Lục Khuynh ngồi trên giường hít sâu vài hơi, đợi nhiệt độ trên mặt biến mất cậu mới chậm chạp xỏ dép lê xuống giường.
Tề Nhiên chọn được món ăn vặt trông không quá lạnh lại còn hợp vệ sinh, vừa định xoay người, Lục Khuynh đã ôm cổ hắn từ phía sau, nằm nhoài trên lưng hắn.
Tề Nhiên mỉm cười, lập tức đặt đồ ăn xuống, tự nhiên vươn hai tay ra sau đỡ Lục Khuynh lên lưng, còn đụng thêm mấy lần.
Lục Khuynh vòng chặt cổ hắn, áp khuôn mặt còn nóng hổi vào gò má Tề Nhiên, nhẹ nhàng sượt.
“Anh Nhiên.” Lục Khuynh thấp giọng gọi.
Tề Nhiên đút đồ ăn đến miệng cậu, cười hỏi: “Lại sao thế?”
Lục Khuynh ăn một miếng từ tay hắn, sau đó dùng hai tay cầm đồ ăn, rồi cắn một ngụm lớn bên cổ Tề Nhiên.
Cậu vừa nhai vừa nói: “Ngày mai lúc nào chúng mình ra biển?”
Tề Nhiên không lập tức đáp ngay, hắn cõng Lục Khuynh bước về phía cửa sổ, ngồi xuống tấm thảm đã được bày sẵn bên song cửa, Lục Khuynh vẫn nằm úp sấp trên lưng hắn, cậu cũng không vội mà còn đè nặng lên lưng hắn, miệng đang nhai rất vui vẻ.
Tề Nhiên hơi nghiêng đầu ngắm gò má phúng phính của cậu, cười dịu dàng: “Em muốn đi lúc nào thì đi.”
Lục Khuynh nhai một hồi rồi nuốt xuống, nhìn hắn bằng ánh mắt sáng ngời: “Vậy sáng mai ta đi liền nhé?”
“Em không muốn ngủ nướng à?” Tề Nhiên nhíu mày.
Lục Khuynh lắc đầu: “Không muốn.”
Tề Nhiên quay đầu, nhìn mặt biển trắng xóa do ánh trăng phản xạ, chậm rãi nói: “Được, trước khi tới đây anh đã nghe Lý Dật Minh nói qua, cậu ta bảo bãi biển đó cách đây khá xa, xung quanh cũng có cửa hàng địa phương khá đặc sắc, chúng ta có thể đi xem trước, chờ buổi tối mát mẻ hơn lại ra biển.”
Hắn nhẹ giọng nói, âm thanh vang lên bên tai Lục Khuynh tựa như truyền đến từ phương xa.
Lục Khuynh sửng sốt, buông lỏng tay ôm cổ Tề Nhiên, hỏi: “Vậy sáng mai chúng mình không ra biển ạ?”
“Buổi sáng thật sự rất nóng, đến chiều tiết trời mát mẻ hơn chúng mình lại đi, còn có thể chơi trên biển nữa, được không em?”
Hắn nắm chặt tay cậu nhóc, lấy đi chiếc túi nhựa rỗng mà cậu vẫn đang cầm, kiên nhẫn chờ đợi đáp án của Lục Khuynh.
Khuôn mặt Lục Khuynh thoáng lộ vẻ thất vọng, một chốc sau dường như hiểu ra điều gì đó, cậu gật đầu rồi ôm cổ Tề Nhiên thật chặt, “Được ạ.”
“Vậy chúng ta đi thế nào?” Lục Khuynh hỏi tiếp.
“Em muốn đi thế nào?” Tề Nhiên hỏi, trông thấy Lục Khuynh há miệng định nói thì cướp lời, “Không cho Lý Dật Minh đến đón chúng ta.”
Hắn cảm thấy hai người không nên gặp mặt nữa.
“Em đâu có.” Lục Khuynh ngoái đầu lại, đến gần dụi lên mặt Tề Nhiên, mềm mại bảo, “Em muốn đi mô tô.”
“Đi mô tô?”
“Vâng,” Lục Khuynh gật đầu, “Anh Nhiên chở em.”
