“Meo meo~”
Mạnh Tinh Trì ngửa đầu lên, liếc nhìn Nhị Miểu đã nhảy lên giường và không ngừng li3m mặt anh.
Anh nhanh chóng đặt nó xuống giường, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Vừa rồi anh ở trong mơ nghe thấy Tô Triều lặng lẽ nói thích anh!
Anh phải nhanh chóng trở lại với giấc mơ của mình và tiếp tục nó.
*
Tô Triều ngồi trong phòng khách, bị 4 con người vây quanh để thẩm vấn.
Triệu Tư Linh xoay bật lửa: “Nói, tại sao mày lại đi ăn cùng Mạnh tổng?”
Tô Triều trả lời: “Mạnh tổng đặc biệt mời em.
Em không thể từ chối.”
Triệu Tư Linh dừng lại: “Thế tại sao Mạnh tổng lại mời mày đi ăn?”
“Bởi vì lần trước em mời ngài ấy ăn tối.” Tô Triều hợp tình hợp lý nói: “Em mời người ta là bởi vì ngài ấy đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, còn không phải chính anh bảo em tổ chức mối quan hệ hảo hữu với người ta còn gì?”
“Đúng.” Triệu Tư Linh đứng dậy đốt một điếu thuốc, đi đến bên cạnh nói: “Hết nói nổi, tiếp theo.”
Trần Ngư ngồi xuống, chân bắt chéo: “Ăn thì cứ ăn thôi, tại sao lại uống rượu? Lần nào cùng nhau ăn uống chú mày cũng đâu thèm động lấy một giọt, lần này là chủ động uống hay là bị ép?”
“Đương nhiên là em chủ động uống.” Tô Triều phản bác, ánh mắt đảo qua, “Chủ yếu là do rượu thơm, em chỉ muốn nếm một chút, lại không kiềm chế được.”
Trần Ngư híp mắt: “Không đơn giản như vậy đi?”
“Xác nhận không đơn giản, em nghe người phục vụ nói chai rượu đó có giá năm con số, thứ đắt tiền như vậy, vì cái gì mà em không thử?”
Cái này chuẩn xác không nói dối, rượu đã khui rồi, không uống thì thật phí tiền, đã không làm thì thôi mà làm thì phải làm tới nơi tới chốn, lại không tính tới chính mình lại gục trước.
“Được, cái này thì tao tin.” Trần Ngư bị sự keo kiệt của cậu đánh bại, “Tiếp theo.”
Trình Tiểu Bắc cầm chổi lông gà ngồi xuống, vuốt lên những chiếc lông vũ trên đó và mỉm cười: “Anh cùng với Mạnh tổng nói lời yêu lúc đó, là có ý gì?”
“Anh đã uống say bí tỉ, ý tứ cái gì?” Tô Triều bất đắc dĩ nói.
“Vậy lúc ôm Mạnh tổng, anh có cảm thấy thoải mái không?”
Tô Triều suy nghĩ một chút, mặt đỏ lên: “Thật rất thoải mái.”
Bốn người: “…”
Trình Tiểu Bắc: “Vậy để hôm nào em đi ôm thử xem sao”
“Không được.” Tô Triều lập tức ngăn cản cậu ta, sau đó hùng hổ giải thích, “Chỉ thoải mái có một tí, còn chỗ khá rất cứng…!A, anh đang nói cánh tay! Cánh tay của ngài ấy siêu cứng!”
Triệu Tư Linh thả ra một vòng khói: “Bọn này chưa nói chỗ nào hết, thằng em ngồi xuống cho anh, cũng đừng nghĩ bỏ chạy.”
“…” Tô Triều ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Cuối cùng, đến lượt Ngô Tang hỏi: “Vậy…!cái kết của Dragon Ball là gì?”
Mọi người:???
Tô Triều không thể tin nói: “Là liên quan gì?”
“Ừm, dài quá, em đọc không hết (/ω\)”
Tô Triều nhìn mọi người, lập tức kéo Ngô Tang về phòng: “Đi thôi, anh kể cho em nghe phần kết, anh nên bắt đầu từ đâu? Bắt đầu từ chương đầu nhỉ…”
Cửa vừa đóng lại, trong phòng khách ba con người vô ngữ nhìn trời.
Một lúc sau, Trình Tiểu Bắc nhớ tới một vấn đề: “Ngày hôm qua lúc Mạnh tổng đưa người vào nhà, mạt mũi thật sự rất đáng sợ, liệu có phải lúc hai người người ăn cơm, Triều ca đã chọc giận người ta?”
