“Chàng…” Hữu Hòa không thể tin nổi, nàng bị một câu của hắn làm nghẹn.
Rõ ràng nàng chiếm thế thượng phong, ý nói hắn làm sai rồi, vậy mà hắn vừa nói thế lại còn dùng ánh mắt nặng nề nhìn nàng làm nàng xìu xuống, á khẩu không trả lời được, quả là gian xảo.
“Hữu Hòa, ta thực sự không còn cách khác”. Tiêu Trực nhấn mạnh một lần nữa.
Hữu Hòa nhìn thẳng vào mắt hắn, cánh môi mấp máy, nói ra một câu không hề có lực sát thương nào thậm chí còn có chút chột dạ, “Chàng, sao chàng lại không có cách nào?”
Tiêu Trực trầm mặc, chợt kéo tay nàng đặt vào trong lòng bàn tay nắm chặt, “Nàng lúc nào cũng bướng bỉnh như vậy, lúc nào cũng tự quyết định, ta không biết phải làm sao, cũng không còn cách nào khác, nàng bảo ta không được lợi dụng Bảo Bảo, vậy ta phải làm sao đây?”
Tiêu Trực chậm rãi nói, ánh mắt có hơi ủy khuất lại bất đắc dĩ, Hữu Hòa thấy hắn như thế làm sao có thể mở miệng hỏi tội hắn. Bây giờ nàng thấy rất áy náy, giờ Tiêu Trực hỏi nàng vậy, khiến nàng cảm thấy nàng quá ích kỷ rồi.
Hữu Hòa lặng lẽ cúi đầu xuống không nhìn Tiêu Trực nữa.
“Hữu Hòa?” Tiêu Trực thấy nàng không phản ứng, có hơi bất an nên nắm cả tay còn lại của nàng.
Hữu Hòa ngẩng đầu lên, lại cúi xuống hỏi, “Chàng… thật sự không muốn có con gái à?”
“Không phải là không muốn”, Tiêu Trực nói, “Là không thể”. Hắn lên giọng gọi tên nàng, yên lặng thăm dò nàng, buồn bã nói, “Đừng… giày vò ta nữa”.
“Ta…” Hữu hòa nhìn Tiêu Trực, muốn nói lại thôi, cuối cùng đành ngoan ngoãn gật đầu.
Cả người Tiêu Trực được thả lỏng, kéo nàng ôm vào lòng, hôn lên đỉnh đầu nàng.
Hữu Hòa cũng ôm chặc hắn.
“Xin lỗi”. Âm thanh từ trong lòng ngực Tiêu Trực truyền ra.
Tiêu Trực không đáp.
Qua một lúc, Tiêu Trực buông tay ra, Hữu Hòa ngẩng đầu, “Chuyện này là ta không đúng, nhưng mà lời chàng nói với Kỳ nhi cũng có phần quá đáng, con rất đau lòng…” Dứt lời, nàng trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Trực bất đắc dĩ cười, “Nếu ta không nói thì sao nàng hiểu được?”
“Kỳ nhi khóc rất lâu, đến giờ vẫn còn chưa yên tâm nữa kìa, con sợ ta không cần con nữa”. Hữu Hòa trách cứ, “Sau này chuyện của chúng ta chàng không được lấy Kỳ nhi ra đùa cợt”.
“Được”. Tiêu Trực nghe lời đáp ứng, “Đây là lần cuối, có điều nàng không bao giờ… được nhắc đến chuyện sinh con nữa”.
“Ách, chuyện này…” Hữu Hòa khó xử, dừng chút dò hỏi tiếp, “Chờ thêm một thời gian nữa ta khỏe hơn cũng không được à?”
“Không được”. Tiêu Trực cự tuyệt, “Không ai có thể liệu trước được chuyện gì có thể xảy ra, ta không muốn trải qua ngày hôm đó một lần nữa”. Xem ra, ngày hôm đó hắn thật sự bị dọa sợ.
“Chúng ta có Bảo Bảo là đủ rồi”, Tiêu Trực nói tiếp.
