Chương 30: Học đi, ba đang nhìn cậu đấy.
Vừa hay, Dương – phụ trách bếp – Duệ bưng một nồi đồng đi tới, đặt thẳng lên bàn mạt chược, rồi lại ngẩng lên nhìn hai người bên bàn bi-a: “Tiếng động vừa rồi của hai cậu là gì thế?”
Tôn Thành đáp: “Ba đánh con trai.”
Nụ cười lưu manh xấu xa kia của Lâm Thiên Tây tắt ngấm trong tích tắc, quay sang trừng hắn.
“Cái gì cơ?” Dương Duệ lau tay, vẫn đang nhìn hai bọn họ.
“Một video thôi.” Tôn Thành liếc Lâm Thiên Tây một cái: “Đã bảo cậu ấy đừng xem rồi.”
“Hôm nay nhóc không làm bài tập nữa à?” Dương Duệ hỏi Lâm Thiên Tây: “Còn có bụng dạ nhàn rỗi xem mấy cái đó.”
“Em đổi gió một lát.” Lâm Thiên Tây nhìn Tôn Thành, gằn từng chữ.
Tôn Thành hứng lấy ánh mắt ấy của cậu: “Đổi xong chưa?”
Khóe miệng Lâm Thiên Tây lại nhếch, tay giơ tờ giấy nào đó viết đầy kế hoạch lên: “Xong rồi.”
Không còn nóng lòng nữa.
Dương Duệ đang đứng đó hí hoáy với cái nồi, anh bỏ thêm củi vào trong: “Xong rồi thì giúp anh một tay dọn bát đũa đi, đừng có xem mấy cái video xàm xí nữa.”
“Được, không thành vấn đề.” Lâm Thiên Tây gấp lại tờ giấy trong tay nhét vào túi quần, gãi gãi đầu rồi ngâm nga hát đi ra ngoài.
Tôn Thành nhìn cậu sang cách vách, bất giác cảm thấy kỳ thực người này rất dễ dỗ, trước đó vừa mới nóng nảy đến như thế, nhận được một tờ kế hoạch thì lại hớn hở cười.
Dương Duệ ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt Tôn Thành, cho rằng hắn đang nghe Lâm Thiên Tây ngâm nga hát, anh cười hỏi: “Cậu ấy hát cũng hay phết nhỉ?”
Tôn Thành quay đầu lại: “Cái gì hay cơ?”
“Lâm Thiên Tây ấy,” Dương Duệ chỉ chỉ bàn mạt chược, ý bảo hắn qua đây dịch giúp một tay, sau đó nói tiếp: “Thật ra cậu ấy rất thông minh, ngoại trừ học không tốt ra thì đánh bi-a, ném phi tiêu, chơi gì cũng giỏi, hát cũng rất dễ nghe.” Nói xong bỗng cao giọng gọi: ” Lâm Thiên Tây này!”
“Đừng vội, vẫn chưa lấy xong đâu!” Giọng Lâm Thiên Tây vọng lại từ căn bếp phía sau tiệm tạp hóa.
Dương Duệ lớn tiếng nói: “Đặt cậu một bài hát, miễn cho cậu hai lần ghi nợ!”
Lâm Thiên Tây trả lời: “Nói đi, ông chủ muốn nghe bài gì nào?”
“Tùy cậu đó!”
“Được, tiếp theo đây xin mời ngài ca sĩ nổi tiếng Lâm Thiên Tây mang đến cho mọi người một bài hát kinh điển–《 Nỗ lực mới chiến thắng! 》 Cảm ơn mọi người!”
Nói xong còn tự mình huýt sáo một tiếng.
3
Cách xa mười mấy mét, tiếng hát từ góc phòng nọ vang ra ngoài, phiêu du quanh gian nhà nhỏ–
“Từng một thời mất đi ý chí chẳng tránh khỏi oán thán,
Từng một thời ngã lòng chẳng thể không lo sợ.
Để rồi mất đi tất thảy hy vọng,
Mỗi một ngày đều chìm đắm trong mê man…”
Tôn Thành vừa dịch chuyển bàn giúp Dương Duệ xong, hắn quay đầu, đảo ánh mắt đến gian bên kia.
“Sao hả, không gạt cậu đúng không?” Dương Duệ cười hỏi.
“Ừ.” Tôn Thành biết giọng Lâm Thiên Tây rất dễ nghe, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe thấy cậu hát, hắn không nghĩ rằng cậu hát cũng không tệ. Lúc cậu hát, chất giọng tràn ngập vẻ ngang tàng, thậm chí có thể cảm nhận được cả âm hưởng nơi Phúc Kiến(*).
(*) Bài hát 爱拼才会赢 (Nỗ lực mới chiến thắng) là nhạc pop Phúc Kiến (một tỉnh nằm ở ven Biển Đông nam của đại lục Trung Quốc) được sáng tác bởi Trần Bá Đàm – ca sĩ quê gốc ở thành phố Tấn Giang, tỉnh Phúc Kiến. Đây là một trong những bài hát kinh điển, ý nghĩa phần lớn là động viên những con người đang tuyệt vọng, song vẫn vững tin với cuộc đời và nỗ lực chiến đấu.
Một chiếc xe chở đồ cũ lái đến bên ngoài, tiếng nổ ầm ầm của xe át đi tiếng hát.
Lộ Phong đi tới, nhìn cái nồi trên bàn mạt chược: “Định làm lẩu à?”
Dương Duệ gật đầu: “Đúng, làm sao cho tiện nhất đi, Tôn Thành khách sáo quá, mua một đống đồ ăn đến, anh nấu từng món chắc đến nửa đêm mất.”
Lộ Phong nhìn Tôn Thành: “Không muốn nợ ân huệ đúng không?”
Tôn Thành nhìn lại Lộ Phong, không lên tiếng.
Lộ Phong cũng không nói gì, bởi trong lòng đã sáng tỏ, chỉ cúi đầu lấy thuốc lá, rút một điếu ra ném cho hắn.
Tôn Thành nhận lấy, gật đầu với Lộ Phong, cầm trong tay nhưng không hút.
Lộ Phong lại rút thêm cây nữa nhét vào trong miệng mình, nhìn xung quanh: “Lâm Thiên Tây không tới à?”
“Trong bếp ấy.” Dương Duệ nói: “Vừa mới hát hò xong.”
Tiếng hát đã ngừng.
Dương Duệ nói với Tôn Thành: “Chỗ này để anh lo, cậu đi xem chút xem thằng nhóc kia đang làm gì đi.”
