Hoàn Châu Cách Cách

Chương 6



Đại học sĩ Phước Luân nhìn xuống, thấy Tiểu Yến Tử đang đưa tay sờ vào cái túi gì phía sau. Cảnh giác kêu lên:

– Không được! Sau lưng cô ấy có cái gì, coi chừng vũ khí! Hãy đưa hoàng thượng ra xa một chút!

Và thuận chân ông đá Tiểu Yến Tử lăn đi một vòng, điều này làm vết thương ở ngực Yến Tử nặng thêm, trong khi một tướng tùy tùng khác rút gươm ra. Vĩnh Kỳ la lên:

– Không được giết người!

Nhĩ Thái cũng nói:

– Hãy đợi điều tra kỹ rồi ra tay cũng không muộn

Vua Càn Long khoát tay:

– Hãy dừng tay lại, đợi trẫm!

Tiểu Yến Tử vừ đau vừa sợ và bây giờ thì nàng biết là người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt chính là vua Càn Long, vì vậy cố gom hết sức lực, cố lập lại thật to lời của Tử Vy đã nói:

– Hoàng Thượng! Không lẽ người chẳng còn nhớ gì chuyện mười chín năm về trước? Chuyện của Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh ư?

Sau khi nói được câu đó xong, Tiểu Yến Tử hoàn toàn ngất lịm. Câu nói của Tiểu Yến Tử làm vua Càn Long bàng hoàng.

– Cái gì? Cái gì? Ngươi vừa nói gì vậy? Hãy lập lại một lần nữa xem?

Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái cúi xuống. Nhĩ Thái nhìn lên nói:

– Tâu Hoàng thượng, cô ấy đã bất tỉnh rồi!

Trong khi ông Phước Luân vẫn cảnh giác:

– Coi chừng bẫy đấy! Hoàng thượng

Vĩnh Kỳ đưa tay sờ lên túi đãy của Yến Tử nói:

– Suốt đường mang đến đây, cô ấy cứ khư khư ôm lấy túi này, hẳn bên trong có chứa vật gì đó!

Và chiếc túi được mở ra. Bức tranh và cây quạt được mang ra ngoài. Vĩnh Kỳ ngạc nhiên

– Chỉ có cái này thôi ư? Bức tranh và chiếc quạt?

Vua Càn Long nghe nói giật mình

– Đâu nào? Mang lại cho trẫm xem!

Vĩnh Kỳ trình bức tranh và chiếc quạt lên, vua Càn Long mở ra. Càng nhìn mặt càng tái. Ông quay qua Tiểu Yến Tử, rồi quay sang Vĩnh Kỳ:

– Vĩnh Kỳ! Hãy mang cô gái lại gần cho ta xem!

– Vâng!

Vĩnh Kỳ vội bước tới bế Tiểu Yến Tử lên. Vua Càn Long có vẻ vô cùng xúc động, ông chăm chú nhìn khuôn mặt cô gái… Và thật bất ngờ… Cuốn phim dĩ vãng từ lớp bụi mờ thời gian như quay ngược trở lại ông run rẩy, lạc giọng nói:

– Lý Thái Y đâu! Lý Thái Y! Hãy mau mau tìm cách cứu sống cô gái này! Nhanh lên! Trẫm muốn cô ta phải sống! Phải sống bằng mọi cách không được chết! Cô ta mà có bề gì coi chừng cái đầu của nhà ngươi đấy!

Sau đó, mấy ngày liền Tiểu Yến Tử vẫn nằm mê man. Và trong cái mê man đó, Yến Tử có cảm giác bềnh bồng như ở trong mây, chung quanh nàng cái gì cũng mềm mại cũng thơm ngát giữa cái trạng thái nửa mê nửa tỉnh đó. Yến Tử thấy có rất nhiều thầy thuốc vây quanh mình. Họ châm kim vào người Yến Tử rồi đỡ dậy cho uống thuốc. Cũng trong cơn mê đó, Yến Tử thấy có nhiều cô tiên bay lượn chung quanh, trong đám tiên trên có một cô tiên hơi lớn tuổi, phúc hậu hơn, thường có mặt thường xuyên bên cạnh, rồi một khuôn mặt đàn ông đầy nam tính, chỉ xuất hiện sau khi có mấy tiếng tung hô “Hoàng đế giá lâm…”

Cứ thế Yến Tử sống trong cái chập chờn hạnh phúc, được biết bao nhiêu người phục vụ và Yến Tử đâu biết là trong lúc mình mê man, có một ông vua, đó là vua Càn Long, lại phải sống trong sự bức xúc hối hận, tự trách mình.

