Kỳ nghỉ đông nhanh chóng kết thúc, từ khi Lục Khuynh nói ra chuyện trong lòng, cậu bình thản ở nhà Tề Nhiên cho đến khi học kỳ hai bắt đầu.
Hiện tại trường học đã khai giảng được vài tuần, xe đạp của cậu vẫn đậu ở dưới lầu khu chung cư.
Tề Nhiên ngày càng thường xuyên lái xe đưa đón cậu, buổi chiều sẽ chở người đi ăn cơm ở khu vực xung quanh trường học, buổi tối không nói hai lời dẫn tới quán bar, sau đó tiện tay đưa về nhà mình.
Lâu dần Lục Khuynh sắp coi chỗ ở của Tề Nhiên như nhà của mình.
Hôm nay cũng vậy, tiết cuối là tiết tự học, Lục Khuynh thừa dịp giáo viên không ở trong lớp, lén la lén lút đọc tin nhắn dưới ngăn bàn mà lúc nãy Tề Nhiên gửi cho cậu.
Nhiên: Lát nữa đợi anh ở lớp học.
Hôm nay là thứ sáu, họ hẹn nhau rằng Tề Nhiên đến trường đón cậu đi thăm Lục Thế Lâm, sau đó tới nhà Tề Nhiên ăn một bữa cơm.
Bệnh của Lục Thế Lâm càng ngày càng nghiêm trọng, cơ thể đã vô cùng suy yếu, số lần Lục Khuynh đến thăm ông ngày càng nhiều.
Cậu đang định trả lời “Vâng” thì màn hình điện thoại đột nhiên bị một cuốn sách che lại.
Quay đầu liền trông thấy Vương Chi Hạo nhếch mép cười khúc khích, trong mắt tràn đầy đắc ý: “Được lắm, Lục đại học bá lại nghịch điện thoại trong lớp, bị tớ phát hiện rồi đấy, tớ phải mách giáo viên mới được.”
Lục Khuynh mặc kệ cậu ta, móc điện thoại ra trả lời “Vâng”, lại luồn tay xuống hộc bàn mày mò chốc lát rồi cầm lấy một phong thư màu xanh lam ném lên bàn Vương Chi Hạo.
“Hơ!” Vương Chi Hạo liếc nhìn phong thư, lập tức nhận ra cái gì đó, “Tại sao lại là thư tình?”
“Ừ,” Lục Khuynh gật đầu, “Đưa cho cậu.”
Dứt lời cậu cũng chẳng nhìn Vương Chi Hạo nữa mà cầm bút lên tập trung làm bài tập.
Cơ mà Vương Chi Hạo đâu chịu yên tĩnh, cậu ta hơi lùi ra xa, khoanh tay, dùng ánh mắt như ông cụ quan sát Lục Khuynh từ đầu tới đuôi, lại nhìn một lượt từ đuôi đến đầu.
Lục Khuynh không thèm phản ứng, ngay cả lông mày cũng chẳng hề nhúc nhích.
“Lục Khuynh.” Cuối cùng khi Vương Chi Hạo quan sát đủ rồi mới bảo: “Sao tớ thấy dạo này cậu hơi khang khác ấy nhỉ?”
Cậu ta suy nghĩ một hồi lại đổi giọng: “Không đúng, từ cuối kỳ tớ đã cảm thấy cậu không đúng lắm rồi.”
Lục Khuynh rốt cuộc chịu đặt ánh mắt lên người Vương Chi Hạo, cậu nhìn bạn học Vương đang tự gật đầu một mình, ngạc nhiên hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
“Ờ…”
Vương Chi Hạo nghiêng đầu ngẫm nghĩ, quan sát cậu vài lần bỗng nhiên vỗ tay cái “bốp”: “Cậu bây giờ không đúng nè.”
“Cậu nhìn lại mình xem, bình thường cậu béo như vậy sao?!”
Giọng Vương Chi Hạo sang sảng, thành công thu hút sự chú ý của Trình Lệ Lệ.
Cô quay lại, nhìn thấy phong thư Vương Chi Hạo cầm trên tay, ánh mắt chợt biến, nhưng vẫn làm bộ không để ý chút nào hỏi: “Các cậu đang nói gì vậy?”
