Chương 9: Em trai vừa mới đi mà đã buông thả bản thân rồi?
Lâm Thiên Tây nhìn gương, trên trán quả nhiên có một vết đỏ lớn, cũng sưng to.
Cậu thở dài, xé một miếng băng cá nhân rồi dán lên.
Khá lắm, không đánh nhau mà ngày nào cũng bị thương, mẹ nó này là cái số chó má gì, lại còn đều là ngã xuống ngay trước mặt kẻ họ Tôn nào đó, mất mặt.
Điện thoại đặt trên bồn rửa mặt, Vương Tiếu lúc đưa cậu về nhà thì đi luôn, lúc này lại gọi điện tới, cậu vừa vào phòng vệ sinh bèn tiện tay để lên đó rồi mở loa lên.
Vương Tiếu nói: “Anh Tây này, em cũng chở anh về rồi, chẳng lẽ anh lại không thể kể cho em nghe tại sao anh lại ở sân bay à?”
Lâm Thiên Tây đáp: “Đừng hỏi.”
“Không đúng, anh không thể nào tự mình chạy đến đó được, có phải có người đi cùng anh không thế?”
“Đừng hỏi.” Lâm Thiên Tây dọa nó: “Hỏi nữa thì nghỉ chơi.”
3
“Vậy thì thôi.” Vương Tiếu bất lực đầu hàng, thay đổi tone giọng, đề nghị: “Dù sao cũng muộn rồi, không thì anh đừng ngủ vội, chúng ta tìm chỗ nào chơi đi, để em gọi cho Tiết Thịnh với Tôn Khải.”
“Không đi.” Lâm Thiên Tây nói: “Anh đây còn phải đi học.”
“…” Đầu dây bên kia tựa như vừa bị tát một cái, không lên tiếng nữa.
“Trả tiền xăng cho cậu sau.” Lâm Thiên Tây cúp điện thoại.
Thành phố nhỏ này không có sân bay, cậu bị Tôn Thành vác đến sân bay ở thành phố bên cạnh, tuy khoảng cách không quá xa, nhưng đối với cái xe cũ của Vương Tiếu thì cũng coi là xa rồi, đón qua lại lúc về đến nhà cũng chỉ còn hai giờ nữa là trời sáng.
Thật ra cũng không phải lần đầu cậu về nhà vào giờ này. Trước kia cũng vậy, gần như cậu đều lêu lổng ở bên ngoài suốt đêm, về ngả đầu xuống là ngủ luôn.
Lần này có lẽ là do ngủ đủ ở sân bay rồi, bây giờ cậu vô cùng tỉnh táo.
Mất năm phút vỗ nước lạnh lên rửa mặt rồi đi ra, Lâm Thiên Tây nằm dài trên giường, móc điện thoại ra, nhìn lại một lần mười mấy cuộc gọi nhỡ từ số lạ của Tần Nhất Đông.
Nếu là trước kia, có chuyện thì có thể tâm sự với Tần Nhất Đông, nhưng hiện tại chuyện của Tần Nhất Đông, cậu lại chẳng thể nói cùng ai.
Cậu nhìn chằm chằm màn hình hai giây, giật giật khóe miệng rồi kéo chăn qua đầu.
Sau đó cậu vẫn cố gắng chợp mắt một lát, đến khi mở mắt ra, trời đã hoàn toàn sáng, trong phòng khách có tiếng nói chuyện đứt quãng.
Lâm Thiên Tây bò dậy, mở cửa phòng ra, nhìn thấy mẹ mình đang ở trong phòng khách gọi điện thoại, cô mặc váy đầm dài rộng thùng thình, tóc xõa ra, hiếm khi ăn diện một chút.
“Dậy rồi, ừm…” Lâm Tuệ Lệ nói chuyện giọng rất nhẹ nhàng, mặt dán sát vào điện thoại di động: “Hôm qua cảm ơn anh đã đưa em về nhé…Không cần, không cần tới chở em đi làm đâu…người khác sẽ bàn tán.”