Hôm ấy, vua Càn Long cũng đến cạnh giường Tiểu Yến Tử, lúc Yến Tử đang sốt cao. Mồ hôi ướt đẫm người. Cô gái cứ lảm nhảm:

– Đau… Đau quá… Chiếc quạt, bức tranh… Đừng… Đừng có giật mất của tôi… Vật còn tôi còn vật mất tôi mất, tôi chết mất… Tôi chết mất.

Vua Càn Long nhìn khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, lòng chợt nhói đau, người vuốt nhẹ lên khuôn mặt xinh xắn ngây thơ cô gái nói:

– Này… này… Hãy tỉnh lại đi… Tỉnh lại đi… Có nghe lời trẫm nói không? Hãy nói cho trẫm biết sự thật… Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Trong cơn mê sảng, Tiểu Yến Tử nhớ lại lúc mình làm lễ kết bạn với Tử Vy, nghe Tử Vy hỏi nên đáp:

– Tôi mười tám, sinh năm Nhâm Tuất.

Vua Càn Long đưa tay lên bấm:

– Thế… Thế con sinh vào tháng mấy?

Yến Tử nhớ đã mừng rỡ nói với Tử Vy. Tôi đã có họ rồi… Tôi họ Hạ và tôi cũng có ngày sinh. Tôi sinh ngày mùng một tháng tám. Tiểu Yến Tử lẩm bẩm:

– Tôi… mùng một tháng tám… tôi sinh ngày mùng một tháng tám…

Vua Càn Long lại nghĩ ngợi. Bất giác giật mình:

– Đúng rồi…! Đây là con gái của Hạ Vũ Hà thôi.

– Thế con họ gì?

Tiểu Yến Tử mở mắt trắng bệch ra, thều thào:

– Không có… tôi không có.

– Làm sao lại không có, mẹ con không nói cho con biết sao?

– Tử Vy nói… Vâng, không thể nói là không có. Vâng, tôi có họ chứ, tôi có họ chứ, tôi có… tôi họ Hạ.

Lúc bấy giờ vua Càn Long như đã chứng thực được điều mình đoán, ông run rẩy hỏi tiếp:

– Con… con tên gì?

– Dạ, Tiểu Yến Tử.

Điều này làm vua Càn Long ngạc nhiên. Cái tên gì kỳ vậy? Con chim én nhỏ. Có gì không phải. Vũ Hà chắc hận ta lắm? Không đến kinh đô để tìm ta, một mình cắn răng nuôi đứa bé đến trưởng thành. Bây giờ, Vũ Hà ở đâu, tại sao lại có chuyện Tiểu Yến Tử lại đột ngột xuất hiện thế này? Có quá nhiều điều thắc mắc phải chờ Tiểu Yến Tử hoàn toàn tỉnh táo mới có thể rõ được. Có điều, chắc chắn đây là con của Vũ Hà, cũng có nghĩa là con của ta, chẳng nhầm lẫn được! Vua Càn Long ngắm nhìn Tiểu Yến Tử, càng ngắm càng thấy cô bé xinh đẹp, ông lẩm bẩm:

– Tiểu Yến Tử… Con chim yến nhỏ bé, đã bay từ bờ hồ xa đến đây… À, bây giờ thì ta đã rõ rồi!

– Thôi được con cứ nằm đây mà dưỡng bệnh, đừng bận tâm gì cả… bằng mọi cách trẫm sẽ cứu con mà…

Tiểu Yến Tử sau một thời gian dài mê man, rồi cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, chợt phát hiện ra có vô số các nàng tiên vây quanh, người đang lau mồ hôi, người đang quạt, người xoa bóp, đắp khăn, những bàn tay tuyệt vời làm sao. Tiểu Yến Tử cứ nằm yên thụ hưởng và đến khi mở mắt ra thấy tất cả đang nhìn mình cười.

– Ồ! Tỉnh rồi ư? Biết ta là ai không? Ta là Lệnh Phi nương nương đây!

