Hoàn Châu Cách Cách

Chương 32



Tiểu Yến Tử giật mình vội hỏi:

– Ban nãy nghe Hoàng thượng nói chuyện “Mì đũa” gì đó đã xong rồi, còn chuyện “Gừng tương” thì sao?

Tiểu Yến Tử vừa nghe chuyện Miến Điện vì không hiểu nên đọc trại ra “Mì đũa”. Còn “Biên cương” không biết nên hỏi là “Gừng tương”.

Vua Càn Long nghe hỏi giật mình, nhưng nghĩ một hồi hiểu ra, cười nói:

– À… À… Đúng rồi chuyện “Mì đũa” đã giải quyết xong. Chuyện “Gừng tương” cũng coi như không còn.

Rồi ông vỗ vai Tiểu Yến Tử nói:

– Ngày mai đi học, con nhớ nhờ Kỷ sư bá dạy rõ mấy điều này, để không người ta cười chết.

Tiểu Yến Tử nghe nói đến tên Kỷ sư bá sợ hãi nói:

– Mai phải đi học ư? Còn có nhiều thứ con chưa hiểu nhưng mà để…

Rồi không biết nghĩ sao. Tiểu Yến Tử quay qua hai thầy trò Tử Vy, giới thiệu với vua:

– Hoàng A Ma ơi, đây là Tử Vy còn đây là Kim Tỏa nè.

Vua Càn Long hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn hai thầy trò Tử Vy rồi bình thản nói:

– Thôi được rồi, được rồi, hai người không cần đứng đây nữa, hãy đi xuống nhà dưới đi.

Tử Vy nghe vậy rất thất vọng. Tự ái như bị thương tổn. Tiểu Yến Tử thì nhân cơ hội đó quỳ xuống thưa:

– Vậy thì cảm ơn Hoàng thượng, để con đưa hai người này về Thấu Phương Trai, rồi quay lại hầu Hoàng A Ma sau.

Tiểu Yến Tử nói xong ra hiệu cho Tử Vy. Tử Vy sụp xuống chào vua, rồi thẫn thờ theo Tiểu Yến Tử ra ngoài, Kim Tỏa lẻo đẻo đi theo.

Bà Phước Tấn thở dài nhẹ nhõm, vì vừa thoát khỏi một thử thách gay go.

Từ Diện Hỷ cung bước ra, Tiểu Yến Tử cũng rất thất vọng, trong khi Kim Tỏa lại vô cùng hưng phấn, cô nàng nói:

– Thật không ngờ tôi đã được thấy mặt vua, uy phong trẻ trung lúc nào cũng vui vẻ.

Tiểu Yến Tử nói:

– Tại muội chưa thấy lúc ông ấy nổi giận chỉ quát một tiếng là cả đám người phải quỳ sụp xuống, chẳng dám hó hé một tiếng nào.

Kim Tỏa vẫn còn hứng khởi:

– Là vua oai thật. Nhưng làm cách cách cũng sướng. Hoàng thượng có vẻ quý tỉ tỉ quá. Lúc tỉ tỉ nói “Gừng tương” ông ấy cười hỉ hả.

Nhưng rồi Kim Tỏa thấy thái độ thất thần của Tử Vy, hiểu ngay:

– Tiểu thư, tiểu thư đừng có buồn, chẳng qua ông ấy chưa biết rõ được sự có mặt của tiểu thư thôi.

Tiểu Yến Tử cũng vội nói:

– Bữa nay mới là buổi đầu tiên muội vào cung mà? Hoàng A Ma cũng xuất hiện đột ngột nên không để tâm tới muội. Thôi đừng có buồn, từ từ… thời gian còn dài mà.

