Chương 23: Gọi ba đi.
Nói hết lời thì cậu tạm dừng một lúc, lại nói tiếp: “Không đúng, không phải chỉ một đề, tôi muốn cả sau này cậu cũng dạy tôi làm đề.”
Tôn Thành nhìn cậu, mặt đầy bình tĩnh, nghe xong thì xoay người đi.
Lâm Thiên Tây sải một bước dài, đứng ra đằng trước chắn đường: “Thế là ý gì?”
Tôn Thành dừng lại nói: “Cậu đừng có trêu tôi.”
Lâm Thiên Tây chỉ chính mình: “Đệch, tôi trêu cậu chữ nào cơ?”
“Mỗi một chữ.”
“Đệt mẹ nó…” Bấy giờ Lâm Thiên Tây mới phát hiện ra căn bản là hắn còn chẳng tin lời cậu: “Cũng không phải là cậu chưa từng thấy tôi ngồi làm bài tập mà, cái này chẳng lẽ còn xạo được chắc?”
Tôn Thành ngẫm nghĩ một lúc: “Ừm, là thật.”
“Vậy cậu…”
“Không dạy.”
“Tại sao chứ?” Lâm Thiên Tây buột miệng hỏi.
“Phiền,” Tôn Thành đáp: “Tôi cũng không nhàn rỗi đến mức ấy.”
“……” Lâm Thiên Tây cào tóc một lúc, không còn lý do nào để phản bác nữa, cậu nhìn hắn: “Thương lượng một tí không được à?”
Tôn Thành khoác cặp sách lên vai, phóng tầm mắt ra sau lưng cậu: “Cậu ra kia mà thương lượng.”
Lâm Thiên Tây vừa quay đầu lại thì thấy thầy giám thị từ tòa giáo vụ đi tới: “Bạn học đằng kia, làm gì thế! Sáng sớm mà đã chặn đường người ta à!”
“Đệt.” Cậu quay lên, Tôn Thành đã đi trước, đi về phía tòa giảng dạy.
Cậu đuổi theo.
Không đuổi kịp, Tôn Thành lên tầng vào A9 rồi.
“Mẹ nó…” Lâm Thiên Tây nhụt chí, không ngờ rằng vừa mới mở miệng đã bị từ chối ngay tắp lự.
Quý Thải nói đúng, người này quá vô tình, chẳng có chút tình nghĩa nào.
Tiếng chuông reo, giờ truy bài kết thúc, Lâm Thiên Tây chỉ có thể về A8.
Bạn học trong lớp đã cầm sách lục tục rời khỏi phòng học.
Cậu vừa ngồi, Đào Tuyết đã quay xuống nhỏ giọng nhắc nhở: “Lâm Thiên Tây này, tiết Hóa hôm nay vẫn phải lên phòng thí nghiệm học, thầy Hóa muốn tập trung mọi người để nói trọng điểm đề thi.”
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu: “Vẫn học cùng A9 à?”
Đào Tuyết “Ừ” một tiếng.
Lâm Thiên Tây nghe xong thì bỗng bật cười, chắc là người nọ chẳng đến mức giờ học cũng không lên đâu nhỉ?
Cậu lục tìm sách Hóa, đứng dậy rời phòng học, lướt qua cửa sổ như một cơn gió.
Đinh Kiệt nghe thấy phải học cùng A9 là không muốn nhúc nhích nữa, hết cách rồi, hôm nay Chương Hiểu Giang thông báo tất cả đều phải có mặt, lại thấy Lâm Thiên Tây chạy nhanh như thế thì không hiểu mô tê gì: “Đm, hôm nay ảnh đế Lâm bơm loại máu gà nào thế.”
Trương Nhậm đáp: “Bơm loại máu gà nào cũng vô dụng thôi, bà mẹ nó cái này đến Như Lai phật tổ cũng đếch độ cho nó ở lại nổi.”
Thời điểm phòng thí nghiệm đã chật kín người, Tôn Thành mới bước vào.
Hắn bước xuống cuối theo thói quen, đi đến chỗ ngồi lần trước, ngước mắt lên, nhìn thấy chỗ ấy đã có người.
Lâm Thiên Tây ngồi ở đó, ánh mắt đã dính chặt trên người hắn từ lâu, rồi giơ tay vỗ xuống chỗ ngồi trống không bên cạnh mình một cái, ý bảo đến ngồi đi, giữ chỗ tốt cho cậu đó.
Khương Hạo đi đằng sau hắn, thấy hắn bất động thì thò đầu lên: “Sao thế?”
Tôn Thành và Lâm Thiên Tây lẳng lặng đối mặt nhìn nhau, sau đó hắn đi đến bàn bên trên Lâm Thiên Tây rồi ngồi xuống, đặt sách trong tay lên bàn.
Khương Hạo len lén liếc Lâm Thiên Tây phía dưới rồi mới ngồi xuống cùng Tôn Thành, nhỏ giọng hỏi: “Hai cậu làm sao đấy?”
“Không làm sao cả.” Tôn Thành mở sách Hóa ra, vô cảm xoay bút trên tay.
