Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

Chương 23



“Triển huynh, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến nhà ta vậy?” Tần Viễn vừa thấy Triển Quý Văn, đương nhiên những lời khách sáo cùng vẻ mặt tươi cười là không thể thiếu.

Triển Quý Văn ở phòng khách lúc này đang không ngừng đi qua đi lại, hiển nhiên là chờ đã lâu.

Vừa nhìn thấy Tần Viễn, hắn liền xông lên chất vấn: “Tần Viễn, nói thật đi, ngươi có phải là chỉ làm qua loa lấy lệ hay không?”

“… Triển huynh là nói chuyện gì?” Tần Viễn vừa nghe liền biết ý đồ của hắn, phân phó hạ nhân bưng trà lên, còn mình thì chọn một chỗ ngồi xuống, “Cứ chậm rãi nói, ta rửa tai lắng nghe đây.”

“Ngươi mấy năm nay đã dạo chơi không biết bao nhiêu kỹ viện hoàng thành, vì sao còn không tìm được người kia?!” Triển Quý Văn không còn vẻ mặt ung dung tự tại, mà cũng khó trách y, đây đúng là sự tình trọng đại.

Tần Viễn không nhanh không chậm đưa chén trà hạ nhân dâng lên đặt trước mặt Triển Quý Văn, sau đó ý bảo tất cả mọi người lui xuống, tự mình đóng cửa phòng cùng cửa sổ lại, cuối cùng mới đi tới trước mặt người kia.

“Triển huynh, ngươi… vẫn chưa nói cho ta biết, người kia cùng Triển gia các ngươi rốt cuộc có quan hệ gì?” Đây là nghi vấn của hắn bấy lâu nay.

Mấy năm trước, Si Ảnh vừa rời đi, hắn tiếp nhận gia nghiệp, nhưng cuộc sống lại trở nên vô cùng trống rỗng. Khi đó, Triển gia tứ công tử Triển Quý Văn đột nhiên tới tìm hắn, nói là có một vụ làm ăn rất lớn cho hắn làm, hắn không chịu nổi sự hấp dẫn, vậy nên… vậy nên đã tham dự kế hoạch của bọn họ. Một đám quan quan tương hỗ (quan lại bao che cho nhau) bọn họ, lợi dụng con đường thương nghiệp mà buôn bán muối tư, kiếm được số của cải nhiều không kể xiết… Bọn họ lại tiếp tục hành động bằng cách lừa trên gạt dưới, nhưng là gần đây, có người dùng quan ngân mua bán tư diêm, khiến cho triều đình xảy ra một trận rung chuyển thật lớn, sinh ý của bọn họ cũng không còn thường xuyên như trước nữa…

Trong lúc đó, hắn cùng Triển Quý Văn cứ vô thoại bất thuyết (rất tự nhiên không cần nhiều lời) mà thành bằng hữu. Rồi một ngày Triển Quý Văn đột nhiên nói cho hắn bí mật của Triển gia. Nguyên lai mấy năm trước phụ thân của y, Triển Hào Kiệt kỳ thật là bị người ta sát hại, mà hung thủ không biết đã lẩn trốn vào trong một kỹ viện nào đó trở thành tiểu quan. Người của Triển gia không tiện đến những nơi nguyệt hoa ấy, bởi vậy cũng không thể cẩn thận tra xét, hy vọng hắn có thể xâm nhập kỹ viện, giúp Triển gia tìm ra người nọ.

Tần Viễn vui lòng đáp ứng, mấy năm nay hắn tìm kiếm không ngừng, nhưng vẫn không thu được kết quả gì, các tú bà cũng không nguyện rước lấy họa vào thân, vì vậy về thân thế quá khứ của các tiểu quan đều một mực không chịu nói, mà hắn đã tiếp xúc qua biết bao tiểu quan cũng không thấy có vấn đề gì. Vốn là người nọ che giấu quá tốt hay là…? Chuyện này khiến cho hắn không khỏi sinh nghi, hơn nữa Triển gia rõ ràng cứ dềnh dàng không chịu đem chuyện này báo lên trên, lại lén lút chú tâm đến nó. Cơ hồ mỗi lần gặp nhau, Triển Quý Văn đều nhắc tới việc này, từ các suy đoán đó xem ra, tên tiểu quan kia thân phận cũng không hề đơn giản!

“Ngươi… ngươi nói cái gì hả… Hắn chỉ là hung thủ đã giết hại thân phụ thôi! Chúng ta chỉ là… muốn thay cha báo thù!” Y lắp bắp.

“Ít nói bậy đi!” Tần Viễn hiểu quá rõ, chỉ khi nói dối y mới biến thành như vậy, “Nếu chỉ có thế, sao các ngươi không báo triều đình, để bệ hạ cho người tra xét tất cả các kỹ viện hoàng thành, khi không lại muốn một thương nhân như ta âm thầm dò hỏi? Này không phải quá kỳ quái rồi sao!”