“Trình Lệ Lệ bà tới đây,” Vương Chi Hạo cười toe toét vẫy tay với Trình Lệ Lệ, “Nhìn xem, hôm nay Lục Khuynh có phải hơi béo lên không?”
“Hả?” Trình Lệ Lệ quan sát nửa người trên của Lục Khuynh vài lượt rồi đáp, “Béo chỗ nào, rõ ràng là ông béo không nhìn nổi người khác gầy chứ gì?”
“Đâu có,” Vương Chi Hạo tức tới giậm chân, chỉ vào Lục Khuynh nói với Trình Lệ Lệ, “Bây giờ gần đến tháng tư rồi, hồi sáng Lục Khuynh còn đeo khăn quàng cổ đó! Bà không nhận ra à?”
“Tôi biết mà,” Trình Lệ Lệ không phản đối, “Nhưng buổi sáng quả thật rất lạnh, tôi cũng đeo khăn quàng cổ mà.”
Các bạn nữ mang khăn quàng có thể thông cảm được, nhưng nếu đặt cái này lên người Lục Khuynh lạnh lùng trứ danh thì có vẻ quá mức không ổn.
Phải biết là dù cho trời đông giá rét thế nào, Lục Khuynh cũng chưa bao giờ đeo găng tay đạp xe, càng khỏi bàn đến việc mang khăn quàng cổ đến trường vào tháng tư đầu mùa xuân.
“Không chỉ khăn quàng,” Vương Chi Hạo khó khăn diễn đạt, “Hơn nữa, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Trình Lệ Lệ mất kiên nhẫn.
Vương Chi Hạo không trả lời, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, Lục Khuynh trông thấy dáng vẻ đó của cậu ta chợt nảy sinh một linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Vương Chi Hạo nhanh chóng liếc về phía Trình Lệ Lệ, sau đó ghé sát tai cậu, còn dùng tay che lại sợ bị người ta nhìn thấy.
Cậu ta nhỏ giọng nói: “Vừa nãy lúc cậu ngồi xuống, tớ thấy cậu mặc quần thu! Còn là màu đỏ nữa!”
“Tớ biết cậu chưa mặc bao giờ!” Giọng Vương Chi Hạo thật khẽ nhưng vô cùng gấp gáp, “Vả lại, hôm nay thời tiết tốt thế này cậu không sợ nóng sao?”
Ánh mắt cậu thiếu niên cuối cùng cũng lóe lên, nhiễm chút bất lực, giây tiếp theo cậu cũng cảm giác mặt mình nóng bừng, mặt và cổ đều có chút nóng.
Cậu nghiêng đầu cố gắng che giấu khuôn mặt, nhưng Trình Lệ Lệ vẫn luôn nhìn cậu lập tức nhận ra cậu đang mất tự nhiên.
Trình Lệ Lệ cau mày bước lên trước nhìn, trong mắt đầy kinh ngạc: “Lục Khuynh, cậu, mặt cậu sao đỏ thế?
Vương Chi Hạo lập tức lùi lại nhìn, cậu ta không thấy rõ sắc mặt của Lục Khuynh, chỉ có thể thấy đoạn cổ nhỏ nhắn để lộ bên ngoài đã biến thành màu đỏ từ lâu.”
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng đột nhiên reo vang, cậu ta chợt nghĩ đến điều gì đó, bật dậy kéo Trình Lệ Lệ đang muốn đến gần Lục Khuynh ra xa.
Cậu ta xoa dịu: “Lục, Lục Khuynh chỉ nóng quá thôi, bà là con gái thì liên quan gì, nam nữ thụ thụ bất thân biết chưa, bà đến gần cậu ấy như vậy làm gì?”
Trình Lệ Lệ lập tức dịch ra thật xa, mở miệng lắp bắp: “Tôi, tôi đến gần hồi nào.”
“Ây da,” Vương Chi Hạo vỗ đùi, “Hai ta ở đây làm cậu ấy ngột ngạt, đi đi, chúng ta ra ngoài, ra ngoài nào.”
Nói xong liền đứng lên, trực tiếp kéo tay Trình Lệ Lệ dẫn cô ra ngoài.
“Vương Chi Hạo ông làm gì thế!” Trình Lệ Lệ hất tay, “Còn đang trong giờ tự học đấy! Ông đừng đưa tôi, này—”
“Tôi biết, hai ta đi vệ sinh.” Vương Chi Hạo vừa kéo vừa nói.
