[Huấn Văn] Thư Sinh

Chương 38: 38: Phiên Ngoại 4 Gió Mùa Năm Ấy



Tiết đầu tiên của buổi sớm, trong phòng học sạch sẽ thoáng đãng vang lên âm thanh hồn hậu của vị giáo sư khoa văn học.
Giảng về “Hán Thư”, rất nghiêm túc, rất kĩ càng.
Diệp Hành Duật trước nay rất hiếm khi đến giảng bài cho sinh viên khoa chính quy, học kỳ này vị giáo sư vốn được phân công lại phải thực hiện một cuộc phẫu thuật gấp cần tĩnh dưỡng, Diệp Hành Duật chỉ là đến dạy thay cứu nguy vài hôm.
Ông cầm phấn giương tay, viết lên bảng đen vài chữ ngay ngắn phóng khoáng, lúc vừa thả viên phấn nhìn về phía giảng đường, không khỏi nhíu mày một chút.

Phần lớn sinh viên ngồi đầy giảng đường đang nghiêm túc ngẩng đầu nghe giảng bài, chỉ có một người chôn đầu thật sâu trong vòng tay mình, dường như đang ngủ cực kì say.
Vị giáo sư chính trực đứng tuổi nào chịu được chuyện này, nâng tay ném viên phấn xuống phía dưới, cực kì chuẩn xác đáp xuống trên mái đầu của cậu sinh viên dưới kia, ai ngờ lúc gương mặt kia ngước lên làm ông thật sự sửng sốt.
Ông chẳng biết được mấy người sinh viên khoa chính quy, nhưng cậu học sinh dám ngủ gật không nghe giảng trong giờ vậy mà lại là đồ đệ ông phá lệ thu nhận cách đây mấy tháng, Trình Tang Hạo.
Giáo sư Diệp nhìn chàng thanh niên từ từ đứng lên không khỏi dụi mắt, này là chuyện gì? Thành công bắt lấy vị giáo sư trong mơ liền lộ nguyên hình?
Ông bước nhanh vài bước đến trước bàn cậu, dùng khớp xương ngón tay khẽ gõ gõ, “Sao lại thế này?”
Cậu thanh niên cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi vo ve, “Thầy, con biết sai rồi…!Con không có cố ý.”
“Không ngủ đủ giấc?”
Trình Tang Hạo lắc đầu, “Thầy, con không có ngủ, con chỉ là…!đau dạ dày.”
“Làm sao mà đau?”

“Con…” Trình Tang Hạo trộm nhìn qua giáo sư Diệp, thấp giọng nói: “Hôm nay con dậy muộn, chưa kịp ăn sáng…”
“…” Giáo sư Diệp làm sao cũng không nghĩ ra được mình lại thu một cậu đệ tử lười đến vậy, tức giận trừng mắt liếc cậu một cái, “Ngồi, tan học đến văn phòng thầy.”
Trình độ chuyên nghiệp của giáo sư Diệp rất cao, giảng bài phân tích rất sâu, hơn nữa còn có địa vị trên văn đàn, rất khó khiến người ta không tập trung chú ý, vậy nên một tiết trôi qua rất mau.

Chuông tan học vừa vang lên, Trình Tang Hạo khe khẽ thở dài, ngoan ngoãn đi lên bục giảng giúp giáo sư Diệp thu dọn sách vở giáo án, bình nước cá nhân, một đường theo đến văn phòng giáo sư.
Giáo sư Diệp liếc mắt nhìn cậu, lấy ra bánh mì và sữa từ trong ngăn tủ, đổ chút nước sôi vào ly, bỏ hộp sữa vào làm nóng, trực tiếp ném bánh mì qua cho Trình Tang Hạo.
“Thầy…”
“Câm miệng.” Giáo sư Diệp kéo ghế ra ngồi xuống, tùy tay mở ra một quyển sách, “Ăn xong rồi nói.”
Trình Tang Hạo cung kính khom người, nghe lời xé mở bao bì.
Thật là đói bụng.
Vài phút sau, bánh mì cũng chỉ còn lại hơn phân nửa, giáo sư Diệp lấy hộp sữa ra khỏi ly, sờ thử độ ấm rồi mới đưa cho Tang Hạo, thuận miệng hỏi: “Năm nay con bao lớn rồi?”
Trình Tang Hạo vội vàng nuốt xuống thức ăn trong miệng, gian nan đáp lời, “Mười chín ạ.