Tử Vy nghẹn lời nói:

– Tôi không buồn hay khó chịu. Chẳng qua vì… Đột nhiên rồi thấy cha ruột xuất hiện trước mặt mình, người cao lớn, uy phong, đầy quyền lực… Sự xuất hiện đó làm tôi bị kích động, tôi giống như một con kiến đang bò trên chảo nóng… Tôi khao khát… Vậy mà người chẳng thèm nhìn tôi một cái…

Kim Tỏa an ủi:

– Tiểu thư ạ, đừng có nôn nóng. Tiểu Yến Tử tỉ tỉ nói đúng đấy, ngày tháng còn dài mà, chúng mình sẽ có cơ hội.

Tử Vy chợt nhớ ra điều gì, nói:

– Kim Tỏa, muội phải cẩn thận đấy, thay đổi cách xưng hô đi, để không gặp rắc rối đấy.

Kim Tỏa sực nhớ ra, vội xin lỗi.

– Tại muội quên! Từ đây về sau muội sẽ cẩn thận, không để sơ sót nữa.

Kim Tỏa lùi ra sau với Tiểu Yến Tử.

– Cách cách hãy đi trước, nô tì có mặt đằng sau đây.

Tiểu Yến Tử nhìn Tử Vy. Sự vui sướng vì được sống chung chưa tan, nhưng nhìn nét mặt dàu dàu của Tử Vy, Tiểu Yến Tử cũng không vui lắm.

– Tử Vy đừng có thất vọng, hãy tươi tỉnh một chút. Chuyện kia gác sang một bên, hãy nghĩ đến lúc này hai đứa mình được ở cạnh nhau, không tuyệt lắm ư? Mấy tháng trước mình còn phải chạy đôn chạy đáo để được gặp Hoàng thượng, còn bây giờ thì không còn nữa mình đã ở trong cung đình…

Tử Vy thấy Tiểu Yến Tử nói nhiều quá, vội gật đầu, cười nói:

– Vâng, tôi đã được gặp Hoàng thượng, gặp ngay ngày đầu vào cung, đó là điều vui rồi.

Tiểu Yến Tử thấy Tử Vy cười, thích quá vừa đi vừa nhảy.

– Đúng đấy! Đúng đấy! Chúng ta rất gian nan mới có được ngày nay. Như cái điều Ngũ A Ca đã nói: “Núi mà đi hết là có nước, liễu ngã hoa tàn lại có hoa”…

Tử Vy châu mày rồi hiểu ra. Cười nói:

– Đừng nói vậy người ta cười chết, phải đọc thế này “Sơn cùng thủy tận ngờ không lối. Liễu rủ hoa cười lại có thôn”

– Đúng rồi, đúng rồi! Câu đó đó!

Tiểu Yến Tử hồn nhiên nói tiếp:

– Giống như chúng mình vậy đó đi hết đường núi đến đường sông rồi. Muội còn gì mà không vui. Phải vui lên biết không? Biết không?

Tử Vy bị Tiểu Yến Tử khuấy động, đã thấy vui lên một chút, nói:

– Vâng, thưa cách cách, nô tì xin tuân lệnh!

Tiểu Yến Tử cười phá lên:

– Ngươi xưng hô cái kiểu này ta thấy nhột quá!

Tử Vy cảnh giác nhìn quanh, rồi khẽ ho một tiếng:

– Cách cách! Xin cách cách đi đứng nghiêm chỉnh một chút.

Lời của Tử Vy làm Tiểu Yến Tử giật mình, dáo dác nhìn quanh. Lúc đó mới phát hiện ra Dung ma ma đang đứng khúc quanh hành lang, nhìn về phía hai người. Tiểu Yến Tử làm nghiêm trở lại, nói nhỏ với Tử Vy:

– Vậy chúng mình đổi hướng khác đi đi, tránh mặt mụ phù thủy đó thì hơn.

Tử Vy ngước lên nhìn theo hướng Yến Tử nhìn bất chợt rùng mình. Ánh mắt của Dung ma ma thật sắc, vừa chạm phải là Tử Vy đã thấy sự đe dọa tiềm tàng ngay.