Cúp điện thoại xong, cô xách túi đi ra cửa, lúc quay đầu thì thấy Lâm Thiên Tây đứng ở cửa phòng thì đứng lại.
“Đêm mới về?” Sắc mặt cô lại trở nên lạnh nhạt.
Lâm Thiên Tây bỗng nhiên cảm thấy hơi không nói nên lời, thật ra thì chuyện cũng không đến mức như vậy, nhưng lần trước vết thương kia đã xuất hiện, trời xui đất khiến thế nào vào mắt mẹ cậu lại thành cậu rất có vấn đề.
“Vâng.” Cậu cũng không phản bác, đáp một tiếng rồi quay về phòng, trước khi đóng cửa bỗng dưng quay đầu lại, chỉ chỉ điện thoại trong tay cô: “Lần này người đó được bao lâu rồi?”
Ánh mắt Lâm Tuệ Lệ hơi tránh đi, giọng vẫn không nóng không lạnh: “Dì Lý ở cửa hàng tiện lợi giới thiệu, được một tuần rồi, thử một chút xem thế nào.”
“Ừm.” Lâm Thiên Tây gật đầu, lúc đóng cửa phòng thì nghĩ thảo nào hôm trước mẹ không có ở nhà.
Trước kia cũng vậy, mẹ cậu là phụ nữ độc thân, tìm đối tượng cũng không sao.
Chẳng qua chỉ là một lần tìm, rồi lại một lần nữa tiếp tục tìm mà thôi.
Trong lớp học, chỉ còn khoảng một phút nữa là tiết truy bài buổi sáng bắt đầu.
Trương Nhậm ngồi hàng cuối nhìn đồng hồ treo tường phía trên bảng, vừa gặm bánh xèo vừa vểnh chân tại chỗ chơi điện thoại, nói với Đinh Kiệt: “Tao đoán hôm nay Lâm Thiên Tây chắc chắn sẽ không đi học.”
Đinh Kiệt đánh nổ trái bom trong di động: “Đã nói là nó diễn không nổi nữa rồi, còn lên mặt với tao nữa.”
Lời vừa dứt đã nghe thấy giọng Lâm Thiên Tây truyền tới: “Nói tao cái gì cơ?”
Trương Nhậm vừa nghiêng đầu, suýt chút nữa làm rớt cái bánh xèo xuống đất.
Lâm Thiên Tây vẫn là đạp lên tiếng chuông mà bước vào, tay cậu cầm cặp sách, hất cằm về phía bàn mình.
Trương Nhậm kịp phản ứng, cậu từng nói đừng có quăng rác lên bàn cậu nữa, đành phải quay đầu tìm giấy đưa cho cậu lau bàn: “Khinh thường rồi, không nghĩ là anh Tây nói được làm được, sau này thật sự sẽ không ăn gì trên bàn mày nữa.”
“Lâm Thiên Tây này, hay là dùng cái này đi.” Một nữ sinh tiến đến trước đưa giẻ lau, là Đào Tuyết lần trước cho cậu mượn giẻ, nói chuyện rất nhỏ nhẹ.
Trương Nhậm “chậc chậc” hai tiếng, nhận lấy giẻ lau.
Lâm Thiên Tây cảm ơn Đào Tuyết, ôm tay đứng bên cạnh chờ Trương Nhậm lau xong, bỗng nhiên cảm giác bên ngoài cửa sổ có người đi qua, phóng mắt sang thì thấy cái đầu tóc ngắn gọn gàng quen thuộc.
Tôn Thành vai khoác cặp, còn đến trễ hơn cả cậu, có lẽ phát giác ra có người nhìn mình nên cũng nghiêng đầu sang.
