Thế tôi có thể trái chút kỷ luật với cậu không?
Những lời này đi cùng ý vị xâm lược nào đó trong mắt màu hổ phách của Ngư Lam, không cần đoán cũng biết hắn muốn làm cái gì.
Đơn giản là ít việc… còn quá mức hơn cả cắn cổ.
Chu Miên không cự tuyệt cũng không nói đồng ý, ánh mắt lấp ló dưới hàng mi dài lại lộ ra chút ý dụ dỗ như thể sẽ luôn luôn dung túng, thỏa mãn hắn bất kể hắn làm gì.
Ngư Lam coi im lặng là đồng ý. Hắn như thể bị mê hoặc, đợi hai giây rồi bắt đầu hôn lung tung lên.
Giáo bá không dám trực tiếp hôn lên môi Chu Miên.
Thơm thơm mặt, lại chỉ dám chạm chạm khóe môi, xúc cảm mềm mại được phóng đại gấp trăm lần.
Chủ tịch Chu thơm quá, hương hoa đào nở rộ lệnh cả trái tim lẫn linh hồn đều lay động không thôi.
Không phải Ngư Lam chưa từng được thân cận với chủ tịch Chu như vậy, nhưng hình như lần này anh… đặc biệt thơm hơn bình thường.
Ngư Lam nuốt nước miếng hai cái.
Hắn hôn Chu Miên, mà Chu Miên cũng không đẩy hắn ra.
Bên tai còn vang vọng tiếng gió thổi, tiếng hít thở của Chu Miên, còn cả tiếng tim hắn đập như muốn phá lồ ng ngực ra nữa.
Kỳ thực nụ hôn này rất ngắn, đại khái khoảng —- hai giây.
Nhưng Ngư Lam lại cảm thấy tựa hồ đã trôi qua thật lâu. Lúc Ngư Lam buông Chu Miên ra, đến đầu ngón tay cũng tê dại.
Người bị moa moa còn chưa làm sao, người chơi lưu manh lại đỏ mặt trước.
Cả người Ngư Lam cứng đờ, chỉ có khuôn mặt vẫn không ngừng đỏ lên.
Vốn chỉ có lỗ tai hơi hồng hồng, sau lại tràn đến cả mặt, rồi lan theo cổ xuống dưới, cả người hắn cứ phừng phừng.
Ngư Lam xoay người chạy.
—- Tiếp tục đối mặt với Chu Miên như vậy, khả năng hắn sẽ bốc hơi tại chỗ mất.
Ngư Lam chạy về ký túc xá, một tay hắn chống trên bồn rửa tay, một tay vốc nước lạnh vào mặt.
Nhưng vẫn nóng lắm, thân nhiệt mãi không hạ xuống.
Những đụng chạm ngắn ngủi cùng xúc cảm thân mật đó không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Nguyện ý tiếp xúc với hắn, không kháng cự hắn hôn môi.
Hẳn là Chu Miên… cũng thinh thích hắn đúng không?
Ngư Lam ngẩng đầu nhìn nam sinh trong gương.
Da mặt trắng nõn, đường nét kiêu ngạo sắc bén, đẹp trai không góc chết.
Là kiểu mẫu anh tuấn soái khí ai đi qua thấy cũng phải động tâm.
Ngư Lam nghĩ: Chắc chắn là Chu Miên thích hắn.
Bị hắn hôn rồi, về sau… chính là Alpha của hắn.
Ngư Lam lại tát nước vào mặt lần nữa, không quá bình tĩnh đi ra ngoài.
Hắn lấy hộp nhỏ trong túi, đặt trên bàn rồi mở nắp ra, lấy một hạt dưa bỏ vào miệng.
Hạt dưa chủ tịch Chu bóc vỏ ăn ngon hơn tự hắn bóc.
Ngư Lan cảm giác hắn thực sự bị quỷ ám rồi, cách tẩu hảo nhập ma không xa nữa đâu.
Tạ Tầm Diên trở về từ tiết tự học tối liền thấy Ngư Lam ôm một hộp hạt dưa ngồi ở bàn trước: “Ố? Có hạt dưa!”
Cậu duỗi tay muốn bốc.