“Chắc là không đâu, nếu như thật sự tức giận, tại sao lại đích thân đưa Triều nhi trở về?” Trần Ngư vuốt cằm nhìn một lượt toàn bộ phòng khách, trên sô pha quần áo chất đống, trên bàn còn rải rác hộp đồ ăn thừa
“Tao hiểu rồi, Triều nhi rời đi 2 3 ngày, ở đây liền không có ai dọn dẹp, Mạnh tổng nhất định bị nhà cửa bừa bộn của chúng ta dọa sợ!”
“Thật hay đùa vậy?” Trình Tiểu Bắc không tin hỏi.
Như để minh chứng lời nói của Trần Ngư, chuông cửa lập tức vang lên, hai người dọn dẹp xuất hiện.
“Xin chào, Mạnh tổng tối hôm qua liên lạc với chúng tôi, bảo chúng tôi tới đây thu dọn.”
Ba người: “…”
Đó là sự thật, xấu hổ không có chỗ chui.
*
Tô Triều trốn trong phòng của Ngô Tang, cậu thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng máy hút bụi bên ngoài, cậu bắt đầu kể chuyện với Ngô Tang, và không bước ra ngoài cho đến khi chuẩn bị bữa trưa.
Nhìn thấy diện mạo mới của phòng khách, cậu không khỏi thắc mắc: “Mọi người dọn dẹp tích cực thế nhỉ?”
“Không có đâu.” Trình Tiểu Bắc nói, “Mạnh tổng gọi người tới dọn, người đã đi rồi.”
Tô Triều an tĩnh chớp mắt: Tiêu thật, rồi có khi nào Mạnh tổng cũng nghĩ mình ở bẩn như cái đám này?
“Em ghét mọi người.”
Mọi người:?
Để trả thù sự bẩn thỉu của họ, Tô Triều đã làm một bữa tiệc chay vào buổi trưa, bỏ đói một đám miệng sói gan hùm.
*
Buổi chiều, Tô Triều phải đi chụp hình tạp chí.
Thời gian di chuyển một tiếng đồng hồ, ngồi trên xe nhàm chán liền vào app truyện, bắt đầu đi đu truyện.
Nhìn thời gian, chương mới cập nhật lúc nửa đêm ngày hôm qua, tác giả thực sự quá chuyên nghiệp!
——
Hôm nay ở nhà, Mạnh Tinh Trì đem ra một chai rượu, là quà quý của khách hàng.
Hắn tùy tiện đặt nó lên bàn, lúc đi tắm ra thì phát hiện có người đã lấy trộm nó.
Tên trộm chỉ có một.
Sau khi tìm kiếm xung quanh, cuối cùng anh cũng tìm thấy Tô Triều đứng ở ban công.
Ban công rất lớn, đối phương đang ngồi xổm trước giàn hoa lẩm bẩm, nhưng lại không biết mình đang nói cái gì.
Hắn lắng nghe kỹ, anh đang nói “Mạnh Tinh Trì, em thích anh”.
“Anh ở đây.” Mạnh Tinh Trì thẳng người.
Tô Triều sững sờ nhìn hắn, hai gò má ửng hồng, trên người thoang thoảng mùi rượu, yếu ớt ôm lấy hắn.
Đêm muộn, sương mù dày đặc, Mạnh Tinh Trì bế cậu trở về phòng, vừa đi tới cửa, Tô Triều đột nhiên đem lỗ tai hắn nhét vào trong miệng, sau đó thân mật xoa xoa vành tai của hắn, lẩm bẩm nói: “yêu anh.”
Mạnh Tinh Trì đặt anh xuống chăn mềm, đem anh khóa chặt trong lòng, hôn lên mũi anh sau đó chậm rãi di chuyển xuống ngậm lấy đôi môi đỏ tươi mềm mại của anh.
Tô Triều nhắm mắt lại, ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại.
Trong phòng không ngừng vang lên những thanh âm thanh mơ hồ, Mạnh Hành Trì nhéo nhéo vành tai anh, cung kính nói: “Tô Triều, anh cũng yêu em.”
——
Tô Triều đọc xong chương mới, thậm chí còn không thèm đọc phần bình luận, cứ thế ôm điện thoại trong tay ngã nhào xuống ghế: “Ahhhhhh!”
Trợ lý đang lái xe liền cả kinh, vội vàng quay đầu lại nhìn: “Tô Triều, làm sao vậy?”
“Quá, là, phê!” Tô Triều sung sướng như si như say, hoa mắt chóng mặt, hận không thể xuyên qua thành Tô Triều trong sách, hưởng thụ đãi ngộ nhân vật.
Đúng là cùng tên nhưng khác số phận!
Trợ lý: “…” Không nghĩ tới, tin đồn minh tinh khoái CP chính mình là sự thật!
