Editor: Mai Tuyết Vân
“Cậu giỏi lắm, không nên hư hỏng. Cậu thông minh hơn tôi nhiều như vậy, học thật giỏi sau này sẽ vang danh. Tôi có thể bảo vệ cậu thật tốt.”” Phồn Tinh chậm rãi lặp lại lời Nhị Cẩu đã dạy cô, Nhị Cẩu dạy một câu cô đọc lại một câu.
Trong lòng Sưu Thần Hào khóc đến trời đất sụp đổ.
Nó có thể làm gì đây?
Nó rất tuyệt vọng đấy!
Trong lòng Thích Hà cảm động.
Dường như đã rất lâu rồi, hắn chưa được nghe người khác động viên hắn. Hắn thật sự rất giỏi sao? Thật sự không nên hư hỏng ư? Sau này hắn còn có tương lai sao?
Sự cảm động này không kéo dài bao lâu.
Vì Phồn Tinh lại yên lặng lấy từ trong túi sách một cây bút màu xanh…
Phồn Tinh vẽ hai con rùa nhỏ màu xanh trên mặt Thích Hà, còn tiện tay vỗ vỗ lên mặt hắn: “Đây là lần thứ hai cậu tái phạm, nên mới vẽ lên mặt cậu hai con.”
Ta nói cmn!
Thích Hà vì rửa đi con rùa trên mặt, mặt mũi đều bị chà phát sưng, bây giờ còn vẽ cho hắn hai con, phổi của hắn sắp nổ tung rồi!
Nhưng sau khi nhìn kỹ Phồn Tinh, thiếu niên nhanh chóng đỏ mặt.
Bắt đầu còn là một chút ửng hồng, sau đó giống như trúng độc lan khắp cả khuôn mặt, rồi đến cả cổ cũng đỏ au.
Cô cô cô… Vừa rồi cô lao xuống nước cứu hắn, cởi hết quần áo ném bên kia.
“Con ngốc, mày… Mày mặc quần áo đi!”” Thích Hà hiếm khi nói chuyện lắp bắp.
Đợi đến khi Phồn Tinh mặc xong quần áo, Thích Hà mới khôi phục được sức lực, hai người đi cùng nhau.
Phồn Tinh không phải người nói nhiều, lấy từ trong túi sách một cái chân gà chiên bột nhỏ vừa đi vừa ăn.
Khi hai người sắp phải chia ra, Phồn Tinh mới từ tốn nói với Thích Hà một câu: “Phải cố gắng, không được hư hỏng. Tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt.””
Trong lòng Thích Hà xao động.
Có một cảm giác không nói nên lời.
Giống như người luôn đi bên vách núi tự mình muốn nhảy xuống, lại có một người vươn tay kéo hắn lại.
*
Từ đó về sau mỗi lần lên lớp Thích Hà đều nghiêng đầu theo bản năng nhìn cô ngốc Vân Phồn Tinh.
Hai người họ cũng được xem là người cùng cảnh ngộ, cũng không được người thân yêu thương.
Vì bình thường hắn không lên lớp nghe giảng, là một tên học sinh ngổ ngáo. Còn Vân Phồn Tinh là vì chỉ số thông minh thấp nên bị người khác kỳ thị.
Đều không hợp với những người xung quanh.
Tuy IQ thấp nhưng Phồn Tinh nghe giảng bài rất nghiêm túc.
Cắn đầu bút vô cùng tập trung ghi chép, giáo viên nói được mười câu thì cô chỉ mới viết xong một câu.
Thích Hà có đôi khi cảm thấy…
Cô ngốc còn nỗ lực như vậy, có phải hắn cũng nên phấn đấu vì tương lai không?
Phồn Tinh dù có nghiêm túc thì cũng bị người ta khinh thường, giáo viên dạy môn Ngữ Văn là một người trẻ tuổi, sự kiên nhẫn không cao. Nóng tính lên thì liền mắng người.
Trẻ con bình thường bị mắng sẽ ghi thù, còn cô ngốc thì thôi cứ tùy tiện mắng cô.
Bắt nạt kẻ yếu vốn là bản tính của con người.
“Vân Phồn Tinh, đầu em để trang trí à? Câu hỏi đơn giản như vậy mà em cũng làm sai. Em tới trường học này làm gì? Lãng phí thời gian như vậy sao?” Sau khi cô giáo môn Văn phát bài thi xuống, liền mắng cô.
Phồn Tinh cầm bài thi lên, cẩn thận nhìn con điểm 38* kia.
*38: bên Trung hệ điểm là 100 chứ không phải thang 10 như mình.
Phồn Tinh nghiêng đầu, từ trước đến nay cô chưa từng đi học, đến thế giới này mới biết được chuyện đi học và có điểm. Thật sự rất mới mẻ, còn về phần giáo viên đứng trên bục mắng mình, Phồn Tinh tạm thời không để trong lòng.
Từ trong cặp lấy ra một quyển sổ màu đỏ, ghi lại kỷ niệm của bản thân:
Bài kiểm tra đầu tiên trong đời, 38 điểm.