Con đi học sớm một năm.”
“Bằng tuổi con trai của thầy.” Giáo sư Diệp gật gật đầu, cười hài hước, “Một đứa, hai đứa, chẳng có đứa nào làm thầy yên tâm được.

Không ăn sáng, con còn chưa lười chết đi à?”
Trình Tang Hạo thẹn thùng gãi đầu.
Giáo sư Diệp lại chưa muốn buông tha cho cậu, ý cười trên mặt cũng thu lại vài phần, khoa tay múa chân nói: “Ngày mai đến nhà thầy một chuyến, dứt khoát nhờ sư mẫu làm cho con một cái bánh lớn, ở giữa đục lỗ, tròng qua đầu, tay chân đều không cần động đậy cũng có thể ăn.”
“Thầy ơi…!Thầy đừng nói nữa, con sai rồi…”
Giáo sư Diệp nhìn gương mặt thẹn thùng đỏ bừng của cậu, khẽ hừ một tiếng, “Tại sao dậy muộn?”
Trình Tang Hạo sờ sờ chóp mũi, cúi thấp đầu xuống, “Chỉ là…!Nửa tháng nay con đều thức đêm đọc sách, tra tài liệu, ngủ quá muộn, buổi sáng…!Thật sự dậy sớm không nổi.

Sau này con sẽ chú ý, cố gắng dậy sớm nửa tiếng đến căn tin ăn cơm, hoặc là ở ký túc xá chộp miếng bánh mì, bánh quy gì đấy cũng được.”
“Thầy chưa giao cho con bài tập gì khó khăn mà? Không phải chỉ là một phần báo cáo thôi sao?”
“Không có, không khó.” Trình Tang Hạo cắn khóe miệng, nhìn sắc mặt giáo sư Diệp càng thêm thiếu kiên nhẫn, đơn giản nói thật, “So với các sư huynh, hình như con chẳng có chút hiểu biết gì.

Lượng sách từng đọc ít ỏi, trình độ chuyên nghiệp cũng kém, lại không hiểu thầy yêu thích gì, con rót nước cho thầy, thầy cũng không uống.

Cho nên…!Tuy rằng chỉ là một phần báo cáo, nhưng con muốn viết tốt một chút, không muốn để thầy cảm thấy…!Thu một sinh viên khoa chính quy lại giống như thu một phế vật.”
Nghe vậy, giáo sư Diệp nhìn cậu một cái có phần ghét bỏ, ánh mắt tiếp theo lại đáp lên cuốn sách, “Con chỉ vừa năm hai đại học, lấy đâu ra tự tin để so sánh bản thân với những vị sư huynh năm hai thạc sĩ, năm ba tiến sĩ đã theo thầy suốt mấy năm trời?”
Trình Tang Hạo méo miệng không nói gì.
“Thầy thích trà, không phải cố ý không uống nước sôi để nguội con rót cho.”
“Vậy con học pha trà…”
Giáo sư Diệp ừ một tiếng, lại nói: “Trình Tang Hạo, nếu theo thầy mà khiến con mệt mỏi thức đêm không có thời gian ăn sáng, vậy chi bằng con đừng theo nữa.”
“Con theo!” Trình Tang Hạo vội vội vàng vàng biểu lộ thái độ, cứ như sợ hãi sẽ bị thầy đuổi đi mất, “Sau này con sẽ sửa.

Chuyện gì làm thầy không hài lòng, con đều sửa…!Con muốn theo thầy học đến tiến sĩ, sau đó ở lại trường…!Còn có thể thuận tiện trở thành trợ lí cho thầy, cũng khá tốt.”
“Nói hươu nói vượn.” Giáo sư Diệp cười mắng một tiếng, tùy ý lấy hai quyển sách đưa cho cậu, “Đi, đến góc tường đứng đi.”
Trình Tang Hạo không hiểu gì, nhận lấy mấy quyển sách kì kì quái quái kia, đi đến góc tường mở ra trang đầu của cuốn truyện tranh thiếu nhi trước mặt, nỗ lực tự hỏi ngụ ý của thầy khi đưa mấy cuốn này cho cậu là gì.

Chưa kịp lướt mắt đủ hai vòng, sau người đã bị đạp một cái, bên tai truyền đến âm thanh cực kì bất đắc dĩ.
“Thầy bảo con đọc à? Đó là truyện tranh thầy mua cho cháu nhỏ của thầy, con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Thầy đưa cho con mà…” Trình Tang Hạo lẩm bẩm một câu.
“Đặt lên đỉnh đầu! Đứng thẳng đừng nhúc nhích, dám để rơi xuống…” Giáo sư Diệp hừ lạnh một tiếng, lại đá cậu một cái.