Tầm mắt hai người vừa hay đụng nhau, sự tích vẻ vang hôm qua rành rành ở ngay trước mặt, Lâm Thiên Tây tỉnh bơ dời mắt đi, cưỡng ép làm bộ không có chuyện gì, góc mắt lại liếc thấy Tôn Thành đi tới trước cửa A9.
Đinh Kiệt bên cạnh ngồi tại chỗ chửi một câu: “Đm thằng hèn kìa!” Vừa nói vừa dùng cùi chỏ đẩy đẩy Lâm Thiên Tây: “Thấy không, hôm nay ông đây nhất định phải chơi nó một trận.”
Lâm Thiên Tây ghét bỏ huých khuỷu tay đẩy cậu ta trở về: “Cút, ai thèm quan tâm mày, đừng có chơi ở trước mặt ông đây là được.”
Nói xong thì ném cặp sách lên rồi ngồi xuống.
Đinh Kiệt thiếu chút nữa bị đẩy ngã lăn, mặt đần ra: “Đờ mờ?”
Tôn Thành vào lớp học, Khương Hạo ngồi bàn trước đang chờ hắn, ngoắc ngoắc tay, lại dùng ngón tay chỉ vào bàn hắn: “Cậu xui xẻo thật đấy, vừa mới chuyển tới đã bị thằng nhóc ngu si Đinh Kiệt để mắt.”
Mấy quyển sách trên bàn bị ném ngổn ngang, có quyển còn in dấu giày, mặt bàn bị người ta dùng dao nhỏ khắc hai chữ xiêu vẹo: Hèn, ngu.
“Hôm nay lúc vào lớp tôi thấy Đinh Kiệt đang khắc, khắc xong thì chuồn luôn.” Khương Hạo nói.
Tôn Thành chỉ nhìn qua một cái rồi ngồi xuống hỏi: “Cậu ta khó đối phó lắm à?”
“Hả?” Khương Hạo nghĩ một chút: “Cậu ta thật ra chỉ là một tên đần thôi, thường xuyên ghen vì lớp trưởng lớp chúng ta rồi gây chuyện, phiền lắm.”
“Được.” Tôn Thành tiện tay cầm một quyển sách lên, che đi mấy chữ kia.
Khương Hạo tò mò: “Được là ý gì?”
Tôn Thành đáp: “Là tôi sẽ xử lý.”
Khương Hạo bị giọng điệu hời hợt của hắn làm cho ngẩn người mấy giây, bỗng nhiên cười: “Đã hiểu, nhìn cậu thế này chắc là cũng từng vướng phải rắc rối nhiều rồi nhỉ, mấy cô nàng theo đuổi cậu chắc chắn cũng nhiều luôn, rất có kinh nghiệm đối phó với tình địch đó nha, ghen tị ghê.”
“Không có.” Hôm qua Tôn Thành tiễn người xong về khá muộn, lúc trở về không sao ngủ ngon được, giọng điệu có chút thờ ơ, cũng không biết là đang đáp lại câu nào của Khương Hạo.
Lớp trưởng Lưu Tâm Du kiểm tra sĩ số từ đằng trước đi tới, gọi hắn một tiếng: “Tôn Thành, tớ biết mấy chuyện mà Đinh Kiệt làm ra rồi, từ A8 chạy sang phá hoại của công A9, cậu không cần phải để ý đến đâu, tớ sẽ báo cáo với thầy giáo.”
1
Khương Hạo cười nói: “Đừng mà ngài lớp trưởng, nếu cậu ra mặt thì chẳng phải là sẽ khiến Tôn Thành càng bị gây khó dễ hơn à, cậu vẫn nên đừng nhúng tay vào thì hơn đó.”
Mặt Lưu Tâm Du đỏ lên, quay đầu trở về chỗ ngồi.
Tôn Thành liếc mắt nhìn Khương Hạo, người trước mặt lanh lợi giơ ký hiệu “OK” , ý nói “Cản giúp cậu rồi đó, tự mình xử lý đi.”, sau đó quay lên đọc bài.
