Hoàn Châu Cách Cách

Chương 7



Tiểu Yến Tử nào có biết là trong những ngày cô ta nằm mê man trong cung vua, thì Tử Vy, Kim Tỏa, Liễu Thanh và Liễu Hồng ngày ngày sục sạo khắp thành phố Bắc Kinh để tìm nàng. Nhưng Tiểu Yến Tử như một cánh diều đứt dây vút lên trời là biến mất. Tử Vy cứ đi tìm với trái tim tuyệt vọng, hối hận, ân hận thì đúng hơn. Có mấy lần Tử Vy đến trường bắn, thăm hỏi đủ chỗ, nhưng chẳng ai biết gì cả. Sự mất tích của Tiểu Yến Tử lần này, Tử Vy còn phải ngậm bồ hòn, không biết phải giải thích thế nào với anh em Liễu Thanh, bởi vì sự bí mật kia là bất khả tiết lộ. Liễu Thanh không phải chỉ một lần, cứ lải nhải:

– Sao lại có chuyện lạ lùng như vậy? Cả ba người cùng rủ đi dâu không rủ, lại kéo nhau đến trường bắn. Đến đấy làm gì? Sao Tiểu Yến Tử lại vô cớ thất lạc? Mất tích? Mà không phải các người? Chuyện này có cái gì trong đó chứ chẳng chơi!

Tử Vy có miệng mà không nói nên lời vừa khóc vừa nóí:

– Tôi sẽ rất cảm ơn các bạn nếu các bạn đừng hỏi tại sao nữa. Chuyện chúng tôi đến trường bắn có lý do của nó, bây giờ sự việc lỡ xảy ra như vâỵ rồi biết làm sao? Tôi cũng khổ lắm!

Tử Vy nhìn Liễu Thanh với ánh mắt van xin:

– Liễu Thanh, Liễu Hồng. Tôi xin hai người, hai người có thể đến hoàng cung để dò xét xem có tin tức gì của Tiểu Yến Tử, được không?

– Đến hoàng cung ư? Ai dám làm chuyện táo bạo vậy chứ? Quấy rầy là phạm thượng, cô muốn tôi dò la bằng cách nào đây?

– Thế anh chẳng quen một ông hay một bà nào trong triều sao?

– Làm sao quen được? Ở đấy… Đúng rồi, tôi biết Hoàng thượng và mấy ông thái tử thôi.

– Cái gì?

Tử Vy kinh ngạc, Liễu Thanh lại tiếp:

– Cô biết không? Những lúc rảnh rỗi tôi thường hay đánh cờ với các thái tử cùng Hoàng thượng… Nhưng trong mơ đấy!

Liễu Hồng dậm chân:

– Thanh huynh! Tại sao trong lúc này mà huynh còn nói chơi được? Tử Vy khóc muốn hết nước mắt rồi sao không nghĩ xem có còn cách nào giúp người ta được không chứ? Ở đó mà đùa mãi.

Liễu Thanh quay qua trừng mắt với em gái:

– Anh thế nào chẳng lẽ em không biết? Làm sao ta lại quen với những người trong cung đình được? Nhưng mà ở đây Tử Vy cũng có lỗi phần nào. Nói thật, trước đây Tiểu Yến Tử ở với bọn mình, được anh xem như là em gái. Làm bất cứ chuyện gì, nó cũng hỏi ý kiến anh. Vậy mà, khi Tử Vy xuất hiện cả bọn họ kéo nhau đến trường bắn của vua, lại không cho mình biết một tiếng, họ coi mình như người ngoài chứ đâu phải là bạn bè nữa đâu? Vì vậy, em có thấy tức chết đi được không? Họ chẳng coi mình ra gì cả.

Tử Vy nghe trách, nước mắt chảy dài:

– Vâng, tôi biết đó là lỗi của tôi, đúng ra muốn làm gì phải thương lượng kỹ càng, chứ không nên hồ đồ như vậy, nhưng tại vì… Tiểu Yến Tử nói là chắc chắn. Vì lúc nhỏ cô ấy thường đến đó, rất quen thuộc đường đi nước bước.

Liễu Hồng dậm chân:

– Trời ơi! Tiểu Yến Tử là người chúa nói dối, cô chẳng biết sao?