Trình Tang Hạo bị đá đến nghiêng người về trước một chút, vội vàng duỗi tay bảo vệ mấy cuốn sách trên đầu, còn chưa kịp thở phào, dưới đùi lại chịu một cú đá nữa.
“Tay không biết để đâu?”
“Không phải…” Trình Tang Hạo rũ cánh tay xuống, giọng nói vững vàng.
“Đã mấy ngày không ăn cơm sáng?”
“Tám chín ngày đi…”
Cẳng chân mới buông xuống của giáo sư Diệp lại nâng lên, “Tuổi còn trẻ, không cần dạ dày phải không?”
“Cần cần cần…” Trình Tang Hạo lấy lòng cười, thật cẩn thận xin tha, “Thầy tha cho con đi? Thầy đá đau lắm…”
Giáo sư Diệp lại hừ một tiếng, gõ gõ cái ót của cậu, “Trưa nay về nhà ăn cơm với thầy?”
“Dạ!”
Giáo sư Diệp lấy sách trên đầu cậu xuống, thả lỏng gương mặt, tiếng nói cuối cùng cũng ôn hòa hơn chút, “Thầy không muốn hướng dẫn quá nhiều học sinh.

Nếu con có chí tiến thủ như vậy, trước khi con học nghiên cứu sinh, thầy sẽ không thu học trò mới.”
“A?” Trình Tang Hạo ngẩn người, lúc phản ứng lại lập tức cung cung kính kính khom người, “Cảm ơn thầy coi trọng.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
[Huấn Văn] Thư Sinh

Chương 38



Vô lăng xoay một vòng, rẽ vào một khu phố nhỏ. Trình Tang Hạo biết nơi này, đây là kí ức cuối cùng của y với thành phố A. Năm đó y chính là từ nơi này vội vàng chạy về thành phố C, ngay khi đáp máy bay đã bị người khống chế, không còn tự do nữa.

Trình Tang Hạo tắm vô cùng lâu, dường như chỉ cần thời gian đủ dài, dòng nước sẽ có thể rửa trôi đi những nhơ nhuốc trên người y, mà y vẫn có thể trở lại làm một thiên chi kiêu tử, sớm tối dính ở văn phòng của lão sư ké cơm uống trà.

Tắm rửa đi ra, thay quần áo ở nhà sạch sẽ, bộ quần áo đã cùng y đi vào trong tường cao, lại từ tường cao đi ra kia bị vứt gọn lỏn nơi góc cửa, đợi đến khi vứt rác sẽ tiện tay ném đi thôi.

Dù gì cũng nên có một khởi đầu mới.

Y đứng giữa thư phòng, nhìn thoáng qua ánh nắng ấm áp đã lâu không cảm nhận được, khóe miệng bất giác nở một nụ cười dịu dàng, hơi cúi đầu xé một mảnh giấy từ góc bàn, viết giấy nợ. Từ sau khi tốt nghiệp, y đã rất ít khi ngồi nghiêm túc viết chữ Khải thế này, bây giờ cầm bút, một tay thể khải vẫn cứ thiết họa ngân câu vững vàng hạ xuống.

Trong phòng khách chỉ còn Quý Thư ngồi ngơ ngác, thằng nhóc kia từ lúc trở về cũng không biết đã đi nơi nào. Trình Tang Hạo yên lặng nhìn thẳng vào đôi mắt của Quý Thư, đẩy giấy nợ qua, đứng chờ phản ứng của người đối diện.

Quý Thư chỉ nhẹ nhàng liếc qua một cái, “Sư huynh muốn trả thì trả, không trả, em cũng không cần. Em mua đồ cho ca ca của em, dù đắt thế nào cũng không phải vi phạm pháp luật.”

“Anh sẽ từ từ trả lại cho em.” Trình Tang Hạo không dong dài với Quý Thư nữa, nhàn nhạt lặp lại một lần, sau đó sửa sang lại ống tay áo, “Bây giờ đến trả nợ khác trước.”

Quý Thư hoài nghi ngẩng đầu, không chờ hỏi rõ ràng liền thấy sư huynh mình cúi đầu, quỳ xuống.

“Sư huynh! Anh làm gì thế?”

