Hung Trạch

Chương 7



Edit by Luftmensch

Ngụy Chiêu Minh vừa tiến vào trong phòng liền cảm thấy một luồng khí nóng. Hóa ra trong phòng không biết từ lúc nào đã đặt một thùng nước tắm thật lớn, nước bên trong vẫn còn nóng hôi hổi. Ngụy Chiêu Minh cảm thấy bình tĩnh đi không ít, liền cởi quần áo tiến vào thùng tắm.

Hắn ở trong nước ấm thả lỏng tứ chi, cảm nhận nhiệt khí lan tỏa đến từng lỗ chân lông rất thoải mái, lại an ủi dục vọng cương lên, qua loa trêu chọc thứ cương cứng đứng thẳng của mình.

Trong đầu hắn không khỏi hiện lên khuôn mặt của Dung Quân. Ngụy Chiêu Minh cảm thấy mình thật sự điên rồi, từ khi gặp được Dung Quân, bản thân liền giống như thú vật bất kể lúc nào cũng có thể động dục…

Chỉ là, Dung Quân là gì của hắn?

Tâm loạn như ma mà sơ sài phóng xuất, Ngụy Chiêu Minh cảm thấy mệt mỏi như ùa đến, liền đặt hai tay lên thành thùng nghỉ ngơi. Trong cơn mơ màng, hắn cảm thấy nước dưới thân dính dính lại lạnh như băng, ngay cả dưới mí mắt như phản quang lên ánh đỏ hồng quái dị, Ngụy Chiêu Minh đành hé mắt ra nhìn xuống.

Một lần ngắm này khiến Ngụy Chiêu Minh sợ tới hồn phi phách tán. Hắn thế mà lại đang ngâm trong bồn tắm đỏ như máu.!

Ngụy Chiêu Minh muốn đứng lên, nhưng thân thể lại giống như bị quỷ ép giường, căn bản không thể cử động nổi. Hắn thấy thứ nước như máu bên trong bắt đầu ùng ục nổi lên bọt khí, mỗi cái vỡ ra liền có giòi bọ màu đỏ bò ra. Dần dần, máu loãng này bị đám trùng đỏ hoàn toàn thay thế, đám râu ria của chúng gần sát ngay thân Ngụy Chiêu Minh, đã thế chúng bắt đầu tiến về Ngụy Chiêu Minh, một đám trùng bọ hấp thụ được máu thịt khiến cơ thể phình to, căng đến mức làn da chống đỡ bên ngoài còn hiện lên màu ruột nâu.

Khắp nơi đều là mùi vị tanh tưởi gớm ghiếc. Mùi máu tươi cùng vị xác thối hòa vào nhau, Ngụy Chiêu Minh không chịu được mà nôn ra. Hắn buổi tối căn bản chưa ăn được gì, cũng chỉ có thể nôn ra chút mật chua. Đang vào đường cùng mạt lộ, hắn đột nhiên nhớ tới đoạn kinh thi đọc vui thoáng qua, vội vàng ngắc ngứ niệm:

“Bồ đề tát đà, y bàn nhược ba la mật đa cố….Tâm vô quải ngại, vô quải ngại cố,vô…..Vô hữu khủng phố, viễn li điên đảo mộng tưởng….”

Hắn mới chỉ niệm được hai câu, liền cảm nhận được đầu ngón tay giật giật, trong nháy mắt cơ thể nhảy bắn lên. Ngụy Chiêu Minh vừa bước một chân khỏi thùng nào ngờ chân kia lại mềm nhũn, cả người không giữ được thăng bằng ngã về phía trước kéo đổ cả thùng tắm. Thùng gỗ rầm một tiếng vang dội.

Cảm giác bị gặm cắn cũng đột nhiên biến mất.

Ngụy Chiêu Minh chật vật từ mặt đất đứng lên, không lau qua thân mình liền lung tung vội vã mặc áo quần lại. Hắn ôm gối cuộn tròn ngồi trên giường, gắt gao dùng chăn bao thân lại, đôi mắt đỏ lựng.

Trên mặt đất là nước bình thường đã trở nên lạnh buốt, ở dưới ánh nến phản chiếu lại chút ánh sáng mập mờ. Yên tĩnh buông tỏa lại mang theo tia quỷ dị, giống như ở mọi ngóc ngách đều xuất hiện âm hồn.