Giọng điệu trong trẻo đặc trưng của thiếu niên, không cố ý dịu giọng, nhưng khiến Tề Nhiên cảm giác mềm nhũn lòng.
Lỗ tai có hơi ngứa ngáy, hắn không chịu nổi, vươn tay đặt lên eo thiếu niên, kéo cậu từ sau lưng đến trước mặt, ôm cậu từ phía sau.
Lần này đổi thành Tề Nhiên gác đầu lên vai Lục Khuynh.
“Cục cưng à,” Tề Nhiên nhẹ giọng tỉ tê, “Sao em muốn đi biển như thế?”
Lục Khuynh nghịch tay Tề Nhiên, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Rất thoải mái ạ, màu xanh lam cực kỳ dễ chịu, nhìn thấy biển xanh, cơn gió lùa tới khiến em cảm thấy thật yên bình.”
“Sẽ chẳng nhớ đến chuyện trước đây, có cảm giác được trải nghiệm một cuộc sống khác.”
Nơi này cách thành phố B quá xa, lại có cảm giác thoải mái và tự do hoàn toàn khác với trước đây, để cậu không kìm được muốn biết nhiều hơn.
“Lục Khuynh,” Tề Nhiên dứt khoát cắt đứt tâm tình sắp chìm vào ngõ cụt của cậu, “Em đã có một cuộc sống khác rồi, biết chứ?”
Giọng điệu của Tề Nhiên chứa sự nghiêm túc, Lục Khuynh ngớ ra, nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của đối phương.
“Em biết.”
Dứt lời, cậu lẩm bẩm gì đó, rồi từ từ xoay người chui vào lòng Tề Nhiên.
“Anh Nhiên ôm.”
Lục Khuynh siết chặt thắt lưng hắn, vùi đầu thật sâu vào ngực hắn, chậm rãi dụi.
Tề Nhiên cười ôm chặt cậu, khẽ bảo: “Em thật sự càng ngày càng dính người, bạn nhỏ này, anh nhớ trước đây em rất lạnh lùng.”
Lục Khuynh chẳng nói gì, chỉ chôn đầu càng sâu, khuôn mặt ửng đỏ đến kỳ cục ở nơi Tề Nhiên không thể nhìn thấy.
“Trước kia anh hỏi em ba câu, em còn không thèm trả lời anh, thậm chí không muốn anh đụng vào cặp sách, sao bây giờ lại chủ động xin anh ôm em?”
Lục Khuynh cảm giác mặt mình nóng phừng phừng, cậu muốn dùng cái gì đó chặn miệng Tề Nhiên.
“Lúc trước anh còn tưởng bạn nhỏ không thích để ý đến người khác ấy chứ, còn chuẩn bị tư tưởng tác chiến lâu dài, nào ngờ em còn biết quan tâm đến anh?”
Hắn ngừng lại, hơi ngửa đầu ra sau.
Đáp lại hắn là cái chạm môi nhẹ nhàng của Lục Khuynh.
Nhưng một khắc sau không chỉ đơn giản là cái chạm nhẹ như vậy, Tề Nhiên trực tiếp đè đầu cậu, không chút khách khí tiến vào miệng.
Cùng với sự nhiệt tình, căn phòng lập tức tràn ngập tiếng nước.
Đây… đây là nụ hôn thứ mấy của đêm nay?
Lục Khuynh bị hắn hôn, không cách nào kìm được mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Tề Nhiên luôn buông cậu ra trước khi cậu sắp ngạt thở, tạm dừng vài giây rồi lại tàn nhẫn hôn lên.
Cậu càng cảm giác có gì đó không đúng, chẳng biết sao nguồn nhiệt cứ lần lượt lan tỏa, đáy lòng dường như có thứ gì đó va chạm, khiến cậu cảm thấy hít thở không thông.
Cậu ấn chặt đôi môi đang muốn hôn mình của Tề Nhiên, đôi mắt đẫm nước nhìn chằm chằm Tề Nhiên hồi lâu, đột nhiên vỗ lên mặt Tề Nhiên một cái, loạng choạng đứng dậy chạy vào phòng tắm.