Tô Trều nửa nằm ở trên ghế, đọc đi đọc lại mấy lần, từ nụ cười của bà cô dần dần chuyển thành nụ cười đáng kinh: “Hì hì hì hì hì hì hì hì ~”
Trợ lý: “…” Sao lại đáng sợ thế trời!
Một lúc lâu sau, Tô Triều đột nhiên thở dài thườn thượt, đồng nhân thế này mà kêu chậm nhiệt sao.
Người ta say rượu liền nói chuyện yêu đương, đâu giống cậu, lại đi nôn mửa trước mặt người khác.
Thực sự xấu hổ.
Trong thời gian ngắn, cậu không nghĩ mình lại có thể gặp Mạnh Tinh Trì, chỉ hy vọng không để lại cho đối phương ấn tượng quá sâu sắc.
“A a a a a a a!” Nghĩ tới đây, cậu liền trở nên cáu kỉnh.
Trợ lý: “Em biết anh đang khoái CP, người không biết sẽ tưởng anh đang uống thuốc tăng lực, anh cũng quá phấn khích rồi.”
“Vù hú hú hú.”
Tên tốt bụng, hiện tượng đu CP đang tràn lan khắp nơi, trợ lý không nhịn được cười nói: “Nghe nói người đu CP thường không muốn yêu đương, anh cũng không muốn sao?”
“Nói linh tinh, anh rất muốn yêu đấy!” Tô Triều cảm thấy ủy khuất, “Lão thiên nga, xin hãy ban cho con một tình yêu ngọt ngào.”
Trợ lý:”……”
Tô Triều buồn bã nhặt chiếc gối lên đấm nó!
Trợ lý: Lại nữa, lại môt trò điên rồ khác.
Tô Triều thở dài và nghĩ: Nếu Mạnh tổng cũng đọc câu chuyện này thì tốt rồi, sẽ học được từ Mạnh tổng trong sách nhiều thứ, thật thú vị!
Cậu lập tức mở máy, suýt chút nữa đã chia sẻ đường link truyện, sau khi tỉnh ra liền tự tát vào tay mình.
Trợ lý:……
Không chỉ quá phấn khích, là bị k1ch thích đến phát điên rồi, còn tự hại mình chứ?
Cô có nên liên hệ với bệnh viện trước không?
*
Quay chụp tạp chí, tổng biên tập yêu cầu diễn xuất giống như một hoàng tử đang u sầu.
Nhưng, xét về concept chụp ảnh trước đây của Tô Triều cùng với tính cách của cậu, phần lớn đều theo concept dương quang sáng lạng.
Chính vì vậy, tổng biên tập rất lo lắng hiệu quả không tốt, có thể sẽ bán chậm, ông đặc biệt nhấn mạnh với Tô Triều rằng cậu nhất định phải thể hiện ra một khí chất u buồn và sa sút.
Tô triều chán nản liếc nhìn cô, trầm giọng nói: “Được.”
Tổng biên tập: Này là nhập vai rồi sao!?
Trong quá trình chụp, tổng biên tập luôn ở bên giám sát, phát hiện ra rằng cậu rất ít tương tác với nhiếp ảnh.
Trong những trường hợp bình thường, đối với lần chụp chung đầu tiên, nhiếp ảnh gia rất cần thấu hiểu và tìm cảm giác từ người mẫu.
Nhưng việc này lại hoàn toàn không cần thiết!
Trong lúc nghỉ giải lao, nhiếp ảnh gia nói với tổng biên tập: “Có chắc người ta là dương quang sáng lạng không? Tôi tuỳ tiện chụp vài góc, góc nào cũng là bộ dáng u sầu.”
Tổng biên tập cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi nghĩ lại liền cảm thấy năng lực diễn xuất của Tô Triều quá kh ủng bố, dự định lần sau tiếp tục hợp tác.
Họ không biết Tô Triều, người đang đứng trước ống kính, trong lòng chính là đổ cơn mưa dầm dề đầy não nề, chán nản vì hành vi đáng xấu hổ của mình lúc say rượu, một hồi lại vì bản thân yêu thầm người ta trong vô vọng mà u sầu.
Sau khi kết thúc, cậu bơ phờ thay quần áo, chào tổng biên tập với biểu cảm ngái ngủ.
Tổng biên tập: “Hiện tại không cần đóng vai hoàng tử u sầu nữa, cậu mau thoát vai đi.”
“Được ~” Tô Siêu yếu ớt gật đầu.
Tổng biên tập cho rằng cậu ta chụp đến ngu ngốc rồi.