Lâm Thiên Tây ngồi đằng sau nhìn chòng chọc cái gáy của Tôn Thành, cách gần đến mức có thể thấy rõ cả chân tóc hắn, đáng tiếc là không có cơ hội nói gì.
Cậu định cầm bút chọc vào lưng hắn, tay còn chưa kịp đưa ra, Tôn Thành đã hơi đổ người về trước, vai lưng thẳng tắp, cách một khoảng siêu lớn.
Này mẹ nó….Lâm Thiên Tây đành buông bút, chịu thua.
Cuối cùng Đinh Kiệt cọ tới cọ lui rồi mới ngồi xuống cạnh cậu, chủ yếu là vì chỗ này không có ai dám ngồi bừa, mà cũng không còn chỗ trống nào khác nữa.
Thầy dạy Hóa bước vào, lớp học dần dần yên tĩnh lại.
“Thi cuối kỳ có liên quan đến việc xếp lớp của các em đấy, nên ghi chép thật kỹ vào, thi hỏng thì không có cơ hội làm lại đâu.”
Trên bục bắt đầu vào vấn đề chính, học sinh bên dưới cặm cụi ghi ghi chép chép.
Tôn Thành vẫn luôn không quay đầu, mặc dù đều là bài hắn đã nhớ kỹ từ lâu, nhưng lúc nào cũng duy trì tư thế nghiêm túc nghe.
Khương Hạo ngồi cạnh chợt thì thầm: “Đậu má, thế mà cậu ta lại chép bài kìa.”
Tôn Thành đưa mắt theo hướng Khương Hạo nhìn, quả nhiên là nói Lâm Thiên Tây ở đằng sau.
Hắn xoay bút trong tay thêm lần nữa, hơi chếch đầu xuống, lia nhanh một cái là có thể thấy đỉnh đầu đen nhánh của Lâm Thiên Tây, là thật.
Suốt cả giờ học, Tôn Thành liếc nhìn về sau đến mấy lần, Lâm Thiên Tây đều ngồi tại chỗ ngoan ngoãn ghi chép.
Cho đến khi thầy giáo thông báo hết tiết.
Hắn cầm sách đứng lên định đi ngay lập tức, vậy mà lại phát hiện đường ra ở chỗ Khương Hạo bị chặn.
Lúc Khương Hạo không thể dịch ghế ra mới biết, bèn quay đầu xuống nhìn.
Là Đinh Kiệt, cậu ta nằm bò ra bàn ngủ, nửa bên bàn hơi dịch lên đằng trước, người bò trên mép bàn, hai chân duỗi ra, một chân giẫm thẳng lên cái chân ghế của Khương Hạo, như thể đang ngủ rất say, không hề nhúc nhích.
Khương Hạo gọi: “Dậy đi, hết tiết cmnr còn ngủ, cản đường quá đấy.”
Đinh Kiệt vẫn bất động.
“Ê Đinh Kiệt,” Lâm Thiên Tây bỗng nhiên mở miệng: “Con mẹ mày nhường đường cho người ta nhanh.”
Thầy Hóa trên bục còn chưa rời đi, Lâm Thiên Tây biết Đinh Kiệt ỷ có thầy nên cố ý bày trò, cái chiêu của học sinh tiểu học này cũng chỉ còn mỗi cậu ta là chơi được.
“Có nghe thấy không?” Cậu đá một cước lên bắp chân Đinh Kiệt: “Thu chân lại.”
Đinh Kiệt vẫn không động đậy.
Lâm Thiên Tây gọi cậu ta không nghe, thế là cậu dùng sức thẳng tay kéo cổ áo cậu ta ra đằng sau.
Cả Đinh Kiệt lẫn ghế ngồi đều bị trượt về sau một khoảng lớn, hai tay vội vàng bám lại bàn mới không bị ngã, lập tức rút chân lại, vô cùng tỉnh táo mà trợn trừng mắt nhìn Lâm Thiên Tây.
Lâm Thiên Tây buông cậu ta ra, nói với Tôn Thành: “Cậu qua đi.”
Tôn Thành nhìn cậu một cái, sau đó một tay cầm sách rời khỏi chỗ ngồi, đi cùng Khương Hạo ra ngoài.
Đinh Kiệt phẫn nộ: “Đệt mịa mày Lâm Thiên Tây, khuỷu tay mày sao lại xoay ra bên ngoài(*), mày cùng lớp với ai đấy?”
(*) Khuỷu tay xoay ra bên ngoài 胳膊肘朝外拐: nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà.
Lâm Thiên Tây thu dọn sách rời đi: “Tao cùng lớp với đứa nào có ích. Mẹ nó mày bị đánh vẫn còn quá nhẹ đúng không, muốn để cậu ta đánh cho què chân mới thấy sướng à.”
Có lẽ khoảnh khắc bị Tôn Thành khủng bố lại ùa về nên Đinh Kiệt không lên tiếng nữa, chính xác là đến chết vẫn phải sĩ diện, trừng trừng nhìn cậu.
Lâm Thiên Tây nào có để ý đến cậu ta, vội vội vàng vàng chạy khỏi phòng học, thế mà vẫn chậm một bước, Tôn Thành đi từ lâu rồi.
