Hoàn Châu Cách Cách

Chương 31



Kế hoạch đã định xong, mọi thứ sẽ tiến hành tuần tự như đã định. Tiểu Yến Tử chẳng dám bê trễ. Sáng sớm hôm sau, là đến cung của Lệnh Phi ngay. Cô nàng dập đầu nói:

– Nương nương ơi. Con có một việc muốn nhờ nương nương giúp đỡ.

Lệnh Phi có vẻ ngạc nhiên:

– Đứng dậy đi! Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã đến đây vậy?

Rồi ra lệnh cho Lạp Mai, Đông Tuyết đến đỡ, Tiểu Yến Tử lại không chịu.

– Con không dậy đâu, không dậy đâu, bao giờ nương nương chấp thuận con mới đứng dậy.

– Có chuyện gì mà quan trọng như vậy chứ?

– Chuyện này với nương nương chỉ là một việc nhỏ thôi. Đấy là con muốn có thêm hai cung nữ nữa.

Lệnh Phi càng ngạc nhiên:

– Hai cung nữ nữa ư? Chẳng lẽ Minh Nguyệt và Thể Hà nó phục vụ kém?

– Dạ không phải, không phải. Bọn họ phục vụ cũng tốt lắm nhưng con muốn có thêm hai cung nữ nữa cơ.

– Thêm hai người cũng không thành vấn đề. Nhưng không lẽ chỉ một mình con mà cần đến những bốn cung nữ phục vụ lận sao?

– Thật tình con cần cung nữ không phải để phục vụ, mà vì con buồn con muốn có bạn. Nếu có hai người này ở trong cung thì con hứa với nương nương khỏi phải bực mình lo lắng cho con không?

Lệnh Phi càng kinh ngạc:

– À! Không lẽ chuyện chọn cung nữ con cũng muốn được tự chỉ định? Có phải là con đưa người từ ngoài vào cung chứ gì?

Tiểu Yến Tử vội vã đứng dậy, bước tới ôm lấy vai Lệnh Phi nũng nịu:

– Nương nương hay quá, biết hết trơn! Nương nương đồng ý nhé coi như chìu con một lần đi. Con biết là nương nương rất yêu con chứ không phải như… người ta. Nương nương ở đây có gì ngon đều bảo người mang sang cho con cả. Lúc con bị Hoàng hậu mắng, cũng được nương nương che chở. Con hứa rồi, sau này con nhất định phải báo đền ân sủng của nương nương. Nhưng nương nương đã yêu con thì nên yêu cho trót, cho con mang hai cung nữ đó vào đi!

Lệnh Phi hơi bối rối:

– Hai cung nữ đó thế nào?

– Đó là hai người làm ở phủ Phước Đại Nhân. Một người tên là Tử Vy, còn một người tên là Kim Tỏa ạ.

Lệnh Phi tròn mắt nhìn Tiểu Yến Tử: nguồn TruyenFull.vn

– Lại là ở phủ Phước Luân? A… Con lúc này có vẻ qua lại mật thiết với gia đình đó quá vậy?

Tiểu Yến Tử không để ý đến sự tò mò của Lệnh Phi, nói:

– Hai người cung nữ đó ngoan lắm, lại rất hợp với con. Hiểu ý con như tỉ muội một nhà vậy. Có bọn họ vào cung là thích vô cùng. Con cũng không cần cung đình phát lương cho họ đâu. Con có tiền đây. Tiền mà Hoàng A Ma cho đó, con xài không hết, con sẽ phát lại cho họ. Vì vậy con chỉ cần nương nương chấp thuận là được rồi.

Lệnh Phi vẫn chăm chú nhìn Tiểu Yến Tử rồi gật đầu:

– Được rồi, để đó đi. Chuyện này ta suy nghĩ mấy hôm rồi trả lời sau.

Nhưng Tiểu Yến Tử không hài lòng:

– Nương nương cần gì suy nghĩ nữa. Ở Thấu Phương Trai còn thịt cá ê hề. Chấp thuận đi, con nuôi thêm mấy người cũng nào có thành vấn đề đâu?

– Đâu có phải muốn gì có ngay. Con cần gì cũng phải để ta suy nghĩ một chút chứ?

Tiểu Yến Tử thấy không thể làm gì khác hơn được nên đành chờ đợi.