“Em, em đi tắm, em buồn ngủ rồi.” Cậu nhóc nói năng lộn xộn, nhưng dưới chân cứ như bôi dầu.
Tề Nhiên mỉm cười dõi theo bóng lưng cậu, chậm rãi đứng lên lấy quần áo của Lục Khuynh ra khỏi túi, bước đến cửa phòng tắm, mở cửa rồi đặt quần áo lên bồn rửa mặt.
“Quần lót của em.” Tề Nhiên cười nói với cậu.
Mặt Lục Khuynh vèo vèo đỏ chót, xông tới đóng sầm cửa lại.
Tề Nhiên co rụt tay xuýt chút nữa thì bị kẹp, đứng như trời chồng, mãi tới khi tiếng nước bên trong biến mất mới lùi lại mấy bước.
Hơi nước bỗng nhiên lan tỏa, Tề Nhiên quan sát kỹ, Lục Khuynh chỉ mặc độc chiếc quần, nửa người trên để trần, làn da trắng nõn ban đầu hơi đỏ ửng vì khí nóng, giọt nước chưa kịp lau sạch lăn dài xuống.
Đôi mắt hắn tối sầm, vươn tay dắt Lục Khuynh, Lục Khuynh cũng nắm tay hắn, ngón tay họ quấn quít nhau, Tề Nhiên nâng tay kia lên, nhéo đầu ngón tay của Lục Khuynh rồi đưa lên trên một cách chậm rãi.
Sợi dây trong đầu Lục Khuynh đứt cái phựt, luồng hơi nóng quen thuộc lại ập đến, cậu chẳng kịp nghĩ nhiều, vùng khỏi tay Tề Nhiên đẩy mạnh hắn vào phòng tắm.
“Anh cũng tắm đi.” Lục Khuynh nói.
Tề Nhiên nở nụ cười không lên tiếng, xoay người đến một góc lấy quần áo từ trong túi, liếc cậu đầy ẩn ý, rồi mới bước vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Lục Khuynh ngẩn người, đứng tại chỗ cân nhắc ánh nhìn kia của Tề Nhiên một hồi, sau đó chậm rì đến mép giường ngồi xuống, suy nghĩ chốc lát bỗng cầm lấy điện thoại, mở sáng màn hình.
Cậu nằm bò ra xem điện thoại, do dự hồi lâu mới gõ vài chữ vào thanh tìm kiếm, chần chừ nhấn nút xác nhận, lại có phần chột dạ lia mắt tới phòng tắm, xác định Tề Nhiên còn đang tắm, sau đó tùy tiện nhấn vào một giao diện.
Thiếu niên cau mày chậm rãi lướt điện thoại, theo màn hình càng lúc càng đi xuống, mặt cậu càng lúc càng hồng.
Cậu cảm thấy nhiệt độ vất vả lắm mới hạ xuống lại bốc lên, có dấu hiệu mất kiểm soát, tay cậu run run định thoát ra, chợt nghe giọng nói của Tề Nhiên từ phòng tắm truyền tới.
“Em đang xem gì đấy?”
Lục Khuynh giật nảy mình, mất thăng bằng, điện thoại rơi “bộp” xuống đất.
Thấy bộ dạng hốt hoảng của cậu, Tề Nhiên có chút khó hiểu, nhanh chân bước tới nhặt điện thoại, vừa định mở màn hình.
Nhưng động tác của Lục Khuynh nhanh hơn hắn, lập tức lao tới giật điện thoại, tiếp theo rụt vào chăn như con mèo, bọc mình lại.
Tề Nhiên càng cảm thấy nghi ngờ, kéo chăn muốn vớt Lục Khuynh lên lại bị cậu túm chặt, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.
Tề Nhiên thấy vậy bỗng dưng ngừng lại, hắn nhìn cậu định nói gì đó thì giọng nói ồm ồm của cậu nhóc vang lên: “Em, em buồn ngủ.”
Hắn liếc qua điện thoại, mới hơn mười giờ.
Bạn nhỏ buồn ngủ sớm vậy.
Hắn nhoẻn miệng cười, không vạch trần lời nói dối vụng về của Lục Khuynh, trái lại ngồi xổm xuống, nâng gò má nóng hâm hấp của cậu nhóc: “Em đánh răng chưa?”
