Hôn Hoàng

Chương 24: Ninh hoả_nh



Hoàng Nhất Diễn spam xong một tràng kia thì đóng khung bình luận, thông báo lướt qua một lượt.

Chương Mân lắc eo đi lên sân khấu, chân bỗng hơi vẹo sang một bên.

Ninh Hoả đứng sau nhẹ nhàng đỡ lấy thắt lưng cô.

Khoảnh khắc ngón tay thon dài có lực chạm lên eo thon tinh tế dừng lại 3 giây trên màn hình.

Chương Mân sau đó ngoái đầu lại mỉm cười nhìn hắn như lời cảm ơn.

Ninh Hoả liền rụt tay về.

Dòng chữ: Woaaaaaaaaa!

Chưa đến 5 phút, Hoàng Nhất Diễn đã thoát khỏi tài khoản khách, hơn nữa cũng xoá luôn APP xem chương trình.

Nhắm mắt làm ngơ.

Trên Weibo cô đăng ký một tài khoản khác để “đu” thần tượng.

Tài khoản của Ninh Hoả trên Weibo cũng vừa đăng ký, ID tên: Ninh Hoả_NH

Hoàng Nhất Diễn không khỏi cảm thấy tự mâu thuẫn với chính mình, cô quan tâm đến tài khoản Ninh Hoả nhưng lại cố tình không nhìn thấy mấy chữ cùng xuất hiện như , <đã yêu em>, . Tâm tình phức tạp khó hiểu thế này hình như đã lâu rồi cô chưa trải qua.

Cũng không biết, có phải những thứ đắng cay ngọt bùi vừa xuất hiện, đều gọi là dũng cảm tiến bước hay không.

Thời gian ghi hình của Ninh Hoả là vào thứ Sáu và thứ Bảy.

Lúc đang ghi hình thì Hải Khách nhận được một cuộc gọi, nguyên nhân là vì nam người mẫu đã đặt lịch hẹn trước đột nhiên gặp tai nạn, ngã đến bầm dập cằm.

Hải Khách nghe xong nhíu mày, thiếu chút nữa đã buộc miệng hỏi có bị rớt đồ giả độn cằm ra không. May mắn là hắn lấy lại bình tĩnh, chỉ nói: “Biết rồi, tìm người thay thế đi”.

Từ khi Hải Khách bắt đầu công việc quản lý nghệ sĩ, những thứ liên quan đến đàm phán hợp đồng quảng cáo hắn đều chuyển hết cho đồng nghiệp. Nhưng nói đi nói lại chung quy hắn vẫn còn vài người trong tay. Ví dụ như Khương Nghênh Hạ – người hợp tác cùng nam người mẫu vừa bị té dập cằm kia.

Hải Khách nói “thay thế” chính là chỉ Ninh Hoả.

Khi làm việc cùng nhau, Ninh Hoả và Khương Nghênh Hạ vô cùng ăn ý, nhất tần nhất tiếu [1] liền khiến người ta nhìn ra tình ý như gió xuân dạt dào. Mà lúc Ninh Hoả đứng cạnh Chương Mân, Hải Khách cứ thấy kỳ lạ.

[1] 一颦一笑 một cái nhíu mày một nụ cười – ý nói chỉ cần lo lắng hay vui vẻ đều nhận ra.

Về vấn đề này, hắn hỏi thử đạo diễn Trương.

Đạo diễn Trương lại nói: “Ninh Hoả và Chương Mân rất xứng đôi”.

Sau khi ghi hình kết thúc, Hải Khách vốn định bảo Ninh Hoả cùng Khương Nghênh Hạ đến Lân thị một chuyến. Nhưng rồi hắn ngẫm nghĩ, Ninh Hoả và Khương Nghênh Hạ cô nam quả nữ đi với nhau nhỡ không may bị người khác bắt gặp đồn đoán chắc sẽ càng phiền phức.

Vì thế Hải Khách phát huy hết vai trò người mẹ già của mình, đi cùng hai người đó một chuyến.