“Ai muốn đi vệ sinh với ông chứ!” Trình Lệ Lệ la to, phát hiện các bạn học xung quanh đều quay lại nhìn mình, có chút xấu hổ, vậy nên cô đành để Vương Chi Hạo lôi mình ra ngoài từ cửa sau.
Chỉ còn Lục Khuynh vẫn ngồi tại chỗ.
Xem ra cậu thật sự không thể bị lời giải thích vì sợ mình bị cảm gì gì đó của Tề Nhiên lừa gạt nữa, chiếc quần thu đỏ này hẳn là không thể mặc được nữa rồi!
Cậu lắc đầu, ném mớ suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu, lại tập trung vào bài tập.
Nhưng chỉ vài phút sau, Vương Chi Hạo đã ngồi xuống cạnh cậu như một cơn gió.
Cậu ta khoác lên vai cậu, đầu trộm đuôi cướp tiến lại gần, hỏi cậu một câu vừa chợt lóe lên: “Lục Khuynh, cậu, với anh Nhiên ở bên nhau rồi hả?”
Lục Khuynh liếc cậu ta, sờ vai đáp: “Ừm.”
“Tớ nói mà,” Vương Chi Hạo thu tay, “Lúc hai ta nói chuyện ở học kỳ trước, tớ đã thấy không đúng rồi. Thì ra, thì ra cậu giấu kín như vậy! Ngay cả người cẩn thận như tớ cũng chẳng nhận ra.”
Dứt lời cậu ta còn ra vẻ đắc ý lúc lắc cái đầu.
Lục Khuynh lại cảm thấy kỳ lạ vì giọng điệu bình tĩnh đó, cậu đặt bút trên tay xuống, hỏi: “Cậu… cảm thấy bình thường ư?”
“Bình thường chứ,” Vương Chi Hạo lập tức đáp: “Dù sao từ lúc cậu hỏi tớ cách theo đuổi một người thế nào thì tớ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Cậu ta lộ ra biểu cảm “Tớ hiểu cậu mà”, rồi bảo: “Tớ cảm thấy cậu cuối cùng cũng lọt vào tay anh Nhiên.”
“Tại sao?” Lục Khuynh càng cảm thấy quái lạ.
“Hơ hơ, người lạnh lùng như cậu chỉ ăn đứt cách theo đuổi kiểu tổng tài bá đạo của anh Nhiên thôi,” Cậu ta làm bộ tiếc nuối thở dài thườn thượt, “Mấy cô gái trường ta sao không biết được điểm ấy chứ?”
Cách theo đuổi kiểu tổng tài… bá đạo?
Cậu ngẫm nghĩ thì thấy quả thật Tề Nhiên rất thích kiểu bá đạo không nói hai lời đột nhiên ôm cậu tới ghế sô pha hoặc giường ngủ, dường như hắn thích dùng hành động hơn là giảng đạo lý.
Mà cậu có vẻ… đã quen với việc này.
“Yên tâm đi Lục Khuynh,” Vương Chi Hạo thấy cậu nhíu mày suy nghĩ còn tưởng cậu đang lo lắng điều gì.
“Bạn học Vương Chi Hạo tớ đây rất chi là cởi mở, tớ sẽ không nói với người khác rằng cậu đang ở bên anh ấy đâu, hơn nữa tớ sẽ mãi ủng hộ cậu dù cậu ở bên ai đi chăng nữa.”
“Nhưng mà,” Cậu ta đột nhiên chuyển lời, “Tớ cảm giác như Trình Lệ Lệ thấy rồi.”
“Hả?”
“Bức thư tình kia của cậu đó,” Vương Chi Hạo giải thích, “Tớ vô tình đọc được, là cô ấy viết.”
Vương Chi Hạo nhớ tới lúc ra ngoài biểu cảm trên mặt Trình Lệ Lệ có chút khó coi, cậu ta còn chưa kịp thốt câu nào thì Trình Lệ Lệ đã tự mình chạy vào nhà vệ sinh, chắc bây giờ còn trốn ở góc nào đó lau nước mắt.