Tô Triều đi thay quần áo, đứng trước gương chỉnh lại kiểu tóc, lúc cúi đầu nhìn điện thoại, liền nhìn thấy tin nhắn của Mạnh Tinh Trì.
Mạnh Tinh Trì: [Đang làm việc à? 】
Tô Triều ngay lập tức trả lời: [Vừa đi chụp tạp chí xong! 】
Mạnh Tinh Trì: [Ở đâu? 】
Tô Triều gửi định vị.
Mạnh Tinh Trì: [Tôi vừa vặn có việc ở gần đấy, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn tối nhé? 】
Tô Triều: [Được!!!! 】
Tô Triều đã xoá một đoan tin nhắn.
Tô Triều: [Được.
】
Câu trả lời vừa nãy thật không bình tĩnh.
Mạnh Tinh Trì: 【Đường có chút tắc, anh chờ một chút được không? 】
Tô Triều: [Không thành vấn đề]
“Tô Triều, tổng biên tập cùng mọi người đang chọn ảnh, anh muốn xem không?” Trợ lý đi tới, hỏi: “Nhưng anh sẽ phải về muộn một chút.”
“Xem liền!” Tô Triều chỉ cần đợi thêm một lúc nữa, cất điện thoại, chạy đến trước mặt tổng biên tập, cười như mặt trời nhỏ rực rỡ, “Có thể cho tôi xem ảnh chụp được không?”
Tổng biên tập sửng sốt: “Anh là thoát vai cũng nhanh quá, đi thay quần áo liền thay luôn cả mặt sao.”
“Ha ha.” Tô Siêu cười híp cả mắt, trong lòng mưa rào đã bị ánh mặt trời xua tan, thậm chí còn dựng lên một cái cầu vồng!
Ảnh chụp không ít, nhưng cuối cùng lại không có nhiều ảnh được chọn.
Tô Triều đứng sang một bên lơ đãng nhìn, suy nghĩ về những gì sẽ nói về sau khi hai người gặp nhau.
Buổi sáng lé lút tỏ tình lúc người ta ngủ say, không biết đối phương có nghe thấy không.
Nếu không, cậu có nên nói lại lúc người ta tỉnh táo không?
Đang miên man suy nghĩ, cậu thoáng nhìn thấy một bức ảnh trên màn hình, mặc áo sơ mi trắng, lười biếng u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, cổ áo hở một nửa, thái dương hơi lấm tấm mồ hôi, còn có những giọt nước nhỏ giọt từ ngực của cậu, kết cấu da có thể nhìn rõ một cách mờ nhạt.
“Cái này cho tôi được không?” Tô Triều nói: “Tôi muốn giữ lại.”
“Cậu cũng cảm thấy không tồi?”
“Phải.”
“Được, đừng làm gì lung tung nhé.”
Sau khi Tô Triều nhận được bức ảnh, cậu không thể không lén lút phóng to các chi tiết của đường viền cổ áo, nó thực sự bộc lộ d*c vọng rất rõ.
Khóe miệng cậu cong lên, lập tức đăng lên vòng bạn bè, đương nhiên chỉ có một người xem được.
Bên kia, Mạnh Tinh Trì vội vàng rời khỏi công ty, thúc giục: “Lái xe nhanh lên.”
Ngồi ở ghế sau, anh xem đi xem lại ghi chép về những gì sẽ nói với đối phương, liền phát hiện đối phương vừa mới đăng một tấm ảnh trên vòng bạn bè
Mạnh Tinh Trì:!!!
Anh bấm vào bức ảnh xem, liền hít một hơi thật sâu, thừa nhận bản thân liền bị câu dẫn!
“Lái xe nhanh lên, nếu tôi bị muộn, anh cẩn thận tôi đuổi việc anh.”
Tài xế:”!”
Nửa phút sau, Mạnh Tinh Trì sắc mặt tối sầm lại: “Sao còn chưa tới, nhanh lên.”
Tài xế:”……”.
Tô Triều trong lòng hoan hỉ, tuy rằng biết đối phương trả lời như vậy chỉ vì giữ thể diện.
Nhưng lúc nghe anh nói nhớ mình, gương mặt vẫn đẹp như vậy, ngay cả thời tiết xấu như thế này cũng trở nên rất đáng yêu.
Bả vai bỗng nhiên có thứ gì đó đè lên.
Cậu quay đầu lại, thấy tay Mạnh Tinh Trì đang đặt tay trên vai mình, một lúc sau anh vỗ nhẹ những giọt nước trên đó.
“Chỗ này bị ướt.” Mạnh Tinh Trì giải thích nói, có quỷ mới biết anh là ma xui quỷ khiến mà hành động.