Ai ngờ Ngư Lam tức khắc giống sói con bảo vệ đồ ăn của mình, hắn ôm chặt hộp dưa kia vào lòng ngực, che kín mít đi, quay đầu hung tợn nhìn cậu: “Làm gì đấy!”
Tạ Tầm Diên thử thăm dò: “….Ăn hạt dưa?”
Trước giờ đồ ăn vặt của bọn họ ai ăn cũng được, nam sinh ở ký túc xá chưa bao giờ so đo mấy thứ đó.
“Cái này không được.” Ngư Lam cảnh giác nhìn chằm chặp móng vuốt của cậu, vỗ cái “bốp” xuống tay đứa bạn, “Đây là của tớ.”
“Người khác không được ăn.”
Tạ Tầm Diên hiểu ra gì đó: “Người trong lòng tặng?”
Nhưng mà… Người trong lòng Ngư Lam… nhớ không nhầm thì hình như là… chủ tịch Chu?
Não Tạ Tầm Diên đã load xong.
Chủ tịch Chu?!
Ngư Lam hàm hàm hồ hồ không đáp, chỉ mải ôm hộp dưa của hắn bò lên giường ăn.
Sáng hôm sau, Ngư Lam đến cửa hàng tạp hóa mua giấy gấp sao.
Một dãy dài, bên trong màu gì cũng có.
Ngư Lam ngồi trên ghế lớp. Theo video hướng dẫn đêm qua thì trước hết phải gấp một nút ở đuôi, vòng giấy quanh khung năm góc kia rồi nhét vào một khe hở nhỏ.
Cuối cùng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay bóp bóp, ngôi sao lập tức “phồng” lên.
Đây là lần đầu tiên Ngư Lan gấp mấy thứ con con kiểu này nên độ lớn năm cạnh không được đều lắm, tuy vậy vẫn miễn cưỡng nhìn ra được là hình ngôi sao.
Ngư Lan hài lòng, tiếp tục cúi đầu làm việc.
Hắn mất cả một ngày trời để gấp một vốc sao.
Sau đó chọn ra những viên hoàn chỉnh nhất, họa tiết đẹp nhất bỏ vào trong cái hộp nhỏ mà Chu Miên đưa cho hắn.
Hộp nhỏ trong suốt loang loáng đủ màu, lung linh lại hút mắt.
Hứa Gia Duyên nhìn hắn mân mê gấp giấy dưới gầm bàn cả ngày.
Vốn dĩ hạng mục làm việc không đàng hoàng của Ngư Lam bao gồm ngủ và đọc truyện tranh, nhưng từ khi lên kế hoạch theo đuổi chủ tịch Chu là đổi thành viết thư tình, gấp sao —- Khả năng tương lai còn xuất hiện những việc tương tự nữa.
Hứa Gia Duyên không kiềm được nghĩ: Trùm trường rơi vào bể tình thật sự ủy mị quá trời.
Đương nhiên Hứa Gia Duyên không dám nói những câu này trước mặt Ngư Lam.
Suy cho cùng, dù trùm trường có ủy mị đi nữa thì vẫn có thể một quyền đo ván cậu
Hứa Gia Duyên chống cằm, đánh bạo đùa hắn: “Gấp nhiều sao thế, cho tớ một cái đi.”
Ngư Lam nâng mắt liếc cậu một cái: “Cậu lấy làm gì?”
Hứa Gia Duyên: “Cất đi ngắm thôi, nhìn đẹp mà.”
Ngư Lam đáp: “Không cho.”
Quả thực hắn gấp rất nhiều sao.
Nhưng tặng cho Chu Miên bắt buộc phải là những cái đẹp nhất.
Những ngôi xiên xiên vẹo vẹo còn lại thì bị Ngư Lam cất vào cặp sách.
Buổi tối, Ngư Lam hẹn chủ tịch Chu cùng về ký túc xá.
Trên con đường từ khu dạy học ra đến hướng khu ký túc xá, hai người đi ngang qua một hồ nhân tạo gợn sóng lăn tăn dưới ánh đèn đường.
Ngư Lam nghĩ: Đây là nơi tình yêu của hắn và Chu Miên bắt đầu.
