\#8
Lăng Thượng Hàn đưa Vân Đan xuống phòng y tế, lúc hắn định rời đi thì bỗng Vân Đan kéo tay lại:
\- Anh Hàn, anh đừng trách cậu ấy làm gì…
\- Em ở yên đây đi.
Lăng Thượng Hàn buông tay của Vân Đan ra rồi lên sân thượng. Đương nhiên Mễ An cô vẫn chờ ở đó.
Thấy Lăng Thượng Hàn mặt hằm hằm bước tới chỗ cô, cô hơi lùi lại, càng lùi về sau và cuối cùng bị ép vào chân tường.
\- Chuyện này là sao, tại sao em lại làm vậy?
\- Đại ca, ngay cả anh cũng không tin em ư?
Mễ An rưng rưng nước mắt nhìn người đại ca đã gắn bó 10 năm với mình, anh ấy thật sự không tin mình. Phải thôi, 1 người là vị hôn thê cơ mà.
\- Cho em 1 phút để giải thích rõ mọi chuyện.
Lăng Thượng Hàn biết chuyện của Vân Đan, biết chuyện Mễ An hiến máu chứ. Đàn em của hắn sáng nay đã kể rõ mọi chuyện rồi. Nhưng điều hắn muốn cô giải thích là chuyện Hàn Thương kia kìa.
\- Em…em thật sự không đẩy Vân Đan…
\- Nhiều lời, nói vào chủ đề chính. Hắn ta là ai?
Hắn ta? Hắn ta nào cơ, cái người sáng nay ý hả. Cô còn không biết cậu ta tên gì nữa.
\- Em với cậu ta thật sự không có gì cả. Hôm qua em bị ngất nên…
Chết, Mễ An nhận ra mình lỡ lời rồi nên đành im lặng. Cô nhìn ra Lăng Thượng Hàn sắc mặt thay đổi, xung quanh hắn đều là hắc ám.
\- Ngất?
Lăng Thượng Hàn biết cô hiến máu đã rất lo lắng rồi. Không ngờ cô lại còn bị ngất nữa? Vân Đan, cô ta nói dối là mẹ cô ta hiến máu.
\- Em có biết em ngốc lắm không hả?
Xem ra Lăng Thượng Hàn đã biết chuyện cô hiến máu rồi. Hắn mắng cô, nhưng cô lại cảm thấy vui. Được đại ca quan tâm thật hạnh phúc.
\- Em biết là em ngốc, em không bằng anh. Nhưng mà em thật sự không cố ý đẩy Vân Đan mà, là cô ấy…
\- Được rồi, chuyện này anh biết. Yên tâm, anh sẽ xử lí ổn thoả.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Vân Đan hiện đang nằm trong phòng y tế, cứ nghĩ Lăng Thượng Hàn sẽ mắng Mễ An một trận nên cô ta không khỏi cười thầm. Cầm điện thoại lên gọi cho mẹ mình:
\- Mẹ!
\- Ừ, Tiểu Đan, thế nào rồi?
Đầu dây bên kia, mẹ của Vân Đan vui vẻ hỏi han tình hình.
\- Rất tốt ạ, anh ấy đã hiều lầm con nhỏ Mễ An đó rồi.
Vân Đan cười đắc ý mà khoe vố mẹ mình mọi chuyện, mẹ Vân Đan nghe vậy cười ha hả:
\- Con gái, con làm rất tốt. Mẹ ủng hộ con.
\*\*\*\*\*
Tan học, Mễ An tự đi bộ đến trạm xe buýt về nhà, đang đi thì có một chiếc ô tô sang trọng đỗ gần cô. Người ngồi ở ghế phụ sau hạ cửa kính xuống, chống cằm ngắm nhìn cô.
Cô cũng giật mình, nhìn hắn và hoảng hốt nói:
\- Đại ca sao lại đỗ ở đây, nhỡ bị cảnh sát giao thông phạt…
\- Lên xe!
Không để cô nói gì, hắn đã mở cửa xe ra để cho cô ngồi. Cô vốn không muốn lên, vì sợ chuyện giống như ở sân thượng sẽ xảy ra rồi bị hiểu lầm các kiểu, nhưng đằng sau vang lên tiếng còi xe bíp bíp:
\- Cô kia, lên xe mau để chúng tôi còn đi.
\- Phải đó, tự nhiên đỗ xe ở đây lam gì?
Mấy người tham gia giao thông chửi cô vì hắn đỗ xe ở đây đợi mình. Cô nhìn hắn, thấy hắn đang nhếch môi cười rõ đểu. Không dám chậm trễ, cô đành lên xe.
Không ngờ điều cô lo lắng lại đến nhanh như vậy. Vừa mới lên xe thôi, cô đã bị hắn đè xuống:
\- Em đứng lâu vậy là sợ gì hả?
\- Em…em đâu có…sợ gì…
\- Em đang run kìa, sợ anh ăn thịt em ư?
Lăng Thượng Hàn nhếch môi cười, không quên cắn vành tai cô một cái khiến mặt cô ửng đỏ.
\- Anh…anh nuốt lời…ưm…
Đột nhiên bị cưỡng hôn khiến Mễ An không kịp trở tay, cô rơi vào trạng thái bị động. Sao hắn có thể quen thói bá đạo này chứ, thích cưỡng hôn đến vậy sao? Thật xấu tính.
Cô chỉ biết đập đập lồng ngực hắn, tỏ ý phản kháng. Nhưng hai tay nhỏ bé yếu ớt của cô bị hắn cầm lại đặt trên đỉnh đầu:
\- Em vùng vẫy dưới thân anh như vậy, không chừng làm kích thích anh phạm tội đó.
Lăng Thượng Hàn cười xảo quyệt rồi cúi xuống cắn hàng xương quai xanh của cô.
\- Anh…ưm…
Vết cắn khá mạnh khiến cô rất đau, hắn nghe thấy tiếng rên của cô, ngẩng đầu nhìn cô:
\- Đây là đánh dấu chủ quyền, lần sau cấm em đi với thằng khác.
\- Anh là lưu manh, bá đạo vô lí.
\- Em thích nói gì cũng được, dù sao tương lai em cũng trở thành vợ anh.
Lăng Thượng Hàn cười đẹp trai rồi rời khỏi cơ thể cô. Cô cũng vùng dậy mà cãi lại hắn.
\- Anh bệnh sao? Ai là vợ anh, ai thèm làm vợ anh?
\- Có khi sau này em tự nguyện muốn làm vợ anh thì cũng nên.
Lăng Thượng Hàn cười xảo quyệt nhìn Mễ An, dù sao sớm hay muộn thì cũng sẽ quyến rũ được cô, khiến cô phải cam tâm tình nguyện mà thôi.
Mễ An không thèm nói nữa, cô quay sang chỗ khác mà không thèm nhìn mặt Lăng Thượng Hàn luôn. Lúc nào cũng chỉ biết trêu chọc cô…