“Lúc ra ngoài tớ thấy tình trạng của cô ấy không tốt lắm, chắc cô ấy đã nhận ra cậu có người trong lòng, nhưng không biết cậu ở bên Tề Nhiên,” Vương Chi Hạo nói, “Nhưng chắc không sao đâu, suy cho cùng ngay từ đầu cô ấy cũng không ôm hy vọng gì nhiều.”
Lục Khuynh chớp mắt suy nghĩ một hồi, vô cớ nghĩ đến vẻ dịu dàng lúc Tề Nhiên nhìn cậu, đáp: “Ừ.”
Vương Chi Hạo mắt thấy chủ đề sắp kết thúc, vẫn hơi tò mò thúc Lục Khuynh, cẩn thận hỏi cậu: “Nhưng mà Lục Khuynh, cậu thật sự định… cứ ở với Tề Nhiên như thế này sao?”
“Ừm.” Lục Khuynh trả lời rất nhanh, cuối cùng bổ sung thêm câu, “Tôi nghiêm túc.”
“Nhưng, gia đình cậu sẽ đồng ý sao? Tề Nhiên lớn hơn cậu rất nhiều tuổi, hơn nữa,” Vương Chi Hạo tạm dừng, “Còn là đàn ông.”
Vừa dứt lời, nét mặt Lục Khuynh thoáng chốc trở nên cô đơn, nghĩ đến lời cảnh cáo của Lục Thế Lâm lúc hai người chưa ở bên nhau, nỗi lo âu không hiểu sao lại ùa về.
Vẻ mặt hốc hác do bị bệnh tật hành hạ của Lục Thế Lâm xông vào đầu cậu, cậu muốn nói một cách tự nhiên như Tề Nhiên: “Bọn họ không quản tôi.” nhưng nhận ra mình chẳng có sức để nói.
“Ba tôi…” Nét mặt thiếu niên vô cùng mông lung, “Ông ấy không quản được tôi.”
“Được rồi…”
Vương Chi Hạo đáp, nhất thời chẳng biết hỏi gì, vừa định viết vài chữ lên bài tập thì tiếng chuông tan học vang lên.
Lớp học trở nên sôi nổi trong nháy mắt, các bạn học đều nóng lòng thu dọn sách vở chạy ra ngoài, Vương Chi Hạo cũng đứng dậy chào hỏi mấy người bạn, tùy tiện thu dọn một chốc rồi chuẩn bị ra về.
Cậu ta liếc nhìn Lục Khuynh, thiếu niên vẫn ngoan ngoãn ngồi trên bàn làm bài tập, dường như tách biệt với thế giới, chẳng có bất kỳ sự quấy nhiễu từ bên ngoài.
Cậu ta hơi nghĩ ngợi liền hiểu Lục Khuynh đang chờ Tề Nhiên.
Hèn chi mỗi ngày Lục Khuynh đều về muộn như vậy.
“Chờ anh của cậu à?”
Lục Khuynh ngẩng đầu ngó cậu ta, vẻ mặt vô cảm không lên tiếng coi như ngầm thừa nhận.
Vương Chi Hạo ném cho cậu cái liếc mắt “Tớ hiểu tớ hiểu”, sau đó kề vai sát cánh với đám bạn bước ra khỏi lớp.
Bạn học xung quanh ngày càng ít, Lục Khuynh vẫn an tĩnh ngồi tại chỗ, chờ đến khi làm bài xong, cậu xoa mắt ngẩng đầu nhìn bốn phía mới phát hiện trong phòng học chỉ còn một mình cậu.
Nhưng không có Tề Nhiên dựa vào khung cửa nhìn cậu.
Hơi lạ, Tề Nhiên thường đến sớm đứng ngoài cửa chờ cậu tan học, nhưng chưa bao giờ đến muộn.
Lòng cậu vô thức cảm thấy lo lắng, lấy điện thoại mở giao diện trò chuyện với Tề Nhiên.
Tin nhắn gửi tới từ mười mấy phút trước:
Nhiên: Bạn nhỏ ơi
Nhiên: Có lẽ anh sẽ đến muộn một chút, không thấy anh thì có thể gọi Didi* qua trước
Nhiên: Anh sẽ tới nhanh thôi
*Một ứng dụng đặt taxi
Cậu ngơ ngác nhìn màn hình, đôi mắt dừng lại rất lâu ở dòng tin nhắn “Có lẽ anh sẽ đến muộn một chút”.
