Thẩm Phóng cũng không chạy ra xa mà lanh trí hòa lẫn vào đám người gần đó, sau đó vô cùng đắc ý quay lại cười với Tiết Diễm.
Tiết Diễm không đuổi theo trả thù. Tuy rằng hắn rất muốn dạy dỗ cái tên kiêu ngạo kia một chút nhưng dù sao vẫn phải để tâm đến hình tượng trước mặt người ngoài, thế là chỉ yên lặng trong lòng vạch cho anh ta một bút.
Thẩm Phóng đứng trong đám đông nhìn một lúc, cảm thấy có vẻ mình đã an toàn bèn quay lại biệt thự ban đầu để tìm nhiếp ảnh gia.
Chuyện gì cũng phải có đầu có cuối cả.
Nhiếp ảnh ra lúc này đã hoàn thành video, đang tìm hiệu ứng trên máy tính. Thẩm Phóng cũng đi ra đó xem, nhìn thấy đôi tai thỏ, trái tim, râu ria linh tinh của mình cảm thấy rất cao hứng — anh vốn tưởng Tiết Diễm nhất định phản đối, tuy rằng nói với anh rằng phải lưu lại, nhưng trong lòng lại không có nhiều hy vọng.
Nhiếp ảnh gia là một người lợi hại, không chỉ chụp ảnh chụp, mà xử lý hậu kỳ video cũng rất tốt, lãng mạn mà duy mĩ. Nếu không phải Thẩm Phóng đã biết rõ mọi việc, chỉ sợ cũng phải tin rằng đây là hình cưới của một đôi chim cu yêu nhau thắm thiết.
Thẩm Phóng nhìn chằm chằm người trong video, cẩn thận xem xét một chút lại không khỏi cảm khái: “Mẹ tôi sao có thể sinh ra một người đẹp trai tiêu sái đến vậy chứ, đại soái ca ba trăm sáu mươi độ không góc chết luôn ha ha ha ha!”
Vừa vặn bộ dạng Tiết Diễm cũng rất xuất sắc, hơn nữa khí thế cũng rất ác liệt, nếu không phải đứng bên cạnh là mình chỉ sợ cũng bị ép bẹp rồi!
Nhiếp ảnh gia: “…”
Theo thời gian, những vị khách từ xa đến cũng lục tục đến khu nghỉ dưỡng, được chủ nhân sắp xếp vào khách sạn nghỉ ngơi.
Mà sáu phù rể cũng rất nhanh mà tụ tập đông đủ, Tiết Diễm cũng giới thiệu cẩn thận với Thẩm Phóng. Tính cả Tạ Thiên Dật, tất cả đều là những thanh niên trẻ tuổi cao ráo, bộ dạng đẹp trai, đến cả hình thể cũng mười phần tương tự, nhìn qua đã thấy cực kỳ đẹp mắt.
Công tác chuẩn bị trước hôn lễ đều do Tiết gia lo liệu, mấy người phù rể này cũng đều là Tiết Diễm tự mình tìm, Thẩm Phóng là chú rể hờ, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, nhưng mọi thứ đều không ra khỏi dự kiến của anh.
Sau đó Thẩm Phóng rỗi rãi, chịu không nổi bèn hỏi Tiết Diễm: “Anh có biết tại sao tôi không mời bạn bè đến làm phù rể không?”
Tiết Diễm hỏi lại: “Không phải anh nói bạn thân nhất ở xa không thể tới được à?”
“Không phải.” Thẩm Phóng cực kỳ tự hào, “Tôi mà mời thì chắc chắn có hai tên nhất định sẽ đến. Nhưng bọn họ một người cao một mét chín lăm, một cao một mét bảy lăm, nếu đứng với hội phù rể của anh, tôi cảm thấy anh sẽ cáu điên vì OCD quá.”
Tiết Diễm vốn đã từ bỏ việc từ chối, nhưng vẫn liếc mắt lườm một cái: “Tôi đây thật mong chờ được diện kiến.” Thẩm Phóng bèn bật cười ha ha.
Tới ngày hôm sau, đại đội bè bạn của Thẩm Phóng cũng tới.
Thẩm Phóng hết sức vui vẻ. Tính cách anh vốn là dạng thích chọc chó trêu mèo, ngay cả loại lãnh đạm đứng đắn như Tiết Diễm còn có thể chọc vào được, giờ đây gặp bạn bè thật như cá gặp nước, ha ha ha không ngừng được.