Lệnh Phi cũng chẳng nghĩ ngợi lâu, người cho mời Phước Tấn tới hỏi cặn kẽ, bà Phước Tấn thì đã được mọi người trước đó thông báo nên trả lời một cách chi tiết, lại hết lòng ca ngợi Tử Vy và Kim Tỏa. Bấy giờ Lệnh Phi mới hiểu ra, hỏi lại:

– Tỉ tỉ nói, hai cung nữ kia là tỉ muội kết nghĩa của Hoàn Châu cách cách ư?

– Đúng vậy. Khi Hoàn Châu cách cách vào cung, gặp Nhĩ Thái đã dặn dò Nhĩ Thái phải tìm cho được hai cô con gái này. Nhưng Nhĩ Thái vì bận việc nên tôi phải đi thay, kết quả lúc tìm gặp mới giật mình. Họ sao mà lễ phép, nền nếp, lại đẹp đẽ quá. Vừa nhìn thấy là tôi đã hài lòng ngay, vội vàng rước về nhà, nhờ họ phụ việc nhà. Vì vậy mà Hoàn Châu cách cách mỗi lần nhớ bạn đòi ra thành, là để đến nhà tôi gặp họ chứ.

Lệnh Phi gật gù:

– Thì ra là vậy. Thế mà cô bé nào có nói một lời nào cho tôi biết đâu? Lần trước trốn ra khỏi cung là đến nhà tỉ tỉ chỉ để gặp hai cô gái này thôi ư?

– Đúng vậy, tình cảm của họ rất khắng khít.

Lệnh Phi trầm ngâm một chút hỏi:

– Theo tỉ tỉ thấy thì, để bọn họ vào làm cung nữ trong cung có gì trở ngại không?

Bà Phước Tấn nhìn Lệnh Phi nói:

– Hiện nay, Hoàn Châu cách cách đang được nhà vua ưa thích, cái đó phần lớn cũng nhờ công của cô. Nói thật mai sau mà mấy đứa nhỏ có thành đạt hay không chắc cũng phải nhờ cô nâng đỡ, nhờ Hoàn Châu cách cách tiếp sức nữa. Vì vậy tôi nghĩ trong cung hiện nay cung nữ không thiếu, nhưng có thêm hai người cũng chẳng sao. Chẳng qua là chúng ta muốn cho Hoàn Châu cách cách vui thôi. Riêng về mặt phẩm giá của hai cô gái kia, thì tôi có thể bảo đảm với Lệnh Phi đấy.

Lệnh Phi nghe vậy vui hẳn:

– Có tỉ tỉ bảo lãnh còn lo gì. Thôi được rồi hai ngày nữa, tỉ tỉ cho người đưa hai cô gái vào cung đi.

Mọi chuyện diễn biến suôn sẻ một cách bất ngờ. Thật ra thì với vị trí của Lệnh Phi hiện nay, chuyện sắp xếp để cho cung nữ bên ngoài vào hầu hạ trong cung cũng chẳng đến nỗi khó khăn lắm.

Trước cái hôm Tử Vy vào cung đó một đêm. Nhĩ Khang đã tìm đến gặp Tử Vy với một tâm trạng cực kỳ căng thẳng, Nhĩ Khang nói:

– Tử Vy, chuyện huynh để muội vào cung là một chuyện vạn bất đắc dĩ. Nhưng huynh không có cách nào khác, chỉ có sự mạo hiểm này, mới có thể giải quyết được hết mọi sự việc. Nhưng tận cùng lòng huynh. Huynh chẳng muốn muội xa huynh một chút nào cả. Vào trong đó, dù muội chỉ cách huynh có một bức tường thành, nhưng huynh lại cảm thấy đôi mình như cách nhau thật xa. Chuyện đó làm huynh bịn rịn không muốn cho muội đi. Mai này muội đã vào cung, sao huynh lo quá, huynh thấy vô cùng hối hận. Không biết chuyện tính toán của mình như vậy là đúng hay sai. Vì vậy muội hứa với huynh đi, vào trong đó phải hết sức thận trọng, nghe không?