Nhưng mà khi đó thái độ của hắn với Chu Miên vẫn rất lấc cấc, mồm chỉ nói được những lời không dễ nghe.
Thế nhưng Chu Miên lại chưa từng trở mặt với hắn
Ngư Lam nhịn không được xoa xoa mũi.
Tính chủ tịch Chu thật tốt quá.
Bọn họ đi dạo quanh hồ trong chốc lát, sân trường càng lúc càng ít người. Đa số học sinh bắt đầu về ký túc xá, bốn phía dần vắng lặng.
Ngư Lam dừng chân, nói: “Tôi có đồ muốn đưa cho cậu.”
Sau đó hắn lấy hộp sao từ trong túi ra.
Chu Miên thấy rõ vật trong tay hắn.
Chiếc hộp vốn để đựng hạt dưa giờ lại chứa tầng tầng sao nhỏ.
Ngư Lam đặt hộp lên bàn tay anh, “Tặng cậu.”
Hắn không biết sở thích của Chu Miên, mà thoạt nhìn Chu Miên lại chẳng thiếu thốn gì cả —- Chỉ thiếu một bạn trai thôi.
Ngư Lam tra Baidu cả đêm xem như nào mới có thể trở thành một người bạn trai.
( Baidu: nền tảng dạng như Google)
Tra Baidu toàn ra các loại kịch bản “A truy O” nhưng Ngư Lam lại đọc không hiểu. Hơn nữa, đối tượng của hắn là Chủ tịch Hội học sinh tính cách lãnh đạm trong truyền thuyết.
Hắn có chút chờ mong nhìn Chu Miên: “Cậu có thích không?”
“Cảm ơn.” Chu Miên đáp, “Tôi thích lắm.”
Thanh âm của anh vẫn thanh lãnh và trầm ổn như xưa, chỉ là mảnh da giữa cổ và tai lại loáng thoáng hồng hồng.
Ngư Lam thấy thế, đồng tử hơi co lại, bỗng cảm thấy khát khô một cách vô thức.
Hắn nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể trái kỷ luật thêm lần nữa được không?”
Tuy hôm qua hắn vừa “Trái kỷ luật”, giờ trái tiếp thì tần số gây án hơi cao.
Nhưng Chu Miên sẽ đồng ý.
Quả nhiên chủ tịch Chu không nói “Không được.”
Ngư Lam không trực tiếp vươn người lên hôn luôn như hôm qua mà nhìn thẳng Chu Miên như thể cố chấp chờ anh đưa ra đáp án.
Chu Miên khẽ nắm chặt ngôi sao trong tay.
Một lát sau, anh nhỏ giọng: “Được.”
Ngư Lam nghiêng về phía trước một chút.
Dừng một chút, hắn đột nhiên cào cào mặt, lương tâm cắn rứt: “Ờm, cái kia, có phải tôi không nên… bất kính với ủy viên kỷ luật như này không?”
Hình như lan tội yêu sớm đến người ủy viên kỷ luật là không để quy củ trường học vào mắt lắm.
Đêm hôm còn dám moa moa công khai giữa sân trường.
Là trình độ đến hiệu trưởng nghe xong cũng phải tăng huyết áp.
Chu Miên khẽ rũ hàng mi dài, tròng mắt đen thẳm nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng mà rành mạch: “Hiện tại đã không phải.”
Ngư Lam không hiểu, hoang mang mờ mịt: “….Hả?”
Cái gì không phải cơ?
Chu Miên nói: “Chiều nay tôi lên trường nộp đơn từ chức rồi.”
Ngư Lam bị những lời này chấn động đùng đùng, mãi một lúc lâu sau đại não mới chậm rãi phục hồi chức năng lại. Cuối cùng hắn đã hiểu thấu tầng ẩn ý dưới câu nói kia của Chu Miên.
Chu Miên từ chức vị trí ủy viên kỷ luật.
Đầu ngón tay, lòng bàn tay rồi đến toàn bộ cánh tay, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể Ngư Lam đều run rẩy.
