Lên đến phòng, Hạ Thi Văn đóng sầm cửa lại, nhảy ngay vào giường úp mặt xuống gối mà khóc.
Nước mắt cô cứ tuôn ra như mưa làm ướt đẫm cả chiếc gối. Cô khóc không phải vì ông ngoại bắt cô kí hợp đồng này, mà bởi vì ông lại lấy chuyến đi cô cố gắng phấn đấu mà có được, để có được chuyến đi này, cái gì cô cũng phải làm theo ý ông.
Học theo ý ông, thành tích cũng phải theo ý ông, học trường nào cũng là do ông quyết định, thậm chí chơi với ai cũng phải qua sự phê duyệt của ông. Từ bé đến giờ, cô đã luôn nghe theo mọi sự sắp xếp của ông, chỉ có đúng khi cô chơi với Tuyết Nhi là cô phá lệ còn chưa lần nào cô làm trái ý ông cả. Nhưng lần này khác, chuyến đi này rất quan trọng, vậy mà ông nói không đi là không đi
Rốt cuộc, ông xem cô là gì?
…
Lúc này, ở dưới phòng bếp, thấy Hạ Thi Văn đã đi lên phòng, đôi mắt nghiêm nghị của ông cô mới thu lại, ông ngửa đầu ra sau ghế, nhắm mắt lại vẻ mệt mỏi. Andy ở bên cạnh chứng kiến chuyện này từ đầu đến cuối, ông không có vẻ gì ngạc nhiên, vẫn vẻ mặt nghiêm túc đó, nói:
– Lão gia, vậy bao giờ chúng ta đưa đại tiểu thư đến tập đoàn?
– Khoảng 9 giờ sáng mai sẽ đi luôn, có thể xong hợp đồng này càng sớm càng tốt!
Ông ngoại cô nói nhưng mắt vẫn nhắm lại. Andy gật đầu, khoảng không gian lại chìm vào im lặng, lúc tưởng như không ai sẽ lên tiếng nữa thì ông ngoại cô lại thở dài thườn thượt, cất giọng thương xót:
– Andy, ông… không có gì muốn hỏi tôi ư? Lí do tại sao tôi là để con bé đi kí hợp đồng này?
Andy nghe thấy vậy thì chỉ mỉm cười như đã đoán trước được rằng ông ấy sẽ nói như gì, ông ta lắc đầu:
– Đương nhiên tôi sẽ không hỏi, chuyện lão gia đã quyết định thì nhất định có lí do của nó. Tôi không tin lão gia lại là một người quyết định theo cảm tính!
Nghe Andy trả lời như vậy, ông không nói thêm gì nữa.
Có lẽ vì Andy nói quá đúng khiến ông không thể trả lời thêm gì cả. Để cô đi thảo luận với bên tập đoàn Verne không phải là quyết định theo cảm tính của ông.
Ông rất muốn biết người đại diện mới của Verne là ai, vì người biết đến sự có mặt của Hạ Thi Văn trong tập đoàn thì chỉ có thể là người đó thôi.
Ông lẳng lặng đứng lên nhìn ra ngoài cửa chính ngắm cơn mưa đầu mùa hạ. Mưa trút xuống như nỗi đau của ông và Hạ Thi Văn, nhưng mỗi nỗi đau một khác.
Ông cô bảo vệ cô một cách quá ích kỉ và cứng nhắc.
Còn cô, lại không thể cảm nhận được sự bảo vệ đó.
Ông đã quyết định rồi, con bé sinh ra trong cái gia tộc này, cái giới thương trường hỗn loạn này, rồi một ngày nó sẽ phải đối mặt với rất nhiều thứ, thà để nó đối mặt sớm chút, có khi lại khiến nó hiểu ra nhiều điều, cả những điều trong quá khứ của nó, dù gì ông cũng phải bù đắp lại cho con bé…
…
Sáng hôm sau, có lẽ vì hôm qua khóc quá nhiều nên Hạ Thi Văn không thể tỉnh dậy cho đến khi ông Andy gõ cửa phòng cô, thông báo cho cô biết rằng hôm nay sẽ đi gặp người đại diện của Verne thì cô mới tỉnh táo hoàn toàn.
Soi mình trong gương, Hạ Thi Văn thấy mắt cô bây giờ đang sưng húp vì khóc quá nhiều, đôi môi khô khốc do thiếu nước, trông cô bây giờ không còn tí sức sống nào.
Nhưng không vì điều đó mà Hạ Thi Văn làm mất đi tinh thần, cô nhanh chóng rửa mặt rồi ngồi vào bàn trang điểm. Ngũ quan của Hạ Thi Văn vốn dĩ đã rất đẹp nên không cần phải trang điểm nhiều cũng toát lên được vẻ xinh đẹp của cô.
Cô sử dụng ít kem che khuyết điểm che đi cuồng thâm dưới mắt, kẻ mắt và đánh phấn mắt để trông đôi mắt có hồn hơn và đánh chút son môi màu hồng đất.
Xong xuôi đâu đấy, cô đóng cửa phòng bước xuống dưới nhà. Hôm nay là ngày đầu phải đi gặp người đại diện nên cô không thể ăn mặc qua loa như những lần đi chơi với bạn được.
Hạ Thi Văn không muốn bị coi thường vì cô còn quá trẻ tuổi, vậy nên cô chọn chiếc áo voan màu trắng tay xòe sơ vin với chân váy màu xanh dương dài đến đầu gối và đi một đôi giày cao gót màu trắng trông vô cùng thanh lịch. Mái tóc dài ngang vai của cô thường để xõa, hôm nay cũng được buộc đuôi ngựa thấp ra sau.
Tuy cô không hề tự nguyện đi, nhưng cô đã đồng ý thì nên nghiêm túc một chút. Đêm qua Hạ Thi Văn cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Dù thế nào đi nữa thì sau này cô cũng sẽ phải tiếp xúc với cái giới này dù muốn hay không muốn, số phận của Hạ Thi Văn từ đầu đã được định đoạt sẽ là như thế.
Chẳng qua là tiếp xúc sớm hơn một chút cũng đâu có sao!
Vả lại cô cũng muốn xem xem là ai muốn gặp cô nữa. Thấy cô vừa xuống mà tâm trạng hôm nay không tốt, ông Andy mỉm cười nói trước:
– Chào buổi sáng, đại tiểu thư! Lão gia đã đến công ty trước rồi, ông ấy bảo cô trước 9 giờ phải có mặt ở công ty, nếu không thì chuyến đi Hà Lan…
Bây giờ đã là hơn 8 giờ sáng, đi từ đây đến tập đoàn cũng phải mất hơn nửa tiếng.
Đến trước 9 giờ, nếu không thì sao? Ông ngoại cô thế mà lại tiếp tục lấy chuyện này ra để ép cô!
Nghe đến đây tim cô bỗng nhiên quặn lại, cô biết là ông Andy định nói gì tiếp theo, vậy nên cô không để ông nói tiếp nữa mà lập tức ngắt lời:
– Cháu biết rồi, cháu sẽ ăn sáng nhanh thôi rồi chúng ta xuất phát! Ông cho người chuẩn bị xe đi ạ!