“Ừ”. Hữu Hòa uể oải đáp, coi như nàng chưa nói gì, lát sau nàng bỗng nhớ ra chuyện khác, lại hỏi, “Vậy đêm nay chàng sẽ ngủ cùng ta nhỉ? Chàng không trốn nữa đúng không?”
Tiêu Trực đỏ mặt, khẽ “Ừ”.
Lúc này Hữu Hòa mới hài lòng, ôm eo của hắn oán trách nói, “Không có chàng ở cạnh, ta ngủ không ngon, thật đáng ghét”.
Tiêu Trực cười và chuẩn bị hôn lên môi nàng, “Ta cũng vậy”.
Dứt lời hắn lập tức hôn xuống.
Hữu Hòa giơ tay ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại.
Quấn quýt một lúc, hơi thở hai người dần nóng lên, không khí trong thư phòng đột nhiên thay đổi.
Không biết từ khi nào môi Tiêu Trực từ cổ Hữu Hòa hôn dần xuống dưới.
*
Tiêu Kỳ bất an đợi ở Ỷ Nguyệt Hiên rất lâu vẫn không thấy nương cậu trở về, cậu cảm thấy nương thực sự không thích cậu, lòng cậu bồn chồn không yên nước mắt lặng lẽ rơi.
Lý ma ma mang điểm tâm đến, thấy vậy đau lòng cho cậu nhưng cũng không có cách nào làm cậu ngừng khóc, Tiêu Kỳ dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn bà nghẹn ngào, “Ma ma… đưa con… đi tìm nương…”
“Được, Được rồi, Được thôi mà”, Lý ma ma nhìn cậu khóc đến thương tâm làm sao không đồng ý cho được, vội vàng đồng ý, ôm cậu đi ra ngoài, như vậy Tiêu Kỳ mới ngừng khóc.
Lý ma ma đưa Tiêu Kỳ đến Tây Uyển, nha hoàn nói công chúa và phò mã đều ở thư phòng nên đưa Tiêu Kỳ qua đó, ngờ đâu vừa đến cửa thư phòng lại nghe được âm thanh ám muội từ bên trong truyền đến ——
“Chậm thôi… chậm một chút… ừ, phu quân…”
Lý ma ma ngẩn ra, thoáng cái mặt mũi đều đỏ lên.
Tiêu Kỳ ở trông lòng bà thò cái đầu nhỏ ra, ngây ngô hỏi: “Ma ma, a nương và phụ thân đang làm gì vậy?”
Lý ma ma ngẩn người, vội ôm cậu đi, trên mặt – lộ ra ý cười thâm thúy, “Bọn họ ấy hả, bọn họ chuẩn bị sinh tiểu muội muội đó!”
Tiêu Kỳ nghe thế, gào khóc lên chấn kinh toàn bộ Tây Uyển.
*
Đến tối, ở Ỷ Nguyệt Hiên, Hữu Hòa và Tiêu Trực nằm trên giường, ở giữa có thêm một Tiêu Bảo Bảo.
Tiêu Bảo Bảo sớm đã ngủ say, Tiêu Trực trở người mãi, trở thế nào cũng không ngủ được, liên tục thở dài.
Tay Hữu Hòa vươn qua người Tiêu Kỳ, nắm lấy tay Tiêu Trực, quan tâm hỏi, “Chàng sao thế?”
Trong bóng tối, Tiêu Trực trầm mặc lúc lâu, đột nhiên buồn bã nói, “Chuyện quan trọng ở thư phòng hôm nay còn chưa làm xong, trong lòng ta cảm thấy rất khó chịu”.
“Hả”, Hữu Hòa ngẩn ra, “Chuyện quan trọng à, nếu quan trọng thì bây giờ làm không được sao?”
Tiêu Trực không nói gì, lúc Hữu Hòa thu tay về bỗng nhiên hắn nắm chặc cổ tay nàng.
Đêm ấy, nha hoàn gác đêm nhìn thấy phò mã ôm công chúa trong ngực sải bước ra khỏi Ỷ Nguyệt Hiên.
-Hoàn-