Thật đáng sợ……Thật đáng sợ….

Cứu mạng……Cứu mạng với, ai đó hãy tới cứu hắn đi….

Đầu Ngụy Chiêu Minh như bị bổ ra một khoảng thật lớn, gió theo lối hở ấy kéo vào cuồn cuộn.

Đột nhiên, hắn thấy Dung Quân ngồi đọc sách dưới tàng cây hòe. Hắn như vớ được cọng rơm cứu mạng, không màng điều gì chạy như điên đến bên cạnh y. Hai má Dung Quân bị ánh sáng bao mềm mại như quầng sáng của Phật, y kéo Ngụy Chiêu Minh lại gần, trong mắt là một mảng nhu tình.

“Minh nhi, gặp ác mộng sao?”

“Cứu ta! Dung Quân, van cầu ngươi, cứu ta đi!” Hắn nói năng lộn xộn, cầm như muốn bóp nát cổ tay Dung Quân, sợ y bỏ lại mình.

“Đừng sợ Minh nhi,” Dung Quân đau lòng dùng ngón tay khẽ vuốt lại đầu tóc tán loạn của Ngụy Chiêu Minh, thuận theo nói, “Ngươi muốn ta làm thế nào để cứu ngươi?”

Cứu….như thế nào……

Ngụy Chiêu Minh ngây người, thần trí hỗn loạn ngẩng đầu lên, “ta không biết, ta không biết….Tóm lại, ngươi đừng đi, ngàn lần vạn lần đừng đi, chúng ta ở cùng một chỗ được không……Đừng rời xa ta….”

Dung Quân khẽ cười, tay y nâng mặt Ngụy Chiêu Minh lên, tay áo rộng thùng thình như cất giấu hoa bướm, khẽ khàng quạt ra làn gió ấm áp qua hai má Ngụy Chiêu Minh, tưuaj như mang hết đi những âm u không rõ nét kia.

“Như ngươi mong muốn.” Hắn nghe Dung Quân nói.

“——thùng thùng đông” Ngoài cửa đột nhiên truyền tới âm thanh đập cửa có tiết tấu, Ngụy Chiêu Minh đang chìm trong ảo giác bỗng thoát ra, kinh ngạc mà nhìn về phía cửa.

Hắn nghe thấy giọng nói của Thải Song, tựa như bị gió thổi đi nên mơ hồ không rõ, “Thiếu…..Không có việc gì chứ…..Ta….Giúp ngươi…..Đi…..Thu thập….”

Nghe thấy thanh âm của người quen, Ngụy Chiêu Minh cũng không ngại nước trên mặt đất, vội vàng nhảy xuống giường, vừa chạy tới vừa kêu to: “Thải Song, Thải Song!” Cuối cùng cũng có thể mở được cửa.

Nhưng mà, bên ngoài trống rỗng, căn bản không có ai.

Một trận âm phong thổi qua, mí mắt Ngụy Chiêu Minh giật mạnh, đột nhiên nhớ tới lời người đàn ông mặc áo choàng ngắn nói:

“Ban đêm bất kể nghe thấy tiếng động gì cũng không được mở cửa.”

Hối hận cũng đã muộn, Ngụy Chiêu Minh muộn màng (mất bò mới lo làm chuồng) đóng cửa lại. Hắn tăng cảnh giác cẩn thận mà nhìn khắp phòng một lượt, thân mình lại không nhịn được run rẩy, những kẽ hở tối đen hắn căn bản không dám nhìn kỹ, e sợ nhìn thấy thứ không sạch sẽ kinh tâm động phách.

Đợi một lúc lâu, trong phòng vẫn tĩnh mịch như cũ. Ngụy Chiêu Minh lúc này mới thử thăm dò mà đi về bên giường, hắn đi chân trần dẫm vào nước, phát ra tiếng nước nhỏ.

Nằm trên giường rồi Ngụy Chiêu Minh vẫn không dám tắt đèn. Trong lòng hắn lạnh lẽo, hận không thể ngay lập tức thoát khỏi căn phòng cổ quái này, rồi lại sợ mở cửa gặp thêm mấy tà vật bí ẩn, đành phải chắp tay hình chữ thập nằm thẳng trên giường, không ngừng niệm thầm tâm kinh, chờ đợi ngày mai.

