Buổi sáng, bầu trời ngày hôm nay trong xanh hơn hẳn. Không khí của quán cafe sáng sớm thật trong lành. Dọn dẹp xong tôi mới có thời gian cùng Quỳnh trò chuyện, em ấy biết được chuyện của tôi nên cũng rất cảm thông.
Quỳnh hay nói, nhìn tôi thật mạnh mẽ giống như là một người phụ nữ không có nhiều chuyện buồn. Nhưng không ngờ bên ngoài tôi cười cười nói nói thế thôi, bên trong bụng lại đầy tâm sự, chịu không ít tổn thương nhưng nửa lời cũng không hé răng.
-Chị Mai! Sau khi li hôn, chị sẽ có dự định gì?
Tôi cười.
-Vẫn đi làm, ở nhà thuê, sau khi dành dụm được một số tiền thì chị sẽ mua một căn nhà lớn. Đón dì Châu và em trai của chị lên sống!
Từ hôm cha mất đến nay, tôi cảm thấy dì Châu đối với tôi cũng không còn chán ghét nữa. Dì chủ động gọi điện lên dằn dò hỏi thăm tôi vô số chuyện, mối quan hệ giữa tôi và dì ấy dần dà lại tiến triển hơn.
Quỳnh nghi hoặc.
-Dì Châu. Là ai hả chị?
-Là mẹ kế của chị, sau khi cha chị mất thì dì ấy phải một mình nuôi thằng Khoa em trai của chị đi học!
Quỳnh trầm tư nhìn tôi.
-Cuộc sống của chị, không được trọn vẹn nhỉ?
Tôi cười nhạt. Tôi cũng cảm thấy vậy, là ông trời bất công với tôi sao? Hay là do tôi chưa tích đủ công đức nên cuộc đời mới lận đận thế này.
Lúc chúng tôi đang nói chuyện thì một người khách bước vào.
-Xin chào!
Nhân viên của quán lịch sự chào hỏi, đáp lại là giọng nói kênh kiệu.
-Tôi tìm người!
-Chị tìm ai ạ?
-Con nhỏ nào tên Ngọc Mai á. Ra đây!!
Mọi người trong quán cũng bị tiếng nói hung hăng của cô ta làm cho kinh ngạc.
Tôi cau mày, nghiên đầu nhìn sang. Là Minh Thùy, cô ta đến tận đây muốn kiếm chuyện sao? Nhân viên liền nhìn nhau tỏ vẻ khó xử, thì tôi bước đến.
-Cô tìm tôi có việc gì?
Minh Thùy cười, ánh mắt chán ghét nhìn tôi. Sau đó cô ta lấy tờ giấy trong túi xách ra ném thẳng vào người tôi.
-Kí đi!
Tôi nhìn tờ giấy rơi xuống mặt đất liền cười.
-Đơn li hôn sao? Cô nôn nóng như vậy làm gì?
-Tôi dĩ nhiên là rất nôn nóng rồi. Dù sao con của tôi cũng không thể đợi, nó cần phải có danh phận đàng hoàng!
Khóe môi tôi khẽ cong.
-Cho dù là tôi và anh Minh có thật sự li hôn, thì cũng là chúng tôi tự nguyện đến tòa kí giấy. Không đến lượt cô đem đến tận đây đâu!
-Cô… Muốn đổi ý sao? Bây giờ cảm thấy tiếc nuối nên không chịu kí chứ gì?
Trong quán, mọi người liền nhìn nhau, sau đó đứng ở một bên quan sát. Ai cũng bất mãn trước thái độ xấc xược của cô ta.
-Nếu tôi tiếc, tôi đã không dọn ra khỏi nhà!
-Làm bộ làm tịt. Tôi vẫn là muốn khuyên cô một câu, nên sớm cùng anh ấy kết thúc đi, mẹ anh ấy rất coi trọng đứa cháu này… Anh ấy cũng cần có một đứa con, cô đừng vọng tưởng có thể quay trở về!
Tôi liếc nhìn xuống bụng cô ta, càng cảm thấy buồn cười.