Tử Vy gật đầu nói:

– Huynh hãy yên tâm, muội không phải là Tiểu Yến Tử, muội sẽ hết sức cẩn thận. Muội cũng biết là sáng kiến của huynh khá mạo hiểm và đầy mâu thuẫn, nhưng đã cân nhắc kỹ càng, chẳng còn có cách nào khác. Huynh biết muội rất khát khao gặp cha, chẳng vào cung thì chẳng có cách nào gặp, mà ở ngoài thì đâu thể ở mãi trong nhà huynh? Vị trí không minh bạch nên phải ra đi thôi nhưng như thế chẳng giải quyết được gì mối hận trong lòng sẽ không tan. Vì vậy chỉ còn con đường này. Muội biết huynh đã nhọc tâm rất nhiều, nếu muội không cố gắng, sẽ không làm gì được, và phụ lòng huynh.

Nhĩ Khang nghe nói vô cùng cảm động:

– Thú thật với muội, nhiều lúc huynh thấy sinh ra trong một gia đình công hầu cũng chẳng có sung sướng gì? Ta không thể tự chủ được chính ta. Nếu biết mọi thứ lại rắc rối thế này, cái hôm ở Thung lũng lãng quên ấy huynh đã bế muội lên ngựa, rồi chúng ta đi đến tận chân trời, sống hạnh phúc bên nhau, bỏ mặc hết mọi vinh hoa phiền toái này.

– Nhưng mà nếu làm vậy. Huynh sẽ thấy mình có lỗi với gia đình, với đất nước?

Nhĩ Khang nhìn Tử Vy:

– Muội mà vào cung rồi, chúng ta có muốn gặp nhau có dễ dàng như vầy đâu. Nhưng huynh sẽ liệu cách để gặp muội. Huynh sẽ liên lạc với Ngũ A Ca để biết chuyện của muội mỗi ngày.

Tử Vy gật đầu cảm động, Nhĩ Khang lại tiếp:

– Ở trong cung với thân phận là cung nữ, muội sẽ không thoải mái như ở đây đâu. Muội cũng không được quyền uy như Tiểu Yến Tử, vì vậy nhất cử nhất động đều phải để ý. Đối với chuyện nhận cha, cũng đừng nên nôn nóng hay hấp tấp quá, vì xúc động thì sẽ khó mà tỉnh táo, làm chủ được tình cảm. Muội cần phải biết rằng trong quả tim của Hoàng thượng đã có một đứa con gái chiếm chỗ rồi, đó là Tiểu Yến Tử.

– Muội biết! Muội biết chuyện đó rồi!

– Nếu muội cảm thấy chuyện ở trong cung không thể tiếp tục được thì cứ nói với Ngũ A Ca. Bọn huynh sẽ đưa muội ra ngoài ngay. Đừng có ngại gì cả nhé!

– Muội biết!

Nhĩ Khang vẫn thấy chưa yên tâm:

– Hãy nhớ là, chuyện tạm thời chia tay hôm nay là để có ngày được bên nhau mãi mãi!

Tử Vy gật đầu. Nhĩ Khang bứt rứt:

– Thế không lẽ, trước lúc chia tay, muội chẳng có điều gì để nói với huynh ư?

– Muội muốn huynh hãy bảo trọng.

Vy nói, Khang đỏ mặt:

– Chỉ có hai chữ đó sao? Chẳng có gì khác nữa ư?

Tử Vy bước đến bàn, nâng cây đàn lên, bắt đầu dạo nhạc, rồi hát:

Gặp không dễ mà xa cũng không dễ, tan hợp luyến lưu.

Đêm nay biết đến bao giờ mới gặp?

Thấy cũng khó mà chia tay cũng khó,

thà tương tư hơn cảnh hợp tan.

Đi nào dễ, ở nào dễ, lòng sầu trăm mối.

Mỗi mối một bóng chàng.

Tỉnh không vui, say không vui.

Chia tay đêm nay. Hẳn nhớ mãi ngày dài lâu.

Tử Vy hát xong, ngước mắt long lanh nhìn Nhĩ Khang làm Khang ngơ ngẩn, bịn rịn không muốn chia tay.

Thế là hôm sau, bà Phước Tấn dẫn Tử Vy, Kim Tỏa vào cung. Đến trực tiếp gặp Lệnh Phi. Tiểu Yến Tử cũng đã có mặt sẵn ở đó chờ. Bà Phước Tấn nói.