“Ngồi.” Trình Tang Hạo ngắn gọn nói, ngẩng đầu nhìn Quý Thư, cuối cùng vẫn giải thích hai câu, “Chuyện này em không thể làm thay anh, trước kia không tiện, bây giờ đã có điều kiện, anh nên trả lại cho em. Ngồi xuống đi.”

Quý Thư lắc đầu, nghiêng người lui về sau vài bước, dán thân lên tường, “Em không thể nhận.”

Trình Tang Hạo lại liếc anh một cái, nghĩ ngợi gì đó, đứng lên.

Quý Thư còn chưa kịp ổn định tinh thần, lại nghe thấy giọng nói đều đều của Trình Tang Hạo, bình tĩnh không có một tia gợn sóng.

“Em nhỏ hơn anh, hành đại lễ với em, chỉ sợ khiến em tổn thọ. Em ngồi xuống cho đàng hoàng, anh khom lưng cúi đầu một cái thì xem như trả đủ rồi.”

Quý Thư đương nhiên vẫn lắc đầu.

“Lại đây, ngồi xuống.”

“Em không.” Quý Thư cứng cổ hợp tình hợp lí.

Trình Tang Hạo nhắm mắt lại, có chút bất lực, “Thầy Quý, phiền em đừng có ấu trĩ như vậy. Cái gì nên trả đương nhiên phải trả, cho anh một cơ hội thành thật kiên định mà trả cho em, được không?”

Quý Thư không thật sự hiểu cái gì gọi là “một cơ hội thành thật kiên định”, nhưng sư huynh đã nói đến mức này, anh không thể lại từ chối, chỉ có thể từng bước tiến đến sô pha ngồi xuống, thẳng lưng rũ mắt, trên mặt viết đầy hai chữ giận dỗi. Trình Tang Hạo dĩ nhiên nhìn ra được nhưng cũng không mấy quan tâm, chỉnh lại ống tay áo một lần nữa, khoanh tay khom lưng, ngay ngắn mà cúi mình vái chào. Còn chưa kịp thẳng người đứng lên, y đã nghe thấy một tiếng động cực vang, Quý Thư phát hỏa cầm gối trên sô pha ném tới chỗ y, tiến thẳng về thư phòng mình đóng sầm cửa, cũng không thèm ngoái đầu nhìn lại.

“Đã bao lớn, còn ngốc như vậy.” Trình Tang Hạo lắc đầu lẩm bẩm nói.

Quý Thư nào có tinh lực nghĩ nhiều như thế, chỉ cảm nhận được một trận tức giận dâng lên trong lồng ngực, khóa trái cửa thư phòng, đá chiếc ghế dựa qua một bên, ngồi xuống. Anh vươn tay cầm lên báo cáo đọc sách Tiều Thanh mới giao hôm qua, chưa đọc được hai trang đã ném sang một bên, nhắm đôi mắt lại. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến tận lúc anh dường như sắp đi vào giấc ngủ, tiếng gõ cửa lại vang lên đùng đùng, anh làm bộ không quan tâm, chỉ hừ hai tiếng, thay đổi tư thế tiếp tục giả bộ ngủ rồi.

Quý Thư đương nhiên biết mình đang giận lẫy, nhưng sư huynh thật sự có chút…quá đáng giận.

Tiếng gõ cửa dồn dập không ngừng, đến lần thứ ba Quý Thư đứng lên, lần thứ năm đi ra mở cửa, đen mặt để Trình Tang Hạo đi vào, khoanh tay cúi đầu không nói lời nào.

Trình Tang Hạo đứng yên, dường như không nhìn thấy gương mặt xụ xuống đen sì của sư đệ, ôn hòa nói, “Anh vừa tìm được trên mạng, ở quận Tây có một công trình tuyển công nhân, bao ăn ở, một tháng có thể kiếm được ba ngàn tệ. Anh định ngày mai sẽ đến ứng tuyển, nói trước với em một tiếng.”

Quý Thư nhíu mày, cân nhắc lặp lại lời mình vừa nghe được mấy lần trong đầu, xác nhận sư huynh không phải đang nói giỡn, hỏi: “Anh đi làm cái gì?”

“Thì là… công nhân công trình, dọn gạch, vác xi măng.” Trình Tang Hạo thoáng cười.

“Em không đồng ý.”

Nụ cười của Trình Tang Hạo cương ở trên mặt, im lặng nhìn Quý Thư, rốt cuộc không nhịn được nữa mà để lộ ra tâm trạng mỏi mệt.