Khương Hạo đến cửa A9 mới hỏi Tôn Thành: “Vừa nãy Lâm Thiên Tây làm gì thế, rối rít giúp cậu đó hả?”
Tôn Thành nói xạo không chớp mắt: “Bạn học hỗ trợ lẫn nhau.”
“Đệch, không thể dùng lời này để miêu tả Lâm Thiên Tây được, diễn hài chắc.” Khương Hạo thật sự bị chọc cười.
Sau giờ Hóa cũng chẳng còn tiết nào để hai lớp học chung nữa, Lâm Thiên Tây không bắt được Tôn Thành.
Mấy lần trống hết tiết, Lâm Thiên Tây cất công quanh quẩn đứng phục ở cửa lớp A9 mãi vẫn không bắt được hắn, mẹ nó người này quá cứng rắn, không dạy là không dạy.
Trong giờ Lâm Thiên Tây phiền muộn vì bài tập, hết giờ lại phiền muộn vì Tôn Thành, não bị hai bên chen chúc xô đẩy đến nhức cả đầu.
Cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên, kết thúc một buổi học.
Cậu cất điện thoại di động, cầm cặp lên, nhanh chóng rời khỏi lớp.
Lúc đi qua A9 cậu lại lia mắt nhìn, quá kinh khủng, quả nhiên lại chuồn mất rồi.
Tôn Thành đi trên đường, điện thoại rung một tiếng.
Một tay hắn vòng qua vai lần mò điện thoại trong cặp sách, mò được rồi thì mở ra xem, Wechat hiện ra một nick để ảnh đại diện mặc định, tên anh Tây.
Là Lâm Thiên Tây gửi tin nhắn đến.
[ Có thể cho một cơ hội không? ]
Tôn Thành xỏ một tay trong túi quần, tay còn lại lười nhác đánh chữ.
[ Có thể tìm người khác không? ]
Lâm Thiên Tây trả lời rất nhanh.
[ Không thể. ]
[ Người khác dùng không hiệu quả bằng cậu. ]
Tôn Thành vô thức nhíu mày, tay gõ ba dấu hỏi chấm gửi đi.
Lâm Thiên Tây rep lại.
[ Đang khen cậu đó. ]
Tôn Thành nghĩ thầm: Tôi cảm ơn cậu.
“Cool guy ơi!” Có người gọi.
Tôn Thành quay đầu.
Dương Duệ đang đứng trước cửa tiệm nhỏ của anh, vẫn mặc áo ba lỗ đi dép tông, tay cầm vật gì đó, gọi hắn: “Giúp tôi một chuyện với.”
Tôn Thành cất điện thoại di động đi tới, thấy thứ anh cầm là một chiếc giường xếp, chẳng biết lôi từ đâu ra mà có hơi cũ, hắn đưa tay đỡ giúp một góc, khiêng đến gian phòng để bàn bi-a.
Trong miệng Dương Duệ ngậm tăm xỉa răng, vừa đi vừa nói: “Tôi chuẩn bị cho Lâm Thiên Tây.”
Tôn Thành nhìn chiếc giường xếp kia lần nữa: “Cậu ấy muốn ở chỗ này à?”
Dương Duệ cười: “Cái này chả phải là cậu nói còn gì? Gần đây nó thường xuyên đến nơi này của tôi ngồi làm bài tập, tôi không nhìn nổi nữa, sợ một ngày nào đấy thằng nhóc đó không gục trên bàn bi-a thì cũng ngủ luôn ở bàn mạt chược mất.”
Tôn Thành giúp anh khiêng giường dựa vào tường, bình thường tuyệt đối sẽ không mở miệng, vậy mà hôm nay lại hỏi: “Trước kia cậu ấy vẫn luôn như vậy sao?”
“Trước kia?” Dương Duệ cầm tăm trong miệng: “Cậu nói Lâm Thiên Tây trước kia á? Sao có thể, trước kia nó là đứa lưu manh đầu đường xó chợ, chẳng bao giờ biết làm bài tập đâu, đến cả trường học cũng thích thì đi không thích thì nghỉ, cậu cứ đến mấy chỗ chứa đủ hạng người là kiểu gì cũng thấy nó. Đợt này chả biết làm sao, tự dưng thay đổi thành như thế.”
Tôn Thành lại nhớ đến tin nhắn wechat đầu tiên hắn nhận được từ Lâm Thiên Tây—
Sau này anh đây không lăn lộn nữa, anh học ngoan rồi, anh là bé ngoan của Bát Trung.
Dương Duệ nhìn Tôn Thành: “Tôi còn tưởng hai cậu thân lắm nên biết chuyện của nó.”
“Cậu ấy có chuyện gì à?” Tôn Thành lại buột miệng hỏi, mặc dù hắn cảm thấy mình nên đi về.
Dương Duệ đáp: “Cũng không có gì mấy, đại khái là có nhà cũng như không.”
Tôn Thành không hỏi nữa.
“À đúng rồi,” Dương Duệ nhớ ra: “Vẫn chưa biết nên gọi cậu thế nào.”
“Tôn Thành.”