Tôn Thành nhìn thoáng ra cửa, sau đó cất bước đi đến.
Đến gian bên cạnh của tiệm tạp hóa, vừa mới vòng qua kệ hàng hắn đã thấy Lâm Thiên Tây một tay cầm bó đũa, ôm một chồng bát trong ngực, đang đứng cạnh tường nhìn chằm chằm gì đó.
Tôn Thành đưa mắt nhìn theo ánh mắt cậu, thấy trên tường dán mấy tấm hình, một vài tấm là ảnh chụp riêng của Dương Duệ, còn có một tấm là ảnh chụp chung.
Một thằng nhóc tóc nhuộm bảy màu, xỏ khuyên tai, điệu cười rất nghịch ngợm, đang đứng cạnh một thằng nhóc khác mặc đồng phục ở trước cửa tiệm.
Ban đầu Tôn Thành không nhận ra, nhìn thấy thằng nhóc mặc đồng phục học sinh là Tần Nhất Đông thì mới ý thức được thằng nhóc có quả đầu khôi hài kia chính là Lâm Thiên Tây.
Thảo nào cậu không tiếp tục hát nữa, thì ra là ở đây xem ảnh.
Lâm Thiên Tây nhìn chòng chọc ảnh trên tường một hồi, sau đó giơ tay ra gỡ xuống, vừa quay đầu thì phát hiện có người đứng sừng sững trước mặt mình, suýt chút nữa thì va phải nhau.
1
“Đệt mẹ, giật cả mình!” Cậu lui về đằng sau một bước, dán mắt vào Tôn Thành: “Cậu làm gì mà không nói lời nào thế?”
“Cậu đây là đang hoài niệm hay tự luyến?” Tôn Thành hỏi: “Lấy đồ lâu như vậy, ở đây xem ảnh à?”
“Tôi không hoài niệm cũng không tự luyến.” Lâm Thiên Tây đưa bọc đũa cho hắn: “Đi thôi, ăn xong tôi còn phải học nữa.”
Tôn Thành né người để cho cậu ra ngoài trước, nhìn thấy cậu nhét tấm ảnh chụp vào trong túi.
“Xong chưa?” Dương Duệ giục.
“Đến đây!” Lâm Thiên Tây đi tới, đặt chồng bát xuống, mò tấm ảnh trong túi ra quơ quơ: “Em lấy ảnh này, không giữ lại nữa.”
Vừa hay Tôn Thành cũng trở lại, nghe thấy Dương Duệ nói: “Cậu với nhóc Đông lúc trước chụp tấm này đúng không? Không giữ lại cũng được, anh sợ lần sau nó đến nhìn thấy sẽ nổi giận.”
“Ừm.” Lâm Thiên Tây kéo ghế ngồi xuống: “Em cũng sợ cậu ấy nhìn thấy sẽ không vui.”
“Cưng tự chuốc lấy.” Dương Duệ vừa xếp bát vừa nói.
Lâm Thiên Tây nhếch miệng, đáp lại bằng một nụ cười bất cần, đột ngột xé tấm ảnh kia ra, mở cánh cửa lấy than dưới nồi đồng rồi thẳng tay ném vào trong.
Dương Duệ ló đầu nhìn: “Tuyệt tình thế cơ à?”
“Đã nói không giữ lại rồi còn gì.” Lâm Thiên Tây khép cửa nhỏ lại, ngồi lùi ra sau, quay đầu sang hướng khác nói: “Quá xấu, không nhìn nổi bộ dạng kia trong ảnh, mẹ nó đó chính là lịch sử đen, không thể giữ lại, ảnh hưởng đến danh tiếng bé ngoan Bát Trung của em.”
Tôn Thành đặt bó đũa xuống, không nói lời nào mà lẳng lặng kéo ghế ra ngồi, về cơ bản là chuyện này cũng chẳng liên quan đến hắn.
Lộ Phong ngồi đối diện hắn, vẫn đang hút thuốc, nhìn Lâm Thiên Tây: “Tần Nhất Đông phải không? Thằng nhóc kia văn nhã, vốn dĩ không nên lêu lổng cùng với cậu.”
Lâm Thiên Tây quay đầu về, cười cười: “Không thế thì sao.”
“Bên cạnh cậu không phải là kẻ tàn nhẫn thì không được.” Lộ Phong bồi thêm một câu.
Tôn Thành chợt cảm giác trên mặt mình có thêm hai ánh mắt khác, hắn ngước mắt lên, thấy Lâm Thiên Tây đang nhìn chằm chằm hắn.
“Lại đây nào kẻ tàn nhẫn,” Lâm Thiên Tây kéo ghế dịch gần hắn, móc tờ giấy kia trong túi quần ra: “Cậu nói cặn kẽ cái này với tôi chút đi.”
Lộ Phong rút một điếu thuốc định ném tới, sau đó khựng lại nói: “Lâm Thiên Tây, cậu thật sự biết chuyển đề tài.”
Lâm Thiên Tây nhìn Lộ Phong: “Em muốn tập trung học tập, những chuyện khác khỏi bàn, cũng đừng cho em thuốc.”
“Vậy anh nhìn xem cậu có thể học ngoan đến đâu.” Lộ Phong đưa thuốc lá cho Dương Duệ.
Cuối cùng Tôn Thành cũng mở miệng: “Có thắc mắc gì?”
Lâm Thiên Tây rũ tờ giấy, ngón tay chỉ vào những mục mình cần làm: “Tôi hiểu mấy cái cậu viết rồi, nhưng mà không biết bắt đầu từ bước nào, cậu gợi ý cho tôi đi.””
“Ăn xong nói sau.” Tôn Thành cầm đũa lên.
Lâm Thiên Tây đành phải gấp tờ giấy lại: “Vậy mau ăn thôi.”
Dương Duệ đưa một đôi đũa cho cậu: “Ăn đi, ăn bữa này để ném lịch sử đen của cậu vào nồi lẩu.”
“…..” Lâm Thiên Tây cầm lấy đũa, nhìn anh.
Dương Duệ gật đầu hai cái: “Được được, không nhắc đến nữa.”
Kỳ thực ăn chưa xong nồi lẩu, Lộ Phong còn có hàng phải chuyển nên ăn được một nửa đã rời đi.
Lâm Thiên Tây nhìn hắn đi thì mình cũng không ăn nữa, lại móc tờ giấy kia ra: “Nói mau đi, tối nay tôi phải làm gì trước?”
Tôn Thành đặt đũa xuống: “Cậu nhầm rồi, không có làm gì trước làm gì sau cả, mỗi một môn mỗi một mục trên đó, ngày nào cậu cũng phải làm.”