Tôn Thành ngồi mấy giây rồi đứng dậy rời khỏi phòng học.
“Vãi vãi!” Trương Nhậm bỗng nhiên thốt ra âm thanh quái dị.
Lâm Thiên Tây liếc mắt sang bên trái, cậu ta chỉ chỉ ý gọi Đinh Kiệt.
“Ê ê Đinh Kiệt! Nhìn bên ngoài kìa!” Trương Nhậm lại kêu lên.
Lâm Thiên Tây tiện thể cũng liếc ra bên ngoài, thấy một kẻ dáng cao chân dài đứng ở cửa sau. Cậu không khỏi lại liếc mắt nhìn tiếp, thế này là định làm trò gì?
Tôn Thành đứng ở đằng kia, một tay xỏ trong túi quần, liếc cậu một cái, đồng thời cũng nhìn về phía Đinh Kiệt bên trái cậu.
“Cái đệt mẹ? Thằng hèn đó còn dám đến tìm tao à.” Đinh Kiệt đá văng ghế, đứng dậy đi ra ngoài.
Tôn Thành thấy cậu ta đi ra thì lập tức nhấc chân, xoay người đi dọc theo hành lang.
“Ê Lâm Thiên Tây, mày nói thử xem hai chúng nó như thế nào?” Nghệ sĩ hài Trương Nhậm tìm được tiết mục mới, vô cùng hưng phấn.
Lâm Thiên Tây đáp: “Ngu dốt.”
“Nhỉ đm, tao cũng cảm thấy sao lại tự dưng nộp mình đến trước cửa thế chứ.”
“Tao nói Đinh Kiệt.”
Trương Nhậm hơi ngỡ ngàng.
“Lâm Thiên Tây này!” Lớp trưởng Chương Hiểu Giang vừa ở ngoài vào, gọi cậu một tiếng.
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu.
Chương Hiểu Giang đối diện với ánh mắt của cậu, trong nháy mắt giọng lập tức nhỏ xuống: “Thầy…dạy toán bảo gọi cậu đến gặp.”
Lâm Thiên Tây đứng lên, tự hỏi không biết có phải là thầy cảm thấy lần trước đuổi cậu vẫn chưa đủ, giờ lại muốn làm gì nữa.
Văn phòng giáo viên ở hành lang đối diện, Lâm Thiên Tây đi được nửa đường thì nghe được một tràng âm thanh kỳ quái, bèn nghiêng đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.
Nhìn một lúc, cậu lại lia mắt sang văn phòng đối diện, cuối cùng chân chuyển hướng, bước đến nhà vệ sinh.
Vẫn chưa tới giờ giải lao, trong nhà vệ sinh rất yên tĩnh, bước vào còn nghe được tiếng lộp cộp của đế giày giẫm lên nền gạch.
Một dãy bồn tiểu không có người, ngăn bên trong đột nhiên vang lên một tiếng “Bụp”, giống như có người ở đó đá một cước, phát ra mấy tiếng rên rỉ “Á á”.
Lâm Thiên Tây nghe tiếng động này thì đã biết là có chuyện gì, liền đi tới, nhìn thấy có người đứng ngoài cửa ở ngăn trong cùng——
Vai Tôn Thành dựa cửa, một cái chân dài cũng đè ở cạnh cửa, ở nơi đó cúi đầu lướt điện thoại.
Phát hiện có người tới, hắn ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.
Lâm Thiên Tây nhướng mày, nghiêng đầu nhìn hắn, suýt chút nữa huýt một tiếng sáo.
Khá đó, em trai vừa mới đi mà đã buông thả bản thân rồi?
Mà mặt Tôn Thành vẫn vô cảm, tựa như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt dửng dưng lẫn trong đám khói lờ mờ.