“Anh cần tiền, anh không thể lại mượn em.”

“Em không có ý khinh thường nghề làm công nhân,” Quý Thư nhàn nhạt giải thích một câu, nhìn về phía Trình Tang Hạo, “Nhưng anh đi làm, em không đồng ý.”

Trình Tang Hạo thở dài một hơi, thả ra một câu đơn giản rõ ràng, “Anh cái gì cũng làm được.”

“Anh là học sinh đắc ý nhất của giáo sư Diệp Hành Duật.”

“… Đúng, anh là học sinh đắc ý nhất của giáo sư Diệp Hành Duật, anh là người duy nhất được giáo sư chỉ dạy từ khi còn học chính quy. Anh có thể tùy ý đàm luận với bất kì ai ở Viện Văn Học, cũng có thể tùy ý răn dạy sư đệ của mình, nhưng vậy thì sao chứ? Anh cũng chỉ là một tội nhân! Bây giờ em lên mạng tra thử, phía sau ba chữ Trình Tang Hạo chính là thông tin gì, chính em tra thử xem!” Trình Tang Hạo nỗ lực ổn định hơi thở, thanh âm chợt cao chợt thấp, y thật sự có chút chua xót ủ rũ, cuộc sống đã như thế, thằng nhóc này dựa vào đâu mà còn muốn ngăn trở y?

“Anh răn dạy em, giáo huấn em, thậm chí anh đánh em, phạt em, em chưa và sẽ không bao giờ có một câu oán giận, không phải bởi vì lão sư thích anh, mà bởi vì anh là sư huynh của em, em kính trọng anh!” Quý Thư đột nhiên cao giọng, ngón tay lung tung chỉ trỏ, càng nói càng giận, “Cái mà anh học chính là Hán ngữ, là văn học cổ đại, anh theo học mười năm, lão sư đã chọn anh, dạy anh chín năm trời! Lão sư hao tốn biết bao tâm huyết cho anh, Trình Tang Hạo, anh đừng có mở miệng nói với em là anh không biết! Anh phạm sai lầm, nhưng anh cũng đã trả giá, bây giờ cái anh cần làm là sống tiếp cho tốt, làm những thứ mình nên làm, thế mà anh… Anh lại muốn đi làm công nhân, cái nghề chẳng có mảy may liên quan gì đến chuyên môn của mình, anh đã suy xét qua lão sư và sư đệ mình sễ nghĩ thế nào chưa?!”

Trình Tang Hạo cũng lạnh mặt, “Em yên tâm, anh sẽ không liên lụy đến lão sư, và cả em. Sẽ không còn ai biết anh từng bái giáo sư Diệp Hành Duật, anh đã vận dụng chút quyền lực cuối cùng của mình, sớm từ lúc trước khi vào tù nhờ người xóa sạch sẽ mọi tin tức liên quan trên mạng rồi! Ngày mai bước ra khỏi cánh cửa này, em làm giáo viên phần em, anh làm công nhân phần anh, giữa hai ta sẽ chỉ còn mối quan hệ nợ nần. Dù anh có nói với người ngoài rằng mình không đi học, cũng sẽ không ai rảnh mà hoài nghi!”

Quý Thư tức giận đến buồn cười, nâng tay chỉ vào hai bản thư pháp chữ thảo trên đỉnh đầu mình, “Sư huynh, anh muốn nói cho người khác, kẻ viết ra được hai bức thư pháp kia lại chưa từng đi học?”

Trình Tang Hạo nhàn nhạt liếc mắt một cái, ánh mắt đảo đi, im lặng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy tháp cao của trường đại học A ngoài ô cửa sổ.

Quý Thư cúi đầu điều chỉnh nhịp thở, ngữ khí mềm mại xuống, “Lúc nãy giận dỗi sập cửa với sư huynh là em không đúng, em kiểm điểm. Nhưng mà anh dù gì… Một thân tài học này của anh, sao có thể lãng phí thế được?”

Không phải đã sớm lãng phí rồi sao? Trình Tang Hạo theo bản năng muốn đáp một câu, lại nghe đến một tiếng ho từ cửa thư phòng.

Y ngơ ngẩn, không dám quay đầu lại nhìn xem.

Ba năm tám tháng, hơn một ngàn ba trăm ngày đêm, đó là giọng nói mà y đã nhung nhớ vô số lần. Nhung nhớ đến mức, chỉ cần một tiếng ho nhẹ, y liền biết, là người ấy đến rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.