Cũng hôm ấy, ở tại Phủ học sĩ Vĩnh Kỳ đã gặp được người muội thật của mình – Đó là Hạ Tử Vy.
Tử Vy trong chiếc áo dài nhung, tư cách cao quý chậm rãi bước tới nhìn người huynh cùng cha khác mẹ của mình, rồi chào thật đúng nghi lễ.
– Hạ Tử Vy xin được bái kiến Ngũ A Ca!
Vĩnh Kỳ chăm chú ngắm người muội của mình. Chàng hoàng tử có vẻ hài lòng tự giới thiệu:
– Tôi tên là Vĩnh Kỳ cô cần phải biết, vai của chúng mình ở đời Vĩnh nếu tính về tuổi tác thì tôi lớn hơn cô, nên cô gọi tôi là Ngũ Ca được rồi.
Tử Vy nghe Vĩnh Kỳ nói biết là đã được thừa nhận. Cảm động ứa nước mắt.
– Điều huynh dạy vừa rồi, tuy chỉ là mấy chữ, nhưng nó đã đổ được cái gánh nặng mấy trăm tấn trên trái tim muội. Từ Tế Nam muội lặn lội về đây, nửa năm đi đường cộng thêm mấy tháng ở Bắc Kinh, muội đã tìm đủ mọi cách, nhưng đến đâu cũng gặp trắc trở, bế tắc và huynh là người thân đầu tiên muội được gặp. Muội không biết diễn tả thế nào về nỗi xúc động của mình. Tuy là chưa được Hoàng thượng nhìn nhận, nhưng muội cũng rất là sung sướng, vì được huynh nhận là muội trước.
Vĩnh Kỳ cũng vô cùng xúc động chàng chợt so sánh Tử Vy và Tiểu Yến Tử như hai thái cực. Tiểu Yến Tử thì vô trật tự, bướng bỉnh, đao to búa lớn. Còn Tử Vy thì dịu dàng, tỉ mỉ, đẹp như một câu thơ. Vĩnh Kỳ thành thật nói:
– Rõ là trớ trêu, tôi có một muội như Tiểu Yến Tử trong cung lại có thêm một muội khác như muội ở ngoài hoàng cung. Hai người tính tình khác hẳn. Tôi và Nhĩ Thái trên đường cứ so sánh mãi hai người.
Tử Vy hỏi:
– Nhưng mà huynh có tin chuyện muội kể không? Có cho là muội đặt chuyện để được làm cách cách không?
Nhĩ Thái nói với Tử Vy:
– Bây giờ thì sự thật đã sáng tỏ không có gì để nghi ngờ nữa. Chính Tiểu Yến Tử cũng thừa nhận sự việc hết với chúng tôi rồi, cô đừng lo.
Tử Vy ngạc nhiên:
– Cô ấy thừa nhận rồi? Thừa nhận rồi ư?
– Vâng, đã thừa nhận, nhưng cô ấy nói. Tất cả đều là việc ngoài ý muốn. Bởi vì lúc đó có quá nhiều sự việc, quá nhiều sự hiểu lầm, mới tạo ra cục diện như ngày nay, và cô ấy đã khóc. Nói lời xin lỗi cô!
Tử Vy bàng hoàng suýt ngất xỉu. Kim Tỏa phải tiến tới đỡ chủ.
– Chuyện lớn như vậy mà cô ta chỉ dùng hai chữ xin lỗi là đủ rồi ư?
Nhĩ Khang bước tới, thành thật nói:
– Tôi nghĩ là, trong lúc này, những gì mà chúng tôi phát hiện, thật ra cũng chẳng giúp ích được gì. Chỉ có cách là để cô và Tiểu Yến Tử gặp nhau mới giải quyết được sự việc. Nhĩ Thái cũng vừa nói cho tôi biết, mấy hôm rày trong cung, Tiểu Yến Tử đã quậy phá đủ thứ chuyện, bây giờ tình hình rất căng thẳng. Cô ấy tạm thời không được ra khỏi hoàng cung, nhưng rồi chuyện đó để chúng tôi liệu.
Và quay qua Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang tiếp:
– Ngũ A Ca sẽ tiếp chúng tôi một tay chứ?
Vĩnh Kỳ nhìn Tử Vy nói.
– Vâng, nhưng mà Tử Vy, cô có thể giúp chúng tôi điều này không?
– Ngũ A Ca đừng khách sáo gì cả, cần dạy bảo điều gì cứ nói?
