Học Ngoan

Chương 28: C28: Chương 27



Chương 27: Không có cậu ấy thì em không học ngoan được. 

Lâm Thiên Tây không chỉ đóng cửa lại đi vào, mà sau khi đi vào còn ngồi xuống tiếp tục làm đề.

Ban đầu không để ý thì còn đỡ, bây giờ rõ tình hình rồi thì không thể xem nhẹ động tĩnh bên ngoài nữa.

“Xoảng” một tiếng, không biết là tiếng va trúng ở đâu, cách một cánh cửa truyền vào tai cậu.

Lâm Thiên Tây đoán, bên ngoài chắc là đánh nhau rồi.

Một tràng tiếng bước chân rất loạn xen lẫn tiếng kêu rên cùng tiếng chửi bới, dường như có người đang bò trên cầu thang, cũng dường như vừa leo lên lại bị đạp xuống ngay tức khắc. Trong tòa nhà cũ không còn động tĩnh gì khác, những thanh âm này tưởng chừng không thể truyền được ra ngoài mà chỉ có thể bị mắc kẹt lại nơi đây.

Cậu nhìn chữ “ampe, điện trở” trên đề mục, ngón tay kẹp bút quơ quơ, rồi dứt khoát dịch người đến gần cửa sổ, cách xa cửa ra vào một chút.

Không có nhu cầu, tiếng động bên ngoài vẫn nghe rất rõ ràng như cũ. Giọng tên đầu trọc kia vọng lớn nhất, cậu ta đang chửi Tôn Thành, miệng văng phụ khoa loạn xạ, bẩn thỉu đến mức không thể nghe nổi.

Nhưng ngay sau đó cậu ta lại gào lên một tiếng tựa như lợn bị chọc tiết, không chửi được nữa.

Tiếp đó lại là tiếng mắng chửi của những tên khác, loạn hơn cả tiếng bước chân, không biết là cái gì bị rơi xuống đất, “xoảng” một tiếng rồi vỡ tan.

Từ đầu đến cuối không nghe thấy Tôn Thành nói nửa chữ.

Chắc là cậu ấy không bị làm sao đâu nhỉ? Lâm Thiên Tây vô thức cắn bút.

Nhìn đám người bên ngoài là cậu hiểu, rặt một đám côn đồ đầu đường xó chợ, một mình tên đầu trọc chắc chắn sẽ không thành vấn đề, Tôn Thành có thể đánh tốt, nhưng rõ ràng lúc này bọn chúng hơi nhiều.

Kệ đi, làm tiếp.

“Ầm”. Lại là một tiếng đập cửa rất lớn.

Lâm Thiên Tây chỉ vừa viết được mấy chữ, thế là tay chệch một cái, suýt chút nữa đâm thủng luôn tờ đề, cậu cau mày nhìn ra ngoài cửa, quăng bút đi: “Này đệt mẹ nó…”

Không được! Cậu vẫn không yên tâm, đừng có đánh Tôn Thành hỏng luôn chứ, ngộ nhỡ đánh hỏng rồi cậu biết đi đâu mà tìm một người dùng hiệu quả như thế đến dạy mình đây, không cho phép!!

Lâm Thiên Tây vừa đỡ bàn nhỏ đứng lên, cửa đã bị đẩy ra.

Tôn Thành đi vào, ném bừa cây gậy đánh bóng trong tay xuống đất, rơi xuống sàn nhà “rầm” một tiếng.

Lâm Thiên Tây nhìn sau lưng hắn, thấy tên đầu trọc đang che miệng nằm ngoài cửa, ở kẽ hở ngón tay toàn máu là máu, bên cạnh còn mấy tên nằm ngổn ngang chỉ thấy được cái chân.

Tôn Thành vung cửa đóng lại, rũ mắt, ngón cái xoa nhẹ khóe miệng bị rách một vết.

“Mày đừng tưởng trốn được!” Giọng tên đầu trọc the thé ngoài cửa: “Không trả tiền thì trả người, nghe rõ không? Đệt mẹ mày! Trả Cố Chí Cường tiền đi! Bọn này nhiều người như thế mà còn không đánh được mày chắc.”

Tôn Thành chợt nhặt cây gậy đánh bóng kia lên, quay đầu mở cửa ra: “Đến đi, để cho chính ông ta đến hỏi tao muốn thế nào.”

Đầu trọc vùng dậy bỏ chạy chuồn mất.