Gương mặt như vậy, con người như vậy, dáng vẻ ngậm thuốc lá vạn sự đều không quan tâm như vậy, bất giác tăng thêm thập phần khó tả.
“Lâm Thiên Tây!” Từ Tiến gọi cậu, có lẽ là đã hết kiên nhẫn.
Lâm Thiên Tây nhìn Tôn Thành, nhếch khóe miệng khẽ cười, sau đó không nói lời nào mà xoay người rời đi, bước vào như nào thì lúc ra ngoài cũng như thế.
Trong văn phòng của Từ Tiến không có ai khác, chỉ có mình ông ngồi ở sau bàn đang điên cuồng chấm bài, một tay cầm bút, tay kia lật bài kiểm tra, chốc chốc lại sang tờ mới, tốc độ rất nhanh.
Lúc Lâm Thiên Tây bước vào thì vừa hay thấy cảnh này, ngờ vực rằng có phải ông vụng trộm học cách làm bánh xèo Ấn độ(*) không.
(*) Bánh xèo Ấn Độ: Mình search thì cũng không rõ lắm, đại khái người Ấn lúc làm bánh này lật bánh nhanh như bay vậy đó =))) Mọi người có thể search thêm nhó. Bánh mỏng dính như này nè.
Từ Tiến ngẩng đầu nhìn cậu, miệng phát ra một tiếng “Hừ”, ông dừng bút lại: “Em khá đó Lâm Thiên Tây.”
Lâm Thiên Tây mờ mịt: “Dạ?”
“Lần kiểm tra này em làm trò gì vậy?” Từ Tiến quăng bút, gõ gõ bài kiểm tra.
Lâm Thiên Tây chỉ chỉ chính mình: “Em làm trò gì cơ?”
“Đúng vậy, rốt cuộc em định làm trò gì hả?” Từ Tiến rút bài của cậu ra, ngón tay gõ xuống hai cái: “Nhìn thử đi, đây là một tờ bài làm trắng trơn đúng không? Nhưng chỗ này, em điền họ tên với tên lớp, chỗ này nữa, em nháp cái quái gì mà đến quỷ xem cũng chưa chắc đã hiểu nổi, thế là thế nào?”
Không đợi Lâm Thiên Tây lên tiếng, Từ Tiến đập mạnh bàn một cái: “Thế mà còn bày ra cái bộ dạng tha thiết làm bài!”
“…” Lâm Thiên Tây hoàn toàn cạn lời.
Từ Tiến bóp bóp sống mũi không hề đeo kính: “Thầy Chu chủ nhiệm lớp các em lúc nào cũng nói với tôi là không cần phải để ý đến em, không thể quản nổi em. Nhưng tôi không phải kiểu người sẽ bỏ qua những chuyện như thế này đâu. Tôi nói cho em biết, em muốn giở trò gì, tôi cũng sẽ quản đến cùng, mặc kệ cho ở bên ngoài em là anh Tây oai phong lẫm liệt đến đâu!”
Lâm Thiên Tây sờ sờ mũi, hòng có thể sờ mòn đi câm nín: “Em phải nói là em thật sự muốn làm bài đến bao giờ?”
“Vậy điểm của em thì sao?” Từ Tiến hỏi: “Nói thì ai chẳng nói được, người khác nói còn dễ nghe, em nói ai tin nổi?”
“Đệt…” Lâm Thiên Tây lẩm bẩm.
Từ Tiến gõ gõ bàn: “Này này, không được chửi tục!”
Lời này vừa thốt ra, ông phóng tầm mắt ra bên ngoài, bỗng nhiên nâng giọng gọi: “Em kia! Tôn Thành!”
Lâm Thiên Tây cũng nhìn ra ngoài, thấy người ở hành lang đối diện dừng bước lại, đằng sau là nhà vệ sinh.
“Vào đi, em vào đây đi!” Từ Tiến vẫy hai cánh tay.