“Rồi ạ.” Lục Khuynh tránh khỏi tay Tề Nhiên, “Đánh lúc tắm rồi.”
Dứt lời, cậu rụt đầu vào chăn chỉ để lộ một đôi mắt.
Tề Nhiên cong môi cười xoa tóc cậu, nhìn cậu một hồi, mới đứng lên vào phòng tắm đánh răng, sau đó vén chăn chui vào bên cạnh Lục Khuynh.
Bọn họ đặt phòng đôi, nhưng Tề Nhiên không muốn ngủ trên chiếc giường kia.
Giường hơi nhỏ, Tề Nhiên nhích lại gần, vừa duỗi tay muốn ôm eo cậu, Lục Khuynh đột nhiên bật dậy, nghiêng người tắt đèn, giây tiếp theo phóng vèo vào lòng Tề Nhiên.
Tề Nhiên còn chưa kịp ngó mặt cậu, cậu lại càng để Tề Nhiên ôm ghì lấy mình, cơ mà hắn hơi đảo mắt, không nhịn được cong môi cười, sau đó làm bộ rất mệt mỏi, xoay người tìm góc độ thoải mái, điều chỉnh hô hấp.
Quả nhiên, cậu bạn nhỏ cho tự cho rằng mình giấu rất tốt, hắn còn chưa giả vờ được mấy phút, Lục Khuynh đã ngo ngoe ngóc đầu nhìn hắn.
Người bên cạnh dường như đã vào giấc, Lục Khuynh lắc đầu gắng gượng cơn buồn ngủ, mon men thoát khỏi lồng ngực hắn, quay người cầm điện thoại lên xem.
Cậu đọc vô cùng chăm chú, đọc từng dòng một, lướt qua vài trang, màn hình sáng hắt lên mặt thiếu niên, lộ ra biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng cậu không biết là, Tề Nhiên đang nheo mắt từ phía sau mình, nhìn lướt qua màn hình điện thoại.
Chỉ thấy bên trên ghi vài chữ:
Vì sao lúc hôn lại rất nóng?
Tề Nhiên nhướng mày trong chốc lát, đảo mắt qua gáy cậu nhóc một vòng, rồi tận mắt trông thấy cậu gõ gõ xóa xóa đánh vài chữ:
Làm thế nào để đàn ông và đàn ông…
Mấy chữ sau còn chưa kịp gõ bởi vì Tề Nhiên chợt vòng tay qua eo cậu, kéo Lục Khuynh vào giữa, Lục Khuynh bị dọa cho hú vía, buông điện thoại theo phản xạ, ngoan ngoãn nằm im re trong lòng hắn.
Cậu cẩn thận xoay người, nhận ra Tề Nhiên chỉ vô thức hành động sau khi ngủ mà thôi, trái tim đang đập thình thịch dần ổn định, cũng không xem điện thoại nữa, cứ thế phát ngốc nhìn Tề Nhiên.
Tuy rằng ban đêm quá tối khiến cậu chẳng thấy rõ khuôn mặt hắn.
Vậy nên cậu đâu biết, Tề Nhiên không kìm được ý cười nơi khóe miệng, tay cũng làm bộ cố ý hay vô tình mà ghì chặt, ôm cậu vào lòng.
Đến khi mí mắt Lục Khuynh liên tục đánh nhau, Tề Nhiên mới hít nhẹ một hơi trên người cậu rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ánh mặt trời chui qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng.
Lục Khuynh bị tia sáng đánh thức, cậu giật mí mắt rồi từ từ mở mắt ra.
Cơn đau đầu ùa đến, Lục Khuynh xoa nhẹ huyệt thái dương, ý thức mới dần dần quay trở lại.
Cậu nhận ra mình đang nằm trên giường, được đắp tấm chăn mỏng, cậu vén một góc chăn mới phát hiện bộ đồng phục cậu mặc hôm qua đã không thấy đâu, thay vào đó là bộ đồ ngủ mình hay mặc khi ở nhà Tề Nhiên.