Đám người còn lại tựa như bấy giờ mới kịp phản ứng, vội vã chạy theo tên đầu trọc xuống dưới lầu, từng tiếng bước chân loẹt quẹt dẫm trên cầu thang giống như không theo kịp nhau, chạy xuống dưới không ngừng.
1

Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm bóng lưng đang đóng cửa của Tôn Thành, đưa mắt quét từ trên xuống dưới kiểm tra một lần, còn tốt, trừ rách chút da miệng, không bị đánh hỏng.

Tôn Thành đóng cửa lại, ném gậy đánh bóng rồi xoay người nhìn cậu: “Cậu đã thấy rồi, đến gây chuyện.”

Lâm Thiên Tây nói: “Chuyện này không phải chỉ một lần là xong đúng không? Tôi thấy tên đầu trọc kia mấy lần rồi.”

“Ừm.” Tôn Thành đứng cạnh bàn, cầm một ly nước lên rót nước, đổ một hớp lớn vào miệng xong mới nói tiếp: “Trước kia đều ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên đến cửa.”

Lần đầu tiên đến cửa đã bị hắn đánh.

Lâm Thiên Tây biết không nên hỏi, chần chừ một lúc, nhìn tình cảnh chói lóa ngay trước mắt, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: “Không phải nói là ba cậu tìm cậu gây rắc rối sao? Sao tên đầu trọc đó lại bảo cậu trả tiền, cậu thiếu tiền của Cố Chí Cường đó hả?”

Tôn Thành cầm ly nước, khóe miệng giật giật, liếc cậu một cái: “Không rõ ràng à? Cố Chí Cường chính là ba tôi.”

Lâm Thiên Tây ngẩn người, Cố Chí Cường, Cố Dương, đúng vậy, đều họ Cố.

“Phắc, ba cậu tìm cậu gây phiền phức thì ra là để cậu trả lại tiền á?”

“Không ai nợ tiền ông ta.” Tôn Thành đặt ly nước xuống, cúi đầu chỉnh lại áo thun đen bị nhàu trên người, vô cảm nói: “Chỉ là ông ta muốn tiền.”

“Muốn nên đòi cậu?” Lâm Thiên Tây quan sát hắn: “Cậu có nhiều tiền lắm à?”

Đệch mẹ nó phản nghịch đấy hả? Làm ba mà lại đòi tiền con trai?

“Tôi không có tiền.” Tôn Thành ngẩng đầu: “Mẹ tôi có.” Hắn ngừng lại một thoáng, rồi nói tiếp: “Trước đây có.”

Lâm Thiên Tây nhớ ra rồi, Quý Thải từng nói lúc cô lên đại học đều là nhờ mẹ hắn tài trợ, vậy như thế có nghĩa là mẹ hắn thật sự rất có tiền.

Trước kia là sao, ý là bây giờ không có nữa?

“Vậy ba cậu cũng không nên tìm cậu đòi tiền mà.” Lâm Thiên Tây cảm thấy suy luận này không đúng: “Nếu ông ta thật sự muốn tiền, thì cũng nên đi đòi mẹ cậu chứ?”

“Ông ta không thể làm thế.” Tôn Thành nói: “Mẹ tôi qua đời rồi.”

Lâm Thiên Tây im bặt.

“Đã nhiều năm.” Hắn lạnh nhạt bổ sung.

“…..” Lâm Thiên Tây sờ sờ mũi, đột nhiên cảm thấy mình không nên hỏi, quả nhiên vẫn là không được nhiều chuyện mà, nghe cái này xong cũng chẳng biết nên nói cái gì cho phải.

Mà Tôn Thành lại như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu rót thêm ly nước, ngước cổ uống một hơi cạn rồi đặt ly xuống; hắn đi tới, nhìn tập đề trên bàn nhỏ: “Cậu làm đề xong rồi à?”

Lâm Thiên Tây nhìn theo tầm mắt hắn, trả lời: “Hả, vẫn còn xíu nữa, vừa nãy bên ngoài ồn quá.”

Tôn Thành cầm đề xem qua một lượt, rồi lại cầm sách Vật lý lên: “Vẫn không được, cậu thế này có lẽ hôm nay không làm được nữa, vẫn phải đọc sách thêm, tôi đánh dấu cho cậu thêm mấy trang.”

“Ò.” Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm hắn rũ mắt xuống, nghĩ thầm sao cậu ta còn có thể bình thản giảng đề cho mình được thế nhỉ, lại thấy khóe miệng hắn bây giờ đã xanh tím, bèn chỉ ngón tay: “Chỗ này của cậu ấy, nên xử lý một chút đi.”

