Cả căn phòng ngập tràn nắng cuối thu, một cái nắng dịu dàng hơi se. Bảo Tú lờ mờ mở mắt. Hàn Lương hơi cựa quậy, rúc vào lòng mẹ ngủ tiếp. Vậy mà Hàn Mạc Quân vòng tay ôm cô qua người con. Cô nằm yên trên giường, không có ý định dời đi mà ngắm hai người cạnh mình.
Lâu lắm rồi…à không… Đây là buổi sáng lần đầu tiên mà Bảo Tú thức dậy không phải đối mặt với bốn bức tường lạnh lẽo. Hai người con trai cô hy sinh tất cả để có được giờ lại yên bình ngủ cạnh cô. Người đầu tiên giúp cô thoát khỏi cái nhà “giam” mang tên Đinh gia; cho cô hưởng cái xa hoa của giới thượng lưu; cho cô biết thế nào là yêu, là thương rồi lạnh lùng giày vò cô hết lần này đến lần khác. Một người cho cô biết làm mẹ là như thế nào; biết cái ngây dại, đáng yêu của trẻ con và sự quan tâm ngọt ngào mà đứa con mang lại. Nghĩ đến đây, Bảo Tú chợt nở nụ cười hạnh phúc.
Cứ giữ nguyên tư thế ấy cho đến khi Hàn Mạc Quân tỉnh dậy, anh nhìn cô thì cô lại quay đi chỗ khác. Tò mò nhìn theo lại khiến anh bật cười. Hoá ra Bảo Tú nhìn xuống cái tay anh đang để trên eo cô. Siết chặt vòng tay kéo sát cô gần mình hơn nhưng tiếc lại vướng nhóc Lương nằm giữa chật chội và bắt đầu mếu máo tỉnh dậy. Cô vội nằm dịch ra, ôm con vào lòng rồi xoa lưng, vỗ về cậu. Chẳng lâu sau cậu nhóc lăn ra ngủ tiếp.
Nhìn Hàn Mạc Quân cau mày khó chịu với đứa con bảo bối, Bảo Tú chợt buồn cười sau đó đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh luôn.
“Ai đời lại đi tính toán với trẻ con!”
Lại là lần đầu tiên anh cảm thấy nhóc con vướng víu vô cùng. Cái danh chức làm cha nặng hơn anh tưởng nhiều. Mọi đàn ông vừa phải cân bằng giữa kiếm tiền và tiêu pha, giữa công việc và gia đình; vừa phải cân bằng giữa vợ và con, cả những vụ vụng trộm về đêm. Hàn Mạc Quân thì khác. Kiếm tiền với tiêu pha không quan trọng. Quan trọng là con chứ không phải vợ ( của ngày trước). Đối với anh không có cán cân nào nghiêng về Bảo Tú cả vì trong từ điển của anh không tồn tại cái đó. Vật nào rồi cũng thay đổi tuỳ vào nhu cầu thị trường, người cần vật theo đó cũng đổi thay.
Bảo Tú đợi Hàn Lương ăn sáng xong rồi cùng Hàn Mạc Quân về nhà. Trên đường về anh đã có chủ ý từ trước mà cho xe chạy hướng về phía bệnh viện nhưng không ai phát hiện ra. Bảo Tú hơi ngờ ngợ nhưng vẫn không thắc mắc. Đến khi anh nói đến viện kiểm tra tổng thể cho cô, lúc đó có từ chối cũng không kịp, không vào cũng không xong.
Bảo Tú chán nản đi theo anh vào trong. Làm vài thủ tục linh tinh mới đến phòng bác sĩ khám.
Hoàng Am đang bù đầu với đống sổ sách văn kiện trên bàn vì mấy ngày anh nghỉ. Nhân cơ hội cô thư kí hay càu nhàu của mình xuống phòng nhân sự, anh trốn đến chỗ bạn thân làm nghỉ ngơi. Lang thang trong bệnh viện một hồi, anh tự tay mở cửa, thong thả đi vào. Thả người lên chiếc giường bệnh màu trắng, anh thở phào nhẹ nhõm. Bác sĩ trong phòng trố mắt nhìn anh, không nghĩ là thằng bạn mình tự nhiên đến thế. Bác sĩ nhìn bộ dạng bơ phờ của Hoàng Am thì bật cười, giở giọng trêu chọc:
– Lại bị cô thư kí hành à? Ai bảo suốt ngày bỏ việc đi chơi.
– Thôi đi ông ơi! Mãi tôi mới trốn được bà la sát đó. Đừng nhắc công việc ở cái chốn nghỉ ngơi này.