Liễu Thanh tiếp lời:

– Cô ấy can đảm có thừa, biết tính toán, nhưng võ công thì lại quá tồi. Vậy mà cô… cô đã kết nghĩa với cô ấy, mà vẫn không biết tính cô ấy sao? Cô ta chỉ được nước nhiệt tình thôi. Đừng bao giờ nghe những gì cô ta nói cả.

Hai anh em nhà họ Liễu nói và cứ trách, trong khi Vy chỉ có nước mắt. Ngày qua ngày, tin tức về Tiểu Yến Tử cứ ít dần, sống trong nỗi hoang mang đó, có lần Tử Vy đã lo lắng nói với Kim Tỏa:

– Hay là Tiểu Yến Tử đã chết rồi?

– Đừng! Đừng! Tiểu thư đừng nên nói điều xui xẻo vậy!

Kim Tỏa nhăn mặt, Tử Vy lại nói:

– Nếu tỉ ấy chưa chết, sao chẳng tin tức gì? Mà tất cả tại tôi cả thôi. Tôi quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến quyền lợi của mình mà chẳng nghĩ gì đến sự an nguy của người khác nên mới đưa đến tình huống này!

– Tiểu thư đừng nên tự trách mãi như vậy, bởi vì trong chuyện này mình nào có bức ép gì tỉ ấy đâu? Tất cả chỉ là một sự tự chuyện.

– Chính vì vậy mà ta mới càng bứt rứt. Cuộc đời ta ngoài mẹ ra nay gặp được người tri kỷ như chị ấy. Những ngày tháng sống chung vừa qua, cho thấy ta đã tìm lại được niềm vui. Nếu ta biết có làm thế nào cũng không gặp được cha thì ta đã không để tỉ ấy làm những chuyện mạo hiểm như vậy!

Kim Tỏa không đồng ý, nói:

– Tiểu thư không nên ngồi đấy mà tự trách mình. Bởi vì ta nào có tiên liệu trước việc Tiểu Yến Tử sẽ gặp đâu? Ở đây có một điều quan trọng cần quan tâm hơn là hai vật tín quí hơn sinh mệnh cô, đã bị mất tích theo Tiểu Yến Tử!

Tử Vy nghe nhắc giật mình, hiểu ngay điều mà Kim Tỏa định ám chỉ. Nhưng nói:

– Trong lúc này, sự sinh tử của Tiểu Yến Tử còn chưa biết ra sao, vậy mà muội cứ nghĩ đến việc mất còn của vật báu. Muội định trách Tiểu Yến Tử nữa ư?

Kim Tỏa bất bình:

– Cô còn nhớ lúc mẹ cô sắp mất, cô đã hứa gì không? Đó là mang những tín vật kia đến gặp đựơc cha cô. Vậy mà bây giờ tín vật không còn, nếu có gặp được cha cô đi nữa, thì lấy gì đối chứng cô là con ruột của cha cô chứ? Cô nghĩ đi? Mỗi lần nghĩ đến điều đó tôi thật thấy buồn!

Tử Vy đứng bật dậy:

– Muội nói vậy là sao? Muội nghĩ là Tiểu Yến Tử có thể làm chuyện xấu xa được ư? Tiểu Yến Tử không thể nào bán đứng chúng ta được.

– Tôi không hề có nghĩ đó, tôi chỉ thấy hối hận, thấy bứt rứt, là tại sao lúc đó không cản ngăn, để cô đưa tín vật quí cho người ta. Đúng ra phải giữ nó lại chứ? Thật xấu hổ, có chết xuống âm phủ, làm sao tôi còn mặt mũi nào để gặp lại bà đây?

Lời của Kim Tỏa làm Tử Vy khóc òa lên, Kim Tỏa thấy vậy hối hận:

– Tất cả tại tôi cả. Xin lỗi cô! Đúng ra tôi không nên nói chuyện đó để cô buồn. Tỉ Tiểu Yến Tử là người có tình có nghĩa, chắc sẽ không phản bội chúng ta đâu. Tôi tin chị ấy! Mà tôi cũng tin là ông trời có mắt chắc chắn ông ấy rồi sẽ bảo vệ cho Tiểu Yến Tử sống và làm được việc cho ta. Thôi tiểu thư, xin người đừng khóc nữa nhé?