Lục Khuynh sờ soạng bên cạnh nhưng không thấy Tề Nhiên, cậu ngó dáo dác bốn phía rồi chống tay ngồi dậy.
Cơn đau đầu càng thêm rõ ràng.
Lục Khuynh chống giường chẳng nhúc nhích, vừa định dùng sức một lần nữa, chợt có tiếng của Tề Nhiên truyền đến: “Tỉnh rồi?”
Cậu ngẩng đầu, Tề Nhiên từ ngoài cửa đi vào, cũng mặc áo ngủ bình thường.
Tề Nhiên chậm rãi bước tới giường, vòng tay qua nách nhấc cậu ngồi lên, hai tay khẽ vò tóc Lục Khuynh chỉnh lại mấy sợi tóc rối.
Lục Khuynh ngước mắt nhìn thẳng vào phần râu mới nhú hiện rõ bên khoé miệng hắn, cất tiếng gọi: “Anh Nhiên.”
Lại nhận ra giọng mình khàn đến sợ.
Tề Nhiên đang xoa tóc cậu chợt dừng tay.
Lục Khuynh còn muốn thử kêu lần nữa, Tề Nhiên bỗng nở nụ cười đầy dịu dàng: “Đừng gọi nữa, tối qua em khóc quá lâu nên khàn giọng rồi chứ gì?”
Dứt lời bèn hạ tay xuống nâng mặt thiếu niên lên.
“Đầu đau lắm đúng không?” Tề Nhiên như đang dỗ con nít, “Anh xoa giúp em nhé?”
Nhưng chẳng chờ Lục Khuynh gật đầu, hắn đã đặt tay lên thái dương, dịu dàng vừa ấn vừa xoa cho cậu.
Quá mức thoải mái, cảm giác mệt mỏi lúc rời giường bị đánh tan hơn phân nửa, Lục Khuynh híp mắt tựa đầu vào lòng hắn, vòng tay ôm eo hắn.
Ý cười nơi khóe miệng Tề Nhiên càng sâu hơn, động tác xoa huyệt thái dương của Lục Khuynh càng thêm cẩn thận.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lục Khuynh vùi mặt khẽ dụi vào quần áo của Tề Nhiên, lại còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Tề Nhiên chậm rãi thả tay xuống, nặn mặt cậu: “Dậy nào, đi đánh răng rồi uống chút sữa cho thông họng.”
Hắn lùi về sau một bước nhỏ, muốn dắt Lục Khuynh xuống giường, chẳng ngờ Lục Khuynh thoát khỏi tay hắn, giây tiếp theo vội nhào tới trong người Tề Nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Tối qua cậu nhóc khóc vô cùng dữ dội, đến giờ đôi mắt vẫn còn sưng húp, viền mắt hồng hồng, ngơ ngác chớp mắt nhìn hắn, quả thật quá mức phạm quy rồi.
Trái tim Tề Nhiên mềm như bông, cúi người hôn lên mắt Lục Khuynh, hỏi: “Không muốn đi à?”
Lục Khuynh gật đầu, cậu vẫn rất mệt, cậu không chịu nổi cú sốc sau cái chết của Lục Thế Lâm, mệt mỏi đến tận giờ nên cậu chỉ muốn treo trên người Tề Nhiên.
Tề Nhiên cũng hết sức vui vẻ cho Lục Khuynh dựa dẫm, hắn từ từ ngồi xổm xuống, luồn tay ôm eo cậu vớt ra khỏi ổ chăn, sau đó vòng tay qua chân nhấc người lên.
Trong cổ họng Lục Khuynh phát ra tiếng thở nhẹ, vươn tay ôm cổ hắn.
Tề Nhiên nâng cậu lên trên, nói thầm câu: “Còn nặng.” rồi thong thả bước vào phòng vệ sinh, để Lục Khuynh trên bồn rửa mặt.
Hắn đổ nước vào cái ly bên cạnh, nặn kem đánh răng lên bàn chải của Lục Khuynh, vừa đưa cho cậu vừa nói: “Chẳng lẽ còn muốn anh đánh răng giúp em hử?”