Tiểu Yến Tử cùng Tử Vy và Kim Tỏa bước vào Thấu Phương Trai là hét to:

– Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử đâu? Tất cả ra đây! Ra đây hết!

Đám nô tỳ nghe gọi lập tức chạy ra, người quỳ xuống, kẻ cúi đầu:

– Cách cách kiết tường.

Tiểu Yến Tử kéo Tử Vy đến gần, nói lớn:

– Này, này, để ta giới thiệu cho các người biết hai người này nhé. Đây là Tử Vy, còn đây là Kim Tỏa. Trên danh nghĩa trong cung đình họ chỉ là cung nữ, nhưng thật ra ngoài đời họ là tỉ muội kết nghĩa của ta đấy.

Tử Vy nghe giới thiệu giật mình:

– Cách cách! Tại sao cách cách nói như vậy?

Tiểu Yến Tử cười:

– Đã ở trong Thấu Phương Trai này rồi thì sợ gì? Nếu cứ phải né tránh mãi chắc tổn thọ mất. Muội yên tâm đi bốn người này đều là tâm phúc của tỉ tỉ cả. Ngay cả Tiểu Thuận Tử, Tiểu Quế Tử của Ngũ A Ca đều nghe lời ta. Bọn chúng không dám bán đứng ta đâu mà sợ.

Rồi quay qua đám nô tỳ, Tiểu Yến Tử hỏi:

– Có đúng vậy không các ngươi?

Đám Minh Nguyệt đồng thanh đáp:

– Dạ!

Tiểu Yến Tử tiếp tục dặn dò:

– Các người phải biết. Tử Vy và Kim Tỏa trên danh nghĩa đều là cung nữ của ta, nhưng thật ra được ta quý hơn tỉ muội ruột. Các ngươi biết vậy để xử trí. Nhưng phải kín miệng không được nói bậy. Nếu ai có hỏi, các ngươi cũng tuyệt đối không được khai, biết không?

– Dạ biết.

Tiểu Yến Tử lại nói:

– Nếu biết họ là tỉ muội của ta rồi, thì các người phải cư xử họ thế nào?

– Dạ giống như tớ với chủ.

Tiểu Yến Tử cười lớn:

– Cái gì mà tớ với chủ. Dạy hoài mà cũng không nhớ. Tất cả đều ở chung một nhà, biết không? Người nhà cả. Các ngươi cư xử với ta ra sao thì cũng phải cư xử với họ như vậy. Vô lễ với Tử Vy và Kim Tỏa tức là vô lễ với ta biết chưa?

– Dạ biết.

Cả bọn đáp. Tiểu Đặng Tử tò mò nhìn Tử Vy rồi nhìn Kim Tỏa, nhiều chuyện:

– Ồ! Hai cô này đẹp như tiên vậy đó. Thì ra cái hôm mà cách cách đến chỗ túp lều tranh để tìm hai cô này phải không? Từ đây về sau Thấu Phương Trai này có thêm người nữa. Thế này thì càng vui thôi.

Tiểu Yến Tử gật đầu thích chí:

– Tiểu Đặng Tử nói đúng. Ta khen đấy!

Đám nô tài, nô tì nghe vậy vội bước tới sụp xuống trước mặt Tử Vy với Kim Tỏa:

– Bọn nô tài, nô tì xin bái kiến các cô nương.

Tử Vy vội đỡ họ dậy.

– Các bạn không nên như vậy. Làm thế sẽ nguy hiểm lắm. Hãy biết tôi Tử Vy, còn cô này là Kim Tỏa. Từ đây về sau, cứ tên mà gọi, như vậy sẽ không làm ai nghi ngờ.

Rồi quay sang Kim Tỏa, Tử Vy nói:

– Kim Tỏa, mấy thứ ta mang theo đâu rồi?