Lâm Thiên Tây ngẩn người: “Vậy liệu có kịp không?”
Tôn Thành thoáng ngẫm nghĩ: “Còn nửa tháng nữa, mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng, hẳn là sẽ kịp.”
Miệng Lâm Thiên Tây nhẹ nhàng phun ra một câu: “Đệch….”
Tôn Thành nhìn cậu: “Cậu có được không?”
“Là đàn ông thì không thể nói không được.” Lâm Thiên Tây nặng nề gật đầu, vừa nhìn tờ giấy vừa nói: “Phải được.”
Đột nhiên bọn họ nghe được một tiếng “tách”, là âm thanh nhanh như chớp của điện thoại.
Lâm Thiên Tây quay sang, Dương Duệ ở đối diện đang chĩa điện thoại di động thẳng về phía cậu.
“Anh làm gì thế?”
Dương Duệ ngẩng đầu: “Chụp lén.”
1
“….Có ai chụp lén mà cây ngay không sợ chết đứng như anh không hả?”
“Tấm ảnh trước kia của cậu với nhóc Đông cũng chẳng phải là anh chụp như thế mà có à.” Dương Duệ lật lại điện thoại di động, lau lau camera, hỏi cậu: “Có muốn đi rửa không? Rửa xong dán tấm mới này lên tường, coi như chôn vùi lịch sử đen của cậu.”
“Không muốn.” Lâm Thiên Tây từ chối thẳng thừng, hơi nhíu mày.
“Cũng đúng,” Dương Duệ nói tiếp: “Để nhóc Đông nhìn thấy lại càng mất hứng, vậy gửi cho cậu nhé.”
Nhân lúc hai bọn họ nói chuyện, Tôn Thành đứng lên đến bàn bi-a lấy cặp sách.
Lâm Thiên Tây nhìn thấy, không muốn tám nhảm với Dương Duệ nữa nên cũng đi theo: “Em cũng phải về đây, em phải về thực hiện kế hoạch.”
Dương Duệ cúi đầu xem ảnh: “Đi đi, học cho tốt.”
Trước khi đi, Tôn Thành nói với Dương Duệ một câu: “Lần tới gặp Lộ Phong thì thay em cảm ơn anh ấy một câu nhé, vừa nãy anh ấy đi hơi vội.”
Dương Duệ gật đầu: “Được.”
Nói xong thì nhìn theo hắn ra cửa, bảo với Lâm Thiên Tây đi phía sau: “Bọn trẻ giờ có khí phách thật, mãi vẫn chưa hòa nhập được.”
Lâm Thiên Tây đưa mắt nhìn Tôn Thành, quay đầu hỏi: “Tại sao người ta lại phải hòa nhập với anh chứ?”
“Được rồi, cưng thật sự hơi bênh vực cậu ấy đó, đi nhanh đi.” Dương Duệ giơ chân lên, ra vẻ muốn đạp cậu.
Vừa dứt lời thì Lâm Thiên Tây lập tức chạy ra ngoài cửa.
Tôn Thành đi quá nhanh, cậu không đuổi kịp, cuối cùng nghĩ bụng đuổi kịp cậu ta làm gì chứ, nhanh chân về học vẫn quan trọng hơn.
Đến khi cậu về tới nhà, nửa giờ đồng hồ nữa lại trôi qua.
Lâm Thiên Tây tựa như đếm từng giây từng phút, cậu vào phòng bật đèn lên, móc ra tờ giấy viết kế hoạch rồi mở ra xem lại lần nữa.
Tưởng chừng như nét bút của Tôn Thành còn mang theo cả hiệu ứng cấp bách, sắc bén mà thúc giục cậu phải tận dụng chặt chẽ lấy thời gian.
Cậu tìm băng dính rồi dán tờ giấy kia lên đầu giường.
Âm báo Wechat trên điện thoại vang lên.
Lâm Thiên Tây ngậm bút, tìm được mấy quyển bài tập theo kế hoạch trên giấy trong cặp, sau đó mới móc điện thoại ra xem.
Là Dương Duệ nhắn, gửi đến một tấm hình.
Bên dưới còn có một câu cảm khái.
[ Đẹp trai quá, tuổi trẻ tốt thật, anh đây rất hài lòng với cái ảnh chụp lén này. ]
Lâm Thiên Tây nhấn mở ảnh, bút trong miệng rớt đánh cộp, phải đưa tay ra đỡ lấy: “Đệt?”
Cậu còn tưởng Dương Duệ chụp mỗi mình cậu, vậy mà trong tấm hình ấy lại có đến hai người, là ảnh chụp cậu ngồi cạnh Tôn Thành.
….
Sau khi trở về nhà, Tôn Thành rửa sạch mặt mũi, cảm thấy mình đích xác không còn nợ người ta nữa mới ngồi vào bàn nhỏ bắt đầu làm đề.
Lộ Phong nói không sai, hắn thật sự không muốn nợ ân tình người khác, có thì chắc chắn phải trả.
Trong phòng không còn động tĩnh, chỉ có âm thanh bút viết xuống đề của một mình hắn.
Wechat vang lên âm báo.
Trực giác mách bảo Tôn Thành đó chính là Lâm Thiên Tây, đoán rằng cậu đang mắc kẹt ở bước đầu kia, tay phải vẫn tiếp tục viết nhưng tay trái đã cầm lấy điện thoại mở lên.
Trong khung đối thoại có một tấm hình.
[ Dương Duệ chụp lén đó, có cả cậu nữa. ]
Tôn Thành nhấn xem ảnh.
Trung tâm bức ảnh là Lâm Thiên Tây, trong tay cậu cầm tờ giấy kia, đang nghiêng mặt nói chuyện với hắn, khóe miệng hơi cong lên, mặt hắn cũng nghiêng sang, giống như đang nhìn cậu.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống mặt bọn họ, khuôn mặt của Lâm Thiên Tây lại lờ mờ đem lại cảm giác tinh xảo đẹp đẽ đến lạ kỳ.
Hắn ấn thoát ra, nhìn thấy tin nhắn mới cậu gửi đến.
[ Chụp đẹp ghê, gửi cho cậu một phần đó, không cần khách sáo. ]
Tôn Thành lại mở bức ảnh ra nhìn thêm vài lần nữa, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó tải một ứng dụng Photoshop về nhập bức ảnh đó vào.
Hắn học tìm cách dùng, ghép một dòng chữ lên trên ảnh rồi lại gửi quacho Lâm Thiên Tây.