Tôn Thành gấp trang sách cậu cần đọc lại cho cậu rồi ném lên bàn nhỏ, lại ấn ngón cái vào môi: “Bị đầu trọc thúc khuỷu tay vào, không sao hết, nhà có thuốc.”

Lâm Thiên Tây bất giác nghĩ đến tại sao trong nhà hắn lại có cái thứ đồ phun sương kia, không chỉ có phun sương thôi nhỉ, đây là đã chuẩn bị từ lâu rồi.

“Được rồi, tôi đi về làm vậy.” Cậu chợt nói.

Tôn Thành nhìn cậu: “Không làm ở đây à?”

Lâm Thiên Tây muốn được hắn giảng đề, có điều nhìn tình huống hiện tại thì rõ ràng là không tiện lắm. Trên người hắn vẫn còn vết thương, vừa nãy lại nhắc đến chuyện trong nhà, mà nếu để hắn dạy mình như thể không có chuyện gì, cậu sẽ cảm thấy mình chính là cầm thú.

Cậu bắt tay vào thu dọn: “Vẫn là đi về rồi làm đi, hôm nay chỗ này của cậu có hoạt động bạo lực, không thích hợp ở lại.”

“Quá bạo lực, không phù hợp với bé ngoan.” Tôn Thành vẫn còn tâm trạng đùa cợt, trên mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì, lại thuận mắt nhìn xuống chân cậu: “Có cần đưa về không? Chân này của cậu đi được à?”

Lâm Thiên Tây cử động cổ chân một hồi, cái xịt thuốc kia quả thực có hiệu quả, bây giờ không đau như lúc nãy nữa: “Đi được, tự tôi lái xe về, lúc này tốt nhất cậu đừng ló đầu ra ngoài.”

Lưu manh mà còn cần có người hộ tống chắc? Ít nhất tối hôm nay cậu đừng có ra khỏi cửa.

Tôn Thành gật đầu: “Về rồi có chỗ không hiểu thì hỏi qua Wechat, dù sao ba cũng phải giảng xong đề này cho cậu.”

Lâm Thiên Tây liếc hắn một cái, đột nhiên rất bội phục tố chất tâm lý của người này, chẳng trách có thể đệ nhất vạn năm.

“Tôi làm xong thì lại tìm cậu.”

Cậu khoác cặp sách đi ra ngoài, lúc kéo cửa ra tức thì bị cảnh tượng bên ngoài làm cho khiếp sợ mất một lúc, một đống đổ nát bừa bộn, dưới đất còn có mấy chậu hoa bị đập nát tan tành, cũng không biết là của nhà nào, vụn đất văng tứ tung.

“Đi đây.” Cậu quay đầu lại nói.

“Ừ.” Chẳng biết Tôn Thành đã cầm thuốc lá từ lúc nào, đang cúi xuống châm lửa, không nhìn cậu.

Lâm Thiên Tây khơi đất mà bước ra ngoài, thuận tay cài cửa lại, ngăn cách với thân người Tôn Thành ở bên trong.

Cậu chậm rãi đi xuống cầu thang, vừa ra khỏi tầng thì không nhịn được nữa mà chửi một câu: “Tôi đệt mợ nó!”

Lớn đến chừng này rồi mà chưa từng được nghe chuyện lạ như thế, ba lại đòi tiền con trai, còn phải thuê cả côn đồ đến gây chuyện.

Người nào nữa không biết, thật cmn khủng khiếp luôn. Làm liên lụy đến cả đại sự của cậu, mất luôn cả một ngày chờ mong được giảng đề.

Lâm Thiên Tây nghĩ đến phát bực, cũng không biết là bực thay Tôn Thành hay bực cho chính mình.

Cậu để cặp sách trên xe, chân trái đạp chân ga nổ mới ngồi lên, ngẩng đầu định đi, lại thấy ở xa xa có mấy người quanh quẩn trên con đường trước mặt, đang ngó nghiêng nhìn khắp phía.

Lâm Thiên Tây quay đầu phóng tầm mắt lên tầng trên của tòa nhà cũ kia, ở góc này thì không nhìn thấy đèn nhà Tôn Thành sáng.