Nếu, hắn không lý giải sai ý tứ của Chu Miên thì —-
Ngư Lam nhịn không được tiến một bước về phía trước, hỏi từng chữ từng chữ một: “Từ nay về sau, tôi trái kỷ luật lúc nào cũng được đúng không?”
Chu Miên nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy.”
Ngư Lam nghe thấy tiếng lý trí vốn chưa từng kiên định hoàn toàn chia năm xẻ bảy.
Ngư Lam mất khống chế, hắn bức thiết phải làm chút gì đó.
Lần đầu tiên Ngư Lam hôn Chu Miên, cả nụ hôn hôm qua nữa, chỗ hôn đều là ở khóe môi.
Hắn không dám trực tiếp hôn… môi Chu Miên.
Nhưng hiện tại dám.
Trong lòng bỗng nhiên sinh ra vô số dũng khí.
Ngư Lam tóm lấy cổ áo Chu Miên, bốn cánh môi dán sát vào nhau.
Môi Chu Miên thực mềm, lại thơm hương hoa đào nhàn nhạt.
Là hương vị hắn tha thiết mơ ước, cũng là người hắn muốn bắt lấy.
Ngư Lam cảm thấy cả người hắn run lên mất không chế, nhưng hắn không cách nào dừng lại được, trước mắt như có trời pháo hoa nổ tung rực rỡ.
Ngư Lam nhắm hai mắt lại.
Hắn trúc trắc, cố chấp gia tăng nụ hôn này.
Giáo bá là nhóc gà tiểu học ngây thơ vừa rơi vào lưới tình, đương nhiên không biết cách hôn sâu. Hắn chỉ biết dựa vào bản năng đi thân cận Chu Miên, lộn xộn hôn lấy người trong lòng.
Vốn dĩ chỉ là hôn ngoài môi, vì dùng sức quá mức mà hai bờ môi gắt gao dán bên nhau.
Nhưng Chu Miên khẽ hé môi ra.
Ngư Lam không kịp phòng ngừa, hắn đột nhiên hôn tới một chỗ càng mềm mại, càng ướt át hơn…
Lông mi Chu Miên run lên, không thầy dạy cũng hiểu, hắn thò đầu lưỡi vào dò xét.
Hắn không biết cách hôn, nhưng bản năng Alpha sẽ dẫn dắt hắn biết càng nhiều thứ hơn.
Ánh trăng trời thu mờ ảo lại dịu dàng.
Hai bóng người quấn quýt đổ trên mặt đất.
Hồi lâu sau, Ngư Lam hơi lui ra sau, buông lỏng nắm tay ra.
Cổ áo vốn được gập quy củ của Chu Miên bị hắn giằng đến lộn xộn.
Ngư Lam cảm giác người hắn nóng phừng lên như bị nấu chín.
Hắn cúi đầu lau môi.
Khoang miệng cùng đầu lưỡi đều tràn ngập vị pheromone ngọt ngào của Chu Miên.
Nhận thức này khiến xương cốt Ngư Lam tê rần.
“Tôi…” Gương mặt Ngư Lam đỏ bừng, giọng nói nghẹn lại, thanh âm run run: “Tôi thích cậu.”
Hắn lặp lại lần nữa: “Chu Miên, tôi thích cậu.”
Chu Miên nhẹ nhàng nhấp môi dưới.
Môi răng quẩn quanh một hương rượu vừa ngọt vừa cay.
||||| Truyện đề cử: Yêu Một Được Hai – Cô Vợ Của Lục Tổng |||||
“Tôi biết mà.”
Quần chúng hóng drama không chờ được đến ngày tên Ngư Lam xuất hiện trên danh sách thông báo yêu sớm.
Mà lại nhận được một tin khác càng khủng bố hơn.
Chu Miên gửi đơn từ chức ủy viên kỷ luật lên trường học.
Mấy ngày hôm trước Ngư Lam vừa gửi thư tình cho Chu Miên, kết quả một giây sau chủ tịch Chu từ chức “Thanh quan” —- quả thực không cần nói, ai hiểu đều hiểu.
(Thanh quan: Vị quan liêm chính, xử phạt công bằng, tiếng lành đồn xa)
Bởi vì không thể “Biết luật nhưng vẫn phạm” nên anh đã “Tự nhận lỗi” bằng cách từ chức.