Kim Tỏa mở chiếc đãy mang trên người xuống lấy hai món nữ trang, hai món tiền chia đều trong bốn chiếc ví nhỏ nói:

– Đây là một chút quà mọn ra mắt, xin các bạn nhận cho.

Kim Tỏa cười cầu thân với bốn người:

– Mấy cái ví này là do đích thân tiểu thư tôi may đấy, không phải dễ kiếm đâu. Còn các món nữ trang kia, là cái mà tiểu thư tôi đã mang. Vì đây là Thấu Phương Trai không có gì phải giấu, nên tôi cũng nói thật. Cô Tử Vy trên danh nghĩa là tỉ muội kết nghĩa chứ thật ra là chủ tôi đó.

Đám Minh Nguyệt, Tiểu Đặng Tử cầm lễ vật trên tay ngắm nghía một cách hứng khởi. Thấy tư cách và thái độ của Tử Vy rõ ràng là hơn người, nên cũng có phần kính nể. Nhưng họ chỉ biết những gì mà Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa nói, chớ về lý lịch của hai người trước mặt họ vẫn hoàn toàn mù tịt.

Tiểu Đặng Tử lanh lợi nhất đám, quỳ xuống bái Tử Vy:

– Xin cảm ơn Tử Vy cô nương về những món quà vừa ban tặng.

Lúc đó Tiểu Yến Tử quay qua Tử Vy cười nói:

– Thôi đừng có né tránh nữa. Cái chuyện chủ tớ, nô tài, tiểu thư này, từ từ tính sau. Bây giờ chúng mình phải vui trước đã.

Tối hôm ấy ở Thấu Phương Trai có một bữa tiệc nho nhỏ. Bữa tiệc này do Tiểu Yến Tử tổ chức gọi là để mừng thầy trò Tử Vy đến Thấu Phương Trai. Toàn thể mọi người đều được dự không phân biệt chủ tớ, tiểu thư, nô tài gì cả. Bữa tiệc gồm bảy người. Tiểu Yến Tử làm chủ xị. Có thịt có cả rượu. Mới uống có mấy ly Tiểu Yến Tử đã đỏ bừng cả mặt không còn giữ ý giữ tứ gì cả. Cô nàng cầm bình rượu rót đầy ly cho từng người một:

– Nào uống đi! Mọi người phải vui như ta đã vui nhé! Từ hôm vào cung đến giờ, hôm nay là ngày vui nhất của ta. Tử Vy hãy uống rượu đi đừng ngại. Vì cửa của Thấu Phương Trai này đã đóng kín then gài cả rồi, chẳng có ai xâm nhập vào được đâu.

Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà vì nể Tiểu Yến Tử mà lên bàn ngồi chung, chớ họ rất sợ những sự bất trắc. Thấy Tiểu Yến Tử uống nhiều quá Tử Vy cũng lo, nên kéo lấy tay Tiểu Yến Tử, Tử Vy nói:

– Cách cách này, hãy tự chế một chút. Nghe nói Hoàng thượng hay bất chợt ghé qua Thấu Phương Trai này, nếu thấy cách cách mà say thế này, có phải tai họa không?

Tiểu Đặng Tử cũng đứng dậy chấp tay nói:

– Vâng, Tử Vy cô nương nói đúng, tôi thấy thì phải có người đứng canh ở cửa. Để tôi đi nhé? Như vậy nếu có ai đứng rình, sẽ phát hiện được mà báo động!

Nhưng Tiểu Yến Tử lại gạt ngang:

– Ngồi xuống, ngồi xuống đi! Đừng có phá rối cuộc vui. Bữa nay chắc chắn là Hoàng thượng sẽ không đến đây. Vì bữa nay ta đã có sang đấy vấn an, nghe Hoàng thượng nói là tối nay sẽ bận cùng Triệu Huệ tướng quân dùng cơm mà. Mà ông tướng này hình như ở tận biên cương mới trở về. Vậy là Hoàng thượng bữa nay rất bận, ăn xong còn phải thảo luận với các tướng lãnh về chuyện biên giới. Vì vậy họ sẽ nói chuyện “Mì đũa, Gường tương” sôi nổi, chúng ta ở đây tha hồ mà làm gió làm mưa.