Tử Vy cảm động ôm lấy Kim Tỏa:

– Muội tốt lắm! Nhưng mà thật ra là ta cũng ân hận vô cùng. Vừa mất Tiểu Yến Tử, vừa mất vật tin, không làm sao gặp được cha. Ta biết phải làm sao đây?

Kim Tỏa chỉ im lặng, không biết nói gì để an uỉ cô chủ nhỏ.

Giữa lúc Tử Vy hoàn toàn bế tắc, thì Tiểu Yến Tử lại đánh giấc ngon lành giữa cung son. Vua Càn Long nhè nhẹ bước tới, đứng cạnh giường, lặng lẽ ngắm cô gái. Lệnh Phi nương nương là người rất tế nhị, thấy vua chú tâm như vậy cũng không dám quấy rầy, chỉ đứng yên một bên.

Một lúc sau, vua hỏi nhỏ Lệnh Phi:

– Hôm nay thế nào? Thấy nó có đỡ hơn không?

– Dạ, vừa uống thuốc xong, nên ngủ đấy. Theo lời thái y thì tình trạng hồi phục tiến triển khá tốt. Sáng nay có tỉnh lại, nhưng có lẽ vì sợ hãi, nên chỉ đảo mắt nhìn quanh, chớ không nói năng gì cả.

– Vậy ư?

Vua Càn Long lại cúi xuống nhìn Tiểu Yến Tử lần nữa. Thấy trên trán cô gái lấm tấm mấy giọt mồ hôi, không dằn lòng được, ông lấy khăn tay ra chậm bớt mồ hôi cho Yến Tử. Hương thơm nhẹ nhàng từ chiếc khăn tay toát ra và thái độ ân cần của vua đã làm cho Yến Tử thức tỉnh. Nhưng cô vẫn nằm yên đó bởi vì từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ Yến Tử được ai chăm sóc như vậy, nàng nằm im để hưởng trọn cái hạnh phúc nhỏ nhoi kia. Lệnh Phi nương nương thấy vua có vẻ yêu quí Tiểu Yến Tử nên nói:

– Sáng nay Hoàng Hậu có đến đây!

Vua Càn Long bình thản:

– À, thế… bà ấy có nói gì không?

Lệnh Phi cúi đầu:

– Thần thiếp không dám nói ạ!

– Ngươi cứ nói đi, chẳng sao đâu!

– Hoàng hậu nói, chuyện của Tiểu Yến Tử chắc chắn là có chuyện gian trá. Vì vậy nếu xét rõ ra được, thì thì…

Vua Càn Long quay qua:

– Thì sao? Bà ấy sẽ làm gì?

– Dạ… Dạ… Sẽ cho chém đầu Tiểu Yến Tử và cả thần thiếp nữa.

– Hừ!

Vua có vẻ không hài lòng, Lệnh Phi lại tiếp:

– Thật tình thiếp cũng không hề có ý nói thêm. Chẳng qua mỗi ngày thiếp chăm sóc, nên có dịp ngắm. Mà càng ngắm thiếp càng thấy giống, nhất là lúc cô ấy tỉnh ngủ. Khuôn mặt trông giống Hoàng thượng vô cùng… chớ thiếp nào dám thêu dệt gì thêm.

Vua Càn Long vẫn chăm chú nhìn Tiểu Yến Tử, nhưng hơi bực mình:

– Ai nói con bé này không phải là con ta, ta sẽ chém đầu ngay! Chẳng phải đợi đến bây giờ, mà ngay từ lúc ở trường săn bắn, vừa nhìn thấy là lòng ta đã nảy sinh một tình cảm khác thường. Nhất là khi thấy nó nằm thiêm thiếp hỏi ta có còn nhớ Hạ Vũ Hà không? Ta làm sao quên được cái đôi mắt có hình ảnh tuyệt vọng của con bé? Tình cảm thiêng liêng giữa cha với con, làm sao có thể giả được chứ?

Giọng nói của vua Càn Long hơi to làm cho mở choàng mắt ra. Vua Càn Long thấy Tiểu Yến Tử mở mắt, mừng rỡ:

– Con tỉnh rồi à?