Cậu lái moto ra ngoài, cố tình đi qua chỗ ấy rồi quét mắt qua mấy người kia, chúng đều đang đứng hút thuốc ven đường, miệng hùng hùng hổ hổ chửi bới, khắp người viết đầy năm chữ “Không làm chuyện đàng hoàng”, trên mặt lẫn cơ thể cũng không sạch sẽ, vẫn còn lưu đầy rẫy dấu vết bị đánh.

Mẹ nó thế mà vẫn chưa đi.

Lâm Thiên Tây cảm thấy may thay khi Tôn Thành chưa tiễn đám này chầu trời, thấy bọn chúng là cậu lại phát cáu, tại bọn chúng hại cậu chưa xong đề đã phải đi về rồi.

Cậu tăng tốc lái qua, dứt khoát đi đường vòng lái đến chỗ của Dương Duệ.
2

Tiệm tạp hóa nhỏ vẫn còn sáng đèn.

Lâm Thiên Tây phi thẳng moto đến cửa, gào lên: “Dương Duệ!!”

Tiếng dép loẹt quẹt quen thuộc của Dương Duệ truyền tới, thoáng cái đã ra tới nơi: “Cái gì thế? Sao lại hùng hùng hổ hổ lao vào thế, không xuống xe được à?”

Lâm Thiên Tây đáp: “Bây giờ chân em không tiện, Lộ Phong có đến không, em có chuyện muốn tìm anh ấy.”

“Không đến.” Dương Duệ hỏi: “Nhóc tìm cậu ấy làm gì?”

“Có chút việc gấp đó.” Lâm Thiên Tây ngồi trên moto, bắt đầu mất kiên nhẫn: “Anh gọi anh ấy đi, càng nhanh càng tốt.”

“Chờ.” Dương Duệ móc điện thoại di động ra, bấm một dãy số gọi đi rồi mở loa ngoài, một giây sau đối phương đã bắt máy: “Này, em đến đây một lúc đi.”

Đầu dây bên kia của Lộ Phong hơi ồn ào: “Đang ăn BBQ.”

“Nói luôn là rốt cuộc có đến hay không hả?” Dương Duệ tức giận.

Lộ Phong đáp: “Đến.”

“Đệt,” Lâm Thiên Tây chen vào: “Không cần phải chạy đến đâu, nói qua điện thoại là được rồi.”

Quá phí phạm thời gian, cậu còn phải về làm bài nữa đó.

Dương Duệ nói vào trong điện thoại: “Được, vậy em không cần đến nữa.”

Lộ Phong ở bên kia đã rời khỏi nơi ồn ào: “Chìa khóa xe em cũng cầm rồi.”

“Để lại đi, cũng không phải anh tìm em, là Lâm Thiên Tây tìm, nói qua điện thoại luôn.”

“Vậy được, không đến nữa.” Lộ Phong đáp lại.

Dương Duệ đưa di động cho Lâm Thiên Tây.

Lâm Thiên Tây cầm lấy, tắt loa ngoài rồi áp bên tai: “Anh Lộ này, đầu đường có mấy tên lưu manh, nhờ anh giải quyết một chút được không?”

Lộ Phong hỏi: “Giải quyết như thế nào?”

“Tùy ý anh, kêu bọn chúng sau này đừng có tới làm phiền Tôn Thành nữa là được.” Lâm Thiên Tây biết hắn có cách, tuy Lộ Phong không phải kiểu lăn lộn đầu đường xó chợ, nhưng mà hắn có cách giải quyết, còn ghê gớm hơn cả mấy tên đầu đường xó chợ nhiều.

“Được, tên là gì, lặp lại lần nữa.”

“Tôn Thành.”

“Ừm, nhớ rồi.” Lộ Phong cúp máy.

Lâm Thiên Tây trả điện thoại lại cho Dương Duệ.

Dương Duệ quan sát cậu: “Nhóc cool guy đắc tội với cậu à? Không phải cậu học ngoan rồi hả, sao lại giải quyết chuyện thay cậu ấy?”

Lâm Thiên Tây quay xe định đi, ngồi trên xe chần chừ mất một lúc rồi nói: “Cái này khác, không có cậu ấy thì em không học ngoan được, bây giờ ai đụng đến cậu ấy tức là gây trở ngại đến em!”

Nói xong phóng moto ra ngoài, lao như bay đi mất. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Học Ngoan

Chương 28: Để ba vào



Hiệu suất làm việc của Lộ Phong rất cao.

Đêm đó sau khi Lâm Thiên Tây về nhà, cậu ăn cơm tối qua quýt cho xong rồi chui luôn vào trong phòng đọc sách làm đề, khoảng chừng hai đến ba tiếng sau, cậu vừa đặt bút xuống là nhận được điện thoại.