Nói xong lại cạn một ly, tiếp:

– Tử Vy, còn chờ gì nữa. Hôm nay là ngày đoàn viên của chúng ta mà. Uống đi! Ai trong bàn tiệc này, hôm nay không say không phải là con người, mà là con chó đấy!

Kim Tỏa tỉnh táo biết không sao khác hơn, nên nói với Tử Vy:

– Tiểu thư. Bữa nay chắc chắn là cách cách không thể để tiểu thư yên đâu. Vậy thì hãy uống với cách cách đi, để tôi ra ngoài canh cửa cho. Tôi làm chó cũng được.

Tiểu Đặng Tử nói theo:

– Tôi cũng muốn làm chó nữa.

Minh Nguyệt gật đầu:

– Thôi thì bọn ta tất cả làm chó cho nó an toàn hơn.

Tiểu Yến Tử nghe vậy nổi giận:

– Các người chọc tức ta ư? Tại sao mọi người đều thích làm chó như vậy? Ta đâu thích nuôi chó nhiều như vậy đâu? Lại đây tất cả, mọi người phải can đảm lên chứ? Trời mà có sập thì có ta đứng ra chịu cho.

Thể Hà bất đắc dĩ phải uống cạn chun rượu, Tiểu Yến Tử rót đầy một ly khác, đưa trước mặt Tử Vy:

– Ly rượu này, tỉ tỉ xin kính muội. Những ngày qua tỉ tỉ để muội phải thiệt thòi khổ sở, buồn bực. Khiến chút xíu thì muội đã bỏ ta vĩnh viễn ra đi. Như vậy ta sẽ không bao giờ có cơ hội để chuộc lại lỗi lầm cũ. Bữa nay ta mượn ly rượu này thành tâm thành ý mà xin lỗi muội nếu muội thật lòng mà chịu tha thứ, thì hãy uống cạn ly rượu này.

Tử Vy nghe Tiểu Yến Tử nói chân thành như vậy, thở ra rồi bưng ly lên nốc cạn.

– Tôi đã nói rồi, tôi lúc nào cũng tha thứ cho tỉ tỉ mà.

Tiểu Yến Tử nghe vậy khoái chí quá đứng dậy nói với mọi người:

– Tất cả nâng ly. Không một ai được tránh né. Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử… Bọn ngươi phải nể Hoàn Châu cách cách mà uống cạn. Vì cái đầu của ta mà uống cạn! Thêm một ly nữa nào! Nhưng mong rằng cái đầu của ta vẫn còn, như vậy cách cách mới không chết chứ?

Bọn nô tỳ đồng loạt tung hô:

– Cách cách không mất đầu, không chết!

Bảy chiếc ly rượu lại chụm vào nhau. Và sau tuần rượu đó, mọi người nghe như có vẻ thư giãn, không còn biết thấy cần đề phòng, nghi ngại gì cả. Buổi tiệc tiếp tục cho đến lúc tất cả say mềm. Chỉ có một mình Kim Tỏa là tương đối còn tỉnh, lo sợ đứng nhìn đám người ngồi nằm ngả nghiêng bên bàn rượu. Tiểu Yến Tử ôm lấy Tử Vy lè nhè, khóc:

– Tôi chẳng ra cái thể thống gì cả. Lòng can đảm? Không có! Nghĩa khí? Không có! Tóm lại tôi là một đứa dối trá, lường gạt. Trước kia nghèo, lường gạt người ta, không nói. Còn bây giờ? Vậy mà tôi vẫn lừa dối cha của muội. Tôi chiếm đoạt người. Tội của tôi phải bị trời đánh. Tôi xấu quá. Gạt cả muội muội kết nghĩa của mình, tôi phải xuống địa ngục.