Tử nửa đêm trước, diễn đàn trường học hoàn toàn bùng nổ, server cứ cách một thời gian là tê liệt một lần, người dùng có thể đăng nhập vào không còn phải xem nhân phẩm.
“Cấp báo! Chức ủy viên kỷ luật của trường chúng ta thay người rồi! Chủ tịch Chu không làm nữa, hiện tại đổi thành một Alpha năm ba!”
“Này mẹ nó là chuyện như nào vậy?”
“Không ngờ có một ngày tui được chứng kiến tình yêu tuyệt mỹ của ủy viên kỷ luật đời trước kiêm Chủ tịch Hội học sinh đương nhiệm và giáo bá nổi danh toàn trường”
“A a a a tui đã nói là chắc chắn hai Alpha này có mập mờ với nhau mà a a tui đã chết tui đã chết! Từ giờ hãy gọi tui là tiên tri!”
“Má ơi chủ tịch Chu băng thanh ngọc khiết của tui giờ đã không còn trong sạch nữa???”
“Từ khi giáo bá gửi thư tình đến khi theo đuổi thành công chủ mất bốn ngày? Tốc độ quỷ gì đây? Không phải nghe nói chủ tịch Chu siêu khó cưa à?”
“Tốc độ Trung Quốc.”
Mà giữa mênh mông “bài đăng mới”, bài đăng có tiêu đề “Mấy hôm trước đến bệnh viện, bác sĩ nói tôi thích Chu Miên.” liên tục hiện lên trang đầu.
Bình luận mới nhất của lâu chủ: “Bọn này thành đôi rồi.”
Một câu đơn giản lại tràn đầy tự tin.
Tức khắc có hàng loạt người mắng ở phía dưới:
“Lại ả nào mơ mộng chủ tịch Chu kiểu này vậy, nôn.”
“Phàm nhân mà tự tin thế??”
“? Chủ tịch Chu có bạn trai giáo bá rồi xin cảm ơn.”
“Khoan, từ từ… tui có một ý nghĩ lớn mật…”
“Chủ tịch Chu nhận được thư tình, từ chức ủy viên kỷ luật… hình như trùng khớp với tuyến thời gian đăng bài của lâu chủ…”
Bình luận này vừa phát ra, tất cả lầu dưới đều là “…”
Rốt cuộc có người đi đến kết luận: “Nên là, bài này thực ra là do giáo bá gửi lên?”
Nối tiếp đằng sau là một dãy “…”
Lầu 667: “Nói đi cũng phải nói lại, khí thế “ông đây nói gì đếch liên quan tới mầy” kiêu ngạo như này quả thực rất giống phong cách của giáo bá.”
Lầu 668: “Chân thành xin lỗi Ngư Lam.”
Lầu 669: “Tui lên tiếng xin lỗi vì tui của niên thiếu vô tri chưa trải sự đời.”
Lầu 670: “Này mẹ nó mới gọi là tình yêu đích thực! Giáo bá quá bá! [lạc giọng]”
Lầu 671: “Học bá là của giáo bá, couple mãi mãi là thần!!”
….
Lầu 720: “Nhưng hai người đều là Alpha, lúc doi thì ai ở trên?”
Lầu 721: “Giáo bá không giống nằm dưới, chủ tịch Chu càng không giống…
“
Lầu 722: “Chuyện tình iu nhà người ta không cần mấy người quản!”
Sau khi quan sát xong tình báo, Ngư Lam xuống dưới hỏi: “Doi là gì?”
Tạ Tầm Diên không nghe rõ: “Gì cơ?”
Ngư Lam dài giọng: “3 chữ D —- O —- I ấy”
Biểu tình Tạ Tầm Diên dại ra, hai giây sau khụ đến gần chết.
Ngư Lam: “…”
Hắn khó hiểu nhìn bạn cùng phòng đột nhiên khụ đến chết đi sống lại.
Tạ Tầm Diên nghĩ đến trăm triệu lần cũng không thể ngờ có một ngày Ngư Lam sẽ hỏi cậu DOI nghĩa là gì. Cậu chấn kinh ước chừng nửa phút rồi mới hàm hàm hồ hồ: “…Là kiểu đánh người hay người bị đánh lúc uýnh nhau ấy…”
“Có thể hiểu là vậy.”