“Ồ, đã nhớ.” Anh đi ra ngoài.
Tôn Thành đứng bên bàn bi-a, điện thoại lại vang lên âm thanh thông báo của Wechat.
Hắn lấy ra, ngón tay lướt lên nhìn.
Đúng như dự đoán, vẫn là Lâm Thiên Tây.
[ Đang ở đâu thế, hai ta gặp mặt nói chuyện chút đi. ]
Lâm Thiên Tây đứng bên ngoài tòa nhà cũ kỹ kia, đưa mắt nhìn trời dần tối, lại định cào tóc, mà ngón tay sờ đến tóc rồi lại nhịn được, thò tay vào trong túi móc điện thoại ra nhìn.
Không có tin nhắn mới, chỉ có thời gian sáng loáng trên màn hình nhắc nhở cậu từng giây từng phút vẫn đang trôi qua.
Cậu giương mắt nhìn bầu trời, thấy hai ngôi sao, nghĩ thầm thứ đồ này có thể cầu nguyện được không nhỉ?
Nếu có thể cầu nguyện, cậu lập tức sẽ cầu nguyện Tôn Thành mau mau bị cậu chinh phục đi, con mẹ nó cậu sốt ruột đến thổ huyết rồi.
Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên.
Bàn tay cầm điện thoại của Lâm Thiên Tây tựa như cũng bị giật điện, mở ra xem ngay tức khắc.
Không phải Tôn Thành nhắn, là một yêu cầu kết bạn mới, ảnh đại diện là một chú mèo con nhỏ cute, phần chú thích viết: Anh Tây, cuối cùng cũng add lại anh được rồi.
Lâm Thiên Tây nhớ ra đây là ai, lập tức chấp nhận.
Khung đối thoại wechat hiện ra một tin nhắn.
[ Anh Tây, còn may là em vẫn nhớ ID của anh mới có thể add được đó. ]
[ Không phải quên em rồi chứ, em là Cố Dương này. ]
Làm sao Lâm Thiên Tây quên được cậu nhóc, ngón tay gõ chữ rất nhanh.
[ Khách sáo quá em trai, gọi anh Tây làm gì, gọi anh trai là được rồi. ]
Cố Dương gửi đến một emoji kinh hãi.
[ Chẳng phải anh không cho em gọi anh trai còn gì, sao hôm nay lại cho rồi ạ? ]
Lâm Thiên Tây gõ chữ càng nhanh dữ tợn.
[ Cho, sau này anh đây chính là anh trai nhóc. ]
[ Với cả có một chuyện. ]
[ Có thể nhờ anh ruột nhóc giúp đỡ anh trai mới của nhóc một chút được không…]
Cố Dương kết thúc cuộc trò chuyện, chắc là đang giúp cậu đi thuyết phục anh trai ruột rồi.
Lâm Thiên Tây ngồi xổm đã lâu, lúc đứng lên phải vận động hai chân tê rần mất một lúc, cậu phóng tầm mắt nhìn lên tầng tòa nhà cũ kia, không thấy đèn sáng, thế là lại cào cào tóc.
“Đệt mẹ, kiên nhẫn đời này của mình đã dốc vào đây hết cmnr…”
Không đợi được Tôn Thành, cậu chỉ có thể rời đi.
Lúc đi lướt qua tiệm nhỏ của Dương Duệ, cậu thoáng liếc thấy đằng trước có người đứng.
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, nhìn thấy Tôn Thành một tay xách cặp, tay còn lại dí sát điện thoại bên tai, miệng trả lời ngắn gọn: “Ừm, ừm…”
Hai mắt đã nhìn đến cậu.
Lâm Thiên Tây thở dài: “Cmn tôi đã mỏi mắt chờ mong đó.”
Tôn Thành ngắt điện thoại: “Cậu, dùng Cố Dương để đánh bài tình nghĩa với tôi.”
Lâm Thiên Tây đáp: “Dạ dạ, là tôi vô sỉ, xin cậu sau này dạy tôi đi, để cho tôi làm người tốt đi mà.”
Tôn Thành nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Thiên Tây cũng nhìn chằm chằm hắn.
Hai người đứng cách một mét mà nhìn nhau trên đường, không kẻ nào có ý định nhượng bộ.
Cuối cùng, Tôn Thành rời mắt đi trước, xoay điện thoại trong tay hai vòng rồi cất vào trong túi, nhìn về phía cậu thêm một lần nữa: “Cậu thật sự muốn tôi dạy cậu?”
Lâm Thiên Tây nói: “Đúng vậy.”
Tôn Thành gật đầu, khóe miệng như có như không mà hơi cong lên, trên mặt là gió yên sóng lặng: “Một đề gọi một tiếng ba.”
“?” Lâm Thiên Tây nhìn hắn.
Tôn Thành: “Gọi ba đi.”
Ánh mắt Lâm Thiên Tây dừng trên mặt hắn, đồng tử giật giật, không lên tiếng.
Tôn Thành xách cặp lướt qua người cậu, biết cậu không gọi nổi, cuối cùng cũng khỏi phải tranh luận nữa.
“Ba ơi.”