Có lẽ mệt mỏi quá độ, Ngụy Chiêu Minh cư nhiên có thể trong những câu tụng dở dở dang dang lặp lại ấy mà ngủ đi.

“lạch cạch——-‘

Một giọt nước rơi xuống mắt Ngụy Chiêu Minh, hắn mơ màng mở mắt ra, phát hiện ngoài cửa vẫn là đêm đen. Lau đi giọt nước trên mặt, hắn than thở nói: “Trên lầu cũng làm đổ nước sao….”

Ngụy Chiêu Minh đang nói chợt im bặt, vì hắn đột nhiên nhớ ra mình đang ở tầng cao nhất.

Hắn cố lấy dũng khí nhìn lên trên, liền thấy khoảng không trên đỉnh đầu là một đôi giày bó chân kiểu cũ. Máu từ chân kia tí tách rơi xuống, đã thấm không ít vào chăn hắn. Ngụy Chiêu Minh kinh sợ kêu một tiếng, luống cuống tay chân mà lăn xuống giường, vừa ngẩng đầu, lại thấy trong gương là gương mặt mình loang lổ máu.

Gương này….rõ ràng là buổi sáng cho người chuyển đi rồi mà, đã trở lại từ khi nào?

Nhìn qua gương, Ngụy Chiêu Minh còn thấy cả thứ khác.

Hắn thấy dưới gầm giường mình là một nữ nhân nằm úp sấp.

Nữ nhân này trốn ở trong bóng tối, tóc tai lung tung rối loạn như một đám tơ nhện, chật kín dưới giường. Đôi mắt ả đỏ lừ xuyên qua hàng chồng hàng đống sợi tóc mà nhìn chằm chằm Ngụy Chiêu Minh, móng tay đen thùi lùi cùng cánh tay mục thối từng chút từng chút bò ra ngoài. Tư thế của ả rất kỳ quái, tựa hồ chỉ có thể dựa vào nửa người trên mà di chuyển. Ngụy Chiêu Minh ngẩng đầu lại phát hiện, trên nóc nhà là nửa người dưới của nữ nhân, từ phần eo, đã bị chặt đứt.

“Ngụy…..Chiêu….Minh” Trong không gian truyền đến tiếng thì thầm vụn nát, có già có trẻ, có nam có nữ, cao thấp khác nhau lại cùng kêu một cái tên——-

Ngụy Chiêu Minh!

“A——-” Ngụy Chiêu Minh gắt gao ôm chặt lỗ tai, tay ôm lấy đầu run rẩy, trong đầu có vô số hình ảnh rối loạn xẹt qua. Hắn vừa gào khóc vừa hô: “Oan có đầu nợ có chủ! Các ngươi……các ngươi vì cái gì mà lại tìm ta! Ta đã làm sai cái gì……Ta làm sai cái gì a…………”

Kẻ giết người còn có lí do hợp lí, cho dù lệ quỷ lấy mạng, không phải cũng nên cho hắn một lí sao chứ?

“A a a——”

“Ô ô ô ô…….”

Bên tai Ngụy Chiêu Minh vang lên tiếng bọn chúng khóc tê tâm liệt phế, hai tai hắn chậm rãi chảy máu, trong lòng đau đớn khó nhịn. Hắn nghe thấy tiếng chửi bới càng ngày càng gần, cơ hồ muốn thủng màng tai.

“Là ngươi, đều tại ngươi!”

“Thiếu gia……Đau quá, ta đau quá a!”

“Ngụy Chiêu Minh, ngươi là thứ xui xẻo…..”

Ngay lúc Ngụy Chiêu Minh sắp mất đi ý thức, ngọc Quan Âm trước ngực hắn bỗng phát ra một luồng kim quang chói mắt, kim quang qua đi, hàng ngàn hàng vạn tiếng gào khóc thảm thiết cùng quỷ ảnh đều biến mất.

Nhưng ngọc Quan Âm lại chưa từng chấn động kịch liệt như vậy, như là nuốt vào tất cả những âm ta nguyền rủa, rốt cuộc cũng không chịu nổi——

“tách” Một tiếng nát ra.

Nứt thành mấy cánh hoa rơi xuống đất, âm u xám xịt mất đi vẻ sáng bóng ngày xưa.

nhận xét toiii đii màaaaa


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.