Lợi hại, Mạnh Tinh Trì, lá gan mày cũng lớn lắm!
Tô Triều chớp mắt, xoay bả vai bên kia: “Bên này cũng ướt.”
Mạnh Tinh Trì ngập ngừng giơ tay lên, thấy cậu không phản đối, lại vỗ vỗ bả vai bên kia, lòng bàn tay ướt át, nhưng lồng ngực lại nóng ran.
Lợi hại lắm, Mạnh Tinh Trì!
“À, đúng rồi, tôi mang điểm tâm cho anh.” Tô Triều mở túi lấy ra hai hộp đặc sản đặc biệt, “Không biết anh thích gì, tôi tuỳ tiện mua một ít.”
“Cám ơn.” Mạnh Tinh Trì nhận lấy, tỉ mỉ quan sát, phảng phất liền thấy thứ này không phải đặc sản, mà là di sản… A không, là tấm lòng trân quý.
Sau đó, hai người không ai nói thêm câu nào, nhưng trên miệng lại treo ý cười.
Địa điểm là một nhà hàng cơm Tây có không gian riêng tư rất phù hợp, lần trước hai người định cùng nhau ăn đồ tây nhưng không thành, lần này Mạnh Tinh Trì đặc biệt hẹn trước hai ngày.
Vì sợ bị nhận ra nên Tô Triều đã trang bị đầy đủ khẩu trang, kính râm và mũ, nhưng khi đến nơi, cậu mới nhận mọi thứ đều không cần thiết, trong nhà hàng không một bóng khách.
Cậu nhìn xung quanh ngạc nhiên hỏi: “Anh đã bao toàn bộ chỗ này?”
“Ừ.”
Tô Triều hít một hơi, âm thầm thở dài, người giàu có đúng thật muốn làm gì thì làm, sau liền nói: “Lần sau đừng phung phí như vậy, chỉ là một bữa ăn, thật lãng phí.”
Mạnh Tinh Trì nói: “Ít người, ăn uống cũng thoải mái hơn.”
Đúng vậy, đối với sinh hoạt riêng tư của idol là rất tốt, không lo người ngoài nhòm ngó.
Người phục vụ bưng món chính tới, Tô Triều cầm dao nĩa lên, cắt một miếng nhỏ thịt bò, đột nhiên cười nói: “Tôi nhớ lần đầu tiên ăn đồ Tây, dao nĩa đều không biết dùng, Tư lệnh ở nhà giúp tôi luyện tập sử dụng.”
Mạnh Tinh Trì nhìn cậu: “Anh bây giờ rất thành thạo.”
“Vậy sao, tôi cũng nghĩ như vậy.” Tô Triều cười nhún vai, đem đủ loại chuyện xấu hổ trước đây nói ra, “Tôi xuất thân nhà quê, có nhiều thứ chưa bao giờ thấy, luôn sợ rằng mình sẽ không thể theo kịp tiến độ luyện tập của nhóm, còn lén lút khóc thầm vài lần”.
Bàn tay đang cắt thịt bò của Mạnh Tinh Trì đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn cậu, nghĩ tới điều gì, đáy mắt hiện lên ý cười, gật đầu: “Ừ.”
“Đừng nói cho ai nhé, đến cả chuyện này Tư lệnh anh ấy cũng không biết đâu.” Tô Triều làm bộ dáng im lặng, “Đây là bí mật.”
Khóe miệng Mạnh Tinh Trì hơi nhếch lên: “Được.”
Ăn một hồi, Tô Triều liếc mắt, nâng ly rượu lên, một hồi sau mới tìm được mấy cái lý do cụm ly.
Ăn xong, Tô Triều cảm thấy mặt mũi đỏ bừng, đầu có chút choáng, nhưng Mạnh Tinh Trì vẫn không có chút phản ứng nào, không khỏi tò mò: “Mạnh tổng, tửu lượng anh khá tốt nhỉ?”
Mạnh Tinh Trì gật đầu.
“…” Thất lễ rồi.
Tô Triều có chút sững sờ, chống tay lên bàn, ôm mặt hạ nhiệt: “Mạnh tổng, chúng ta chơi một trò chơi đi.”
“Cái gì?”
“Chơi đoán số, nếu thua, nhất định phải nói thật.”
Mạnh Tinh Trì không dám chơi, nhưng đây là cơ hội để tìm hiểu đối phương, và anh không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, vì vậy anh đã đồng ý.
Hai người chơi đoán số, Tô Triều cười khà khà, trong tư thế người chiến thắng cầm thìa đưa lên miệng nói: “Anh thua rồi, xin hỏi gần đây chuyện gì khiến anh cảm thấy vui vẻ nhất?”