Tôn Thành quay đầu lại: “……”
4
Lâm Thiên Tây đứng nơi đó hai tay xỏ túi quần, nhìn hắn nhướng mày: “Nói rồi thì phải giữ lời đó, mau dạy tôi đi.”
Mà Tôn Thành lại ôm tâm tư không dạy mới nói ra lời này, vốn dĩ hắn cho rằng Lâm Thiên Tây tuyệt đối không thể nào gọi ra miệng, ai dè cậu không những gọi, còn gọi đến là mau lẹ trơn tru.
1
Quả thực đã thay đổi nhận thức của hắn về da mặt của Lâm Thiên Tây.
Không, người này làm gì có mặt mũi hay da dẻ gì.
“Đi nào.” Lâm Thiên Tây khoác cặp sách: “Tôi chuẩn bị xong hết rồi, cậu đừng có hòng đổi ý đó, đổi ý là tôi sẽ bám theo cậu đến chân trời góc biển luôn, cậu nhìn thử vào mắt tôi đi, xem có giống đang giỡn không.”
Ngón tay cậu chỉ vào mắt mình, cực kỳ nghiêm túc.
Tôn Thành nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của cậu mất một lúc, xốc lại cặp sách trên vai, sau đó miệng lạnh nhạt phun ra một chữ: “Đệt…”
Năm phút sau, gian trong cùng tiệm tạp hóa nhỏ của Dương Duệ lại xuất hiện thêm hai vị khách quen.
Tôn Thành ngồi nghiêng bên bàn bi-a, một chân để dưới gầm bàn, chân còn lại duỗi ra, thon dài thẳng tắp.
Hắn cúi đầu, rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trên tay, miệng hờ hững hỏi: “Đề nào?”
Lâm Thiên Tây kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn, lấy ra bài tập chưa làm xong của ngày hôm qua từ trong cặp sách, nhìn hắn: “Thật sự là một lần gọi thì một đề à?”
Tôn Thành: “Hối hận rồi thì cứ nói, không được mặc cả.”
“Đệt, không có siêu hạ giá mừng khai trương sao?” Lâm Thiên Tây nói: “Gọi ba lần là năm đề nhé.”
Tôn Thành ngẩng đầu, nhét thuốc vào miệng, nhìn cậu chằm chằm: “Ai muốn khai trương cái nghề này?”
Khóe miệng Lâm Thiên Tây hơn hớn: “Tôi, tôi muốn khai trương cho cậu, được chưa?” Biết hiện tại có lẽ hắn vẫn còn khó chịu nên cậu rất thức thời mà nhận hết về phía mình, sau đó không đề cập đến nữa, cầm bài tập lên giở đến bài cuối cùng, đưa tới: “Cái này.”
Tiếng “ba” đầu tiên cũng đã gọi, không thể để lỗ vốn, đã hỏi thì phải hỏi câu khó nhất.
Tôn Thành ngậm thuốc lá nhìn đôi lần, vẫn là đề toán, hắn còn chẳng thèm sờ vào tờ đề của cậu mà với tay lấy tập đề khác từ trong cặp mình ra, giở đến trang nào đó, gập lại rồi để lên bàn bida: “Đề tôi gập giống hệt với đề kia, chỉ thay số và cách hỏi, bên trên có quá trình giải của tôi, tự xem đi.”
Lâm Thiên Tây nửa tin nửa ngờ cầm đề lên.
Tôn Thành lấy bật lửa, đứng dậy đi ra ngoài.
Quả thật là hai đề tương tự như nhau.
Lâm Thiên Tây dịch sát ghế vào, nằm bò trên bàn xem quá trình giải đề của hắn.
Kỳ thực tên Tôn Thành này giải đề không hề tỉ mỉ chút nào, nếu thật sự phải diễn giải thì chắc chắn sẽ không mất đến bảy tám phút như Chương Hiểu Giang, nhưng những thứ hắn viết ra đều là ý chính, đường kẻ phụ, công thức hay hướng đi và hướng giải, tất cả rất đơn giản rõ ràng.
Lâm Thiên Tây nhìn qua, chưa thể hiểu toàn bộ, chỉ có thể xem kỹ từng bước một, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng người.
“Đệt…” Cậu quá nhập tâm, thành ra lại bị dọa cho hết hồn, nghiêng đầu ra sau trừng mắt: “Làm cái gì thế hả.”
Dương Duệ đứng bên cạnh, nhìn cậu một lúc, ngón tay chỉ vào cái giường nhỏ: “Xem ra anh sắp xếp cho cậu cái giường vẫn chưa đủ, còn phải lắp thêm một cái đèn nữa đúng không?”
“Anh tìm cái đèn bàn cũng được.”
“Mỹ trung bất túc(*) nhé.” Dương Duệ quay ra ngoài bĩu môi: “Làm sao thế, cậu ấy vừa dạy cậu đấy à?”
(*) Mỹ trung bất túc: ngọc có tỳ vết; thánh nhân cũng có lúc nhầm (trong cái đẹp vẫn còn có chỗ khiếm khuyết).
Lâm Thiên Tây cầm bút lên, lục lọi cặp sách tìm giấy nháp: “Đúng vậy.”