Chuyện khiến Tề Nhiên cảm thấy “Có lẽ sẽ đến muộn một chút” rốt cuộc là gì?
Cậu không nghĩ nữa, nhấn trên màn hình vài lần, cuối cùng vẫn trả lời một chữ.
LQ: Vâng
Cuối cùng Lục Khuynh cũng chẳng chạm đến.
Cậu chỉ vừa thăm dò vào lại đột nhiên thoát khỏi tay Tề Nhiên, sau đó dùng toàn lực đẩy Tề Nhiên ra, đè sát xuống người hắn.
Tề Nhiên bị cậu ép cho choáng váng, thiếu niên mềm mại khi xưa bây giờ đang nhéo mạnh vào cánh tay khiến hắn đau đớn.
Hắn ngẩng đầu lên xem thì thấy khuôn mặt ửng hồng không chịu nổi của Lục Khuynh. Cậu nhóc cắn môi, khóe mắt còn lưu lại những giọt nước mắt sinh lý.
Tề Nhiên thấy vậy liền bật cười, càng cười càng không dừng được, hắn lợi dụng lúc Lục Khuynh chưa kịp phản ứng, tiến về phía Lục Khuynh nói: “Thả anh ra đi chứ, anh còn phải dọn bàn.”
Lục Khuynh lập tức buông hắn ra, nằm úp sấp sang chỗ khác.
Tề Nhiên từ trên giường ngồi dậy, vừa đi tới phòng khách vừa nói: “Đói bụng không? Hâm nóng thức ăn rồi ăn nhé.”
Lục Khuynh chẳng đáp gì, nằm lì trên giường chốc lát, sau đó mặc quần đứng dậy xuống giường, cũng đến phòng khách giúp Tề Nhiên dọn dẹp bát đũa.
Bữa tối còn lại rất nhiều, cậu cùng Tề Nhiên chậm rãi thu dọn, chọn vài món ăn thanh đạm để hâm nóng, còn nấu một tô mì.
Cậu ngồi đối diện Tề Nhiên, Tề Nhiên lấy cho mỗi người một chén nhỏ, vừa ăn vừa gắp rau cho cậu. Hai người trò chuyện đôi câu, cũng chẳng nhắc tới chủ đề vừa rồi.
Nét đỏ ửng trên khuôn mặt Lục Khuynh nhạt dần, cậu thật sự cảm thấy đói bụng nên ăn từng miếng từng miếng, Tề Nhiên ngồi đối diện ngắm cậu, sự dịu dàng đong đầy tràn ra khỏi đôi mắt.
Ánh đèn ấm áp chiếu rọi đỉnh đầu, Tề Nhiên ngơ ngác nhìn độ cong của lông mi thiếu niên, khóe miệng chưa từng hạ xuống.
Kể từ ngày đó, chẳng thấy Tề Duyệt xuất hiện nữa, Lục Khuynh cũng từng hỏi Tề Nhiên xem người nhà hắn suy nghĩ thế nào, đúng như lời Tề Nhiên đã hứa, hắn không hề giấu giếm mà vừa ôm cậu vừa báo cáo rõ ràng mười mươi.
Tề Duyệt không có thái độ phản đối quá nhiều, cô không thân với Tề Nhiên lắm, mà điều cô quan tâm hơn cả là Tề Nhiên đang quen một học sinh trung học.
Còn ba mẹ Tề Nhiên không hề gửi một tin nhắn nào kể từ khi Tề Duyệt trở về.
Có thể là họ cần một chút thời gian để chấp nhận.
Tuy nhiên Tề Nhiên cảm thấy không sao cả, ba mẹ đã tuyệt vọng về hắn, dù bọn họ không chấp nhận đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi điều gì.
Nhưng những lúc ấy Lục Khuynh sẽ luôn vùi đầu vào lòng hắn cọ cọ, cuốn lấy ống tay áo hắn tựa an ủi, mở miệng liên tục gọi “anh Nhiên”.
Tự thân bạn nhỏ còn không dễ dàng gì, thế mà còn cẩn thận từng li từng tí biểu đạt lòng quan tâm với hắn.