Tề Nhiên tưởng rằng Lục Khuynh sẽ kiên định lắc đầu, nhưng ai ngờ Lục Khuynh chỉ hơi ngoẹo cổ, giây tiếp theo cúi người ngậm lấy bàn chải đánh răng từ tay Tề Nhiên, bắt đầu từ từ đánh.
Tề Nhiên sững ra, chốc lát sau mỉm cười, cầm chiếc khăn treo trên tường bên cạnh thấm ướt, chờ Lục Khuynh đánh răng xong rồi lau mặt cho cậu.
Lục Khuynh bị lau đến ngửa ra sau, Tề Nhiên đỡ eo cậu, Lục Khuynh thò tay cướp lấy chiếc khăn mặt trong tay Tề Nhiên.
Lục Khuynh lại ngơ ngác nhìn hắn, sau đó như chẳng có tinh thần mà ủi vào lồng ngực hắn.
Tề Nhiên đoán ngày hôm sau chắc Lục Khuynh sẽ cảm thấy khó chịu hơn, lại chẳng thể ngờ cơn suy sụp làm cho cậu nhóc càng trở nên yên lặng, cũng càng thích dính người hơn.
Cũng chẳng thèm nói câu nào, chỉ thích dựa vào người hắn.
Tề Nhiên nghĩ, ý cười càng đậm, thuận thế nhấc Lục Khuynh lên vững vàng bước đến ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Lục Khuynh cong chân đặt cạnh người Tề Nhiên, ngó hắn chằm chằm một lúc lại bĩu môi muốn vùi vào cổ hắn.
Tề Nhiên kéo cậu ra một chút, nhìn viền mắt vẫn còn ửng đỏ của thiếu niên, hắn không nhịn được bèn tiến lên chạm khẽ.
Mí mắt ngứa ngáy khiến lông mi cậu run rẩy, Lục Khuynh định ngẩng đầu nhìn Tề Nhiên, chợt nghe hắn nói: “Em biết mấy giờ rồi không?”
Lục Khuynh nhìn hắn, trong mắt chứa sự nghi hoặc.
“Sắp đến trưa rồi.” Tề Nhiên hôn khóe miệng cậu cái nữa, hàm hồ bảo: “Em ngủ rất lâu.”
Lục Khuynh buông rèm mi, dường như đang suy nghĩ có phải mình ngủ lâu thật hay không.
Tề Nhiên cong môi cười, ôm eo cậu rút ngắn khoảng cách giữa hai người, sờ bụng cậu cách lớp áo ngủ.
Cái bụng xẹp lép.
Tề Nhiên hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi Lục Khuynh: “Em có đói bụng không? Từ tối qua đến giờ em chưa ăn thứ gì cả.”
Hắn không nhắc đến chuyện hôm qua, đối với Tề Nhiên mà nói chẳng có gì quan trọng hơn việc Lục Khuynh được ăn thật ngon.
Lục Khuynh lắc đầu, tiếp tục chui vào cổ Tề Nhiên.
Tề Nhiên cũng ôm chặt lấy cậu.
Bạn nhỏ dính người như thế, khiến hắn có chút… không chịu nổi.
“Được rồi,” Tề Nhiên sờ đầu cậu, “Đừng nhõng nhẽo.”
“Anh mặc kệ em có đói bụng hay không,” Tề Nhiên nói tiếp, “Em cũng phải ăn cơm cho anh.”
Lục Khuynh dụi lên vai hắn.
Tề Nhiên kìm nén dục vọng muốn xoa đầu cậu, tay cố gắng khựng lại.
Giọng hắn có phần nghiêm túc: “Nếu hôm nay em không muốn xuống khỏi người anh thì đừng xuống, chốc nữa an vị trên đùi anh mà ăn, nếu không được nữa thì để anh đút cho em từng muỗng.”
“Nghe Phương Hoài Lương nói ở trường em rất lạnh lùng,” Hắn tới gần tai cậu, “Sao ở đây dính người như vậy?”
Động tác dụi vai rốt cuộc dừng lại.
Đầu Lục Khuynh khẽ nhúc nhích, Tề Nhiên tưởng cậu muốn đi xuống nên thầm thấy tiếc nuối, chẳng nghĩ tới Lục Khuynh lại nhào lên cắn cổ hắn.