“Cậu ấy đồng ý á? Nhưng nhìn chẳng giống kiểu người thích xen vào chuyện của đứa khác gì cả.” Mắt nhìn người của Dương Duệ thật sự quá kinh khủng.
Lâm Thiên Tây ngừng động tác, ngón tay chỉ vào mũi mình: “Mẹ nó em phải bỏ ra một cái giá cực kỳ lớn đó, còn không lay động được cậu ấy chắc?”
“Bỏ ra cái gì cơ?”
“…..” Lâm Thiên Tây tìm được giấy rồi, mắt chỉ nhìn đề: “Chả có gì đáng nói hết, tóm lại là em cũng không hề dễ dàng tí nào cả.”
Đến cả “ba” cũng phải gọi, còn là cái kiểu gọi một tiếng mới được một đề, cái giá bỏ ra có thể không lớn được sao?
Cơ mà Lâm Thiên Tây không để bụng lắm, thật sự không để bụng, từ đầu đã ôm tâm tư bất chấp tất cả mà đi tìm hắn, còn có gì không thể cho hắn được nữa đâu.
Thời điểm Tôn Thành nói ra cái kia, thậm chí cậu còn nghĩ: Thế thôi à?
Gọi thì gọi, cũng không phải chuyện gì to tát lắm.
Có thể đổi đời thì thằng nào quan tâm chuyện mặt mũi cỏn con nữa chứ, vả lại mặt mũi của lưu manh còn chẳng đáng tiền.
Cậu thở dài, ngậm ngùi phát biểu cảm khái với Dương Duệ: “Anh biết không, đời này để có thể làm nên nghiệp lớn thì đến mặt mũi cũng ứ cần nữa đâu.”
Dương Duệ gật gù: “Vậy cậu nhất định có thể làm nên một phen sự nghiệp kinh thiên động địa.”
“Đệch, anh đi bán hàng của anh đi, em làm đề đây.”
Dương Duệ không quấy rầy cậu nữa, đi dép tông loẹt quẹt về gian bên cạnh.
Người vừa mới đi, điện thoại Lâm Thiên Tây lại rung.
“Bà mẹ nó.” Cậu quăng bút xuống, móc điện thoại ra, định nhìn xem là ai làm phiền cậu.
Lúc mở ra thì thấy tin nhắn Cố Dương gửi đến.
[ Sao rồi, anh em có đồng ý không ạ? ]
Lâm Thiên nhìn thấy là cậu nhóc thì không ho he gì nữa, đây chính là công thần.
[ Giỏi lắm em trai, mục quân công phải có một nửa là của cưng. ]
Cố Dương gửi một chuỗi emoji nhe răng cười xấu xa.
[ Yên tâm đi, anh em tốt với em lắm luôn, nếu là chuyện em mở miệng xin, dù anh ấy không tình nguyện cũng sẽ không mặc kệ. ]
Lâm Thiên Tây rất bất ngờ, ngón tay đánh chữ.
[ Vậy luôn à? ]
Rõ ràng là kẻ chẳng có tình người đến vậy, vừa lạnh lùng lại vừa cứng rắn, không ngờ rằng ấy thế mà hắn còn là một người anh trai tốt.
Cố Dương rep rất nhanh.
[ Thật mà. ]
[ Không lừa anh đâu, anh em thật sự rất tốt đó. ]
Lâm Thiên Tây nhìn hai chữ rất tốt” kia, đang nghiên cứu xem tốt ở chỗ nào.
Ngay sau đó Cố Dương lại gửi tới một tin.
[ Không làm phiền anh nữa, chắc chắn anh đang cần anh em hỗ trợ, đợi anh xong chuyện thì nói sau nhé. ]
Lâm Thiên Tây rep “Được” xong thì cất điện thoại đi.
Đứa nhỏ Cố Dương này hiểu chuyện mà lại rất tinh ý, không cần cậu nói đã tự mình rút lui trước.
Cậu tiếp tục nhìn đề.
Tôn Thành từ bên ngoài trở lại, cách xa đến mấy mét vẫn có thể ngửi được mùi khói thuốc thoang thoảng.
Lâm Thiên Tây nhìn sang, một tay hắn lật cái điện thoại lên lên xuống xuống; hắn rũ mắt, không thấy rõ mặt, tóc ngắn gọn gàng được ánh đèn đường hắt sáng, xung quanh như phủ một tầng ánh vàng lờ mờ, khiến khí chất lạnh lùng vốn có bị phai nhạt đi, nhìn vào lại cảm thấy có hơi thần bí.
Lật xong điện thoại di động, hắn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn cậu: “Vẫn chưa xong sao?”
Lâm Thiên Tây đụng phải ánh mắt hắn, ngón tay chỉ vào quá trình giải đề mà hắn đưa: “Chỗ này, cả chỗ này nữa, tôi cần được hướng dẫn kỹ hai bước này.”
Tôn Thành đi tới, nhìn thoáng qua hai bước kia: “Cậu đọc sách là được.”
Lâm Thiên Tây hơi sửng sốt: “Trong sách có á?” Cậu lục tìm được ra quyển sách toán từ trong cặp.