Lúc này trái tim Tề Nhiên sẽ mềm đến rối tinh rối mù, chẳng kìm được kéo cậu lên, đè sau gáy cậu hôn thật mạnh, hôn đến khi người ấy hít thở không thông mới thôi.
Bạn nhỏ sẽ không thẹn thùng như trước đây, sẽ từ từ đáp lại, còn chủ động thè lưỡi liếm khóe miệng hắn.
Rất đáng yêu.
Sao Tề Nhiên có thể nhịn được sự lén lút âm thầm của Lục Khuynh chứ, cho dù mềm mại gọi hắn là “anh Nhiên”, nhẹ nhàng nắm góc áo hắn, hay là cẩn thận liếm môi hắn…
Năm mới sắp đến gần, toàn bộ thành phố đều trở nên náo nhiệt, nhưng trong bệnh viện vẫn giữ sự nghiêm túc.
Lục Khuynh đã nói trước với Tề Nhiên là vào ngày giao thừa cậu sẽ đến bệnh viện thăm Lục Thế Lâm, sau đó sẽ đón năm mới cùng hắn.
Bệnh của Lục Thế Lâm càng ngày càng nghiêm trọng, cho dù giờ ông có phối hợp trị liệu, cũng không uống rượu nữa, nhưng mỗi lần Lục Khuynh đến thăm ông đều có thể nhận thấy sự tuyệt vọng vô bờ bên trong ánh mắt ông.
Đối với Lục Thế Lâm mà nói, rượu đã khắc vào tận xương tủy, nếu ông uống sẽ càng chết nhanh hơn bởi căn bệnh ung thư, nhưng nếu không uống thì cũng chẳng thể dễ chịu hơn được.
Lục Khuynh chẳng rõ mỗi lần nhìn thấy Lục Thế Lâm mình sẽ có tâm tình gì, nhưng mỗi khi cậu bước ra khỏi phòng bệnh, Tề Nhiên đều sẽ nhẹ giọng chọc cậu cười: “Sao mũi lại đỏ thế này.”
Sau đó sẽ đưa người tới địa điểm bí mật, chờ dỗ được Lục Khuynh cười lên, hắn mới ôm cậu lên mô tô như một người bạn tốt.
Đôi lúc Tề Nhiên sẽ đến con phố đối diện mua trà sữa cho cậu, trà sữa rất nóng, có thể làm cậu ấm từ đầu đến chân, sau khi Tề Nhiên lái mô tô chở cậu, gió lạnh ùa tới cũng sẽ trở nên khô nóng.
Hôm nay cũng thế, cậu bị Tề Nhiên áp lên tường hôn mấy lần liền, hôn đến khi cậu không còn nghĩ tới Lục Thế Lâm được nữa, Tề Nhiên mới quàng khăn quanh miệng cậu, kéo người bước đi trên đường.
Hắn mua ly trà sữa đặt trong tay Lục Khuynh, nắm lấy quần áo cậu đi tới chỗ mô tô.
Lục Khuynh vô cùng tự nhiên vừa uống trà sữa vừa để Tề Nhiên đội mũ giúp mình, rồi hết sức quen thuộc sải bước ngồi vào chỗ phía sau xe.
Ấy thế Tề Nhiên chẳng vội khởi động xe mà nghiêng đầu, khóe miệng và đuôi lông mày cùng cong lên, cười hỏi cậu: “Em nói xem anh có nên mua một chiếc xe hơi không, thế cũng thuận tiện hơn chút.”
Lục Khuynh ngậm ống hút ngẩn người, hỏi hắn: “Thuận tiện cái gì vậy anh?”
Kỳ thật cậu cảm thấy ngồi mô tô khá thoải mái, mỗi lần gió phất phơ qua tai, sẽ luôn khiến cậu có loại ảo giác thoát khỏi thực tại vội hướng về tương lai.
“Đến đông chở em sẽ không quá lạnh, hơn nữa, ” Tề Nhiên cố ý dừng lại, “Dỗ em ở ghế sau khá là hiệu quả.”
Tề Nhiên nói xong liền quay đầu, từ gương chiếu hậu ngắm nhìn nửa khuôn mặt hồng như ráng chiều của Lục Khuynh.
Khắc sau, hắn cảm thấy bên hông bị ngắt mạnh một cái.