Cắn vô cùng mạnh.
“Shhh,” Tề Nhiên nghiêng đầu, vừa kéo thiếu niên ra vừa nói, “Thật sự nghĩ anh không đau hả?”
Vậy mà trông thấy viền mắt Lục Khuynh dần trở nên ửng đỏ.
Bởi lẽ chịu ảnh hưởng của ngày hôm qua, Tề Nhiên thấy cậu như vậy thì luôn có loại cảm giác cậu sẽ bật khóc ngay trong giây tiếp theo.
Hắn định giơ tay xoa nắn gò má cậu nhóc, Lục Khuynh bỗng nhiên dựa lại gần, dán gò má mình vào gò má hắn.
Tề Nhiên nghe thấy giọng nói vẫn còn khàn của thiếu niên vang vọng bên tai: “Anh Nhiên, cảm ơn anh.”
Tề Nhiên sững sờ, lập tức bật cười, ôm chặt eo cậu, vừa hôn cậu vừa nói: “Không sao rồi, không sao rồi cục cưng.”
Anh sẽ luôn bên cạnh em.
Tề Nhiên chẳng nói nữa, hai người ôm nhau trên sô pha hồi lâu, đợi chừng nửa ngày, Lục Khuynh rốt cuộc xuống khỏi người Tề Nhiên, đi chân đất chạy ‘bạch bạch bạch’ vào phòng ngủ mang giày, rồi chạy ‘bạch bạch bạch’ ra ngồi vào bàn ăn.
Tề Nhiên đặt ly sữa trước mặt cậu, Lục Khuynh cầm sữa lên uống, đôi mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm cửa nhà bếp.
Rõ ràng tối qua Lục Thế Lâm mới qua đời vì bệnh, nhưng Lục Khuynh cảm thấy đã trôi qua rất lâu rồi vậy.
Mặc dù cảm giác khi biết tin Lục Thế Lâm chết vẫn còn rõ ràng như cũ, nhưng giống như bị phủ lên một lớp vỏ bọc đường khiến cậu cảm thấy nó không còn khó chịu đựng vậy nữa.
Lục Khuynh cúi đầu nhoẻn miệng cười.
Mùi thơm truyền ra từ nhà bếp.
Nụ cười của Lục Khuynh chưa kịp tắt thì Tề Nhiên đã bưng hai bát mì đặt lên bàn.
“Đã đồng ý với em, mì sợi tối qua.” Tề Nhiên cũng cười.
Lục Khuynh ngó vào bát, mặt bát vô cùng phong phú, rất nhiều canh, ở giữa là trứng, bên cạnh bày rất nhiều loại rau dưa, đủ mọi màu sắc.
Cậu cảm giác bụng mình sôi sùng sục.
Tề Nhiên đẩy bát mì về trước, mình cũng ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn.
Lục Khuynh bắt chước hắn, cũng bắt đầu ăn.
Vị mì sợi quả nhiên vô cùng ngon, có chút mặn chút ngọt, Lục Khuynh không ngừng được mà liên tục lùa mì vào miệng.
Bầu không khí tràn ngập ấm áp, Tề Nhiên dừng đũa, cảm nhận tâm trạng của Lục Khuynh vào lúc này.
Hình như không còn suy sụp như hôm qua nữa.
“Lục Khuynh.” Hắn nhìn vẻ mặt giãn ra của cậu nhóc, từ từ mở miệng: “Lát nữa chúng ta đến bệnh viện, sắp xếp chuyện của ba em, nhé?”
Lục Khuynh khựng tay, ngẩng đầu nhìn hắn, chốc sau mới gật gù: “Vâng.”
Cậu lại bỏ thêm một câu: “Em đi với anh Nhiên.”
Tề Nhiên xem cậu thêm chốc lát, mỉm cười đáp: “Được, chúng ta ăn xong sẽ đi ngay.”
Quả thật có rất nhiều chuyện cần làm ở bệnh viện.
Hôm qua Tề Nhiên thấy cảm xúc của Lục Khuynh thật sự không ổn nên cũng chẳng dám nói thêm gì với bác sĩ, hôm nay trở lại làm một vài thủ tục liên quan đến việc Lục Thế Lâm qua đời, phải do Lục Khuynh đến ký.