-Tôi sẽ không quay về đâu. Cô yên tâm mà lo tốt cho đứa bé trong bụng đi, tôi biết cô vì muốn cướp chồng của tôi mà không từ thủ đoạn…
Minh Thùy cau mày.
-Tôi không có cướp chồng của cô. Mà là anh ấy chán cô, nên mới đến với tôi. Huống hồ… Cô không biết đẻ, còn tôi thì biết!!!
Môi tôi khẽ cong.
-Đừng nên quá tự đắc. Người đang làm trời đang nhìn, có những chuyện cô tưởng rằng không ai biết, nhưng thật ra là biết rất rõ ràng. Chỉ là chẳng qua họ không muốn nói mà thôi!!
Thần sắc của cô ta thật sự căng thẳng.
-Cô… Là ý gì?
Tôi cười.
-Chuyện của tôi và anh Minh sớm hay muộn gì cũng sẽ li hôn thôi, cô hiện tại cũng đã dọn đến ở trong nhà đó rồi, còn lấy được cả lòng của mẹ anh ấy. Thì hà tất gì cứ phải đến kiếm chuyện với tôi, kiên nhẫn chút đi!!!
Minh Thùy thu lại ánh mắt.
-Cô nói được thì phải làm được. Đừng để đến lúc ra tòa lại hối hận không chịu li hôn!!
Cô ta nói xong, liền bực dọc rời đi. Mọi người liền chạy đến lo lắng cho tôi.
-Chị Mai! Người đàn bà đó thật chanh chua, ăn nói khó nghe thật!
Tôi gật đầu.
-Xin lỗi mọi người, cô ta vì tôi nên mới đến tận đây!
Mọi người liền xua tay.
-Không đâu chị, cô ta đúng là hung dữ thật. Rõ ràng chị mới là vợ trên giấy tờ, vậy mà cô ta còn đến kiếm chuyện!!!
Quỳnh cũng bất mãn thay cho tôi.
-Chị Mai! Sao chị hiền quá vậy, nếu đổi lại là em… Nhất định em sẽ không thể bình tĩnh được như chị đâu.
Tôi lắc đầu.
-Không còn tình cảm nữa. Thì cũng không cảm thấy tức giận, đối với người không nói lí lẽ như cô ta chị không chấp đâu em…
****
Hết giờ làm, tôi thấy Dương đi vào trong quán. Hôm nay anh đến có một mình, tôi liền hỏi.
-Ánh Nhi không đi cùng anh sao?
-Con bé được ông bà nội đón sang nhà chơi rồi!
-À! Nhà ông bà nội cũng gần đây à?
Anh cười.
-Ừ! Cũng không xa lắm. Ánh Nhi rất thích về đó chơi, ở đó có sân vườn rộng, cả khu đất lớn thổi mái mà chạy nhảy!!! Bác sĩ cũng nói chỉ cần tâm tình con bé vui vẻ, bệnh tình sẽ khả quan hơn.
Tôi pha ly cafe giúp anh, đặt xuống bàn.
-Cô vẫn chưa về à?
-Vẫn chưa! Lúc nãy có khách ngồi hơi lâu, cho nên tôi bảo mọi người về trước. Tôi cũng không bận gì nên mới nán lại một chút dọn dẹp cho xong đóng bừa bộn!
Anh cầm ly cafe lên, nhấp một ngụm.
-Anh nói như vậy, thì đến bây giờ Ánh Nhi vẫn còn phải cùng bác sĩ điều trị sao? Bệnh tự kỷ có hết không vậy?
-Bác sĩ nói, không có gì là chắc chắn cả. Phụ thuộc vào bản thân con bé thôi, nó hiện tại cũng đã hồi phục được rất nhiều. Nó không còn bài xích với nhiều người nữa, chịu nói chuyện nhiều hơn rồi!!
Tôi gật đầu. Bệnh tự kỷ muốn hết dứt điểm cũng không thể chỉ ngày một ngày hai, thời gian hồi phục xem ra rất dài…