Tiểu Yến Tử nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của vua chợt sợ hãi:

– Ông… ông là ai?

Lệnh Phi nương nương vội bước tới, vỗ nhẹ lên tay Yến Tử:

– Này… Nói chuyện với Hoàng thượng không được gọi bằng ông, biết không?

Tiểu Yến Tử sực nhớ ra, định quỳ xuống, nhưng vừa lăn qua đã rơi xuống đất.

– Hoàng thượng!

Vua Càn Long đã vội đỡ dậy:

– Đừng cử động! Thái y nói vết thương con khá nặng, ra máu nhiều nên phải tịnh dưỡng thêm ít ngày. Ta miễn lễ cho con đấy!

Bây giờ Tiểu Yến Tử mới có dịp nhìn kỹ nhà vua. Đây là người quan trọng nhất thiên hạ đây ư? Một người mà tất cả thần dân đều phải kính trọng. Vậy mà… vậy mà…

Tiểu Yến Tử rụt rè:

– Ông là Hoàng thượng? Thật sự là Hoàng thượng bây giờ đấy ư? Càn Long Hoàng thượng chứ?

Lệnh Phi đứng gần nhắc nhở:

– Tại sao cứ gọi Hoàng thượng là ông hoài vậy?

Vua Càn Long gạt ngang:

– Đừng để ý cái chuyện xưng hô. Cô ta sống giữa nơi dân dã làm sao biết được phép tắc triều đình chứ?

Rồi ông quay qua Tiểu Yến Tử:

– Phải, ta chính là Hoàng thượng đây. Cái hôm ở trường săn bắn, con đã từng nhìn thấy ta rồi mà?

Tiểu Yến Tử rụt rè:

– Vâng, lúc ở trường săn bắn nhiều người quá, con không nhìn rõ ai cả…

Rồi chợt nhiên Tiểu Yến Tử nhớ đến nỗi khát khao của Tử Vy muốn gặp vua mà không gặp còn nàng thì… Tiểu Yến Tử ngồi bật dây reo lên:

– Trời ơi! Tôi đã gặp được Hoàng thượng rồi!

Vua Càn Long thấy buồn cười vội xoa đầu Tiểu Yến Tử và đẩy cô gái nằm xuống:

– Đúng rồi! Con đã gặp được Hoàng thượng. Trẫm cũng biết là trên đường đi con gặp lắm nỗi gian nan.

Thuận tay vua Càn Long sờ lên trán Tiểu Yến Tử:

– Ồ! Thế này là tốt! Hết sốt rồi, con thấy đói không? Trẫm bảo họ chuẩn bị bữa ăn cho con nhé?

Tiểu Yến Tử lặng lẽ nhìn vua. Sự chăm sóc của vua, những lời thăm hỏi nhẹ nhàng đó khiến Yến Tử cảm thấy được cái ấm cúng gia đình. Cô nàng xúc động nói:

– Ngài… Ngài là Hoàng thượng. Vậy mà lại quan tâm đến tôi như vậy làm tôi có chết cũng thấy vui lòng.

Lời của Tiểu Yến Tử làm cho vua cảm động:

– Con đã được cứu sống thì không thể nào chết được. Từ đây ta sẽ để con được hạnh phúc, và không cho ai sát hại con nữa đâu!

Tiểu Yến Tử cảm động nhìn vua, không nói được lời nào cả. Vua lại tiếp:

– Bây giờ con đã tỉnh táo rồi, trẫm có rất nhiều điều muốn hỏi con!

Tiểu Yến Tử yên lặng, vua lấy trong người ra chiếc quạt/

– Trẫm đã biết con tên là Tiểu Yến Tử, và chiếc quạt này tìm được trên người con. Con đã vượt bao nhiêu nguy hiểm để đột nhập vào trường săn bắn, có phải chăng là để mang lại những thứ này vào cho trẫm?

Tiểu Yến Tử gật đầu. Vua Càn Long yên lặng một lúc tiếp:

– Trẫm cũng biết được là mẹ của con có tên là Hạ Vũ Hà. Có phải là chính người đã đưa nó cho con? Thế nào, mẹ con vẫn khỏe chứ?