Lâm Thiên Tây đang tiến hành mục đầu tiên của kế hoạch, cậu tắt chuông điện thoại, đến khi màn hình sáng lên mới lấy sang xem, nhìn thấy là nick ảnh đại diện ngọn hải đăng gửi tin nhắn đến.
[ Lần này không phải là lịch sử đen nữa chứ? ]
Bên dưới là một tấm hình.
Lâm Thiên Tây mở xem, vẫn là bức ảnh vừa nãy cậu gửi sang, nhưng có điều ảnh lại sáng hơn, phía dưới còn xuất hiện một dòng chữ.
Cậu zoom to lên, thấy rõ rồi thì buồn cười mắng một câu: “Đệch, thế này cũng được luôn à?”
Dòng chữ trên đó viết: Học đi, ba đang nhìn cậu đấy.
Tuy Tôn Thành cố ý gửi hình đi, nhưng kỳ thực bản thân cũng cảm thấy như thế rất ấu trĩ, bởi trước đây chắc chắn hắn sẽ không làm vậy.
Có lẽ là dạo này bị Lâm Thiên Tây làm hư rồi.
Hắn lại mở bức ảnh gốc ấy ra, gương mặt của Lâm Thiên Tây được độ phân giải tạo thành cảm giác mờ ảo vừa đủ, góc độ nhìn của Tôn Thành cũng hài hòa đến lạ kỳ, tựa như ánh mắt và toàn bộ sự chú ý đều rơi trên gương mặt của người kia.
Ngón tay Tôn Thành nhấn xuống, mở ra tùy chọn Xóa ảnh, hắn nhìn thêm lần nữa, cuối cùng vẫn không xóa đi.
Thật ra Lâm Thiên Tây nói không sai, bức ảnh này chụp rất đẹp, chụp sườn mặt của hai người bọn họ cực kỳ đẹp.
Xóa đi thì có hơi tiếc, giữ lại cũng được. Tôn Thành ấn thoát khỏi bức ảnh, đặt điện thoại di động xuống rồi đứng dậy đi rót nước.
Chưa sờ được đến chiếc cốc thì tiếng chuông điện thoại lại reo.
Hắn cho rằng là Lâm Thiên Tây gọi đến, lúc quay lại lấy điện thoại khóe miệng cũng đã nhếch lên, có điều khi thấy một dãy số không tên trên màn hình thì ý cười vụt tắt trong nháy mắt, mặt lạnh xuống ấn nút nghe.
1
“Tôn Thành! Có phải mày nghe máy không đấy?” Giọng Cố Chí Cường trong điện thoại vẫn oang oang như trước, thật sự rất điếc tai.
“Không cần kêu, là tôi.” Tôn Thành trả lời.
“Được, là mày là được.” Cố Chí Cường nói: “Mày cũng giỏi thật nhỉ, dùng cách gì cũng không động được đến mày. Mày mới đến đó bao lâu mà cả bọn đầu gấu cũng không làm gì được, có thế nào mày cũng nhất quyết cứ phải tuyệt tình như thế đúng không?”
“Ông không cảm thấy lời này có vấn đề à?” Tôn Thành lạnh giọng: “Làm phiền chính ông đừng gây chuyện.”
“Tao gây chuyện?” Giọng điệu Cố Chí Cường lại cao thêm vài tone: “Thế nào gọi là tao gây chuyện? Tao là ba mày đấy! Mày dựa vào đâu mà đem Cố Dương đi không nhận tao hả, tao vẫn chưa già mà mày đã giẫm đạp rồi, có đứa con trai nào như mày không? Để tao nói cho mày nghe nhé nhóc Thành, mày có thế nào cũng không thay đổi được sự thật mày là con tao, mày như thế thì sẽ bị sét đánh đó có biết không hả?”
“Chớ gọi tôi như vậy, tôi đã không còn quan hệ gì với ông rồi.” Tôn Thành nói: “Chờ sét xuống, hai ta đứng cạnh nhau, ông thử xem xem là ai sẽ bị đánh.”
“Mày…” Cố Chí Cường bị chọc giận, thở hổn hển qua điện thoại: “Ông không nói nhảm với mày nữa, mày vẫn chưa thành niên, không thoát khỏi tay tao được, mẹ mày chết rồi, cái nhà này phải do tao định đoạt.”
“Thành niên chỉ là chuyện của vài tháng nữa, rất nhanh. Đừng nghĩ đòi được tiền dễ như vậy.” Tôn Thành cắt ngang lời gã: “Khoản tiền này giữ lại cho tôi và Cố Dương đi học, không phải của ông, một xu cũng đừng nghĩ đến.”
Giọng điệu của Cố Chí Cường đã the thé đến cực điểm: “Mai là ngày giỗ của mẹ mày, mày lại đối xử thế với ba mình à?”
Tôn Thành cười lạnh một tiếng: “Ngày giỗ của mẹ tôi còn cần đến ông nhắc nhở ư? Trước ngày giỗ mẹ tôi hai ngày ông còn thuê người đến cửa nhà tôi, cũng không kém cạnh.”
“Tôn…”
Điện thoại bị hắn cúp rồi.
Tôn Thành đứng đó, nhớ đến Cố Dương, bèn cúi đầu mở Wechat của nhóc ra, định hỏi nhóc có bị Cố Chí Cường tìm đến không.
Có điều liếc nhìn thời gian xong, hắn lại cảm thấy đã muộn lắm rồi, đoán rằng Cố Dương đã ngủ, cuối cùng hắn lại thoát khỏi khung thoại, gửi tin nhắn cho Quý Thải.
Quý Thải vẫn chưa ngủ, thoáng chốc sau đã trả lời.
[ Ba cậu không thể tìm Cố Dương, ông ta biết tất cả tiền đều là cậu giữ mà, huống chi còn có tôi. ]
[ Có phải ông ta lại tìm cậu không? ]
Tôn Thành ngồi xuống ghế, co hai chân lên.
[ Tìm, tìm cũng vô ích. ]
Quý Thải lập tức gọi điện tới.
Tôn Thành nghe máy.
“Sao thế nhóc Thành, cậu ở bên đó có cần tôi giúp một tay không?” Giọng Quý Thải rất nhỏ, có lẽ là sợ quấy rầy đến Cố Dương.
Tôn Thành dựa người vào lưng ghế: “Không cần, không có côn đồ tìm tôi gây phiền phức.”
“Giải quyết rồi à?” Quý Thải hỏi: “Có người giúp cậu hả?”