Chỉ là một người đại diện thôi mà, lại bận rộn không khác gì minh tinh truyền hình.

Hải Khách cảm thấy thật thú vị, trong mắt hắn, Ninh Hoả lúc nào cũng như đang quyến rũ Khương Nghênh Hạ. Chỉ cần nhìn thấy một ánh mắt lơ đãng biếng nhác của Ninh Hoả, Hải Khách đều có thể đọc ra cả phong hoa tuyết nguyệt [2] trong đó.

[2] tình cảm nam nữ, còn có ý chỉ phong tình đào hoa khiến người khác say mê

Nhớ đến thoả thuận độc thân ký lúc tham gia chương trình, Hải Khách thấy không khác gì một ngọn núi đè trên lưng. Đối với tình sử trường kỳ của Ninh Hoả, trong lòng Hải Khách như ôm trái bom hẹn giờ.

Có điều Hải Khách luôn tận lực bám đuôi mọi nhất cử nhất động của Ninh Hoả, còn Khương Nghênh Hạ thì không rõ lắm, hắn cũng không biết cô nàng đã từng qua lại với bao nhiêu người.

Ninh Hoả vẫn bộ dạng lười mở miệng.

Hai ngày nay Khương Nghênh Hạ vừa “câu” được một phú nhị đại, đối với Ninh Hoả cũng không có hứng thú, duy trì khoảng cách nhất định với hắn.

Ba người cùng đến khách sạn.

Trước đây Ninh Hoả thường có thói quen một mình ngủ một phòng riêng. Nhưng hiện tại để bảo vệ cho thân thể của Ninh Hoả, Hải Khách không cho hắn cái quyền lợi ấy nữa.

Hôm nay là thứ Ba, đúng ngày công chiếu tập tiếp theo của

Ba người quyết định ăn cơm tối sớm một chút.

Hải Khách sạc đầy pin iPad rồi ôm chân ngồi đợi tới giờ chương trình lên.

Thân là nam khách mời của chương trình nhưng Ninh Hoả lại làm như mọi chuyện không liên quan đến mình, hắn lười biếng tựa đầu vào giường, “Còn nửa tiếng nữa mới chiếu, anh chuẩn bị hơi sớm rồi”.

“Phải rồi”. Hải Khách vừa khẩn trương lại có chút nhàm chán.

Hắn lần nữa lướt Weibo, chủ yếu là nhìn xem phản ứng của khán giả đối với chương trình tạp kỹ này.

Lúc trước khi chương trình “nhá hàng” chuẩn bị phát sóng, người xem cũng chỉ bày ra một kiểu.

Có người nói: Nam nữ khách mời quá xấu rồi, không có gì hấp dẫn.

Có người lại nói: Nam nữ khách mời thật đẹp nha, chắc không phải người tầm thường.

Mỗi bên mỗi kiểu, chín người mười ý.

Ninh Hoả trên poster chương trình xấu hơn so với người thật rất nhiều. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, Hải Khách không nhịn được có chút khó chịu ý kiến: “Đám người thiết kế này là ý gì? Ghen tị với bộ dạng đẹp trai của cậu à?”

Ninh Hoả không để tâm đến lời Hải Khách nói, bản thân hắn cũng bận xem di động nhưng có điều là xem thứ khác.

Phòng livestream của Giang Phi Bạch quay trở lại được một ngày liền tạm đóng.

Tài khoản của Giang Phi Bạch vẫn không có cập nhật gì mới.

Hôm đó nhân lúc Hoàng Nhất Diễn vẫn say giấc, Ninh Hoả lấy điện thoại của cô, đem tên của mình kéo ra khỏi danh sách đen. Có điều khi hắn hưng phấn trêu đùa cô trên WeChat thì bẽ bàng phát hiện mình lại bị cô kéo dài danh sách chặn lần nữa.

Đột nhiên nhìn di động cũng không còn ý nghĩa gì.

Ninh Hoả bỏ đi tắm.