Tôn Thành từ đối diện đi tới, đi thẳng tới bên cạnh Lâm Thiên Tây, hai người tâm ý tương thông mà đồng loạt nhìn nhau một cái, trên người hắn vẫn còn vương mùi thuốc lá nhàn nhạt chưa kịp tản đi.
Từ Tiến nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Bọn họ đều gọi em là con cá ngon, nhất là thầy Chu. Thầy cũng muốn thử xem em một chút, vậy mà vẫn chưa được diện kiến khả năng của em đến đâu, hôm qua lúc thầy kiểm tra A9 sao em lại vắng mặt thế?”
“Em xin nghỉ.” Tôn Thành thành thật trả lời.
“Thảo nào.” Từ – tàn bạo – Tiến không phải gọi cho vui, ông tiện tay đưa bài thi đang cầm ra: “Nào, bây giờ em làm cho thầy xem thử.”
Tôn Thành lần đầu tiên gặp phải giáo viên có yêu cầu này, hai mắt nhìn ông, sau đó mới đưa tay nhận lấy.
“Cũng sắp hết tiết rồi, em có thể làm luôn ba câu cuối không?” Hắn bỗng hỏi.
Ba câu cuối cùng trong đề là ba câu cực kỳ khó. Từ Tiến cũng bị câu hỏi của hắn làm cho ngẩn người mấy giây, rồi ông gật đầu: “Được chứ.”
Nói xong còn đứng lên kéo ghế cho hắn, bút của mình cũng đưa đến, chắp tay sau lưng, dáng vẻ tràn ngập mong chờ.
Tôn Thành ngồi xuống, lật tới trang cuối của đề, bắt đầu làm bài.
Lâm Thiên Tây cứ như vậy mà bị bỏ rơi sang một bên.
Dạy dỗ người ta được nửa chừng đột nhiên lại nhét một buổi kiểm tra tại chỗ vào, cũng chỉ có đầu óc thần kỳ như Từ Tiến mới có thể nghĩ ra được. Cậu nhúc nhích chân, đưa mặt ra cửa: “Em không còn việc gì nữa đúng không?”
“Em chờ đã!” Từ Tiến thẳng tay chặt đứt ý định rời đi của cậu.
“Đệt…” Từ kẽ răng Lâm Thiên Tây phun ra một câu phỉ nhổ.
Mà câu này vừa khéo lọt vào tai Từ Tiến, hai mắt sáng ngời của ông trừng cậu: “Văn minh! Đề nghị em văn minh!”
Lâm Thiên Tây ngậm miệng lại.
Bên ngoài không biết là ai kêu lên: “Bạn học kia, cậu làm gì đó!”
“Này này, đang trong giờ học mà ồn ào gì thế!” Từ Tiến nghe xong cau mày, đi ra cửa phòng định đóng cửa lại, chợt ló mặt ra nhìn bên ngoài, sau đó quát to một tiếng: “Đinh Kiệt! Em làm trò gì mà biến thành cái dạng này hả? Có phải đánh nhau không? Đánh với ai!?”
Lâm Thiên Tây ngoái đầu ra đằng sau nhìn.
Không thấy người đâu, chỉ nghe được tiếng rống vừa không cam lòng vừa nghẹn ngào của Đinh Kiệt từ phía nhà vệ sinh truyền tới: “Tôn Thành lớp A9 đó!”
“Em đừng có mà bậy bạ!” Từ Tiến vươn tay ra đánh cậu ta một cái: “Tôn Thành người ta ở đây làm bài kiểm tra từ nãy, còn chẳng ngẩng đầu lấy một cái nữa là, có thể đánh em ra nông nỗi này chắc?”
Lâm Thiên Tây nhìn Tôn Thành, đúng thật là hắn cũng không có ngẩng đầu.
Hắn vẫn tựa như không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ngồi một chỗ chăm chú làm đề, đầu hơi nghiêng sang một bên, tóc cắt ngắn bên tai rất gọn gàng, vai rộng giãn ra lại thẳng tắp, trên dưới khắp người đều tỏa ra loại khí chất “Tôi là học sinh ngoan” sáng ngời.