“Thế mà anh lại gọi điện cho em á?” Lâm Thiên Tây rất kinh ngạc.

Bình thường Lộ Phong chỉ chủ động gọi cho Dương Duệ, người khác muốn tìm hắn cũng không tìm được.

“Giải quyết xong chuyện rồi, đến báo cho cậu một câu.”

Lâm Thiên Tây đi tới giường ngồi xuống, nói vào trong điện thoại: “Cảm ơn nhé anh Lộ.”

“Khỏi khách sáo, cậu cũng chỉ có chuyện mới chịu gọi một tiếng anh.”

Lâm Thiên Tây cười hì hì.

Lộ Phong đột nhiên hỏi: “Cậu với Tôn Thành đó thân thiết lắm à?”

“Thân.” Lâm Thiên Tây đáp xong cũng thấy là lạ: “Sao thế?”

“Cậu ta rất đỉnh.” Lộ Phong ở đầu dây bên kia hơi do dự mất một lúc: “Anh cũng đi tìm hiểu chút mới biết, cậu ta mang theo em trai cắt đứt với ba mình, mỗi lần ba cậu ta tìm cậu ta thì đều bị đánh rất ác, sau đó mới bỏ tiền ra thuê đám côn đồ đối phó với cậu ta.”

Lâm Thiên Tây nghe nhưng không lên tiếng, cậu không biết tiếng “đỉnh” này là đang khen hay mỉa mai.

Lộ Phong nói: “Mới chỉ là một học sinh cấp ba, không chỉ đỉnh, còn tàn nhẫn.”

Đến đây Lâm Thiên Tây đã hiểu, là đang mỉa mai. Cậu nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy ở chỗ Tôn Thành, tức khắc thì khó chịu, cảm thấy cách nói này hơi quá quắt: “Không hẳn thế, là do ba cậu ấy có vấn đề.”

Lộ Phong cười một tiếng: “Cậu còn rất bênh vực cậu ta.”

“Em…”

Điện thoại cúp rồi.

“Đệch?” Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm di động, vẫn chưa nói hết mà, còn định nói cậu đã chính mắt chứng kiến rồi cơ, loại cha đến tận cửa đòi tiền con trai kiểu này, không cắt đứt mới là lạ.

Cậu ngồi ngẩn ngơ một hồi, nhìn chòng chọc cái điện thoại mãi, lại nghĩ đến lời của Lộ Phong.

Cắt đứt à, ý là một mình Tôn Thành dẫn Cố Dương đi?

Thảo nào bây giờ Cố Dương đang ở với Quý Thải.

Chẳng biết là chuyện từ khi nào, Lâm Thiên Tây ngẫm nghĩ thử, đột nhiên cảm thấy hơi bội phục Tôn Thành, người này cmn hành xử cũng quá quyết đoán, đến người nhà cũng không cần luôn?

Tôn Thành ngậm thuốc lá, ngồi bên bàn nhỏ chỗ Lâm Thiên Tây vừa làm bài tập.

Điện thoại di động reo, là tiếng chuông gọi video.

Hắn cầm lên nhìn thấy tên Cố Dương, bèn sờ sờ khóe miệng bầm máu của mình, cuối cùng ấn từ chối.

Tin nhắn của Cố Dương rất nhanh gửi đến, lần này là ở wechat:

[ Anh ơi, sao lại không nghe máy em? ]

[ Không phải nói là một tuần gọi video ít nhất một lần ạ? ]

Tôn Thành cúi đầu nhặt tập đề dưới gầm ghế lên rồi lật ra, vừa khéo vẫn chưa làm xong, hắn lấy điện thoại chụp một bức ảnh gửi đi.

[ Đang làm đề, không rảnh, nhắn tin nói đi. ]

Cố Dương gửi một emoji *cười hì hì*.

[ Dọa chết em luôn, cứ tưởng xảy ra chuyện, chỉ sợ lại có côn đồ đến gây rắc rối cho anh thôi. ]

[ Như thế thì em thật sự phải đi tìm anh Tây đó. ]

Tôn Thành nhìn emoji cậu nhóc gửi đến, im lặng ngậm thuốc lá, ngón tay gõ chữ.