( DOI = Do+爱 (ái), I trong tiếng Anh đọc gần với 爱: make love, làm tình)
Ngư Lam mờ mịt chớp chớp mắt —- nhưng sao hắn phải đánh nhau với Chu Miên?
Ngư Lam đầy dấu??? trên đầu, tay bấm đổi mới diễn đàn, cuối cùng lại bị văng ra ngoài.
Server lại sập rồi.
Ngư Lam kêu “Đệt”, rời khỏi diễn đoàn, quay đầu đi tìm Chu Miên trò chuyện.
Siêu Cá: “Chủ tịch Chu! Học sinh toàn trường đều biết là cậu từ chức rồi! Giờ tôi không vào diễn đàn được, server sập mất rồi.”
Siêu Cá: “Meo meo hun hun.jpg”
Đối tượng yêu công khai: “Ừm, không sao đâu.”
Ngư Lam hơi muốn hỏi chủ tịch Chu DOI nghĩa là gì, chủ tịch Chu học giỏi thế hẳn sẽ biết —- Nhưng hắn nhìn đồng hồ, lúc nãy mải hí hửng lượn quanh diễn đàn nên không để ý giờ đã đến 11 giờ 15 tối.
Hẳn là chủ tịch Chu buồn ngủ rồi.
Siêu Cá: “Hơn 11 giờ tối mất tiêu, cậu buồn ngủ rồi đúng không! Ngủ sớm đi! Mai gặp lại nhá!”
Siêu Cá: “Ngủ ngon!”
Đối tượng yêu công khai: “Ừm, ngủ ngon nhé.”
Vốn dĩ chất lượng giấc ngủ của Ngư Lam siêu tốt, đầu dính gối 2 phút là ngủ khò khò luôn. Nhưng có thể do hôm nay thần kinh quá mức kích động hoặc vì nguyên nhân nào khác mà hắn nhắm mắt lâu ơi là lâu vẫn không thiếp đi được.
Trong đầu toàn là hình ảnh hắn và Chu Miên hôn nhau.
…Tối nay Ngư Lam còn không nỡ đánh răng.
Trong miệng ngọt gần chết.
Hắn thậm chí còn cực kỳ muốn trèo tường đến ký túc xá của chủ tịch Chu, ngủ chung một giường với anh.
Đương nhiên cũng chỉ là muốn mà thôi.
Ngư Lam dần dần lâm vào giấc ngủ trong loại ảo tưởng không thực tế kia.
Khi mở mắt đã là 6 giờ 50 phút sáng hôm sau.
Các tiết tự học sáng lúc 7 giờ còn có 10 phút.
Ngư Lam chạy đến lớp trong tiếng chuông reo vào học, quả nhiên là hắn là người cuối cùng đến phòng.
Hứa Gia Duyên dịch dịch ghế cho hắn đi qua, “Sáng nay không có huấn luyện à?”
“Không.” Ngư Lam lặng lẽ kéo ghế ra, ngồi xuống. Hắn liếm môi, nhỏ giọng: “Con à, bố mày kể với mày một chuyện.”
Hứa Gia Duyên chăm chú lắng nghe: “Nói.”
Ngư Lam trịnh trọng tuyên bố: “Bố mày cưa được Chu Miên rồi.”
Hứa Gia Duyên: “…”
Hứa Gia Duyên nhìn Ngư Lam, duỗi tay sờ trán hắn: “7 giờ rồi, cậu nằm mơ vẫn chưa tỉnh à?”
Ngư Lam tát tay cậu cái bép: “Không mơ, nghiêm túc đấy.”
Hứa Gia Duyên thuận miệng có lệ: “Ồ, thế ở bên chủ tịch Chu cảm giác như nào?”
Ngư Lam được tiện nghi còn khoe me, hừ hừ: “Đừng nói nữa, đã đẹp lại còn biết cách dụ dỗ người khác.”
Lần nào cũng như cố ý câu dẫn hắn hôn ấy.