Cậu bạn nhỏ ở bệnh viện vô cùng yên tĩnh, ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, từng bước theo hắn trong suốt quá trình.
Lục Khuynh rất tin tưởng hắn, Tề Nhiên nhận ra điều này thì trong lòng càng cười to hơn.
Hắn không vội vàng đưa Lục Khuynh đi làm các thủ tục, đồng thời phụ giúp liên hệ với công ty tang lễ, thống nhất sắp xếp mọi hậu sự.
Hậu sự của Lục Thế Lâm được giản lược bớt, bọn họ quyết định không làm lễ từ biệt. Dù sao Lục Thế Lâm cũng không quen biết ai, lúc còn sống bởi vì say rượu nên mọi thân thích của ông đã cắt đứt liên lạc, cũng chẳng có bạn bè thật sự.
Lục Khuynh không nói năng gì, cậu biết rõ đức tính của ba mình, vừa nhát gan vừa kiêu ngạo, đối với kết quả này, cậu có lúc cảm thấy hoảng sợ, có lúc mơ hồ nghĩ ba mình đáng đời.
Đến khi hoàn tất mọi thủ tục thì đã xế chiều, bọn họ đứng ở bên đường cạnh bệnh viện.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá dày đặc rọi xuống, chiếu lên mặt Lục Khuynh, rất ấm áp.
Cho tới giờ, cơn gió nhẹ phất qua mặt cậu, Tề Nhiên đứng bên cạnh cậu, cậu mới cảm giác được Lục Thế Lâm không còn ở trên đời này nữa, sự giải thoát mà mình tưởng tượng từ lâu lại được thực hiện theo cách này.
Hình như chẳng sung sướng bao nhiêu, còn khiến lòng người trở nên rầu rĩ.
Cậu im lặng cúi đầu, Tề Nhiên quơ tay trước mặt cậu.
Sự chú ý của Lục Khuynh bị hắn kéo về, khuôn mặt tươi cười của Tề Nhiên xuất hiện: “Nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ,” Lục Khuynh nháy mắt vài cái, “Anh Nhiên, anh nói xem ông ấy có ý gì đây?”
“Chết như vậy thì có lợi ích gì?”
Lục Khuynh dừng một chốc, nhìn vào mắt Tề Nhiên: “Em luôn muốn nhanh chóng thoát khỏi ông ấy, nhưng lại được giải thoát bằng cách này, mà lòng em dường như chẳng có cảm giác ‘cuối cùng cũng giải thoát’ ấy.”
Thiếu niên cúi đầu, biểu cảm có đôi phần cô đơn.
Tề Nhiên nhíu mày, khẽ móc lấy đầu ngón tay Lục Khuynh: “Bạn nhỏ này, đừng nghĩ tới ông ấy nữa…”
Ông ấy không xứng.
“Vâng.” Lần này Lục Khuynh đáp rất nhanh, lại ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt nhu hòa của Tề Nhiên, “Trước đây em cũng muốn ông ấy chú ý đến mình nhiều hơn một chút, muốn ông ít nhất cũng phải biết em học lớp mấy, nhưng ông chẳng bao giờ nhớ rõ…”
“Quên đi.” Lục Khuynh đột nhiên chuyển lời, “Ngược lại nói những lời này cũng vô dụng.”
Cậu cụp mắt, lông mi thật dài lắc lư trước mặt Tề Nhiên, Tề Nhiên thấy hơi khó chịu, muốn giơ tay vò tóc cậu, chợt nghe Lục Khuynh gọi hắn: “Anh Nhiên.”
Lục Khuynh nói: “Em muốn ăn đồ ngọt, rất ngọt rất ngọt ấy.”
Cậu nhớ tới mấy tháng trước, mình ngồi ở ghế sau được hương trà sữa ngọt ngào bao phủ.
Tề Nhiên nghe vậy thì đờ người, nhướng mày, lát sau mới nở nụ cười bất đắc dĩ.
Hắn thầm nghĩ làm gì có món nào có thể ngọt bằng em, mà ngoài miệng vẫn đáp: “Được.”