy chứ?

Anh ấy đây là nhớ tôi sao? Nếu không phải, thì cứ cho là tôi đang tự an ủi bản thân đi. Chí ít, anh ấy vẫn còn nhớ đến tôi.

Tôi mỉm cười, ngồi xuống chỗ trống phía trước. Đây, đã từng là nơi tôi ngồi suốt hàng tiếng đồng hồ chỉ để chờ anh trở về ăn một bữa cơm tôi nấu. Tôi đã từng có một mong muốn nhỏ nhoi, anh sẽ ngồi đối diện với tôi trên một bàn ăn, gương mặt anh không còn là vẻ chán ghét của thường ngày nữa, thay vào đó là nét ôn nhu dịu dàng. Anh sẽ gắp thức ăn cho tôi, cười với tôi. Tôi của ngày đó, sẽ cho rằng đây là một mong muốn viển vông, mãi chẳng thể chạm tới.

Tưởng chừng như mong muốn đó chết vào cái ngày tôi cắt cổ tay tự sát kia, nhưng hiện tại, mong muốn đó của tôi vậy mà lại được thực hiện, bởi anh.

Đáy lòng không nhịn được mà xuất hiện sự vui mừng.

Tôi thấy anh thử ăn một miếng, đôi lông mày anh nhíu chặt lại, đáy mắt tối sầm. Anh đem tất cả thức ăn trên bàn đổ vào sọt rác. Tối đó, anh đặt đồ ăn ở bên ngoài.

Ngày thứ 57 sau khi tôi chết, anh thường xuyên ngủ ở phòng tôi. Tôi không hiểu, trong phòng tôi có gì đó làm cho anh có thể ngủ ngon giấc sao?

Hạ Thụy sau khi xuất viện trở về liền tự nhốt mình trong phòng suốt một tuần.

Hắn cầm trên tay tấm ảnh cưới của năm đó. Trong ảnh, thiếu niên với ngũ quan tinh xảo, đôi mắt như biết nói lại chứa đựng thật nhiều bi thương, trên môi nở nụ cười dịu dàng ấm áp nhưng ý cười lại chẳng đạt đến đáy mắt. Thiếu niên khoác trên mình bộ âu phục màu trắng thuần khiết, tinh khôi, trước ngực cài một bông hoa hướng dương.

Hạ Thụy đưa tay sờ vào gương mặt của thiếu niên trên tấm ảnh, thoáng chốc, tấm ảnh bị những giọt nước ấm nóng nơi khóe mắt làm ướt đi một mảng. Hắn nhìn thấy, liền lau đi những giọt nước đó, càng lau lại càng khiến cho gương mặt thiếu niên dần nhạt nhòa đi, hắn có chút kích động, không ngừng lặp lại một câu nói:

“Sao vậy chứ? Tiểu An, sao tôi lại không nhìn thấy được khuôn mặt của em nữa? Tiểu An…sao vậy chứ…”

Hắn buông tấm ảnh xuống, bàn tay đưa lên che gương mặt tiều tụy của hắn. Dòng nước ấm nơi khóe mắt trượt dài qua từng kẽ tay.

An Ca em ở đâu? Tôi thật sự, rất nhớ em…

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hm, hai chương cuối, có lẽ sẽ hơi buồn một xíu, mọi người cũng biết rồi đấy, kết SE, nên sẽ là kẻ sống người chết, chuẩn bị tâm lí trước nha hêh


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.