Hứa Gia Duyên: “…”
Cậu càng thêm khẳng định là chủ tịch Chu thanh lãnh cấm dục mà cậu biết và chủ tịch Chu trong miệng Ngư Lam không phải là một.
“Cậu ấy vẫn chưa chính thức đồng ý ở bên tớ.” Ngư Lam bò ra bàn, lầu bầu: “Nhưng lại cho tớ hôn, nếu cậu ấy không thích tớ thì chắc chắn sẽ không để tớ làm thế, cậu xem có đúng không?”
Hứa Gia Duyên phối hợp: “Ừ ừ ừ, cậu nói đúng.”
Ngư Lam không nghe thấy ý bằng mặt không bằng lòng trong lời thằng con rẻ mạt của mình, hắn mải lẩm bẩm: “Alpha, lớn lên đẹp thì đã đành, trên người còn thơm thế…”
Hứa Gia Duyên: “…”
Hứa Gia Duyên cảm thấy khả năng bạn cùng bàn của cậu thực sự cần đến bệnh viện tâm thần một chuyến.
Sáng nay Ngư Lam có hai khóa huấn luyện, hắn ăn sáng xong đến sân thể dục luôn.
Nguyên Kỳ lén lút đến bên hắn, tay khoác lên vai Ngư Lam, nhỏ giọng hỏi: “Tao nghe nói chủ tịch Chu từ chức ủy viên kỷ luật vì mày, đêm qua diễn đàn phát rồ luôn. Là thật hả?”
Ngư Lam liếc gã một cái, rụt rè gật gật đầu.
Nguyên Kỳ hốt hoảng, biểu tình không thể tin được: “Tức là người lần trước mày nói muốn theo đuổi là chủ tịch Chu?”
Ngư Lam: “Chuẩn.”
Từ đại hội thể thao lần trước Nguyên Kỳ đã cảm thấy quan hệ giữa hai A này sai sai rồi. Còn chưa kể đến đoạn sau chủ tịch Chu còn chạy thẳng đến hội trường luôn.
Thì ra đã sớm dây dưa với nhau rồi à.
Nguyên Kỳ tâm phục khẩu phục: “Không hổ là mày.”
Ngư Lam vỗ vỗ tay: “Ha ha.”
Ngư Lam cất điện thoại vào áo khoác rồi nhảy lên bậc thang.
Xong một bài luyện tập, Ngư Lam tùy ý nhìn qua một cái, không ngờ thấy một tin nhắn từ Chu Miên.
Chu Miên gần như chưa bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho hắn trước.
Ngư Lam thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên, hắn lập tức cầm điện thoại lên, tùy tiện cọ cọ bàn tay đang toát mồ hôi vài quần vài cái rồi mở khóa vân tay.
Đối tượng yêu công khai: “Sáng nay có cậu khóa huấn luyện không?”
Ngư Lan thấy những lời này, giật mình theo phản xạ có điều kiện rồi hội báo hành trình: “Có 2 tiết huấn luyện, đến 10 giờ là kết thúc.”
—- Gửi xong mới nhớ ra hiện tại Chu Miên đã không “truy cứu” nữa.
Thế thì…
Đối tượng yêu công khai: “Trưa cậu có thời gian đi ăn cùng tôi không?”
Ngư Lam: “!”
Chủ tịch Chu mời hắn đi ăn!
Đương nhiên là có thời gian! Không có cũng phải tạo cho có thì thôi!
Siêu Cá: “Có có có.”
Ngư Lam phát hiện hình như mình biểu hiện không được dè dặt lắm.
…Dè dặt cái rắm.
Người dè dặt sao cưa được chủ tịch Chu.
Vì trưa có hẹn chủ tịch Chu đi ăn cơm nên huấn luyện xong Ngư Lam còn cố ý tạt qua ký túc xá tắm một cái.
Giữa trưa có nửa tiếng để ăn, lần nào nhà ăn cũng đông học sinh vô cùng, biển người tấp nập.
Ngư Lam có thể cảm nhận ánh mắt từ những người khác bắn về phía Chu Miên và hắn.
Khiếp sợ, hâm mộ, không thể tin nổi.