“Ừm, một người tên Lộ Phong, giúp tôi giải quyết một chút.” Tôn Thành vốn nên nói ra tên Lâm Thiên Tây, nhưng không biết tại sao lại không muốn nhắc đến cậu trước mặt Quý Thải.
“Ầy, có bạn bè giúp cậu là được.” Quý Thải cười một tiếng, tựa như muốn làm bầu không khí trở nên tích cực: “Nhóc Thành của chúng ta đáng thương quá, lẽ ra nên sống mệnh của cậu chủ lớn, thật sự không dễ dàng mà.”
Tôn Thành cũng phối hợp cười theo một tiếng, nhưng thanh âm thấp lại thấp như có như không: “Không có cái mệnh đó.”
Quý Thải nói: “Cậu yên tâm, một đứa làm giáo viên thể dục như tôi ấy, bên cạnh đều là những người luyện võ, ba cậu chẳng dám đến gần tôi tìm Cố Dương đâu.”
Tôn Thành biết điều này nên mới giao Cố Dương cho cô, trầm giọng đáp: “Cố Dương không sao là được, chị giúp tôi chăm sóc tốt cho nó, sau này tôi sẽ tới đón thằng bé.”
“Đã biết, nói với cậu bao lần rồi mà.” Giọng điệu Quý Thải mềm mỏng: “Đi ngủ sớm một chút đi nhóc Thành, đừng quá cực khổ.”
Tôn Thành cũng không nói gì, chỉ “Ừm” một tiếng.
Có lẽ là Quý Thải nghe ra ý hắn không muốn nói tiếp nữa nên đã cúp máy trước.
Thời gian này hắn thường ngồi làm đề, học tập, người quen hắn đều biết thói quen sinh hoạt của hắn nên sẽ không quấy rầy nhiều.
Tôn Thành lẳng lặng tắt khung thoại, một tay đã đưa ra lấy bút, đột nhiên mắt lại phát hiện ra một tin nhắn chưa đọc.
Ngay từ lúc hắn xem lại ảnh, Lâm Thiên Tây đã trả lời lại rồi.
[ Tôi! Đang! Học! Nè! ]
Mỗi một dấu chấm than này, quả thực ăn nói rất có khí phách.
Tôn Thành liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, đoán rằng có lẽ cậu vẫn còn đang học, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, tâm trạng mà Cố Chí Cường làm hỏng bét cũng dần bị át đi.
2
Không nghĩ là cậu lại rất nghe lời.
Lâm Thiên Tây thật sự ngoan ngoãn học.
Buổi tối ngủ nhiều nhất ba tiếng, buổi sáng hơn sáu rưỡi đã rời giường.
Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên cậu làm là đưa mắt nhìn tờ kế hoạch dán ở đầu giường, rồi ngay tức khắc xỏ dép vọt vào WC đánh răng rửa mặt.
Đến khi cậu ra cửa, miệng ngậm miếng bánh mì, trong tay còn cầm một quyển sổ tay ngữ văn, vừa bước xuống lầu vừa lẩm nhẩm đọc bài thơ cổ.
Đây cũng là một mục trong kế hoạch.
Hôm nay không có nhiều thời gian, lúc cậu ra khỏi khu nhà nhỏ cũng không gặp Vương Tiếu lái moto đi qua, thế là cậu leo lên xe buýt đi luôn.
Lâm Thiên Tây đứng cạnh cửa xe ăn bánh mì, đồng thời trong đầu cũng cố ghi nhớ bài thơ cổ mà trước đây chưa từng đọc qua, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng học thuộc, còn khó hơn cả nhai miếng bánh mì trong miệng nữa.
Gian quan oanh ngữ hoa đê hoạt…hoạt, U yết….lưu thủy, không phải, U yết lưu tuyền thủy hạ than. [1]
Câu tiếp theo là gì ấy nhỉ?
Đột nhiên cậu nghe thấy chỗ ngồi bên cạnh mình có giọng trẻ con cũng đang đọc thơ cổ, Lâm Thiên Tây nhìn sang, thấy một đứa bé gái tóc thắt bím đang gật gù trong lòng bà mình, dùng giọng ngây ngô của bọn con nít mà đọc bài thơ “Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu” [2], mấy câu đằng sau cũng đọc thuộc lòng ra vanh vách.
Bà đứa trẻ vỗ tay khen: “Cục cưng giỏi quá!”
Vị khách ngồi bên cạnh cũng khen: “Bạn nhỏ này thông minh thật đó!”
Lâm Thiên Tây lẳng lặng cắn một miếng bánh mì rồi nuốt xuống, quyết định lần sau sẽ không ngồi chuyến xe này nữa, lòng tự trọng của cậu bị đả kích rồi, khiến cho cậu cảm thấy hình như mình còn chẳng bằng một nửa nhóc con choai choai bé tí.
May mà chỉ thoáng chốc sau đã đến trường học.
Lâm Thiên Tây xuống xe, sải một bước dài xông vào cổng trường.
Cậu khoác cặp sách trên lưng, không chút rề rà mà chạy thẳng lên tòa giảng dạy, lúc đi đến khúc ngoặt thì thấy Khương Hạo khoác cặp đi phía sau, bước chân lập tức phanh lại, gọi cậu ta: “Này! Tôn Thành đến chưa?”
Khương Hạo ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cậu: “Cậu có việc gì à?”
“Tôi tìm cậu ấy.” Lâm Thiên Tây nắm tay vịn hỏi: “Đến chưa?”
“Chưa đến,” Khương Hạo nhìn cậu chằm chằm: “Cậu tìm cậu ấy làm gì?”
Lâm Thiên Tây cảm thấy ánh mắt này của Khương Hạo rất không thân thiện, cả lời nói cũng chẳng khách khí chút nào, như thể người như cậu không nên tìm Tôn Thành, thế là cậu nhếch miệng cười cười: “Tôi cứ thích tìm cậu ấy đấy, cậu có ý kiến gì không?”
Nói xong cũng mặc kệ cậu ta rồi vội vã đi luôn.
Quả thực hôm nay cậu đi học khá sớm, nửa lớp đã đến, Đinh Kiệt lẫn Trương Nhậm đều chưa đến, hàng dưới cùng chỉ có mình Lâm Thiên Tây.
Bài thơ cổ kia cậu mới thuộc được một nửa, lại lấy sách ra tiếp tục hăng hái chiến đấu.
Đột nhiên có người đứng bên cạnh cậu.
Lâm Thiên Tây vừa nghiêng đầu thì giật nảy mình: “Đệt đệt, cái gì thế?”