[ Không có rắc rối, yên tâm đi, không xảy ra chuyện gì hết. ]

Cố Dương gửi cho hắn mấy tấm hình, đều là ảnh chụp thường ngày, chụp mình đi đến lớp học, làm bài tập, thậm chí còn có một tấm chụp đồ ăn trong bát, lòng trứng chiên vàng phủ trên hai cái xúc xích rán, vừa tươi vừa mềm.

[ Anh xem này, em ở chỗ chị Thải siêu thoải mái luôn. ]

[ Thầy giáo và tất cả bạn học đều đối xử rất tốt với em. ]

[ Dạo này em cũng bớt chơi game lại rồi, sợ bị anh mắng đó. ]

Ngón tay Tôn Thành mở từng tấm ảnh một ra nhìn, khói thuốc lượn lờ trước mắt, xem xong hết mới trả lời.

[ Rất tốt. ]

Cố Dương rep lại rất nhanh.

[ Nếu được ở cùng với anh thì còn tốt hơn. ]

[ Anh ở đó một mình, ba…em lo cho anh lắm. ]

Nhóc con ngừng một lúc, sau đó lại nhắn một câu.

[ Nhớ anh quá, thật luôn. ]

Tôn Thành nhả khói.

[ Bớt buồn nôn lại, mau lượn đi, anh làm đề. ]

Cố Dương gửi một emoji *đâm tường*.

[ Đồ học sinh giỏi vô tình, cõi lòng em trai đã tan nát, tạm biệt! ]

Tôn Thành thấy cậu nhóc đúng thật là không nhắn thêm gì nữa mới thoát khỏi khung thoại, mở Wechat của Quý Thải ra.

[ Cảm ơn. ]

Sau đó chuyển tiền qua.

[ Tiền sinh hoạt của Cố Dương tháng này. ]

Quý Thải rep rất mau.

[ Lại nhiều thế? Lần nào cũng vậy, cậu có thấy mình quá kinh khủng không? ]

[ Bảo sao lúc nào ba cậu cũng đòi tiền cậu. ]

Khóe miệng Tôn Thành lạnh lùng giật giật, lấy điếu thuốc trong miệng ra, kẹp ở ngón tay rồi gõ chữ:

[ Một đồng ông ta cũng đừng nghĩ đến. ]

Gửi xong tiện tay quăng luôn điện thoại trên bàn nhỏ.

Vừa dứt một điếu thuốc, di động lại vang lên âm thanh thông báo.

Tôn Thành nhìn lướt qua, tưởng là Quý Thải, bèn cầm lên mở ra, nhưng mà là tin nhắn do nick để avatar mặc định, tên anh Tây gửi đến.

[ Tôi làm xong rồi, mở cửa hành nghề được không? ]

Bên dưới là tấm ảnh chụp bài thi Vật lý, quả thực đã làm xong.

Tôn Thành bị cách nói này chọc cười, ngón tay nhanh chóng gõ mấy chữ.

[ Được, đã treo biển mở cửa. ]

Nhắn xong thì hắn dập đầu thuốc, ngồi thẳng lên, mở hình ra xem.

Tin nhắn tiếp theo của Lâm Thiên Tây lập tức gửi đến.

[ Sai thì chỉ cho tôi, tôi sửa lại lần nữa. ]

[ Nếu cậu không muốn chỉ cho tôi bây giờ thì để lúc khác cũng được, tôi rất lương thiện. ]

Tôn Thành xem thoáng chốc đã xong, hắn đánh chữ.

[ Cậu làm đúng rồi. ]

Lâm Thiên Tây ở đầu bên kia im lặng mất một lúc, hiển thị chữ đang nhập, sau đó mới gửi đi.

[? ]

[ Thật hay giả? ]

Tôn Thành nhếch khóe miệng, người này bình thường rất ngông cuồng, vậy mà lúc này lại không hề tự tin chút nào.

[ Ba còn có thể gạt cậu được à? ]

Vèo một cái bên kia đã gửi tới một tin nhắn thoại, hắn mở ra nghe.

Giọng điệu Lâm Thiên Tây có phần hớn hở: “Tôi làm đúng đề này, cậu nói thử xem như thế có nghĩa là gì?”

Tôn Thành kề điện thoại đến bên miệng trả lời: “Có nghĩa là đề này không khó.”

Khung đối thoại văng ra một chuỗi “………”

Lâm Thiên Tây: “Cho cậu một cơ hội nữa, mau nói là tôi có tiềm năng đi.”

Tôn Thành: “Ba muốn đi ngủ.”

Lâm Thiên Tây không rep lại nữa.

Tôn Thành giận rồi à? Cũng không đến mức ấy chứ.