Hải Khách nói: “Cậu nhanh lên đi, dù gì đây cũng là chương trình của cậu, có thể bày ra chút quan tâm được không hả?”

Lúc Ninh Hoả đi ra, chương trình cũng vừa bắt đầu.

Hải Khách rất có tâm tình nói chuyện: “Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu trên tivi đấy”.

“Ờ”. Ninh Hoả ngồi xuống chỗ bên cạnh.

Hải Khách cười cười: “Thật hay giả đây, cậu vừa bước ra không bao lâu thì đã có người gọi cậu là chồng rồi này. Trước đây cậu có fan nữ theo đuổi à?”

“Không biết”. Ninh Hoả đột nhiên nghĩ, không biết giờ này vợ hắn ở nhà đang làm gì nhỉ? Cô là người rất keo kiệt, không thích gọi hắn bằng mấy từ thân mật ấy, dù hắn vừa dụ dỗ vừa đe doạ cô nửa ngày cũng không có kết quả. Nhiều lúc ân ái với hắn, cô chỉ miễn cưỡng kêu vài tiếng không được tự nhiên, cũng không có chút đáng yêu nào.

Đối với một tiếng chồng trên Internet, Ninh Hoả cũng không cho là thật.

Sau khi xem xong chương trình, Hải Khách kết luận một cậu: “Con bé Tiền Vệ Na này thật sự bị đem làm bia ngắm rồi”.

Diễn xuất trước ống kính của cô ấy thật ra không sai, về cơ bản vẫn tuân theo kịch bản mà làm. Có điều khi phát sóng thì biểu cảm của cô ấy lại bị phóng đại quá mức. Hơn nữa, người chỉnh sửa cắt ghép lại đem phản ứng của cô đối với sự kiện A, cắt đầu bỏ đuôi, ghép với sự kiện B.

Người bị động tay không chỉ có cô ấy, đến cảnh Ninh Hoả mỉm cười với Chương Mân cũng bị cắt ghép thành hắn đang cười với Tiền Vệ Na.

Hải Khách không nén được cảm thán: “Mặc dù đây cũng là chuyện thường thấy của mấy chương trình tạp kỹ, nhưng con bé này cũng là người lòng dạ ngay thẳng, không biết có chịu nổi một kích này không đây”.

Hải Khách quả nhiên đoán không sai.

Người nhận được nhiều sự chú ý nhất sau khi phát sóng chính là Tiền Vệ Na, phần lớn đều là những lời dèm pha không mấy tốt lành.

@Cháu gái của thần tiên: Ôi là trời! Cô gái này mà ở ngoài đời thì chính là dáng vẻ lẳng lơ của tiểu tam đó nha (2019 like)

@Miệng thối không chỗ chứa: Tổ tiết mục nói ra hai chữ ‘thẳng thắn’ không ngượng mồm à? Bạch liên là bạch liên, đừng dùng tính cách thẳng thắn là khiêng chắn (2007 like)

@Tam nương tử liều mạng: Ông trời trêu ngươi à, bề ngoài không đẹp bằng Chương Mân, khí chất lại quê mùa, em gái quê ơi, em không soi gương à? (1760 like)

@Bmoooo: Cuối cùng là cô ta thích anh luật sư hay anh Barista vậy? Vừa ân cần quan tâm người kia, xoay lưng liền chạy tới trước mặt Ninh Hoả phe phẩy mông. Này chắc đi cửa sau vào đoàn rồi còn đâu (1402 like)

Hải Khách thở dài thườn thượt: “Con bé cũng không có đi cửa sau mà”.

Về dáng vẻ đẹp trai của Ninh Hoả, đến tối thứ Tư mới chính thức bùng nổ.

Vào ngày phát sóng chương trình, một người qua đường đã đăng lại nhiều góc chụp cận mặt của Ninh Hoả cùng bình luận: Chương Mân cút đi! Tôi muốn yêu đương với anh ấy!

