Jeong Ah nở một nụ cười với anh.
– Anh có muốn đi ăn gì không?
Shi Gun nhìn vào mắt cô không chớp mắt. Jeong Ah lôi từ trong cặp sách ra rồi chùm mũ lưỡi chai cho anh:
– Là người nổi tiếng phải biết giữ hình tượng!
….
Jeong Ah dẫn Shi Gun đến một quán ven đường. Cô vốn chẳng giàu có gì nên cô rất biết quý trọng đồng tiền mình làm ra. Hon nữa cô nghĩ ở một nơi như này rất ấm cúng.
– Hôm nay là sinh nhật tôi. Cũng là ngày đầu tôi nhận lương ở quan làm thêm anh cứ tự nhiên đi!
Hai người quyết định gọi món lẩu cay. Anh nói bằng giọng băng lãnh vẫn chẳng có chút cảm xúc gì:
– Bình thường cô ấy là người nấu ăn cho tôi!
Jeong Ah đang mải ăn nghe thấy thế theo phản xạ cô nói:
– À anh nhớ Ah à?
Sau khi nói xong cô mới giật mình nhận ra đã lỡ lời. Cố nuốt trôi miếng thịt đón nhận sự nghi ngờ dồn dập của anh:
– Sao cậu biết cô ấy tên Ah??
Jeong Ah chảy mồ hôi hột, cô loé ra ý nghĩ bảo anh:
– Vì họ nói những người xinh đẹp thường có chữ A trong tên của mình
Shi Gun nhếch miệng cười nửa môi. Anh cúi xuống vừa ăn vừa nói:
– Cô ấy không phải quá xinh đẹp như cậu nghĩ đâu!
Đúng thật cô cung công nhận nhan sắc cô rất bình thường chẳng có gì nổi trội. Cô bèn hoi lại anh:
– Vậy Cherry thì sao? Cô ấy đúng là nữ thần mà? Sao anh không thích cô ấy? Cái gì cô ấy cũng hơn Ah mà?
Anh im lặng, cô lại thấy lo lắng chẳng lẽ mình nói sai gì sao. Một lúc sau Shi Gun chợt cất tiếng:
– Dù cho có xinh đẹp hơn cô ấy, ngọt ngào hơn cô ấy mà không phải cô ấy thì cũng chẳng có gì đặc biệt!
Cô chững lại bởi câu nói của anh. Chẳng lẽ anh đúng kiểu soái ca trong ngôn tình mà cô đã đọc sao? Cô bất giác mỉm cười khẽ lên tiếng:
– Soái ca!
Shi Gun ngạc nhiên, đôi mày thanh tú của anh hơi nhau lại, nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu:
– Soái ca là gì?
Cô cứ cười như thế rồi vỗ vai anh rất ra dáng đàn anh:
– Rồi anh sẽ tự biết thôi!
Shi Gun gọi mấy chai rượu ra làm Jeong Ah há hốc mồm. Cô nói lắp:
– Anh…gọi…cái…quái….gì….thế?
Shi Gun ngac nhiên nhìn cô:
– Cậu chưa uống cái này bao giờ à?
Jeong Ah chưa kịp trả lời thì rượu đã được bê ra. Cô đến bia còn chưa từng uống chứ đừng nói đến rượu. Nhìn chai thủy tinh xanh lá cây mà cô nuốt nước miếng. Không được rồi nếu cô uống chắc cô sẽ đau đầu dữ lắm. Cái này cô biết do xem trên TV. Cô miễn cưỡng cầm một chai bật nắp rồi nói giọng run run:
– Nam tử hán đại trượng phu sợ gì chứ?
Anh đưa tay lên mời cô. Cô nhấp ngụm rượu đầu tiên. É é é cay quá đi. Cô nhăn mặt, không được phải ra dáng đàn ông. Cô nhắm mắt uống tiếp. Kết quả hết một chai cô đã gục xuống bàn. Cam ơn anh đây là sinh nhật khổ sở nhất của cô. Anh lay lay người cô nhưng chẳng thấy phản ứng gì, đột nhiên cô ngẩng phắt đầu lên. Ánh mắt mơ màng không rõ điểm nhìn, miệng nở nụ cười thất thần, vừa nói vừa chu mỏ lên:
– Aigoo tôi vẫn còn uống tiếp được. Há á á
Anh mở to mắt nhìn cô. Rõ ràng ban nãy giọng cô là giọng con gái. Cô lại gục xuống. Anh bèn cõng cô về nhà. Trên lưng anh cô liên tục lẩm bẩm:, hát hò.
– Shi Gun oppa! Shi… Gun…oppa à! ( Ở Hàn Quốc nếu là em gái sẽ gọi anh là oppa còn đáng ra con trai sẽ gọi anh trai là hyung)
Shi Gun nhau mày tự hỏi tại sao Tae Hyun lại gọi anh là oppa cơ chứ?! Đây rõ ràng là cách xưng hô của con gái mà. Anh thì thầm lại với Tae Hyun:
– Jeong Ah à!