“Đó…” Lời Tần Viễn rất có đạo lý, khiến Triển Quý Văn nhất thời nghẹn họng không nói nên lời.

“Triển huynh!” Tần Viễn dùng sức vỗ vỗ lên vai y, “Chúng ta vốn là hảo huynh đệ, bây giờ lại là người cùng hội cùng thuyền, việc của Triển gia cũng là việc của ta, chỉ khi ngươi nói cho ta rõ chân tướng, ta mới có đầu mối rõ ràng mà đi thăm dò chứ, ngươi nói có đúng không?”

Lời lẽ chí tình chí lý, lại vô cùng thuyết phục, khiến Triển Quý Văn rất nhanh liền bại trận, “Ai… được rồi… Kỳ thật người nọ… vốn là người nhà ta…”

“Hả? Điều này sao có thể?” Tần Viễn nghe xong, khó có thể tin mà hít một hơi lãnh khí.

“Sao lại không có khả năng? Cái tên súc sinh kia… nếu như bị người ta phát hiện, vậy danh dự Triển gia sẽ bị hủy trên tay hắn!” Triển Quý Văn kích động nắm chặt tay lại thành quyền.

Tần Viễn lúc này mới hiểu được, vì sao lại phải bí mật điều tra. Triển gia là đệ nhất danh môn thế gia… Nếu đúng như lời Triển Quý Văn nói, mọi chuyện có thể sẽ xảy ra như vậy, “Thế trên thân thể hắn có đặc điểm gì dễ nhận biết không? Còn nữa, hắn năm nay bao nhiêu tuổi?”

Triển Quý Văn tự ngẫm một chút rồi trả lời: “Năm nay nếu còn sống, hẳn là cũng hai mươi bốn tuổi rồi! Ừm… đặc điểm… Ta nhớ kỹ cha hình như có nói qua, sống lưng hắn dường như… chỗ gần thắt lưng có một ấn ký gì đó…”

“Cái này chính là mấu chốt, hai mươi bốn tuổi… ấn ký ở thắt lưng…!” Đột nhiên một ý nghĩ khó tin chợt xuất hiện trong đầu hắn.

Thấy vẻ mặt Tần Viễn biến sắc, Triển Quý Văn không khỏi vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Có phải đã phát hiện được gì không?”

“Không!” Hắn kinh hoảng ngẩng đầu, lập tức phủ nhận, “Không… Cái gì cũng không có…”

Ảnh nhi? Không, đây chắc chắn chỉ là trùng hợp… Hơn nữa trên thắt lưng hắn là một vết sẹo, cũng không phải ấn ký gì, không phải… Nhất định là đoán sai rồi… đoán sai rồi…

… … …

“Rốt cuộc là ở nơi nào?” Si Ảnh tò mò mà nhìn cảnh sắc bốn phía.

Nghĩ mình vừa mới đáp ứng thay Thương Diễn đi dò xét, lại vì bản thân lơ đãng, rốt cuộc thất thố chạy tới nơi nào không biết, thật đúng là có lỗi với hắn mà… Có điều nơi này thật sự rất kỳ quái, chung quy cứ có cảm giác…

“Hắt xì!” Si Ảnh cả người run lên.

Nơi này lạnh quá, phía trước cách đó không xa có một tòa nhà rất lớn, bốn phía cây cối um tùm, mặc dù vốn là mùa đông, nhưng chỗ này xem ra còn muốn lạnh hơn rất nhiều, nơi này rốt cuộc vốn là… Mặc kệ đi, trước cứ rời đi rồi tính! Nhưng là… làm sao mà đi đây? Nơi này là đâu? Si Ảnh theo một con đường mà bước…

“Ngươi là ai? Lén lút vụng trộm ở chỗ này làm cái gì?” Một tráng hán khoác áo da đột nhiên xuất hiện, chặn trước mặt Si Ảnh.

Hắn vừa cản lại vừa quát to, vài đại hán phía sau nghe tiếng liền chạy tới, đem Si Ảnh vây ở trong, cứ xem tình hình này thì… có vẻ không ổn a…

Si Ảnh theo phản xạ lùi lại vài bước, sau đó dùng ngữ khí thành khẩn mà cầu xin: “Cái kia… Các vị đại ca, ta lần đầu tiên đến nơi đây, nên bị lạc đường… Ta là khách của chủ nhân Tần phủ Tần Viễn… Các ngươi có thể nói cho ta biết đây là đâu không?”

“Hầm băng!” Một nam nhân có vẻ mặt vô sỉ cười đầy mờ ám trả lời, “Ngươi là khách nhân của thiếu gia ư? Hắc hắc… Ta không tin, tế da nộn thịt như vậy…” Nói rồi đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Si Ảnh, nhân cơ hội sờ soạng khắp nơi.

“Đau quá!” Người nọ đeo một chiếc bao tay thô ráp, lạnh như băng, trên bao tay xù xì còn lẫn một ít hạt gì đó trông như bụi đất, cứ cọ cọ vào mặt khiến Si Ảnh phát đau. Hắn dùng lực hất cánh tay kia ra, cảnh giác mà nhìn bọn chúng.