Lâm Thiên Tây dựa lên bàn, tay lật một tờ bài làm bên cạnh mình, bỗng nhiên đầu nghiêng nghiêng, nhích tới gần thêm chút, nhẹ giọng nói hai chữ: “Trâu bò.”
Tôn Thành quay sang, lông mày giống như đang dằn xuống, cặp mắt nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Thiên Tây bị hắn nhìn đến nỗi người cũng bất giác phải đứng thẳng, khóe môi giật giật, quay đi sờ sờ miệng, mẹ nó ánh mắt này là sao, khen cậu trâu bò mà cậu còn không thích à?
Ngoài cửa rất yên tĩnh, Từ Tiến lúc này mới thả Đinh Kiệt đi, cất bước đến bên cạnh “học sinh ngoan” mà ông vừa ra sức bảo vệ thanh danh.
Tôn Thành đứng lên, buông bút xuống: “Xong rồi.”
Chuông hết giờ cũng vừa hay vang lên.
“Vậy thì tốt.” Từ Tiến ngồi về bàn: “Để thầy xem một chút.”
Tờ bài làm bị ông cầm trong tay, ông xem rất nhanh, vừa gật đầu, miệng vừa tuôn ra một tràng: “Khá lắm…khá…rất khá…”
Hai mắt Lâm Thiên Tây mở trừng trừng nhìn ông từ kêu la om sòm biến thành cái máy đọc lại.
Từ Tiến cũng không nói gì khác ngoài “Khá lắm”, như thể đây chính là từ ngữ diễn tả tốt nhất mà ông có thể tìm được, nói xong thì ngẩng đầu hỏi: “Sao em có thể làm được đúng hết thế?”
Tôn Thành đáp: “Những đề này em từng làm rồi.”
Từ Tiến há hốc miệng, hình như vừa mới bị đả kích, kìm nén nửa buổi mới thốt nên lời: “Vậy sao…”
Ông vô cùng tự hào trình độ dạy học của mình, tự mình ra đề kiểm tra có thể đánh gục toàn bộ đám học sinh A8 A9, ấy thế mà người ta đã làm qua từ lâu rồi…
“Lâm Thiên Tây!” Từ Tiến bực dọc, mũi nhọn liền nhắm ngay vào cậu.
Lâm Thiên Tây giương mắt: “Há?”
Từ Tiến quăng tờ bài: “Em nhìn đi, nhìn đi, đây mà gọi là kiểm tra à!”
Lâm Thiên Tây bỗng nhiên nhìn thấy bài làm phía trên có họ tên cùng tên lớp của mình, kịp phản ứng: “Đây là bài làm của em?”
“Đúng vậy, làm sao hả, điền được phần trên cùng của bài làm cũng là khá với em rồi!” Một tay Từ Tiến đè xuống tờ đề.
Vừa khéo Tôn Thành cũng nhìn thấy, hắn liếc cậu: “Tôi còn tưởng là đề mới tinh.”
Lâm Thiên Tây trừng hắn, khẩu hình miệng: Đệt mẹ? Cậu cố ý đúng không?
“Đề mới tinh thì khác giấy trắng chỗ nào hả!?” Quả nhiên Từ Tiến rống lên, gào xong lại đổi thành vẻ mặt dịu dàng hòa nhã quay sang Tôn Thành: “Tốt lắm, giờ em cứ về chuẩn bị tiết sau đi đã, thầy sẽ xem chương trình trước kia em học sau, có gì thì lúc khác lại nói tiếp vậy.”
Tôn Thành lại đưa mắt nhìn Lâm Thiên Tây, rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Ánh mắt Từ Tiến chuyển sang trên người Lâm Thiên Tây, giọng điệu lại lập tức thay đổi: “Lâm Thiên Tây ơi, anh Tây à! Em có giỏi thì nhìn người ta mà học tập đi, đừng có làm bộ làm tịch diễn trò cho chúng tôi xem nữa!”