– Nương nương, hôm nay tôi đưa Tử Vy và Kim Tỏa vào cung như lời hứa.

Tử Vy và Kim Tỏa quỳ xuống trước mặt Lệnh Phi, Tử Vy nói:

– Nô tài Tử Vy khấu kiến Lệnh Phi nương nương. Chúc nương nương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Kim Tỏa thấy vậy bắt chước theo:

– Nô tài Kim Tỏa khấu kiến Lệnh Phi nương nương. Chúc nương nương vạn tuế, vạn vạn tuế.

Lệnh Phi ra lệnh:

– Hãy ngước lên cho ta xem nào.

Tử Vy và Kim Tỏa ngước lên, Lệnh Phi chăm chú ngắm, chợt giật mình:

– Ồ! đẹp lắm. Người rất thanh tú. Năm nay bao tuổi?

Tử Vy đáp:

– Dạ, nô tài mười tám tuổi.

Kim Tỏa nói theo:

– Nô tài mười bảy tuổi.

Lệnh Phi dễ dãi:

– Bao giờ ta chưa hỏi thì không được lên tiếng nghe không?

Kim Tỏa sợ hãi:

– Vâng, con biết rồi.

– Vậy được rồi, còn những bệnh khác từ từ chữa, nhưng mà sang hầu cho Hoàn Châu cách cách thì ta nghĩ. Những nguyên tắc kia không làm sao thực hiện được đâu. Có điều khi có mặt Hoàng thượng, thì làm bất cứ điều gì phải đúng nề nếp. Không được lộn xộn. Bằng không rồi người sẽ thắc mắc là người kém cõi như vậy mà Lệnh Phi này cũng cho mấy con bé này vào cung hầu ư?

Tử Vy vội dập đầu:

– Nô tì xin cảm ơn nương nương đã chỉ dẫn cho, chúng nô tì sẽ cố gắng giữ qui tắc, để nương nương không bị phiền phức.

Lệnh Phi nghe Tử Vy nói, giật mình quay qua. Chưa kịp hỏi thì Tiểu Yến Tử đã bước tới nói:

– Con có thể dẫn bọn họ về Thấu Phương Trai chưa ạ?

Lệnh Phi nhíu mày:

– Làm gì con lại gấp rút thế? Lời ta còn chưa hết cơ mà?

Rồi quay qua bọn Tử Vy dặn dò:

– Hai người vào cung được là nhờ Hoàn Châu cách cách đấy. Vì chưa được huyến luyện chính thức, nên làm gì cũng phải cẩn thận, biết kềm chế. Sống ở Thấu Phương Trai với cách cách, không được vô trật tự. Cung đình ở đây rất rộng lớn. Các ngươi ngoài Thấu Phương Trai ra không được tò mò đi lung tung. Đi ra khỏi đấy có cái gì thật khó mà bảo lãnh cho các ngươi đó nha.

Tử Vy lại dập đầu:

– Nô tài xin nghe lời dạy bảo của nương nương, nhất định sẽ biết tự kềm chế không dám làm gì vượt quy cả.

Lệnh Phi thấy Tử Vy nói năng đầy thuật ngữ của cung đình, cảm thấy nghi hoặc. Trong khi Tiểu Yến Tử đã không chờ được:

– Nương nương nói hết chưa vậy? Những qui cách khác nương nương đừng lo. Rồi con sẽ dạy bảo họ được mà.

Lệnh Phi tròn mắt:

– Con dạy ư? Ta thấy tốt hơn con đừng dạy họ điều gì cả.

Đang nói đến đó thì thái giám bên ngoài bẩm báo:

– Hoàng thượng giá lâm!

Tử Vy nghe bốn chữ đó, giật mình. Hoàng thượng ư? Vừa mới vào cung đã ngay Hoàng thượng. Trời đất! Trái tim của Tử Vy đập mạnh, mặt nàng tái hẳn đi.

Ngay lúc đó nhà vua đã vào tới. Vị vua tối thượng, người cha mà Tử Vy đi tìm kiếm từ lâu đang bước vào. Tử Vy run rẩy quỳ thấp đầu xuống, không dám động đậy.