Chu Học Minh chắp hai tay sau lưng, vừa đi vào từ cửa sau, đang dòm Lâm Thiên Tây.
“Sao thế hả thầy Chu?”
Chu Học Minh nhìn cậu một lúc, lại đưa mắt nhìn lên quyển sách trước mặt cậu, không đáp lời mà giữ nguyên trạng thái bình tĩnh chắp tay sau lưng đi lên bục giảng. Ông đặt ly trà trong tay xuống, cầm viên phấn viết hai chữ to trên bảng đen: Thông báo.
Viết xong thì lão Chu bỏ phấn xuống, phủi phủi tay rồi quay đầu nói: “Chiều nay lớp nghỉ học, toàn khối 11 tổ chức họp phụ huynh để phổ biến việc liên quan đến thi cuối kỳ và chia lớp, các em hãy thông báo một tiếng với phụ huynh mình đi, và nhắc cả những bạn vắng mặt hôm nay nữa.”
Lâm Thiên Tây gác hai chân trên ghế của bàn đằng trước, nửa người trên không tự chủ được rung lắc, miệng “Chậc” một tiếng.
Trước thi cuối kỳ phải họp phụ huynh, hình như là thế thật, có điều cậu còn chưa kịp chuẩn bị trước.
Không biết lão Chu có nghe thấy không mà lại phóng tầm mắt đến chỗ cậu: “Nhất định phải gọi đến, đừng tưởng là sẽ láo lếu lừa gạt qua được ải, đây là chuyện liên quan đến lớp 12 đấy. Phụ huynh em nào không đến thì buổi chiều các em cũng khỏi cần ở lại chờ nữa.”
Nói xong thì cầm ly trà lên đi ra ngoài.
Trước đây Lâm Thiên Tây chính là cái đứa chuyên láo lếu lừa gạt để trót lọt qua ải họp phụ huynh, câu này của lão Chu rõ ràng là nói cho cậu nghe.
Chương Hiểu Giang đi lên viết lại lời của lão Chu lên bảng đen để thông báo cho các bạn học.
Không ít bạn học trong lớp đã ra ngoài để liên lạc với người nhà.
Lâm Thiên Tây đóng sách lại, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.
Lúc đi qua chỗ Đào Tuyết, cô ngẩng đầu lên hỏi nhỏ: “Lâm Thiên Tây này, cậu cũng định đi thông báo cho phụ huynh à?”
Lâm Thiên Tây chỉ cười một tiếng, không đáp lại; cậu ra ngoài hành lang rồi lấy điện thoại ra.
Số điện thoại của mẹ cậu đã nhớ kỹ từ lâu, rất nhanh đã mở lên được, nhưng số lần nói chuyện của bọn họ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Lâm Thiên Tây hơi do dự không muốn gọi, sợ lúc này mẹ cậu vừa xong ca đêm, gọi điện thì không tiện lắm.
Cuối cùng sau nửa phút nhìn chằm chằm dãy số, cậu vẫn ấn gọi.
Âm báo bận vang từng hồi bên tai, cho đến khi Lâm Thiên Tây tưởng cuộc gọi sắp tự động ngắt kết nối thì bên kia mới nghe máy.
“Chuyện gì?” Lâm Tuệ Lệ hỏi.
Lâm Thiên Tây nghe một câu này mới nhớ ngày đó sau khi cãi cọ một trận, bọn họ đã chẳng nói chuyện với nhau mấy ngày. Kỳ thực hôm qua lúc ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi, cậu đã nhìn thấy Tôn Thành đứng trước mặt cô mua đồ, nhưng rồi vẫn làm như không thấy gì.
Cậu thấp giọng nói: “Đầu giờ chiều nay mẹ có rảnh không? Trường học thông báo muốn mở họp phụ huynh.”
Dường như Lâm Tuệ Lệ ở đầu dây bên kia đang bận bịu làm gì đó, tiếng sột sột soạt soạt truyền qua điện thoại: “Trước đây mày chưa từng đề cập tới việc phải họp phụ huynh.”
Cô dừng lại một lúc rồi hỏi: “Có chuyện gì khác đúng không? Lần này là đánh nhau hay chuyện gì, thầy mày gọi mẹ tới để bồi thường tiền thuốc thang à?”
Lâm Thiên Tây thoáng trầm mặc, sau đó đáp: “Là họp phụ huynh mà.”
“Mẹ không có thời gian đâu, chuyển cho mày thêm tiền sinh hoạt nhé, nếu phải đền tiền thật thì tự mình trả.” Lâm Tuệ Lệ không mặn không nhạt nói: “Ngày đó mẹ cũng có trách nhiệm, không nên tranh cãi với mày, mày đừng vì chuyện này mà ra bên ngoài gây chuyện, tiết chế lại một chút đi Lâm Thiên Tây.”
Trong điện thoại có người gọi cô: “Đi chưa chị Tuệ Lệ? Hiếm có thời gian nghỉ ngơi, đang chờ chị đó.”
Lâm Tuệ Lệ nói tiếp: “Mẹ có việc bận phải đi, cúp đây.”
Lâm Thiên Tây nghe âm thanh cúp máy, không kịp nói câu tiếp theo, nhìn vào điện thoại trong tay một lúc rồi nhếch miệng, lặp lại một câu: “Tiết chế lại một chút đi Lâm Thiên Tây…”
Nói chung là cũng có thể đoán trước được, mẹ cậu sao có thể dính dáng tới kiểu chuyện họp phụ huynh như thế này, hoàn toàn không thể, cho nên ngay cả khi có thời gian rảnh rỗi cũng sẽ không đến.
Cậu cầm điện thoại trở về phòng học, vừa mới ngồi xuống trong di động đã hiện lên thông báo tiền được chuyển tới.
Thế mà mẹ cậu thật sự lại chuyển thêm cho cậu mấy trăm tệ tiền sinh hoạt.
Lâm Thiên Tây không nhận, chờ nó tự hoàn về rồi cậu ném điện thoại vào cặp sách, không muốn nhìn thêm lần nào nữa.
Rõ ràng là những bạn học khác thông báo thuận lợi hơn rất nhiều, tiết cuối buổi trưa tan học không lâu đã có không ít phụ huynh hăng hái đến.
Đến tận trưa vẫn không thấy mặt mũi Đinh Kiệt lẫn Trương Nhậm đâu, thế là hai vị phụ huynh đành phải ngồi thẳng luôn vào chỗ ngồi bọn họ.