Đáng tiếc là anh cũng đang vội, chưa kịp nói chuyện mấy câu đã có chuyện tìm đến cửa. Tiết Diễm vừa gọi anh đi thử lễ phục, một lúc lại bảo anh đi gặp người quan trọng, chốc nữa lại gọi anh đi nghe quy trình nghi lễ…
Nếu không phải Tiết Diễm vẫn duy trì vẻ mặt đứng đắn, mà sự tình cũng coi như là chính sự thì Thẩm Phóng đã cảm thấy nhất định là hắn cố tình phá đám mình.
Ngày tổ chức hôn lễ là một ngày nắng đẹp, ánh nắng tươi sáng cùng với chim hót hoa thơm, mà cả nhiệt độ cũng rất dễ chịu.
Phần nghi thức cùng phần tiệc đều tổ chức ngoài trời. Vừa sáng sớm Thẩm Phóng đã bị Tiết Diễm gọi tới, hai người sóng vai đi tới cổng vào hôn trường, cùng nhau đón tiếp khách mời.
Khách tới dự hôn lễ rất nhiều, không chỉ có bạn bè hai người và thân thích gần xa của Tiết gia, còn có cả đối tác trong doanh nghiệp Tiết thị, các nhân vật có tiếng trong chính trường và trong showbiz, vân vân, ngay cả phóng viên truyền thông, phóng viên báo kinh tế tài chính, giải trí bát quái cũng không ít.
– – hoạt động kinh doanh chủ yếu của Tiết Diễm là trên mạng internet, bình thường tương đối yên lặng. Nhưng có rất nhiều doanh nghiệp nhỏ đủ mọi ngành nghề đứng dưới danh nghĩa Tiết thị, bất động sản, khách sạn, văn hóa giải trì cũng giao thiệp rất nhiều. Là người thừa kế của Tiết gia, hôn lễ của hắn muốn yên lặng cũng không yên lặng nổi.
Chưa kể hắn cũng không có ý định yên lặng.
Đương nhiên Thẩm Phóng cũng đã chuẩn bị tâm lý, đối mặt với sếp lớn của đủ mọi loại ngành nghề lại biểu hiện rất bình tĩnh.
Sau khi chào đón một loạt những gương mặt xa lạ, Thẩm Phóng cuối cùng cũng gặp người quen của mình, là đồng nghiệp cùng công ty.
Nhóm đồng nghiệp mặc dù bình thường hay pha trò trêu đùa anh không chút kiêng kị, lúc này cũng rất nể tình, quần áo chỉnh tề tham dự.
Nhất là các đồng nghiệp nữ cũng chỉnh trang cẩn thận, sửa thói quen hất mặt lên trời, trang điểm đoan trang tinh tế, trang phục duyên dáng, cử chỉ tao nhã, đứng với khách quý của Tiết Diễm cũng không hề kém cạnh phần nào.
Thẩm Phóng giới thiệu nhóm đồng nghiệp với Tiết Diễm, Tiết Diễm cũng tiến lên bắt tay với từng người, sau đó liền gọi người dẫn bọn họ vào trong.
Thẩm Phóng nhân cơ hội mở khẩu hình miệng với nữ đồng nghiệp thường xuyên kêu gào “Tiết Diễm là ông xã của tui” trêu chọc cô: “Sao lúc này lại không gọi ông xã đi.” Nếu đây là bình thường, nhất định cô sẽ đánh anh một trận, nhưng lúc này lại không thể, chỉ biết lặng lẽ lườm Thẩm Phóng một cái rồi theo đoàn người đi vào. Thẩm Phóng đứng tại chỗ híp mắt cười, biểu tình cực kì thiếu đánh.
Nhưng mặt Tiết Diễm lạnh đi, thấp giọng trách anh, “Đã kết hôn rồi còn liếc mắt đưa tình cái gì đấy?”
“Liếc mắt đưa tình gì đâu.” Thẩm Phóng thì thào phản bác, “Nhưng thật ra anh cũng rất vui vẻ đúng không. Cho dù là giả thì kết hôn với người ưu tú như tôi cũng phải rất hạnh phúc chứ, sao cứ phải để cái bản mặt mốc xì như vậy? Anh tính làm khối băng luôn đó hả?”
Tiết Diễm: “Hừ.”
Thẩm Phóng bèn vươn tay lên mặt hắn, kéo kéo khóe miệng thành dáng cười mỉm, sau đó chính mình lại bật cười ha hả.
Khách mời đã lục tục tới gần đủ, hai người mới rời cổng chào, dự định tới chiêu đãi những vị khách ở trong.