Lâm Thiên Tây đang thưởng thức bài làm của mình.

Cậu liếc điện thoại di động một cái, nghĩ bụng uổng công ông đây giúp cậu, thế mà chẳng thèm khen người ta lấy một câu. Rồi cậu quay đầu xem lại bài làm một lần, sau đó ngả người uỵch xuống giường, nhe răng cười toe toét: “Há, anh Tây của chúng ta giỏi nhất!”

Tiếng hát ngâm nga lại vang lên trong căn phòng nhỏ.

Trước kia Lâm Thiên Tây nào có hiểu tại sao một tờ đề thi có thể khiến cho người ta vui vẻ đến thế, bây giờ thì cậu biết rồi.

Buổi sáng, Tôn Thành ra cửa sớm hơn bình thường.

Rời khỏi tòa nhà cũ, hắn nhìn khắp trên đường một lượt, không thấy bóng dáng đám côn đồ kia đâu.

Lúc bị đánh, tên đầu trọc nói vẫn còn chưa xong chuyện, hắn cho rằng chắc chắn bọn chúng sẽ ngồi ở đây cản đường hắn, nhưng bây giờ lại không thấy ai.

Hắn xách cặp đi ra ngoài, lúc lướt qua tiệm nhỏ của Dương Duệ thì nhìn thấy một chiếc xe chở đồ cũ đỗ lại bên ven đường, bên trong có một người đàn ông để đầu đinh đang ngồi ăn sáng, mặc áo ba lỗ đen, má trái có một vết sẹo, cánh tay còn xăm hình thần Thanh Long.

Dương Duệ bưng bát đi ra từ trong tiệm, thấy Tôn Thành thì ngón tay chỉ vào khóe miệng hắn: “Đến mức này luôn? Thảo nào tối qua Lâm Thiên Tây vội vã chạy đến như vậy.”

Vết rách ở khóe miệng của Tôn Thành đã được bôi thuốc, dán một miếng băng cá nhân trong suốt, nhưng gương mặt này của hắn cũng tràn đầy tính ác liệt, xuất hiện thêm thứ đó quả thực siêu chói mắt, nhìn thoáng qua là có thể thấy. Hắn đưa tay lên sờ: “Không có chuyện gì, anh vừa mới nói Lâm Thiên Tây làm sao?”

“Hôm qua cậu ấy vội tới thu xếp cho cậu đó,” Ngón tay Dương Duệ chỉ vào người đang ngồi ở cửa: “Nhờ Lộ Phong ra mặt, bây giờ chắc không còn tên nào tới tìm cậu gây rắc rối chứ?”

Phản ứng đầu tiên của Tôn Thành là nghĩ rằng Cố Dương tìm Lâm Thiên Tây, có điều Cố Dương vốn dĩ còn chẳng biết chuyện này, vậy thì chính xác là Lâm Thiên Tây tự mình giúp hắn. Hắn tiêu hóa tin tức này trong thoáng chốc, rồi nhìn sang chỗ Lộ Phong đang ngồi ăn cơm: “Không còn ai gây rắc rối nữa, cảm ơn.”

Lộ Phong quan sát hắn: “Là Lâm Thiên Tây mở miệng, chuyện giống vậy của người khác tôi sẽ không ra tay.”

Tôn Thành gật đầu một cái: “Tôi nhớ kỹ rồi, vẫn là cảm ơn anh.”

Lúc đi ra ngoài, hắn nghe được Dương Duệ nói nhỏ với Lộ Phong: “Thấy không, anh nói là một nhóc cool guy mà.”

Lộ Phong đáp: “Rất đẹp trai, còn có thể một mình chấp nguyên một đám.”

Tôn Thành đi xa, không nghe thấy gì nữa.

Thời điểm bước vào trường vừa hay chạm mặt Khương Hạo, cậu ta cũng nhìn khóe miệng đã dán băng của hắn rồi hỏi: “Chỗ này của cậu sao thế?”

Tôn Thành: “Bị nhiễm trùng, sưng lên.”

Khương Hạo hoàn toàn không có kinh nghiệm, không nhận ra hắn đang nói bậy nói bạ, còn quan tâm nhắc nhở: “Vậy cậu để ý chút, phải uống thuốc đấy.”

“Ừm.” Tôn Thành đi vào trong tòa giảng dạy, lúc lướt qua A8, hắn thoáng liếc qua bên trong, không thấy Lâm Thiên Tây.