Tử Vy cũng ôm lấy Tiểu Yến Tử, nhưng thái độ lại rộng lượng vỗ về:

– Thôi đừng nói gì cả. Tất cả tại Ngọc Hoàng, diêm vương có lẽ họ bận quá, nên mới để cho cõi đời này thật giả lẫn lộn. Đúng thành sai mà sai thành đúng. Thôi thì chúng ta cũng đừng nên bận tâm, vì tất cả vượt ra ngoài khả năng của mình. Thôi đừng có khóc nữa. Tôi bảo đảm với tỉ tỉ là sẽ không bị xuống địa ngục đâu. Có tôi mà… Tôi sẽ giúp tỉ tỉ.

Kim Tỏa nhìn hai người mà cảm động. Ngay lúc đó chợt nhiên ngoài cửa sổ có tiếng động rất lớn. Tiểu Đặng Tử nhìn ra hỏi to:

– Ai đấy!

Và bước đến gần mở cửa ra, chỉ thấy một bóng người phóng chạy. Tiểu Đặng Tử kêu lên.

– Có người núp bên ngoài!

Tiểu Yến Tử nghe nói giật mình, chạy vội đến cửa, miệng hét:

– Ai ở ngoài đó! Hãy cho biết tên!

Nhưng bóng đen bỏ chạy không quay lại. Tiểu Yến Tử phóng ra, miệng hét:

– Thử xem mi chạy đến trời nào? Không biết mẹ ngươi có biệt danh là Tiểu Yến Tử đây ư?

Tiểu Yến Tử triển khai kinh công định vọt ra ngoài đuổi theo. Không ngờ vì uống rượu nhiều quá nên hoa mắt, vì vậy thay vì bay ra ngoài, đầu lại đánh “Cốp!” vào thành cửa, và té lộn vào trong nhà.

Tử Vy, Kim Tỏa, Minh Nguyệt, Thể Hà chạy đến, Tử Vy ôm lấy Tiểu Yến Tử rối rít:

– Chết rồi! Đau lắm không. Đầu đã sưng to một cục thế này, làm sao đây?

Và quay sang Kim Tỏa:

– Kim Tỏa, có món cao Trật đả tổn thương cao đó có mang theo không?

– Hình như chẳng có.

Minh Nguyệt hỏi:

– Thuốc cao hả? Ở đây có cả đống, Hoàng thượng nói là cách cách hay bị thương nên mang đến cho một đống thuốc cao, rồi Ngũ A Ca cũng mang đến một mớ nữa, để tôi vào tìm cho.

Tiểu Yến Tử lúc này đã ngồi dậy. Nhưng có vẻ vẫn còn hăng, mấy lần định xông ra cửa đuổi theo, còn luôn miệng mắng:

– Cái tay khốn nào núp ở ngoài vậy. Có gan thì vào đây! Vào đây cho ta xem nào?

Tử Vy khuyên bảo:

– Thôi bỏ qua đi! Tỉ tỉ đứng còn đứng không vững. Làm sao mà đuổi theo được?

Kim Tỏa cũng nói:

– Người ta bỏ chạy từ lâu rồi. Biết ai mà rượt theo chứ? Họ cũng biết võ công đấy. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Tiểu Yến Tử vẫn tức khí:

– Biết võ công ư? Có gì mà hù. Nửa đêm nửa hôm lại nhìn trộm. Tưởng ở đây không ai biết võ ư? Để vài bữa nữa ta cho rước cả huynh muội Liễu Thanh, Liễu Hồng vào, xem thử mi còn đường chạy không thì biết.

Và như vậy, bữa tiệc đang vui, bị bóng đen rình rập làm mất vui nên nhanh chóng kết thúc.

Cũng như chuyện Tử Vy vào cung. Một ngày tốt đẹp đã kết thúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.