Thật ra người qua đường này cũng chỉ muốn tự lảm nhảm một mình, ai ngờ lại được một trang tin giải trí có tick V [3] sáng chói chia sẻ lại.

[3] tài khoản trên Weibo có tick V đỏ/vàng là những tài khoản xác minh chính chủ, thường là tải khoản của blogger hoặc người nổi tiếng.

Rất nhiều fan hâm mộ nhan khống [4] đều đồng loạt bị một chiêu xuyên tim.

[4] nhan khống là say mê nhan sắc

@Thầy bói nói tôi ngũ hành thiếu hoả: Ôi mẹ ơi! Tôi tôi tôi là ngũ hành thiếu hoả này! Thầy bói nói đúng quá, tôi có nên về cúng tạ lễ không nhỉ? Có cần đưa thêm thù lao không? Tôi ở đây chờ nhá (3469 like)

@Là địch là bạn hay là chó: Tiền Vệ Na nhờ đi cửa sau mới vào đoàn, còn Ninh Hoả đây là nhờ nhan sắc này vào đoàn đúng không? (3150 like)

@Bắt nạt cậu chính là coi trọng cậu: Ninh Hoả đang nằm trên giường tôi nha~ (2872 like)

@Ngậm một họng muối: Ngũ hành thiếu hoả là làm sao chứ? Ngũ hành của tôi thuộc hoả đây này (2743 like)

Hải Khách không khỏi phun ra một câu: “Bộ nữ sinh thời nay đều nhiệt tình thế à…”

Hoàng Nhất Diễn tất nhiên cũng nhìn thấy hình ảnh mới nhất của Ninh Hoả.

Mắt không chớp chằm chằm quan sát những dòng bình luận về hắn tăng đều.

Những cô gái đó kêu một tiếng “chồng”, hai tiếng “chồng”.

Cũng giống như cô.

Hoàng Nhất Diễn đến một tiệm xăm hình. Dòng chữ LH trên tay cô đã nên xoá sạch từ lâu rồi.

Ba năm trước, khi còn ở trong ban nhạc Sơn Thạch, quan hệ giữa cô và Lưu Vĩnh Nham xuống dốc không phanh. Chỉ là cô không muốn thừa nhận sự thật này.

Mâu thuẫn giữa hai người ngày càng nhiều, sau một tuần chiến tranh lạnh thì cô quyết định chuyển ra ngoài ở.

Nghĩ liền làm ngay, cô lập tức lên mạng tìm kiếm thông báo cho thuê phòng.

Không biết sao lại trùng hợp gặp được bài đăng của Minh Vọng Thư. Yêu cầu của cô ta cũng đơn giản, là con gái, có bạn trai.

Hoàng Nhất Diễn vừa khéo đáp ứng đủ.

Minh Vọng Thư là sinh viên năm ba đại học, gia đình nề nếp, chuyên ngành học tài chính. Cô ấy không ở ký túc xá trường vì bạn cùng phòng ký túc thèm khát Ninh Hoả.

Còn Ninh Hoả vẫn rặt một bộ dáng lười biếng học hành không ra sao như thời trung học, ở trong một trường đại học hạng ba.

Buổi tối, Hoàng Nhất Diễn đến xem nhà.

Minh Vọng Thư có tiết học tự chọn nên không đến, chỉ có Ninh Hoả.

Lần đầu tiên gặp Ninh Hoả, Giang Phi Bạch liền nhận ra hắn chính là Bạch Phi Giang năm ấy. Dù cho bộ dạng hắn đã thay đổi khá nhiều từ một thằng nhóc đến một thanh niên trưởng thành, dù hắn đã đổi từ tóc bạch kim thành tóc đen tuyền.

Vẻ mặt Ninh Hoả không mặn mà lắm, “Xem nhà?”