Mạnh Tinh Trì thẳng thắn nói: “Quen biết anh.”
“Oa.” Tô Triều vui sướng nghiêng đầu, “Tôi cũng vậy!”
Vòng thứ hai, Tô Triều lại thắng, cậu trịnh trọng hỏi: “Anh thấy cái người tên Tô Triều như thế nào?”
Mạnh Tinh Trì suy nghĩ hồi lâu nói: “Hoàn hảo.”
Tô Triều cười to: “Anh thật hào sảng, một vạn điểm!”
Vòng thứ ba, Mạnh Tinh Trì thắng.
“Hỏi đi hỏi đi.” Tô Triều ngồi trở lại, nhấp một ngụm rượu, hai tay chống cằm.
Yết hầu Mạnh Tinh Trì trượt xuống, đặt tay lên đầu gối: “Anh có… có người mình thích không?”
“Có.” Tô Triều buột miệng nói ra, cười nhìn anh, trong mắt phảng phất có ánh sáng.
Mạnh Tinh Trì sửng sốt một chút, lúc này đầu óc giống như ngừng suy nghĩ, hai tay nắm chặt ống quần, vừa vặn lại buông lỏng, ảm đạm hỏi: “Là ai?”
“Sao lại hỏi 2 câu, anh thắng tôi đi chứ.”
Vì vậy, Mạnh Tinh Trì tiếp tục đấu với hắn thêm năm hiệp nữa, cuối cùng hận sắt không thành thép, tại sao mình không biết cố gắng một chút!
Tô Triều hỏi một số câu hỏi về nhãn hiệu cùng mấy món đồ ăn anh thích, cuối cùng cậu hít một hơi thật sâu và hỏi: “Mạnh tổng, mẫu người lý tưởng của anh là gì?”
Mạnh Tinh Trì suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Thông minh, tốt bụng, dịu dàng, lớn lên đẹp và có đôi chân dài.”
Tô Triều chậm rãi chớp mắt, sau đó đột nhiên vỗ bàn: “Anh sao chép đáp án của tôi.”
Mạnh Tinh Trì nói: “Tôi không sao chép, đây là mẫu người lý tưởng của tôi.”
“Đúng vậy, điều kiện tốt như vậy, ai mà không động tâm cơ chứ.” Tô Triều thở dài, sau đó suy nghĩ một chút, phát hiện mình tựa hồ cũng phù hợp với điều kiện, chẳng qua về cái thông minh…. Khả năng còn kém.
Bất quá bỏ qua chỉ số IQ thấp, ngoại hình cũng thuộc hàng vượt trội, gần như có tất cả mọi thứ.
Mạnh Tinh Trì nhìn chằm chằm vào từng hành động của cậu, thấy cậu đột nhiên cười khúc khích, ngây ngẩn hỏi anh: “Vậy Mạnh tổng, anh nghĩ gì về tôi…như thế nào…”
Mạnh Tinh Trì khó hiểu: “Cái gì?”
Rầm!
Tô Triều gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi.
Mạnh Tinh Trì giật mình, lập tức đặt tay lên trán, đi đến bên cạnh cậu vỗ nhẹ: “Tô Triều, Tô Triều?”
Tô Triều nhíu mày mở mắt ra, sờ sờ cái trán đau đớn, vừa vặn chạm vào bàn tay anh, liền trực tiếp kéo lên.
Mạnh Tinh Trì:!!!
“Uống, tiếp tục uống…” Tô Triều nhếch miệng.
“…”
Mạnh tinh Trì đỡ cậu dậy, đeo khẩu trang và kính râm cho cậu, sau đó ôm nửa người đi xuống dưới.
Ngồi trong xe, Tô Triều trực tiếp xé khẩu trang xuống, hít sâu một hơi, lẩm bẩm bản thân nóng quá, sau đó mò mẫm tìm một góc thích hợp, ôm lấy “gối” ngủ thiếp đi.
Tài xế ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, lần này không hề làm ngơ, cười thần bí: “Đi đâu? Khách sạn hay biệt thự?”
“…” Mạnh Tinh Trì cúi đầu nhìn Tô Triều đang gối đầu, eo còn bị ôm, cẩn thận vuốt tóc, “Đi ký túc xá của em ấy.”
Cảnh đêm ngoài cửa sổ vội vàng lướt qua, Mạnh Tinh Trì căn bản không có tâm tình thưởng ngoạn phong cảnh, hắn chỉ đắm chìm trong cảnh đẹp trước mặt, tận hưởng niềm vui bí mật trong giờ phút này.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Triều, sau đó đưa tay sờ nhẹ mũi của cậu, hít một hơi để xác định mình không phải đang nằm mơ, sau đó lấy tay che ngực, miễn cho tiếng tim đập của mình đánh thức cậu.