Hắn lấy điện thoại ra, mở cuộc trò chuyện Wechat với nick “Anh Tây” lên.

Còn chưa kịp nghĩ có nên gửi tin nhắn cho cậu không thì trùng hợp đến lạ thường, một tin nhắn mới từ bên kia đột nhiên hiện lên trong khung đối thoại.

[ Ba! ]

Tôn Thành nhìn Khương Hạo đang đi đằng trước, sau đó một tay gõ chữ.

[ Đang ở đâu? ]

[ Gian cuối cùng WC phía đông. ]

Khương Hạo đã vào phòng học, bỗng phát hiện Tôn Thành ở đằng sau không đi cùng thì quay đầu lại hỏi: “Không vào à?”

“Đi WC một lát.” Tôn Thành đi đến WC.

Lâm Thiên Tây đang nháp bài trong gian cuối của WC, nháp đến lần thứ ba thì cửa “ken két” một tiếng bị đẩy ra.

Cậu giơ chân trái chặn ở cửa.

Bên ngoài có người đá nhẹ lên chân trái cậu: “Để ba vào.”

“Sao cậu không nói sớm chứ.” Lâm Thiên Tây kéo cửa ra.

Tôn Thành né người bước vào, cửa lại bị đóng.

Hắn nhìn Lâm Thiên Tây: “Trốn ở đây làm gì?”

“Không thì đi đâu được? Tự dưng tôi gặp được câu khó, chẳng còn chỗ nào nữa, dù sao cũng sắp vào học rồi, không ai đến đâu.” Lâm Thiên Tây đưa tờ đề trong tay cho hắn: “Chỗ này, câu này này!”

Tôn Thành cầm lấy rồi liếc mắt nhìn chân phải cậu: “Chân cậu còn đau không?”

Lâm Thiên Tây nói: “Không thấy gì luôn, cái phun sương kia của cậu thật sự rất thần kì.”

Vì vậy Tôn Thành yên tâm đẩy hờ tay lên người cậu: “Vậy tránh ra một chút đi.”

Quá chật chội, hắn đã cao, mà Lâm Thiên Tây cũng chẳng thấp, hai người chen chúc ở nơi không đến một mét vuông này, chỉ có thể dính sát vào nhau.

“Còn tránh thế nào được nữa?” Lâm Thiên Tây bất đắc dĩ để chân cạnh cái hố, dịch sang bên cạnh một chút, người dán lên tường: “Cậu chịu đựng chút đi.”

2

Tôn Thành đành dựa sát người vào tường, nửa bên cánh tay kề cạnh cậu, cúi đầu nhìn đề.

Lâm Thiên Tây ngoẹo đầu xem chung, thành ra lại vô thức nhích gần hắn.

Tôn Thành thấy cái bóng lờ mờ phủ lên tờ đề trong tay mới phát hiện ra, hắn ngẩng đầu lên, chóp mũi lướt qua tóc Lâm Thiên Tây, bất giác ngửi được mùi dầu gội đầu thoang thoảng, có hơi giống hương bạc hà.

Hắn nhìn mái tóc đen nhánh trước mắt một lúc, sau đó cúi đầu để bài thi ra xa.

Tầm mắt Lâm Thiên Tây vẫn luôn nhìn theo tờ đề, lúc này mới kịp phản ứng mà ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Làm gì thế, giảng đi.”

“Nói một lần thôi, có nhớ được không?” Tôn Thành hỏi.

“Được, cậu cứ nói đi.”

Tôn Thành vừa định nói, đột nhiên khựng lại, Lâm Thiên Tây cũng không lên tiếng, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, thoáng chốc sau cả hai đều đồng thời nhìn ra ngoài cửa.

Trong WC yên lặng cùng lắm thêm hai đến ba giây nữa, Tôn Thành chợt nhét bài thi vào trong ngực Lâm Thiên Tây, đẩy vai cậu rồi ấn lên tường, chính mình ngăn ở đằng trước, tức thì cánh cửa bị mở hé ra.

Đinh Kiệt ở bên ngoài đang ngờ vực nhìn xung quanh, vừa khéo lại chạm phải ánh mắt hắn, há mồm ra lập tức chửi: “** má, cứ tưởng có ai ở trong.”

“Là tôi.” Tôn Thành đỡ cửa, lạnh lùng nói: “Đang chờ cậu đấy, rốt cuộc cũng chịu đến WC rồi à?”

“Mẹ nó chứ…” Đinh Kiệt bỏ chạy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.