Tề Nhiên hít một ngụm khí lạnh, sức lực của cậu bạn nhỏ lớn thật, mặt đỏ tai hồng nhéo eo hắn, thật khiến người ta không kham nổi.
Hắn kéo cái tay trên eo mình ra, đặt trong lòng bàn tay xoa bóp, chọc cậu: “Bạn nhỏ muốn anh đau chết sao?”
Lục Khuynh lập tức rụt tay về, lại đặt bên eo hắn, chính xác đụng vào chỗ vừa nhéo.
Tề Nhiên cười mà chẳng lên tiếng, trong lòng bị dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng lại nhẹ dạ của cậu nhóc kích thích, ngắm cậu qua kính chiếu hậu hồi lâu mới chậm rãi nói: “Đưa em đến siêu thị một chuyến nhé?”
Lục Khuynh nhìn sau gáy Tề Nhiên đáp: “Đi siêu thị làm gì ạ?”
“Mua ít bơ, kem hay gì đó,” Tề Nhiên hơi suy nghĩ, “Chẳng phải em làm bài thi cuối kỳ rất tốt sao? Tối nay làm bánh cho em ăn.”
Kết quả cuối kỳ được đưa ra rất nhanh, Lục Khuynh lại vững vàng chiếm đóng top ba vị trí đầu.
Cậu nghiêng đầu, càng cảm thấy khó hiểu: “Sao phải làm bánh?”
“Tặng quà cho em, em muốn những vì sao không phải sao? Anh cũng đâu thể lên trời hái nó xuống,” Ý cười nơi khóe miệng Tề Nhiên ngày càng rộng, nhẹ giọng nói, “Nhưng anh có thể làm cả một bầu trời đầy sao cho em.”
Để em ăn toàn bộ bầu trời sao ấy.
Tề Nhiên không thốt ra câu này, lông mày của thiếu niên trong gương hơi nhíu, mặt cũng chui ra khỏi khăn quàng cổ, nhìn thẳng vào hắn hỏi: “Thật là, anh đã nói cho em biết thì sao còn gọi là quà?”
“Ừ,” Tề Nhiên gật đầu vờ như đã hiểu, “Bởi vì anh muốn em làm cùng anh.”
Cùng nhau làm còn muốn tặng quà cho em? Lần đầu tiên Lục Khuynh gặp phải trường hợp này.
Cậu nhất thời cạn lời, Tề Nhiên lập tức nói tiếp: “Để em nhớ cho kỹ, đây là món quà đầu tiên anh tặng em.”
Dứt lời cũng mặc kệ Lục Khuynh có trả lời hay không, hắn chậm rãi khởi động xe.
Mô tô chạy rất chậm, Lục Khuynh ngồi phía sau nhấp từng ngụm trà sữa, chất lỏng ấm áp chống đỡ cơn gió lạnh xộc tới, khiến cậu không thấy lạnh chút nào.
Lục Khuynh thường đón năm mới một mình, còn Lục Thế Lâm thường uống rượu ở bên ngoài đến tận khuya mới gọi điện cho cậu. Vào đêm giao thừa, cậu thường sẽ nấu cho mình một tô mì và một trái trứng gà.
Nhưng năm nay…
Lục Khuynh dòm chỏm tóc nhỏ của Tề Nhiên, mái tóc bị gió thổi tán loạn quét lên mặt cậu, có hơi ngưa ngứa. Cậu vừa cắn ống hút vừa khẽ tựa đầu vào lưng Tề Nhiên.
Năm nay có thể là một năm khắc sâu ấn tượng, Lục Khuynh nghĩ.
Xe từ từ dừng trước cửa siêu thị, bởi vì hôm nay là giao thừa nên trong siêu thị tấp nập người qua lại, cậu và Tề Nhiên vất vả lắm mới chen khỏi đám đông, cuối cùng đến được chỗ tủ đá thì trên người đã đọng một lớp mồ hôi mỏng.
Họ vô tình chạm mắt nhau, không hiểu sao bỗng bật cười.
Tề Nhiên nhìn cậu bằng đôi mắt tình ý lan tràn, trên tay cầm chiếc khăn quàng cổ cậu tháo xuống khi đến siêu thị. Thiếu niên cũng hơi ngẩng đầu liếc hắn, khuôn mặt ửng hồng cùng cặp mắt sáng lấp lánh.