Tôn Thành đưa mắt nhìn đến quyển sách kia, y hệt sách mới, đến bọc sách bên ngoài vẫn còn sáng loáng, lại di chuyển ánh mắt sang cậu: “Đây chính là sách của bé ngoan?”
Lâm Thiên Tây nghiêm túc đáp: “Rất nhanh sẽ cũ thôi.”
“Ồ.” Tôn Thành nhận lấy quyển sách mới tinh từ tay Lâm Thiên Tây, mở ra trang nào đó, để đến trước mặt cậu: “Công thức ở chỗ này.”
Lâm Thiên Tây cúi đầu bắt đầu gặm nhấm.
Tôn Thành xoay người đi ra, liếc nhìn thời gian trong điện thoại, rồi lại nhìn sang Lâm Thiên Tây.
Đã trễ thế này rồi mà vẫn chưa ăn cơm.
Dường như Lâm Thiên Tây cảm nhận được ánh mắt của hắn, cậu ngẩng đầu lên, thoáng sau mới nhớ đến việc này: “Đệch, cậu ăn cơm chưa thế?”
Tôn Thành cất điện thoại di động: “Tôi có quy tắc nghề nghiệp.”
“Quy tắc nghề nghiệp gì cơ?”
“Một tiếng ba một đề, xong việc mới thôi.” Hắn đáp: “Chờ cậu làm xong đề này thì tôi về ăn.”
Lâm Thiên Tây nghĩ thầm con mẹ nó cậu thản nhiên chiếm hời của ông đây nhẹ tênh luôn nhỉ, cười một tiếng: “Vậy nếu tôi định không làm xong thì cậu cũng sẽ nhịn luôn à?”
Tôn Thành mặt không đổi sắc trả lời: “Cái này gọi là giết cha đấy.”
3
“……”
Dương Duệ ở cách vách hỏi: “Hai cậu đang nói chuyện gì thế?”
Lâm Thiên Tây dằn xuống nỗi niềm muốn phản kích, sợ bị nghe thấy, cậu chỉ bút vào hắn: “Bây giờ tôi cực kỳ tôn trọng cậu, thật luôn.”
Ai bảo hắn có ích với cậu làm gì.
Lông mày Tôn Thành hơi nhướng lên, còn tưởng rằng Lâm Thiên Tây sẽ không nhịn được, có khi còn thẳng thừng trở mặt, thế là hắn sẽ không cần dạy nữa.
Ai dè cậu lại nhịn được.
Người không nhịn nổi một lọ nước hoa hương quế, thế mà lúc này vẫn còn có thể nhịn.
“Ê Dương Duệ!” Đột nhiên Lâm Thiên Tây gọi.
“Gì đấy?” Dương Duệ ở gian bên cạnh đáp lại.
“Có gì ăn không thế?” Lâm Thiên Tây phe phẩy bút nói: “Mua chịu nhé.”
Dương Duệ đi sang: “Đang làm gà nướng với khoai tây, lát nữa chia cho cậu một phần.”
Lâm Thiên Tây liếc mắt nhìn Tôn Thành: “Chia hai phần đi, em có đến một mình đâu.”
Tôn Thành không muốn làm phiền người khác, đi đến bàn bi-a cầm cặp sách lên định về.
“Đừng đi, tôi vẫn chưa làm xong mà.” Lâm Thiên Tây nằm bò trên bàn tiếp tục xem đề.
Tay cầm cặp sách của Tôn Thành bất đắc dĩ phải đặt xuống, lại cầm thuốc lá đi ra ngoài.
Lâm Thiên Tây nhấm nháp quá trình giải đề cùng với quyển sách giáo khoa xong, cuối cùng cũng hơi hơi hiểu, trong đầu giống như có một thanh tiến độ, “xoẹt xoẹt” đã tải được khoảng 60 đene 70%.
Cậu cầm bút lên đặt xuống đề thi, cơ mà bập bõm chỗ được chỗ không, vô cùng nhọc nhằn gian nan.
Vẫn phải làm, vừa nghĩ vừa làm.
Khoảng mười phút trôi qua, Dương Duệ gọi: “Ăn cơm!”
Lâm Thiên Tây đặt bút xuống, đi ra tới cửa thì đúng lúc đụng phải Tôn Thành đi vào.
Hắn hỏi: “Xong rồi à?”
Lâm Thiên Tây đáp: “Thì cũng chỉ làm theo hướng giải cậu viết ra, chẳng qua là không biết có giải đúng hay không thôi.”
Tôn Thành liếc nhìn thời gian, bỗng nhiên nói: “Ba mươi sáu phút.”
“Nhanh ghê nhỉ?” Lâm Thiên Tây cảm thấy thế này xem như đã là nhanh rồi, hôm nay cậu còn không cần phải ném phi tiêu để tự cổ vũ mà cũng làm được.
Tôn Thành: “Cố Dương năm nay học lớp 7.”
“?” Lâm Thiên Tây ù ù cạc cạc nhìn hắn.
Hắn nói tiếp: “Tôi dạy nó học cùng lắm mất nửa tiếng.”