Lệnh Phi nương nương? À thì ra bà tiên đôn hậu này có tên là Lệnh Phi nương nương. Tiểu Yến Tử lại quay sang phải, có mấy ông tiên đầu tóc bạc phơ đang ngồi quanh bàn tính chuyện gì, hình như có liên quan đến một người nào đang bệnh, quay sang trái thì đỉnh hương trầm đang nghi ngút khói. Tiểu Yến Tử thấy thật dễ chịu. Vẫn nghĩ mình đang ở tạn thiên đàng. Phòng đẹp lộng lẫy quá! Giường nệm êm quá, rồi các cô tiên nữ, hương trầm thơm ngát, như vậy thì chắc là ta đã lên trời, thật không ngờ thiên đàng lại thoải mái thế này, ta sẽ ở lại đây, ta không đi đâu nữa.

Tiểu Yến Tử hé mắt ra rồi nhắm lại. Có tiếng thì thầm bên cạnh:

– Tỉnh rồi mà? Có phải các ngươi thấy tỉnh rồi không?

– Hẳn vậy. Đã mở mắt ra, con ngươi còn chuyển động nữa mà!

– Vâng, con thấy cô ấy nhìn chúng ta. Chắc sắp tỉnh rồi đấy rồi đấy nương nương ạ.

Đám tiên nữ đang bàn tán thì Tiểu Yến Tử nghe tiếng hô từ xa:

– Hoàng hậu giá lâm! Hoàng hậu giá lâm!

Đám tiên nữ ban nãy xì xào chợt im bặt, rồi Tiểu Yến Tử nghe tiếng hô đồng loạt:

– Hoàng hậu nương nương kiết tường!

Cô tiên lớn tuổi nhất ban nãy quỳ xuống, kính cẩn thưa:

– Lệnh Phi tham kiến Hoàng Hậu nương nương!

Tiểu Yến Tử nghe vậy sợ hãi nhắm mắt lại, tự hỏi:

– Tại sao lại có Hoàng hậu ở đây? Như vậy đây chưa phải là thiên đàng à? Vị Hoàng Hậu này có vẻ oai phong quá!

Tiểu Yến Tử nghĩ ngợi, mở he hé mắt để ngắm. Bà Hoàng Hậu khoảng trên bốn mươi tuổi, người mang đầy nữ trang, ngọc báu. Đôi mày lá liễu, mắt phụng uy nghi… Và không hiểu tại sao vừa nhìn thấy bà ta, là Tiểu Yến Tử bỗng rùng mình sợ hãi. Phải chăng vì cái ánh mắt quá sắc, quá lạnh? Sau lưng bà ta còn có một bà lão khác, sắc diện cũng thật lạnh lùng.

– Các ngươi hãy bình thân!

Giọng của Hoàng hậu lạnh không kém. Và tất cả những tiên nữ hiện diện đều đứng dậy. Hoàng hậu đến trước giường của Tiểu Yến Tử, chăm chú quan sát, làm Tiểu Yến Tử chẳng dám động đậy.

– Đây là cô gái từ trường săn bắn mang về có phải không? Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

– Vâng

Lệnh Phi nương nương trả lời:

– Sao rồi? Vết thương đã lành chưa?

– Dạ kính bẩm Hoàng Hậu, mạch đã đều rồi, có thể nói là qua cơn nguy kịch.

Một vị thái y vội bước tâu. Hoàng hậu gật đầu:

– Thái y quả là có bàn tay vàng. Hay lắm!

– Dạ cảm ơn Hoàng Hậu. Nhưng có lẽ mạng của cô gái này là mạng đại phước, nên được Hoàng thiên phò hộ.

– Vậy ư? Mạng đại phước? Được Hoàng thiên phò hộ nữa ư?

Lời của Hoàng hậu nghiêm khắc, làm người trong phòng đều yên lặng. Tiểu Yến Tử cũng thấy căng thẳng. Lòng nghĩ ngợi:

– Bà ta đang nói về ai vậy? Cô gái từ trường bắn mang về? Ta đấy ư? Không lẽ… ta đã được mang vào cung vua? Thì ra, nơi đây chẳng phải là thiên đàng mà chỉ là Hoàng cung. Tiểu Yến Tử dần dần tỉnh táo, ký ức chầm chậm quay lại. Trời ơi! Như vậy là ta đã lọt vào trong cung vua! Tử Vy tìm đủ mọi cách cũng không vào được, còn ta! Dự tính là vào được ngay!

Hoàng Hậu phất tay với đám đông:

– Bọn ngươi ra cả bên ngoài, bao giờ ta lệnh mới được vào nhé!

– Vâng!