Còn cách trong đó không xa, đột nhiên có một tiếng hét chói tai vang lên.
Thẩm Phóng sợ tới mức thiếu chút nữa đã bật ngửa, quay đầu lại hỏi Tiết Diễm có chuyện gì vậy.
Không biết bên cạnh có ai đáp một tiếng: “Người chủ trì đến đấy.” Tiết Diễm bèn đáp, “Là Cố Cẩn Hoa.”
Thẩm Phóng lập tức hỏi: “Cố Cẩn Hoa? Cố ảnh đế?” Anh liếc nhanh ra ngoài, theo đó mà phấn khích: “Trời ạ thật sự là Cố ảnh đế a a a a! Đi nhanh lên Tiết Diễm, chúng ta phải mau đi đón anh ấy!”
Thẩm Phóng thật ra cũng không phải dạng fan cuồng, nhưng mà Cố Cẩn Hoa nổi tiếng như vậy, phố nhỏ ngõ nhỏ già trẻ nam nữ lẫn người qua đường fan nhiều vô số.
Tiết Diễm do dự một chút bèn không theo kịp, Thẩm Phóng đã chạy tuốt đến chỗ nào.
Đại minh tinh Cố Cẩn Hoa hiển nhiên đã bị một đám người vây quanh, nhưng mà Thẩm Phóng lại chơi bẩn dùng thân phận chú rể mà thuận lợi đi qua đám người tới bên cạnh.
Bên cạnh Cố Cẩn Hoa có vài người, trong đó có một người là Tạ Thiên Dật, còn có một người lớn tuổi mà Thẩm Phóng không xác định được danh tính, nhưng nhìn vẫn thấy quen mắt, có lẽ đã từng được Tiết Diễm giới thiệu. Hai người kia cùng vài người khác vây chặt chẽ Cố Cẩn Hoa bên trong.
Thẩm Phóng không thể vào trong mà cũng không thể dùng sức mạnh đi vào được. Anh nhanh trí đứng sau một người mở miệng, “Cho hỏi Cố Cẩn Hoa có ở bên trong không? Tôi có chuyện cần nói.”
Cố Cẩn Hoa quả nhiên nghe thấy. Anh ta ngẩng đầu nhìn cách ăn mặc của Thẩm Phóng liền nhận ngay ra là một trong hai nhân vật chính, bèn lãnh đạm mà mạnh mẽ đẩy Tạ Thiên Dật cũng người lớn tuổi kia ra, “Có chuyện gì?”
Thẩm Phóng nhân cơ hội chạy vọt vào bên người anh ta: “Nam thần! Chụp với tôi một cái đi!”
Mọi người: “… Này cũng chơi quá bẩn rồi!”
Cố Cẩn Hoa: “… Đến đây đi.”
Thẩm Phóng nhìn bốn phía xung quanh vừa lúc thấy Tiết Diễm đi tới bèn to giọng gọi hắn: “Cưng ơi, tới chụp cho em và wuli Hoa Hoa(*) một tấm nào.”
Tiết Diễm cảm thấy cực kỳ mất mặt, vốn muốn gọi anh về nhưng lại cảm thấy Thẩm Phóng nhất định không nghe, đành phải nhận lấy điện thoại, tách tách vài cái: “Xong rồi, tới xem đi.” Rồi gọi người dẫn Cố Cẩn Hoa vào.
Thẩm Phóng đi tới, kích động cầm di động nói: “Không nghĩ sinh thời lại có cơ may cùng wuli Hoa Hoa chung một khung hình, thật là đáng giá.”
Tiết Diễm: “… Hừ.”
“Nhưng mà Hoa Hoa thật quá lạnh lùng mà, chẳng thân thiện gì cả. Chẳng giống trên truyền hình chút nào.” Thẩm Phóng cầm di động mỉm cười nhẹ như nước, “Không hổ là nam thần cao lãnh như hoa.”
Nhìn chú rể của mình công khai mê đắm người đàn ông khác trong lễ cưới, sắc mặt Tiết Diễm vốn không tốt lắm nay lại càng thêm lạnh lẽo.
Người khác lạnh nhạt thì là cao lãnh như hoa, đến lượt tôi lại là khối băng, anh có biết cái gì là tiêu chuẩn kép không, Tiết Diễm ấm ức trong lòng. Sớm biết vậy đã không nghe theo lời Tạ Thiên Dật mời Cố Cẩn Hoa đến làm chủ trì, hừ!
(*) wuli Hoa Hoa: Hoa Hoa nhà chúng tôi