*
Ngày hôm sau, Tô Triều bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
Cậu mở mắt, lăn qua lăn lại, mới chậm rãi ngồi dậy, vỗ vỗ đầu.
Cậu ngơ ngác đi xuống phòng khách, uống mấy ngụm nước, phát hiện vừa những người anh em của mình vừa cãi nhau ầm ý liền im bặt, không hẹn mà cùng nhìn cậu.
Tô Triều chậm rãi đặt ra một dấu chấm hỏi: “?”
Trình Tiểu Bắc vỗ tay hai lần: “Hãy nhìn đi, siêu chiến binh của chúng ta.”
Là sao?”
“Ồi, nhìn cái gương mặt này đi.” Trình Tiểu Bắc cười to, “Rõ ràng là không uống được, nhưng một hai nhất định phải đi uống rượu với Mạnh tổng, bao nhiêu mặt mũi đều ném hết đi trước mặt sếp lớn rồi.”
Tô Triều kinh ngạc lui về phía sau một bước, nhớ tới tối hôm qua muốn chuốc say Mạnh Tinh Trì để thăm dò anh, không nghĩ tới chính mình ngược lại say trước người ta.
Nhưng chuyện đã xảy ra sau khi cậu bất tỉnh?
“Tối hôm qua Mạnh tổng đưa anh lên tận phòng đấy.” Trình Tiểu Bắc chỉ Ngô Tang nói: “Là A Tang mở cửa, cậu ấy muốn đỡ anh, nhưng anh lại ôm Mạnh tổng không chịu buông. “
Tô Triều âm thầm cả kinh, thầm nghĩ: Mình bám mạnh lắm sao?
Ngô Tang thẹn thùng nói: “Em để Mạnh tổng đỡ anh. Lúc ngài ấy đỡ anh lên cầu thang… trông rất hung dữ.”
Tô Triều: “A? Dữ lắm sao?”
“Chứ còn gì nữa.” Trình Tiểu Bắc dùng sức gật đầu, “Ngài ấy trừng bọn em bằng ánh mắt rất đáng sợ, còn lạnh lùng hỏi anh phòng ở đâu.”
Tô Triều: “Sau đó?”
Trình Tiểu Bắc: “Ngài ấy đưa anh tới tận cửa phòng luôn, anh liền xướng một khúc Đông một câu Tây một tiếng, hát hết câu này đến câu khác, vẫn khăng khăng đòi Mạnh tổng trả lời câu tiếp theo.”
Tô Triều: “…”
“Mạnh tổng đương nhiên là rất ngại ngùng trả lời, xong tự dưng anh vòng tay ôm cổ ngài ấy rống lên.”
Tô Triều không biết mình nên nhớ lại cảm giác ôm cổ người ta, cũng có chút tòm mò mình đã tru lên cái gì trước?
Lúc này, Trình Tiểu Bắc đột nhiên mơ hồ cười với cậu: “Anh muốn biết lúc đó mình đã nói cái gì sao?”
Thấy biểu tình của cậu ta, Tô Triều yếu ớt hỏi: “Nói gì?”
Trình Tiểu Bắc vừa định trả lời, lại đã liền gục xuống bàn cười lớn, những người khác cũng run rẩy vai, cười không ngừng.
Tô Triều lúng túng, lấy lại bình tĩnh, quyết định dựa vào chính mình, nỗ lực hồi tưởng một hồi, trong đầu hiện ra một hình ảnh——
Cậu đang mê man ôm lấy Mạnh Tinh Trì, cánh tay còn lại ôm lấy cổ Mạnh Tinh Trì, ghé vào tai anh hát, khuỷu tay của người kia vô ý chọc vào bụng cậu.
Cậu ôm bụng rên rỉ: “Ôi… Mạnh tổng anh cứng quá, anh làm tôi đau quá…”
Tô Triều: “…”
Tô Triều đỡ trán: “……”
Cái này phạm vào tội chết to cỡ nào cơ chứ!
“Triều ca, anh nhớ ra chưa?” Trình Tiểu Bắc cười hỏi.
“Không, không có.” Tô Triều liên tục lắc đầu, “Cái gì cũng không nhớ.”
Trình Tiểu Bắc không có thiện chí hướng Triệu Tư Linh huých một cái, tác oai tác quái: “Anh ơi ~ anh cứng quá đi. ~”
Tô Triều muốn véo người.
Một đám người mắt điếc tai ngơ.