Lâm Thiên Tây không muốn giải thích, thậm chí còn cười cười: “Được, được ạ.”
Học hắn đánh Đinh Kiệt một trận, đánh xong thì nhốt vào nhà vệ sinh ấy à?
Cậu còn chưa từng thấy bộ dạng hắn học tập như thế nào, quỷ mới biết hắn lại toàn diện như thế, có mà học bằng mắt ấy!
Từ Tiến ném bài làm cho cậu: “Cầm bài người ta về mà xem thật kỹ đi!”
Lâm Thiên Tây nhận xong thì đi luôn.
Từ Tiến chợt nhớ ra, gọi với theo cậu: “Này! Em về rồi thì đừng có tìm người ta gây phiền phức đó!”
“Không tìm, ông đây cũng không muốn vào nhà vệ sinh với cậu ta.” Giọng Lâm Thiên Tây vọng lại.
Từ Tiến bị lời của cậu làm cho phải đưa đầu ra truy hỏi: “Nhà vệ sinh gì cơ?”
Lâm Thiên Tây đã sớm đi xa.
….
Tôn Thành trở lại chỗ ngồi, Khương Hạo đã trông mong hắn từ lâu.
“Sao rồi, cậu xử lý tốt chứ?”
Tôn Thành “Ừ” một tiếng.
Khương Hạo hỏi: “Xử lý thế nào vậy?”
“Khiến cho cậu ta sau này không tới làm phiền tôi nữa là được.”
Mấy chuyện này cũng chẳng tính vào đâu, hắn không thích dây dưa, giống lần với bọn Vương Tiếu vậy, nếu cứ dây dưa mãi không dứt, vậy một lần đánh gục là được, chỉ đơn giản thế thôi.
Bên ngoài có người đi qua.
Tôn Thành nghiêng đầu sang, liếc thấy bóng Lâm Thiên Tây, xuất hiện trong nháy mắt rồi lập tức đi vụt qua.
Trong tay giống như còn cầm tờ bài làm nào đó?
Lâm Thiên Tây cầm bài làm trên tay, còn chưa đến cửa lớp đã nghe thấy bên trong ầm ĩ, đều đang bàn tán về Đinh Kiệt vừa trở lại.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên một tiếng, Lâm Thiên Tây đứng lại, trong lòng lại có dự cảm cũ, đầu đã nghĩ tới Tần Nhất Đông.
Đến lúc cậu móc ra, vậy mà lại hiện ra một tin nhắn Wechat khác.
[ Hi anh Tây ]
[ Là em, Cố Dương nè. *icon mỉm cười* ]
Lâm Thiên Tây nhớ ra rồi, đã từng thêm bạn tốt với cậu nhóc.
Tên tài khoản là một dãy từ tiếng Anh cậu không hiểu nghĩa, ảnh đại diện cũng là một tấm ảnh phong cảnh cậu chưa thấy bao giờ, hình như là ảnh chụp ngọn hải đăng ở nơi nào đó.
Cậu cũng không để ý nhiều, chỉ nhớ ban đầu ảnh đại diện là một con mèo nhỏ cute, sau đó động tay đánh chữ:
[ Nhóc đổi ảnh đại diện rồi? ]
Cố Dương rep lại bằng một chuỗi icon cười ha ha.
[ Em đổi acc khác đó, lần trước dùng acc kia join group của các anh bị anh em dạy dỗ rồi, tạm thời đã bị khóa. ]
[ À đúng rồi, anh em ở trường học như thế nào thế ạ? ]
Lâm Thiên Tây không tự chủ được “Chậc” một tiếng, rep lại một câu:
[ Anh cưng ấy hả, quá mức trâu bò luôn. ]