“Phải”. Hoàng Nhất Diễn ngẩng đầu nhìn hắn, “Có phải là của một nữ sinh cho thuê không? Hay là…”

“Nữ sinh, là bạn gái tôi”. Ninh Hoả mở cửa, lùi về sau một bước nhường đường, “Chỗ này có hai phòng, tôi cùng bạn gái ngủ phòng chính, phòng phụ cho thuê. Nhà bếp cùng phòng tắm dùng chung”.

Hoàng Nhất Diễn theo vào.

Phòng ngủ phụ rộng khoảng 8 mét vuông, kê một giường lớn, một bàn học nhỏ cùng một tủ quần áo khá cũ.

Cô lại ra ngoài ban công. “Tôi chơi ghi-ta, bình thường đều luyện ở phòng tập, thỉnh thoảng mới phải kiểm tra âm thanh vào buổi tối. Tôi sẽ cố gắng chọn lúc thích hợp không quấy nhiễu người khác”.

“À, tôi không ở đây”. Ninh Hoạ dựa người vào khung cửa, “Nếu cô thuê thì bàn bạc thời gian với bạn gái tôi ấy”.

“Ừm”. Hoàng Nhất Diễn xem xong một lượt thì đi.

Cô không hỏi đến quá khứ của Giang Phi Bạch và Bạch Phi Giang. Chuyện cũ của mấy đứa nhóc, nếu đã quên thì cũng không cần nhớ lại làm gì.

Thời gian đó cô cũng xem thêm hai phòng thuê khác, cuối cùng quyết định ở chỗ Minh Vọng Thư.

Chọn xong, Hoàng Nhất Diễn liền quay về thu dọn đồ đạc.

Lưu Vĩnh Nham vô cùng tức giận quát một tiếng, “Em lại muốn làm gì? Ồn ào đòi chia tay sao?”

“Em ra ngoài sống, không có chia tay”. Cô bình thản trả lời: “Có điều em nghĩ chúng ta cần một thời gian từ từ suy nghĩ để bình tĩnh lại”.

“Em cả ngày một mặt lạnh nhạt như núi băng ngàn năm, còn chưa đủ bình tĩnh à?” Lưu vĩnh Nham tức đến mức sao bay đầy đầu.

“Người nói em điên cuồng là anh, người nói em lạnh nhạt cũng là anh. Thật ra em vẫn luôn là chính em, điên cuồng cũng tốt mà lạnh nhạt cũng tốt. Anh đối xử với em thế nào thì em sẽ đối lại với anh thế ấy. Còn về biểu diễn của Sơn Thạch, em vẫn lo được. Có gì anh bảo một tiếng với em”. Hoàng Nhất Diễn xách vài thứ linh tinh.

“Diễn Diễn”. Lưu Vĩnh Nham giữ tay cô lại, hạ giọng: “Em đừng quậy nữa, anh… gần đây anh hơi mệt”.

“Em cũng mệt”. Cô hất tay hắn ra, “Chúng ta nên tự suy xét một chút, sau thời gian mệt mỏi này, hai đứa sẽ đi tiếp thế nào”.

Lưu Vĩnh Nham lại gào lên, “Hoàng Nhất Diễn!”

Cô xoay người dứt khoác không chút để ý đến hắn.

“Em đi thật!” Hắn hét lớn: “Đi rồi thì đừng hối hận!”

Cô đóng cửa rời đi.

Cả ngày cãi nhau với Lưu Vĩnh Nham khiến Hoàng Nhất Diễn mệt mỏi đến mất ngủ. Buổi tối đầu tiên ở phòng thuê mới, cô thức trắng đến hừng đông.

Ninh Hoả bình thường không ở nhà này, cuối tuần hắn mới đến.

Minh Vọng Thư nói hắn làm công việc bán thời gian nên nửa đêm về nhà. Sợ ảnh hưởng đến giờ giấc của cô ta nên hắn mới ở ngoại ô thành phố.

Hoàng Nhất Diễn hỏi thăm được cuộc sống sinh hoạt của đôi tình nhân, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, không muốn trở thành cái bóng đèn cản trở họ. Cô cả ngày đều ở phòng tập luyện đàn, đến tối 9 giờ trở lại phòng thuê.