“Đau à? Hắn kêu đau này… Ha ha!!!” Nam nhân cười to với đồng bọn bên cạnh.

“Ha ha…” Cả đám cũng cười phụ họa theo, “Nói là khách nhân… tốt nhất cứ nói mình là kẻ làm ấm giường đi! Ta đoán không sai chứ?”

“Thật đúng là vẻ mặt muốn được người ta thao… Có điều đây là lần đầu tiên thiếu gia đem nam quan về đây… chứng tỏ công phu của ngươi nhất định cũng không tệ!” Nam nhân dùng ngữ khí chắc chắn khẳng định, nói rồi lại còn sỗ sàng liếm liếm đôi môi khô khốc của mình.

“Ừm…” Một tên mặt rỗ đứng cạnh Si Ảnh tay vuốt cằm nhìn y đánh giá, “Nơi này là hầm băng, các huynh đệ cũng ít ra ngoài, đừng ngại…”

Hiếm khi ra ngoài? Si Ảnh mặt nhăn mày nhíu, lùi từng bước về phía sau, xem ra đám gia khỏa này vốn không có hảo ý… Con mẹ nó, sao bên người Tần Viễn đều là một đám súc sinh thế này chứ?!

“Ha ha, đừng chạy a… Gia ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi!” Tên mặt rỗ ra tay trước tiên, đem Si Ảnh vốn trói gà không chặt khiêng lên vai, “Các ngươi không ai được phép tranh cùng ta nha!”

“A, ngươi…” Sao? Ẩm ướt quá!

Bụng Si Ảnh bị ép chặt vào vai tên kia, quần áo rất dày bó chặt khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái, một trận chóng mặt cùng cảm giác muốn nôn mửa thi nhau kéo tới, hắn gần như đã không thể thốt ra lời.

A, khổ sở quá…

“Các ngươi đang làm gì thế?” Thanh âm Tần Viễn kịp thời truyền đến, ngăn lại tất cả hành động của bọn kia.

“Thiếu gia?!”

Bọn đại hán nhìn thấy người tới, đều quỳ xuống hành lễ, tên mặt rỗ cũng buông Si Ảnh ra cúi đầu quỳ.

“Ảnh nhi!” Tần Viễn mặc kệ bọn chúng, trực tiếp chạy đến chỗ Si Ảnh, nâng hắn dậy hỏi, “Sao vậy? Không có việc gì chứ?”

“Khụ khụ, không sao…” Si Ảnh ho khan vài tiếng phất phất tay.

“Không sao là tốt rồi!” Thấy Si Ảnh vẫn ổn, Tần Viễn lập tức đi tới đứng trước mặt đám đại hán kia lớn tiếng chất vấn, “Các ngươi mới rồi định làm cái gì?!”

“Hồi… hồi bẩm thiếu gia… ta… chúng ta…” Thấy Tần Viễn nổi cơn thịnh nộ, bọn đại hán kia sợ hãi không nói nên lời.

“Người của ta các ngươi cũng dám đụng? Thật to gan! Đi xuống đánh mỗi tên một trận cho ta! Cút mau!” Tần Viễn tức giận mười phần quát.

“Dạ… dạ…” Không mất mạng đã là bọn hắn vận khí tốt rồi, bọn đại hán ảo não lui ra.

Xử trí xong, Tần Viễn liền khôi phục sắc mặt ôn hòa quen thuộc, quay đầu lại ôm lấy Si Ảnh hỏi: “Ảnh nhi sao lại đến đây?”

Si Ảnh phồng má, khóe mắt có chút tức giận, “Ta mới rồi ở hoa viên… đã gặp các nàng!”

“Các nàng?”

“Thê tử cùng hài tử của ngươi… Ngươi thật sự là một nam nhân quá bạc tình bạc nghĩa!” Si Ảnh đấm đấm vào vai hắn.

“Ha hả, tại lòng ta chỉ có Si Ảnh là đặc biệt thôi!” Tần Viễn đầy yêu thương hôn lên đôi môi Si Ảnh.

Đúng vậy, Ảnh nhi cũng chỉ là một tiểu quan bình thường cái gì cũng không biết… sao có thể là người Triển gia đang tìm kiếm kia? Chính mình thật sự quá đa nghi rồi… Hắn sẽ không phản bội ta đâu… Ta quyết không cho phép điều đó… Ảnh nhi, đúng không?

“Ngươi nói bậy!”

Đôi môi của Tần Viễn… sao lạnh lẽo đến thế!

“Ha ha, không có mà… Ngươi đi dạo đủ rồi chứ?!” Một mạt ý cười ẩn hiện trên khuôn mặt Tần Viễn, vừa nói hắn vừa dời bước đi.

Si Ảnh nhìn lại hầm băng kia tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

“Đi làm chuyện tình lúc nãy còn dang dở…” Tần Viễn cứ như vậy ôm Si Ảnh đến phòng của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.