Bác sĩ nghe vậy thì trầm mặt xuống, cáu:
– Ông nói thì giỏi lắm! Chỗ tôi khám bệnh, ông lại coi là chỗ nghỉ dưỡng năm sao à?
– Thế đây không phải là nơi nghỉ dưỡng à?
Hoàng Am nhún vai rồi đảo đều mắt, hưởng thụ nhìn thằng bạn. Xung quanh anh là hai cô y tá. Cô thì bê nước, cô ngồi xoa bóp vai cho anh. Anh bác sĩ điên người, đuổi hai cô y tá về bộ phận. Hoàng Am tỏ vẻ không lỡ nhưng máu nóng thằng bạn dâng đến đầu rồi, anh mà chọc ong tí nữa là hắn ta gọi cho cô thư kí kia đến thì anh chết chắc rồi. Anh lên tiếng hoà giải:
– Bình tĩnh nào, Tuấn Bình!
Hoàng Am vừa dứt lời thì có người gõ cửa phòng. Anh nở nụ cười rồi kéo rèm chiếc giường lại, bỏ qua khuôn mặt méo mó của thằng bạn.
Qua cái rèm trắng, anh lờ mờ thấy bóng dáng quen thuộc bước vào phòng cùng hai người khác. Người ấy đưa cho bác sĩ một tờ giấy, chẳng hiểu có gì mà thằng bạn lại ngẩng lên khó hiểu.
Bác sĩ Bình nói:
– Cô có thể cho tôi xem vết thương được không?
– Dạ!
Hoàng Am chợt thấy tiếng nói kia có phần quen thuộc. Trong đầu anh vô tình hiện lên hai chữ: “Bảo Tú”. Anh giật mạnh cái rèm, tròn mắt ngạc nhiên.
Không ngờ lại là em ấy!
Hành động này của Hoàng Am thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh. Hàn Mạc Quân hói khó chịu nhìn anh, anh biết nhưng cũng kệ. Tâm điểm của anh giờ là cánh tay đầy những vết thương để trên bàn của Bảo Tú lên. Trông anh bây giờ không khác gì Hàn Mạc Quân hôm qua khi thấy nó. Cả người run run, mặt mũi sa sầm, quang người phang phảng sát khí cùng máu tanh.
Tay chằng chịt như kia chắc số vết thương trên người không đếm xuể. Tên khốn nào?
Hoàng Am sa sầm mặt mũi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Bảo Tú. Đối diện với ánh mắt đầy lửa giận đó, Hàn Mạc Quân chỉ bình tĩnh nói:
– Anh trai cô ấy làm.
Nghe thế cả người anh chợt sững lại. Anh trai? Anh đưa mắt xung quanh, vô tình nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô.
Hít một hơi thật sâu trấn tĩnh lửa giận trong lòng, Hoàng Am hất đầu ra hiệu cho Hàn Mạc Quân ra ngoài cùng mình, trước khi đi có quay lại nhìn thằng bạn của mình, nói: “Mày làm cho hẳn hoi vào! Đừng để lại sẹo.”
Bác sĩ Bình ngơ ngác từ nãy giờ mới giật mình, giật đầu nhìn đứa bạn. Trố mắt nhìn hai người đi ra, anh thầm kêu: “ Có ai cho tôi một lời giải thích được không?”. Ho khẽ lấy lại giọng, bác sĩ hỏi cô bệnh nhân trước mặt:
– Cô quen Hoàng Am à?
Bảo Tú vẫn chưa hết ngạc nhiên, nghe câu hỏi của bác sĩ thì vội gật đầu. Cô với lấy cây bút trên bàn viết vẻn vẹn hai chữ: “ Anh trai”. Bác sĩ Bình lúc trước vẫn cảm thán cô là người khác giới đầu tiên anh thấy bạn mình lo lắng thật sự, giờ thì há hốc mồm ra, không tin hỏi lại:
– Anh trai? Hắn ta có em gái từ bao giờ vậy?
Cô gật đầu rụp một cái. Hàn Lương chẳng hiểu cái gì đang xảy ra, ngây ngô hỏi mẹ:
– Chuyện gì vậy mẹ? Không phải bác sĩ đang khám bệnh cho mẹ sao?
Nghe cậu bé nhắc nhở, bác sĩ Bình sực tỉnh, nhớ lại cái vẻ mặt giết người của Hoàng Am trước khi đi, anh hoảng hốt cho Bảo Tú đi kiểm tra toàn thân. Nhưng không sao, cô chỉ bị tổn thương phần mềm thôi. Mấy vết sẹo này để lâu cũng mờ chỉ là dùng thuốc thì tốc độ phục hồi nhanh hơn thôi.