Tề Nhiên lấy một hộp kem từ trong ngăn đá đặt vào khóe mắt Lục Khuynh, khiến cậu lạnh đến rùng mình, giây tiếp theo đầu ngón tay được Tề Nhiên nhẹ nhàng móc lấy.
Lục Khuynh ngó xung quanh theo phản xạ, may mà mọi người đang tập trung tranh nhau sắm đồ tết, chẳng ai chú ý đến góc tủ lạnh này.
Cậu cũng nhẹ nhàng móc tay đối phương, Tề Nhiên lập tức quấn lấy cậu, nắm cả bàn tay cậu: “Có nóng lắm không em?”
Lục Khuynh khẽ gật đầu, hộp kem mà Tề Nhiên đặt nơi khóe mắt cậu vẫn chưa lấy xuống, cậu muốn duỗi tay còn lại ra với.
Nhưng Tề Nhiên nhanh hơn cậu một bước, cầm hộp kem nhét vào giữa tay hai người, rồi bảo: “Anh hơi nóng, hộp này rất lạnh.”
Hắn kẹp đầu ngón tay Lục Khuynh xuyên qua chiếc hộp, không cho cậu rút ra, cứ thế dùng tay khác đi đến tủ đông lấy bơ.
Lục Khuynh hơi xấu hổ dời tầm mắt, tay lạnh lẽo nhưng mặt cậu nóng đến hoảng.
Hên là còn đeo khẩu trang, cậu nghĩ linh tinh, mà Tề Nhiên chợt buông tay, đến gần dụi vào vai cậu đẩy về trước: “Cầm đàng hoàng, tí phải dùng làm bánh đấy.”
Chẳng hiểu sao Lục Khuynh cứ thấy hộp kem trong tay có chút nóng.
Hô hấp dưới lớp khẩu trang hơi ngột ngạt, cậu chậm rì dịch chuyển bước chân trong siêu thị đông đúc, Tề Nhiên cũng không vội, từng bước tiêu sái đi theo cậu.
Cuối cùng chờ tới khi hai người xếp theo hàng dài rồi thanh toán, sau đó ra khỏi siêu thị mới nhận ra trời đã nhá nhem tối.
Bọn họ bước đi song song, Lục Khuynh vẫn cầm kem trên tay, còn Tề Nhiên ngắm cậu từ bên cạnh.
Đột nhiên Tề Nhiên dừng bước, Lục Khuynh cũng dừng lại theo, quay đầu khó hiểu nhìn hắn.
Tề Nhiên cười với cậu: “Anh chợt nhớ, hình như trong nhà hết đường rồi.”
Lục Khuynh sững sờ, sau đó nhìn dòng người tấp nập ra vào siêu thị, cậu nhăn mày, hiển nhiên chẳng muốn chen vào đó thêm lần nữa.
Tề Nhiên trước mặt dường như còn đang suy nghĩ biện pháp, khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời tối sầm, hắn đảo tròng mắt định nói gì thì bỗng va vào đôi lông mi khẽ run của cậu.
Ngay đó hắn nghe thấy giọng nói thấp thỏm của Lục Khuynh truyền đến: “Anh Nhiên ơi, anh có muốn đến nhà em không?”
Tề Nhiên nhíu mày, nhất thời chưa hiểu được tâm tư cậu nhóc, bạn nhỏ đây là… Cuối cùng cũng muốn đưa hắn về nhà rồi sao?
Hắn đè nén ý cười nơi khóe miệng, vờ ngờ vực nhìn Lục Khuynh.
Lục Khuynh cầm chặt kem trong tay, đón lấy ánh mắt của Tề Nhiên mà mở miệng: “Nhà em có đường, với lại, em vẫn luôn ở nhà anh, mà anh còn chưa từng tới nhà em…”
Thiếu niên hơi băn khoăn, cậu còn muốn nói gì đó.
Nhưng Tề Nhiên chẳng muốn nghe cậu nói tiếp, hắn bước thẳng tới ôm cổ cậu, dắt người đến chỗ đậu xe.
“Vậy tới nhà em đi,” Tề Nhiên nở nụ cười suồng sã, “Không được đổi ý đâu nhé.”