Cả nhà thấy vua bước vào, thi lễ tung hô. Lệnh Phi và Phước Tấn cũng quỳ xuống. Lệnh Phi tung hô vừa xong, hỏi:

– Hoàng thượng hôm nay hẳn rảnh rỗi nên ghé sớm qua đây?

Vua Càn Long có vẻ đang vui, nên cười nói:

– À!… Hôm nay đẹp trời, ta cũng có chuyện vui. Biên giới với Miến Điện sau một thời gian rối loạn nay đã dẹp xong. Bọn chúng đang cho người sang cầu hòa. Điều này cho thấy thanh thế nhà Đại Thanh ta vô cùng to lớn…

Rồi nhìn qua bà Phước Tấn, nhà vua hỏi:

– Bữa nay ở đây có khách ư?

Bà Phước Tấn bước tới thi lễ:

– Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.

Vua Càn Long gật đầu, vui vẻ:

– À!… Trẫm sẵn đây muốn ca ngợi Phước Luân một phút. Hai đứa Nhĩ Thái, Nhĩ Khang nhà khanh càng ngày càng tỏ ra có năng lực, rõ là vợ chồng khanh dạy con giỏi lắm! Giỏi lắm!

Nói tới đấy vua quay ra thấy Tiểu Yến Tử nên có vẻ vui hơn, ngoắc tay gọi Tiểu Yến Tử đến nói:

– Sang đây, sang đây này. Con không cần học phép tắc gì nữa. Nhưng mà con trông thấy Hoàng thượng thì phải chủ động bước tới chào hỏi, chứ sao lại đứng ngẩn ra ở đó?

Tiểu Yến Tử cũng giống như Tử Vy, chuyện vua đến đây với họ đều bất ngờ. Yến Tử lúng túng nhưng cũng căng thẳng. Nửa muốn bước tới nắm lấy tay vua rồi chỉ về phía Tử Vy, nói:

– Này Hoàng thượng xem, xem này. Đây mới là con gái ruột của Hoàng A Ma đấy. Nhìn kỹ xem giống không? Còn con thì…

Nhưng rồi lại tự kiềm chế được, nghĩ ra… Đầu óc vô cùng căng thẳng vì vậy mà chỉ đứng sững ra đó. Cho đến lúc vua Càn Long hỏi, mới giật mình quỳ xuống:

– Hoàng A Ma kiết tường!

Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử cười không để ý:

– Ha ha! Con giống như thầy bói đấy! Chuyện con đoán đúng như thần! Đấy, hôm trước con bảo, đất nước vương triều ta rồi sẽ cường thịnh. Chuyện quả đúng như vậy “Hữu quốc Càn Long, cốc bất sinh trùng”. Có lý quá đi chứ! Quá đi chứ?

Rồi vua Càn Long nhìn xuống Tử Vy và Kim Tỏa. Tử Vy thấy vua nhìn sợ hãi cúi rạp hơn. Vua chỉ nhìn một chút, rồi khoát tay nói:

– Thôi đứng lên! Đứng lên đi! Đừng có bất cứ người nào thấy trẫm là cứ quỳ mãi quên đứng lên.

Tử Vy nghe vua nói càng sợ hãi, không dám đứng lên. Bà Phước Tấn gần đó khẽ chạm vào người Tử Vy và nói:

– Hoàng thượng muốn ngươi đứng lên, sao không lạy tạ rồi đứng dậy đi.

Tử Vy bây giờ mới giật mình, vội dập đầu:

– Tạ ơn Hoàng thượng.

Kim Tỏa cũng bắt chước nói theo, rồi hai người đứng dậy Tử Vy quỳ hơi lâu nên lúc đứng dậy bị choáng. Kim Tỏa đứng lên vội đỡ, và suýt tý đã buột miệng kêu lên hai tiếng “Tiểu thư!”

Vua Càn Long nhìn hai người với một chút ngạc nhiên.

Lệnh Phi thấy vậy nói:

– Đây là hai cung nữ mới tuyển, thiếp đã cho sang hầu hạ Tiểu Yến Tử đấy.

Vua Càn Long nghe nói là cung nữ nên chẳng quan tâm nữa, quay qua Tiểu Yến Tử vua nói:

– À! Hôm nay trẫm thấy con thế nào đấy. Mọi khi nói năng líu lo hôm nay làm sao lại câm như hến vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.