Tất cả những người trong phòng đều rút lui, kể cả Lệnh Phi, nhưng Hoàng Hậu lại ra lệnh:

– Lệnh Phi ngươi ở lại, ta có chuyện cần hỏi ngươi.

– Vâng.

– Ngươi đến đây!

Lệnh Phi nương nương bước tới cạnh giường. Hoàng Hậu vẫn chăm chú ngắm nhìn Tiểu Yến Tử, hỏi:

– Trong cung đang có những tin đồn, rằng là con bé này giống hoàng thượng như khuôn đúc. Vậy mà sao ta ngắm vẫn không thấy. Còn ngươi? thế nào? Thấy nó có giống Hoàng thượng không? Chỗ nào?

Lời của Hoàng hậu làm Lệnh Phi nương nương lúng túng:

– Dạ… nghe Hoàng thượng nói là… là càng nhìn càng thấy giống.

Hoàng hậu lại quay sang bà lão phía sau.

– Thế còn Dung ma ma, bà thấy thế nào?

Bà lão được gọi là Dung ma ma bước tới ngắm kỹ Tiểu Yến Tử.

– Kính bẩm Hoàng Hậu. Người ta nói rồng sanh ra đến chín loài. Hãy nhìn các A ca và cách cách xem thì rõ, đâu có người nào giống người nào đâu? Vả lại cô gái nằm thế này, thần cũng không trông rõ được.

Hoàng Hậu cười nhạt:

– Vậy mà có người dám cả quyết, nói nào là chân mày, đôi mắt… của cô ta đều giống Hoàng thượng như đúc.

Rồi quay sang Lệnh Phi nương nương, Hoàng Hậu gằn giọng:

– Ngươi đừng có vì muốn lấy lòng Hoàng thượng mà cứ nói tốt cho nó! Đứa con gái này lai lịch bất minh, xuất hiện một cách bất thần. Làm sao một thân một mình có thể lọt vào trường bắn? Chắc hẳn là phải có nội ứng. Ta đã nhìn kỹ, chẳng thấy giống Hoàng thượng của ngươi một chút nào cả! Chắc chắn đây là giả mạo mà thôi. Vì vậy ngươi đừng có ý kiến tới lui gì cả. Nếu xét kỹ nó chẳng phải là giọt máu rơi của Hoàng thượng, thì không phải một mình nó chết, mà cả ngươi cũng bị liên lụy đấy.

Lệnh Phi nương nương có vẻ sợ hãi:

– Hoàng hâu dạy phải, dạy phải. Thần thiếp chẳng dám lắm mồm nữa đâu!

– Ngươi biết vậy là tốt. Chuyện này ta sẽ làm rõ mới được, chứ đâu thể chỉ dựa vào một cây quạt, một bức tranh, là có thể kết luận đây là cách cách? Thật đúng là hoang đường!

Lệnh Phi nương nương lại một lần nữa ứng tiếng:

– Vâng! Vâng! Vâng!

– Thôi ta đã ngắm kỹ rồi, thấy rõ rồi! Dung ma ma, mình về thôi!

Và Hoàng Hậu cùng Dung ma ma quay người bỏ đi. Lệnh Phi quỳ xuống:

– Thần thiếp xin được cung tiễn Hoàng hậu nương nương.

– Khỏi cần! Chỉ cần ngươi gắng giữ khách quan một chút khi đứng bên Hoàng thượng là được. Phải nhớ là huyết thống của Hoàng thất, không thể để pha tạp, nếu có điều gì không hay, tội chém đầu chứ chẳng dung, ngươi biết rồi chứ?

– Dạ thần thiếp hiểu ạ!

Rồi tiếng chân bước xa dần. Vậy là Hoàng Hậu và Dung ma ma đã bỏ đi. Tiểu Yến Tử mở hé mắt, thấy Lệnh Phi nương nương khúm núm đưa Hoàng hậu và đám tùy tùng bước ra ngoài. Và bây giờ Tiểu Yến Tử gần như tỉnh táo hoàn toàn. Nàng thấy sự việc không đơn giản như mình tưởng, mà vô cùng rắc rối. Tiểu Yến Tử lẩm:

– Vậy là không hay rồi! Họ đã lầm mình là cách cách, rồi nghi mình là hàng giả mạo định chém đầu nữa chứ, phải làm sao đây?

Tiểu Yến Tử kêu khổ và than:

– Tử Vy ơi! Tử Vy mi đã hại ta rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.