Sandwich trong tay Triệu Tư Linh rơi xuống bàn, anh ta đè đầu Trình Tiểu Bắc xuống: “Cút, tin hay không tao giết mày luôn bây giờ?”
Trình Tiểu Bắc cười to chạy đi, đến bên cạnh Tô Triều, đặt tay lên vai anh: “Anh Triều, anh có còn nhớ mình đã làm gì lúc Mạnh tổng rời đi không?”
“Cái gì? Vẫn còn nữa sao?”
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Tô Triều không muốn nhớ lại.
Nhưng Trình Tiều Bắc một hai khăng khăng muốn kể lại: “Cuối cùng bọn em cũng tách được hai người ra, Mạnh tổng giải thích với bọn em vài câu rồi chuẩn bị rời đi. Kết quả anh giãy dụa muốn đi bắt Mạnh tổng về, còn ồn ào cái gì mà “Mạnh tổng đừng đi, em yêu anh, chúng ta uống tiếp, anh đừng đi mà a a a, woo woo woo’…”
Tô Triều: Σ(⊙▽⊙”
Trần Ngư cười đến chóng cả mặt, nói thêm: “Chưa hết, Triều nhi còn khóc lóc om sòm nói cái gì mà ‘Anh bỏ đi một mình em biết làm sao’, kêu đến là thê lương, người ta không biết còn tưởng bọn này là Vương Mẫu nương nương đang nhẫn tâm chia rẽ đôi trẻ cơ chứ.”
Ngô Tang: “Chuyện này còn chưa phải chuyện xấu hổ nhất.”
Cậu lại hồi tưởng, xấu hổ nhất chính là…. Cậu một bên vừa đuổi theo Mạnh Tinh Trì vừa nói: “Bảo bối, đừng đi, để em nói cho anh biết, em… ợ yue… yue!
Tô Triều đột nhiên nhìn về một phía nào đó trong phòng khách, Triệu Tư Linh sắc mặt đen xì ném bữa sáng tới, nói: “Đã thu dọn sạch sẽ, lần sau còn dám uống nhiều như vậy, để đến lúc dọn dẹp, tao hót mày đi luôn.”
Tô Triều sống không còn gì luyến tiếc: “Có lụa trắng và thạch tín không?”
“Lụa trắng thì không có.” Trình Tiểu Bắc đưa một túi ngũ cốc, “Hạc Đỉnh Vàng thì càng không có, chỉ có thuốc Nhiệt miệng Tây Qua Sương Quê Lâm thôi.”
“….”
Tô Triều thậm chí không thể nghĩ đến việc ăn uống, lao vào phòng tắm rửa một chút, sau đó liền ở lì trong phòng, đi tới đi lui, cuối cùng cẩn thận gọi cho Mạnh Tinh Trì.
“Chào, Mạnh tổng, là tôi…”
“Ừ.”
“Tối hôm qua tôi uống nhiều quá, anh có thể hay không đừng để bụng chuyện tối qua…” Tô Triều mặt nhăn lại, thống khổ nằm ở trên giường.
Mạnh Tinh Trì nhất thời không nói chuyện.
Tô Triều vùi mặt vào trong chăn, đập chăn một cái: “Có thể không?”
“Được.”
“Cảm ơn… Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?”
Mạnh Tinh Trì lúc này đang nằm ở trên giường, lật người lại, hai mắt thâm đen.
Làm sao anh có ngủ ngon được, dù biết đêm qua cậu say, nhưng lại ôm ấp người ta, âu yếm nói “em yêu anh”, thật là trêu người.
Hoàn, toàn, không, ngủ, được.
“Trong người anh thế nào?” Mạnh TinhTrì hỏi ngược lại, “Còn chóng mặt không?”
“Tôi không chóng mặt nữa, tối hôm qua thật sự làm phiền anh.”
“Không sao đâu.” Mạnh Tinh Trì nói.
Tô Triều cắn môi, không biết nên nói gì tiếp theo.
Một lúc lâu sau, cậu nghe thấy tiếng thở đều đều của Mạnh Tinh Trì.
“Mạnh tổng?” Cậu thấp giọng gọi.
Đằng kia không có tiếng trả lời, hình như anh đã ngủ rồi.
Tô Triều có lẽ đã đoán được nguyên nhân, âm thầm mỉm cười và lắng nghe tiếng thở nông của anh một lúc.
Có người gõ cửa bên ngoài.
Cậu mỉm cười, nói bằng giọng mũi: “Em thích anh.”
Sau đó cúp máy, đứng dậy mở cửa, tươi cười đối mặt với nguy hiểm.
Mà đầu bên kia điện thoại, Mạnh Tinh Trì mí mắt run lên, chậm rãi mở bừng mắt.