Tiểu Yến Tử ngần ngừ, rồi lắc đầu:

– Không ư? Thế nàng bây giờ ra sao? Ở đâu?

– Dạ… Người… đã chết rồi, mất tháng sáu năm ngoái tại Tế Nam.

Vua Càn Long có vẻ buồn.

– Nàng đã chết rồi ư? Trẫm cũng đã đoán như vậy, trẫm chưa muốn tin. Và rõ ràng là nếu không chết con không đến đây tìm ta. Thật đáng ân hận!

Vua Càn Long lại thở dài tiếp:

– Những năm qua, trẫm đã làm khổ quá nhiều mẹ con ngươi!

Tiểu Yến Tử thấy vua buồn vội vã nói:

– Hoàng thượng… Hoàng thượng… Tôi không phải là…

Nhưng vừa nói đến đó, không hiểu sao cảm thấy ngứa cổ bắt ho, ho luôn một hơi dài làm vua Càn Long hoảng hốt:

– Lạp Mai! Đông Tuyết đâu! Mau mang nước lại đây!

Và ông vội vàng cúi xuống, bế lưng Tiểu Yến Tử lên.

– Trẫm quên bẵng là con còn đang bệnh nên hỏi quá nhiều thứ, chắc con mệt lắm hở Tiểu Yến Tử! Con đâu biết là, sự xuất hiện của con khiến cho trẫm cảm thấy vừa vui vừa buồn. Trẫm rất ân hận. Bắt đầu từ hôm nay, những ngày nghèo khổ của con đã qua rồi. Con là đứa con lưu lạc của trẫm trong dân gian. Bây giờ, đứa con đó đã được về đến nhà.

Tiểu Yế Tử nghe vậy càng ho dữ hơn. Vừa ho vừa cố nói:

– Hoàng thượng… Con con… Ngài ngài…

Chưa nói được gì thì một đám cung nữ đã đổ ùa đến, người mang trà, người mang thuốc, Lạp Mai vừa nâng thuốc lên bằng hai tay vừ kính cẩn nói:

– Cô nương, xin dùng thuốc!

Nhưng Lệnh Phi đứng gần đấy đã gầm lên:

– Mi nói gì vậy? Chẳng biết lễ nghĩa gì cả. Mi nghe cho rõ đây này, phải gọi là cách cách, biết không?

Lạp Mai nghe vậy vội vã quỳ xuống, dập đầu tâu:

– Mời cách cách dùng thuốc!

Tiếp đó là đoàn cung nữ đi theo hô:

– Mời cách cách dùng thuốc! Cách cách vạn tuế vạn tuế! Chúng tôi nguyện hầu hạ cách cách! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Sự việc xảy ra khá bất ngờ làm Tiểu Yến Tử lúng túng kinh sợ. Còn chưa biết xử trí ra sao, thì thấy vua Càn Long bưng chén thuốc, đích thân đỡ Yến Tử dậy bảo:

– Để trẫm bưng thuốc cho con uống nhé, tội nghiệp! Sống tớ mười tám năm mới gặp được cha, còn gặp tai nạn bị trọng thương nữa!

Bây giờ Tiểu Yến Tử hoảng hốt, thật sự không thể như vậy được! Hoàng thượng! Người đàn ông quyền uy nhất thế gian này lại đích thân bưng chén thuốc cho ta uống. Chẳng ai trên đời này hơn ta nữả Không thể được! Không thể có chuyện như vậy dược! Một đứa con gái dân dã, nghèo hèn, cơm thường bữa chẳng đủ nọ Vậy mà, bây giờ… trước mặt Tiểu Yến Tử đầy người quỳ mọp. Rồi Hoàng thượng nuông chìu lo lắng, cái vinh quang chợt như một cơn đại hồng thủy ụp tới vây lấy Tiểu Yến Tử làm choáng ngợp, làm Yến Tử có cái cảm giác bay bổng lên mấy tầng mây. Nhưng thật lòng Tiểu Yến Tử không muốn như vậy. Tiểu Yến Tử muốn giải thích nhưng lại chần chừ… Có lẽ vì không còn thời gian, có lẽ vì đang bận uống thuốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.