Chu Miên như thể không phát hiện, anh hơi cụp mắt xuống, tay dùng đũa gắp cơm tẻ bỏ vào miệng.
Ngư Lam không ăn gì cả. Một tay hắn chống cằm, ánh mắt từ đầu tới đuôi dán chặt vào chủ tịch Chu.
Chu Miên dừng một chút, thấp giọng hỏi hắn: “Sao cậu không ăn?”
Ngư Lam nói “Không”, nghĩ nghĩ, cười tủm tỉm: “Tú sắc khả xan.”
(Tú sắc khả xan: xinh đẹp, mỹ lệ, “ngon mắt” đến mức khiến người ta mê mẩn quên cả đói, chỉ ngắm thôi cũng tự no luôn)
—- Lượng từ ngữ hữu hạn trong đầu giáo bá đều chỉ dùng để đùa giỡn học bá.
Chu Miên và hắn nhìn nhau, lát sau, anh gắp tôm bóc vỏ bỏ vào bắt của Ngư Lam.
Ngư Lam tuy không biết cách theo đuổi, nhưng hắn học rất nhanh.
Chu Miên dạy một lần là hắn biết luôn.
Buổi chiều, còn chưa đến hai tiết Ngư Lam đã nhắn tin cho Chu Miên: “Tối đi ăn chung không chủ tịch Chu!”
Tay Chu Miên rất đẹp, đốt ngón tay thon dài, nước da trắng tuyết, móng tay được cắt tỉa cực kỳ gọn gàng.
Vừa nhìn là biết bàn tay thường xuyên lật sách.
Hiện tại đã tan tiết tự học tốt.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng hai người càng ngày càng ngắn, rồi lại càng lúc kéo càng dài.
Ngư Lam ngắm nghía trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được thò qua nắm lấy tay Chu Miên.
Đầu ngón tay dán vào nhau, nhẹ nhàng lay động theo tùng nhịp chân.
Lúc sắp đến cửa ký túc xá, Ngư Lam bỗng dừng chân lại.
Hắn đảo mắt nhìn Chu Miên, chủ động hỏi: “Chủ tịch Chu, cậu muốn thử trải nghiệm sinh hoạt về đêm của học sinh bất lương một chút không?”
Chu Miên nghi hoặc “Ừm?” một tiếng.
Ngư Lam nói: “Tôi có thể dắt cậu đi tư bôn không?”
(Tư bôn: chỉ người phụ nữ bỏ nhà trốn theo người yêu trong xã hội phong kiến)
Dù sao Chu Miên cũng không làm ủy viên kỷ luật nữa, dắt anh cùng đi phá luật nghe có vẻ cũng không có vấn đề gì lắm.
Chu Miên giật mình, sau đó cong cong khóe môi: “Được.”
“Đi thôi.”
Ngư Lam kéo theo Chu Miên, hắn quen cửa quen nẻo đi đến chỗ phía sau ký túc xá.
Trước mặt là một bức tường khá thấp, phía trên không găm những mảnh kim loại để “phòng ngừa học sinh bất lương vượt ngục”.
Ngư Lam bò hai ba cái là đến nơi, hắn ung dung ngồi trên bờ tường, thong thả nhìn xuống Chu Miên.
“Cậu lên được không?”
Ban đầu Ngư Lam luôn cho rằng chủ tịch Chu là dạng công tử yếu đuối mong manh, sau mới phát hiện nói không chừng thân thủ của Chu Miên còn tốt hơn cả hắn.
Chu Miên chống tay lên tường, vươn người lên lên phía trước.
Ngư Lam nhân cơ hội ôm lấy eo Chu Miên kéo anh lên.
Trên bức tường hẹp, hai người gần như ôm chầm lấy nhau.
Ngày đầu tiên ủy viên kỷ luật từ chức, anh và hắn hôn nhau giữa sân trường.
Ngày thứ hai ủy viên kỷ luật từ chức, anh cùng hắn trèo tường trốn khỏi trường vào nửa đêm.
Ngư Lam cười nhẹ, hắn nhảy từ trên tường xuống.
Sau đó vươn tay về phía Chu Miên: “Bảo bối cứ nhảy xuống đi, tôi đỡ được cậu mà.”