“Đệt con mẹ?” Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm Tôn Thành, có lòng tốt nhắc nhở: “Làm xong đề rồi đó.”
Cậu không phải ba tôi nữa, chú ý lời nói chút đi.
Dương Duệ lại gọi: “Có ăn không đây?”
Tôn Thành nhìn cậu thêm một lúc, sau đó xoay người đi đến cách vách.
Lân Thiên đi cùng, trên bàn nhỏ bên kia bày khoai tây cùng gà nướng, Dương Duệ đứng cạnh bàn xếp thêm ba cái ghế.
Cậu dòm bọc khoai tây gà nướng bên trong cái hộp mang về, bên dưới còn đè một tờ hóa đơn, hỏi Dương Duệ: “Anh bảo đây là anh làm?”
“Đúng thế, anh đây không thích nhạt nên cho thêm hai thìa muối, thế cũng thành anh làm rồi.” Dương Duệ cây ngay không sợ chết đứng đáp.
“Ờ ờ.” Ăn của người ta thì nên biết điều một chút. Lâm Thiên Tây kéo ghế ra ngoài, đưa mắt nhìn Tôn Thành đang đứng, nói: “Ngồi đi, cậu làm quen dần là vừa, ngày tháng như thế này còn nhiều lắm.”
Tôn Thành nhấp môi, chân khều lấy ghế, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Dương Duệ loẹt quẹt đi dép tới, đặt trước mặt mỗi người một bát cơm, đột nhiên quay ra ngoài nhìn: “Kia là nhóc Đông đúng không?”
Tôn Thành vừa cầm đũa lên, tức thì Lâm Thiên Tây chợt đứng lên chạy đi mất, nhanh đến độ gió cũng ù ù bên tai hắn.
Hắn nhìn chằm chằm “cơn gió” nọ chạy ra ngoài cửa.
Ngoài đường, hai ba nam sinh đạp xe đạp chạy qua, mặc đồng phục xanh trắng của Ngũ Trung, một người trong đám phanh lại, để xe ở ven đường rồi đi tới nơi này.
“Anh Duệ ơi.” Y vừa bước đến cửa, Tôn Thành đã nhận ra.
Là người khi ấy đánh Lâm Thiên Tây đến mặt mũi trắng bệch, mặc dù Lâm Thiên Tây còn không hề thừa nhận.
Dương Duệ gật đầu với y một cái: “Lâu lắm rồi không gặp, tưởng sau này cậu sẽ không tới đây nữa.”
“Có việc mà.” Tần Nhất Đông nhìn Tôn Thành ngồi ăn cơm, hỏi Dương Duệ: “Đây là họ hàng của anh à?”
Dương Duệ cười: “Cậu đi mà hỏi Lâm Thiên Tây ấy.”
Tần Nhất Đông sắc mặt khó coi: “Em tuyệt giao với cậu ta rồi, từ giờ đừng nhắc đến nữa.”
“Tuyệt giao á?” Dương Duệ không tin lắm.
“Thật, tuyệt giao rồi, không phải em đến tìm cậu ta đâu, đến mua đồ thôi.” Tần Nhất Đông đứng đực ở kệ hàng chỗ ấy một hồi, mãi sau mới vươn tay lấy một hộp kẹo cao su, nhìn giống như chọn bừa một món.
Y cầm đồ định đi, lại nhìn Tôn Thành thêm một lúc: “Cậu biết Lâm Thiên Tây à?”
Tôn Thành đáp: “Cùng trường.”
Tần Nhất Đông thấy bên cạnh hắn còn có một bát cơm khác, có cả đũa nữa, hoài nghi ngó nghiêng xung quanh: “Cậu ta ở đây sao?”
Dương Duệ không lên tiếng.
Tôn Thành cũng thế.
Tần Nhất Đông đến gian bên cạnh xem thử, thoáng cái đã trở về: “Nhận nhầm rồi, chỗ đó có sách với bài tập, không phải cậu ta.” Sau đó lại nói với Dương Duệ: “May mà không phải, lần sau tới em sẽ hỏi anh trước, cậu ta ở đây thì em không đến nữa, có Lâm Thiên Tây thì không có em.”
Nói xong y ra đường leo lên xe đạp đi mất.
Y đi rồi, để lại hai người cùng nhau trầm mặc, cảm thấy tự dưng được gặm quả dưa to đùng từ Lâm Thiên Tây, mà chính chủ lại chạy đi đâu mất, chẳng thấy tăm hơi bóng dáng.
Dương Duệ ngồi trên ghế nói: “Tôi không ngờ rằng hai đứa này cũng có ngày tuyệt giao.”
Anh biết Tôn Thành không quen, chỉ đũa ra ngoài cửa về hướng người vừa mới đi: “Thằng nhóc đó tên là Tần Nhất Đông, bạn từ nhỏ của Lâm Thiên Tây, hai đứa lớn lên cùng nhau đó.”
Tôn Thành: “Vậy cậu ấy tuyệt giao cái gì.”
“Ai mà biết được nó.” Dương Duệ nhìn hắn: “Hình như hiện tại bên cạnh Lâm Thiên Tây cũng chỉ có mỗi cậu thôi.”