Trong lớp trò chuyện ầm ĩ, Lâm Thiên Tây bị kẹp giữa mấy phụ huynh hăng hái tích cực này, thấy Chương Hiểu Giang đứng trên bụng giảng chuẩn bị điểm danh thì mình lấy cặp sách ra, đứng lên rời khỏi phòng học.
Một buổi họp phụ huynh mà thôi, không có gì to tát cả, thà về ngồi tự học còn hơn.
….
Tôn Thành đứng bên ngã tư vắng vẻ, trước mặt là một đống tiền giấy đang đốt.
Đã rời khỏi quê hương rồi, cho nên đến cả nơi để tưởng niệm ngày giỗ của người thân cũng không có.
Hắn phủi người vài cái, song mùi khói vương vào mình vẫn chưa thể bị xua tan, rồi lại xoay người đi về.
Qua con đường quen thuộc, Dương Duệ ló đầu ra từ cửa tiệm tạp hóa nhỏ: “Hôm nay nhóc không đến trường học hả? Sao lại ở đây?”
Tôn Thành nhìn anh: “Ừm, có chút việc.”
“Chắc chắn là chuyện quan trọng nhỉ,” Dương Duệ cười một tiếng: “Anh thấy Lâm Thiên Tây mấy ngày nay vội muốn chết, như kiểu mai đã thi luôn rồi ấy.”
Tôn Thành không lên tiếng, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra, hôm nay Lâm Thiên Tây không gửi tin nhắn đến, hắn lướt thêm chút nữa, thế mà lại thấy Khương Hạo gửi cho mình hai tin nhắn.
[ Đầu giờ chiều nay có buổi họp phụ huynh, phải thông báo cho người nhà đó. ]
[ Hôm nay cậu xin nghỉ đúng lúc ghê, trốn vụ này một cách hoàn hảo luôn. ]
Tôn Thành không trả lời, cất điện thoại di động vào.
Lúc chuyển tới hắn đã nói qua hoàn cảnh của mình với thầy, cho nên chắc chắn không thể nào tham dự buổi họp phụ huynh, thầy cũng đã gật đầu đồng ý.
Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, hơi âm u.
Tôn Thành một mình đi đến tòa nhà cũ kỹ, chưa vào bên trong thì một miếng bánh mì nhỏ chợt bay đến cạnh chân, hắn nhìn theo hướng nó văng ra thì phát hiện là đến từ bồn hoa bên cạnh, rất giống như có người ở đó.
Bên ngoài tòa nhà cũ xây một mảnh đất nhỏ để trồng hoa cỏ, bồn hoa ấy cũng đã được sửa sang lại một thời gian; cạnh đó là một thanh niên khoanh tay ngồi xổm, để cặp sách bên chân, rõ ràng có thể thấy là vừa từ trường học đi tới.
Là Lâm Thiên Tây.
Cậu cầm túi bánh mì vừa xé miệng trên tay, mắt nhìn chằm chằm vật nhỏ cạnh dưới chân: “Trùng hợp thế, mày cũng có một mình thôi à?”
Tôn Thành đi tới, nhìn thấy một màn này thì khó hiểu, cậu đang nói chuyện với ai?
“Tao cũng một mình này, đến nói chuyện một lát đi, một lát thôi nhé.” Lâm Thiên Tây xé bánh mì trên tay, vừa xé vừa nói: “Chỉ nói một lát được thôi, lúc khác tao không có thời gian đâu, còn phải học cơ.” Sau đó cậu ném miếng bánh mì vụn sang bên cạnh: “Đến đây Tom, đi ra đi.”
Một con cún nhỏ bẩn thỉu nhảy ra từ trong bụi hoa, ngậm lấy vụn bánh mì.
Lúc này Tôn Thành mới biết là cậu đang nói chuyện với con cún.
Tại sao lại gọi là Tom? Tom và Jerry? Đó là tên của con mèo mà?
“Không có ai nuôi mày hả?” Lâm Thiên Tây hỏi cún nhỏ: “Mày cũng không có bạn sao?”
Cún con sốt ruột sủa với cậu một tiếng, nóng lòng muốn được cho ăn.
“Đệt, tính cách còn nóng nảy thật.” Lâm Thiên Tây lại ném một miếng xuống đối diện thân cây, miệng nói: “Đừng có không vui mà, ai mà không thế chứ, mọi người đều giống nhau thôi.”
Cún con khua khoắng hai chân vồ lấy ăn sạch.
Tôn Thành nhìn chằm chằm Lâm Thiên Tây, nhìn cậu ném từng miếng từng miếng bánh mì nhỏ, không biết thói quen lẩm bẩm độc thoại này của cậu hình thành từ đâu mà ra, có lẽ nguyên nhân là do không có ai nói chuyện với cậu chăng?
Chẳng mấy chốc cậu đã đút hết một cái bánh mì nguyên vẹn, sau đó cậu móc trong túi ra mấy viên đậu phộng, bóc vỏ rồi ném cho cún nhỏ, cố tình ném đến thân cây, chọc cho con cún chạy nhảy tung tăng loạn xạ, mỗi một viên đều ném chuẩn xác vào cùng một chiếc lá trên cây đối diện.
“Nhìn này Tom, anh có giỏi không hả?” Lâm Thiên Tây cong miệng nói.
Lông mày của Tôn Thành khẽ nhíu, làm trò ngớ ngẩn gì thế, mới đó mà đã xưng anh gọi em với con chó rồi.
“Lại đây, cho cưng xem thêm màn biểu diễn kỹ thuật gia truyền của nhà Lâm.”
Lâm Thiên Tây ném viên đậu phộng cuối cùng trong tay trúng vào thân cây, viên đậu phộng nảy ra rơi xuống mặt lá lớn của cây chuối, sau đó dội xuống mép gạch dọc bồn hoa, cuối cùng bắn ra ngoài rơi xuống đất, lăn vào khe hở của ống cống thoát nước.
“Chậc.” Lâm Thiên Tây cau mày: “Tính khoảng cách không đúng rồi, lẽ ra nên bay vào kia, sao lại lăn xuống đó chứ…”
Cậu quay đầu đưa tay ra bắt lấy chân trước của cún nhỏ đang giương mắt nhìn mình, vỗ vỗ hai chân nó vào nhau rồi ép giọng nói: “Anh Tây giỏi ghê! Anh Tây siêu đẹp trai luôn!”
4
Vừa buông một chân cún nhỏ ra, một tay cậu lại giữ chân kia của nó quơ quơ lên xuống: “Chê cười rồi Tom, lần sau nhất định sẽ để cưng được chứng kiến thực lực thật sự của anh.”