Những ngày ban nhạc Sơn Thạch có lịch diễn, đến tận nửa đêm cô mới về nhà.

Cô từng hỏi qua Minh Vọng Thư, sợ mình quấy rầy cô ấy.

Minh Vọng Thư cười bảo không sao: “Không có gì đâu, lúc cô về nhà thì tôi đã đi gặp chu công [5] từ tám đời rồi”.

[5] ý bảo đi ngủ

Đến mùa đông rét mướt, hai cô gái đã quen nhau hơn, thường nấu lẩu ở nhà đãi khách.

Cuối tuần nọ, Ninh Hoả như thường lệ đến chơi.

Minh Vọng Thư mấy ngày nay có chút cảm mạo, giọng nói hơi khàn. “Hoàng Nhất Diễn, không mấy cậu cũng gọi bạn trai đến đi? Mình chưa gặp bao giờ”.

“Tối nay anh ấy có buổi diễn rồi”. Thật ra là không có. Chỉ vì Hoàng Nhất Diễn lười gọi hắn tới thôi. Quan hệ của cô và Lưu Vĩnh Nham lúc tốt lúc xấu. Nhưng nếu bảo chia tay thì cả hai đều không cam lòng. Có điều cô và hắn đều không biết làm cách nào để phá vỡ cục diện bế tắc như hiện tại.

Minh Vọng Thư lại hỏi: “Bạn trai cậu chơi trong ban nhạc Sơn Thạch à?”

Hoàng Nhất Diễn: “Ừm”.

Minh Vọng Thư: “Mình có một em gái trong khoa rất hâm mộ ban nhạc Sơn Thạch, nói họ rất đẹp trai nha”.

“Cô là ghi-ta phụ à?” Ninh Hoả đột nhiên cất lời.

Minh Vọng Thư nhìn hắn một cái.

Hoàng Nhất Diễn cúi đầu ăn thịt cá trong bát, tuỳ ý đáp, “Phải”.

Minh Vọng Thư lại cười, “Thật hâm mộ các cậu một thân tài hoa thế này. Mình chỉ biết đọc sách thôi”.

Hoàng Nhất Diễn: “Tôi thành tích kém nên đành phải tìm một con đường khác để đi”.

Minh Vọng Thư quay sang bóp mặt Ninh Hoả, “Anh đấy anh đấy, thành tích học tập vừa tệ lại còn không có tài năng gì”.

Ninh Hoả nắm lấy tay cô, “Đừng bóp nữa, chỉ còn mỗi cái mặt này thôi đấy”.

Cô siết chặt cánh tay hắn.

Buổi lẩu sảng khoái kết thúc.

Minh Vọng Thư đứng dậy định phụ dọn dẹp.

Ninh Hoả liền ngăn lại, “Em bị cảm, đừng đụng vào nước lạnh”. Hắn nhấc nồi lẩu bưng vào phòng bếp.

Hoàng Nhất Diễn tay cầm bát đũa cũng đi vào, “Để tôi làm cho”.

“Ờ”. Hắn đáp rồi đi ra ngoài.

Minh Vọng Thư lúc này nằm trên sô pha, nũng nịu: “Muốn hôn anh”.

Ninh Hoả ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên gò má cô.

Cô giang hai tay, “Muốn ôm một cái”.

Hắn mỉm cười, ôm ngang người cô.

Ma xui quỷ khiến thế nào đúng lúc này cô lại vô tình nhìn thấy. Đáng lẽ Hoàng Nhất Diễn định xoay người xếp bát đũa đã rửa sạch lên tủ bếp, không ngờ lại bắt gặp một loạt hành động thân mật của đôi tình nhân ngoài kia.

Cùng lúc đó Minh Vọng Thư hơi nhìn về phía cô.

Hoàng Nhất Diễn thấy họ vào phòng.

Đến nay cô vẫn không hiểu cái liếc mắt kia của Minh Vọng Thư rốt cuộc có ý gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.