Tôn Thành đã biết vì sao cậu đánh bi-a tốt, quả thực là rất có đầu óc ở phương diện này, xem ra chắc chắn có thể học tốt đường parabol.
Có điều bây giờ hình như cậu hơi say rồi, đầu tiên là xưng anh gọi em với con chó, sau đó tự mình phân thân vừa diễn vai chó vừa diễn vai người, không biết mấy phút nữa có hợp làm một với con chó luôn không.
“Gặp lại sau nhé Tom, cuộc trò chuyện kết thúc.” Cuối cùng Lâm Thiên Tây cũng buông con cún nhỏ ra, vỗ vỗ cái túi trống không: “Lần sau mang nhiều hơn đến tìm mày.”
Cún con sủa “gâu gâu” hai tiếng, lại chui về bụi rậm.
Mà Lâm Thiên Tây tựa như vẫn mãi nhìn về chỗ ấy không thôi, điệu bộ không muốn đi lắm.
Tôn Thành quay đầu định đi, tránh quấy rầy nhã hứng của cậu.
“Ai thế!” Lâm Thiên Tây đã phát hiện có người, liền đuổi tới.
Tôn Thành đi ra ngoài một đoạn, vẫn bị cậu đuổi kịp, tay xỏ túi rồi xoay người lại.
“Tôi đi ngang qua.”
“Cậu ngang qua cái con khỉ,” Lâm Thiên Tây đuổi theo: “Tôi ở đây chờ cậu mà.”
“Cậu trốn học?” Tôn Thành đột nhiên hỏi.
Lâm Thiên Tây bị hỏi đến ngẩn người: “Không.”
Tôn Thành quan sát cậu, không phải trốn học, mà đó là họp phụ huynh không đi. Hắn lại chợt nhớ tới lần đã gặp mẹ cậu trong cửa hàng tiện lợi, còn có một câu kia của Dương Duệ, “có nhà như không có”, trong lòng ít nhiều đã sáng tỏ.
Là không có nơi nào để đi.
Tôn Thành xoay người bước đến tòa nhà cũ: “Hôm nay tôi xin nghỉ, cũng không đến trường.”
“Thảo nào chẳng thấy cậu đâu.” Lâm Thiên Tây đuổi theo hắn.
Bọn họ đi thẳng vào trong nhà Tôn Thành, hắn đẩy bàn nhỏ dịch ra ngoài, thuận tay lấy một cái đệm mới từ trong ngăn kéo ra, ném cho cậu: “Cho cậu dùng.”
Lâm Thiên Tây cầm lên nhìn, thấy bên trên in hình một con chuột Mickey: “Đệch, sao lại là hoạt hình thế? Lẽ ra cậu nên mua cho tôi một cái thật ngầu chứ!”
“Ai mua cho cậu?” Tôn Thành nói: “Tôi mua cho Cố Dương.”
Lâm Thiên Tây cười một tiếng: “Được rồi, lần sau tự tôi mua một cái ngầu ngầu rồi mang tới.”
“Tùy cậu.” Tôn Thành hỏi: “Ăn cơm không?”
“Lúc ăn cơm có thể giảng đề không?” Lâm Thiên Tây đặt đệm xuống, ngồi bên bàn nhỏ.
Tôn Thành đáp: “Cậu gọi ba thì có thể giảng.”
Lâm Thiên Tây cúi đầu lật sách: “Cậu chờ một chút, nội dung trong kế hoạch quá nhiều, tôi muốn nhìn thử xem bao nhiêu đề.”
Tôn Thành kéo nệm ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy điện thoại ra đặt đồ ăn, rồi hắn lại chợt nhớ đến chuyện bức ảnh, lặng lẽ cười: “Hôm nay cậu chỉ cần gọi một tiếng, gọi ngay trước mặt là được.”
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu: “Cậu mẹ nó cũng rất…”
“Rất gì?” Tôn Thành cắt ngang lời cậu.
Lâm Thiên Tây định nói cũng rất biết chơi, nhưng nhìn đống đề chờ được giảng trước mặt mình, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn.
Tôn Thành cúi đầu chọn đồ ăn, ngón tay đặt bừa mấy món, vừa định hỏi cậu muốn ăn gì lại cảm thấy người Lâm Thiên Tây nhích gần mình, hắn ngẩng đầu lên.
“Ba ơi…”
Tôn Thành nhìn cậu, thanh âm của cậu chui thẳng vào trong màng nhĩ, giọng phảng phất thổi qua bên tai khiến tai hắn có hơi ngứa ngáy.
Lâm Thiên Tây vừa định nhỏ giọng tấn công bất ngờ xem như là xong chuyện, lại không nghĩ đến hắn sẽ ngẩng đầu lên, thế là trong tích tắc, bọn họ mặt thẳng mặt đối diện nhau.
Hai người bốn con mắt, không ai lên tiếng.
1
Đến khi điện thoại reo một tiếng nhắc nhở chọn món ăn, Lâm Thiên Tây mới hoàn hồn, thấp giọng nói một câu: “Mẹ nó, mất mặt quá…”
Gọi như vậy xấu hổ lắm đó.
Tôn Thành cúi đầu, lại ấn vài lần lên màn hình điện thoại rồi đưa cho cậu, không nhìn ra trên mặt có thay đổi gì: “Ăn gì thì tự chọn đi.”
Lâm Thiên Tây nhận lấy điện thoại, tựa như vẫn chưa yên tâm, ngẩng đầu hỏi hắn: “Tôi gọi thế nào, có thể giảng không?”
“Nghe thấy rồi,” Tôn Thành nhìn cậu: “Có thể.”
– —————————
[1] Trích trong bài thơ “Tỳ Bà Hành” của Bạch Cư Dị. Hai câu Lâm Thiên Tây đọc:
Gian quan oanh ngữ hoa để hoạt
U yết lưu cảnh thuỷ hạ than
Dịch nghĩa:
Ca oanh trơn giọng, líu lo trong hoa
Nhịp suối ngập ngừng, nước dội xuống thác
[2] Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu (thơ Lý Bạch):
Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu,
Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu.
Cô phàm viễn ảnh bích không tận,
Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu.
Dịch nghĩa:
Bạn cũ từ biệt tại lầu Hoàng Hạc đi về phía tây,
Tháng ba hoa khói, xuống Dương Châu.
Bóng chiếc buồm lẻ phía xa dần khuất vào trong nền trời xanh,
Chỉ còn thấy dòng Trường Giang vẫn chảy bên trời.
1