– Bất luận sự việc xảy ra như thế nào, tôi tin là Tiểu Yến Tử nói đúng, cô ấy đã bị nhập vai một cách chẳng đặng đừng, chứ chẳng cố ý. Và bây giờ tính mệnh cô ta rất nguy hiểm. Vì vậy cô muốn hành động gì cần phải cân nhắc, đừng khuấy động mà tổn hại cô ấy.
Tử Vy yên lặng nhìn Vĩnh Kỳ. Trong cái ánh mắt đầy quan tâm của vị hoàng tử trẻ đẹp kia. Tử Vy đã thấy một phần tình cảm dành cho Tiểu Yến Tử. Hay là huynh ấy đã yêu? Cũng có thể là khí phách của người thanh niên, muốn bảo vệ, che chở cho một cô gái yếu đuối. Và Tử Vy bỗng giật mình. Như vậy thì Tiểu Yến Tử là người có nhiều hấp lực thật. Bất cứ một người nào đến gần đều như bị cuốn hút, đều có cảm tình với cô ta. Tử Vy không biết mình có ganh tị với Tiểu Yến Tử không? Nên vui hay buồn đây? Chuyện của Tiểu Yến Tử đã làm nên tha thứ hay thù ghét? Có cần giữ vững tình cảm cũ không? Không biết, chỉ thấy là khi nghe kể chuyện về Tiểu Yến Tử trong cung, thấy Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái có vẻ quan tâm đến sự an nguy của Tiểu Yến Tử quá. Sự tức giận lúc đầu của Tử Vy cũng bị lung lay giận cũng không giận được, nhưng… Tử Vy lại thấy nhức đầu vì cái trạng thái phân vân đó và không biết xử lý ra sao.
Ba ngày sau, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái lại mang về Phủ học sĩ một bức thư dày cộm của Tiểu Yến Tử. Điều này khiến Tử Vy ngạc nhiên.
– Thư của Tiểu Yến Tử gởi cho tôi à? Cô ấy làm sao biết chữ mà viết thư? Mấy người dựng chuyện ư?
– Vâng một bức thư rất dày, cô ấy còn cứ dặn dò mãi là phải đích thân giao lại cho cô, nói là phải bỏ ra nguyên một đêm mới viết được bao nhiêu đấy! xem tại TruyenFull.vn
Tử Vy mân mê bức thư trên tay, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ, Phước Luân, Phước Tấn và cả Kim Tỏa đều tò mò nhìn, muốn biết bên trong viết cái gì. Nhĩ Khang thắc mắc:
– Cô nói là Tiểu Yến Tử mù chữ mà?
– Vâng, ngay cả khi cô ấy bảo tôi dạy cô ta viết tên tôi. Tôi đã bỏ ra cả mấy buổi cô ta mới tập được, còn cằn nhằn là chữ gì mà nhiều nét như vậy. Vì vậy nghe nói cô ta viết thư, tôi mới thấy ngạc nhiên đấy chứ.
Mọi người nhìn lên bao thư bên ngoài, rõ ràng là thấy hai chữ “Tử Vy” viết rất nguệch ngoạc. Tử Vy bắt đầu xé phong bì. Bên trong là cả một xấp giấy, nhưng chẳng có một chữ nào ngoài mấy bức tranh.
Bức thứ nhất vẽ hình một con chim nhỏ, bị mũi tên xuyên qua người, nằm trên mặt đất, chung quanh có một số đông người vây quanh.
Bức thứ hai vẽ chú chim nhỏ nằm trên giường có một người mặc áo long bào rút tên ra mà chảy nước mắt, xa xa cũng có một đóa hoa khóc.
Bức thứ ba, vẽ chú chim ngồi trên giường đang khóc, một số người nâng chiếc mão cách cách đến đặt lên đầu chú chim. Người mặc long bào đứng gần đó cười.
Bức thứ tư vẽ đóa hoa và con chim nhỏ đang ngậm chiếc mão cách cách đến cho đóa hoa.
Tử Vy xem xong bốn bức tranh thì nước mắt lưng tròng, trao tất cả những bức đó cho Nhĩ Khang, nghẹn ngào nói:
– Bây giờ thì tôi đã rõ. Tiểu Yến Tử không cố tình lường gạt tôi, mọi thứ đều có nguyên do cả. Cô ấy đã bị thương đúng không? Vậy sao chẳng ai cho tôi biết? Vết thương do tên bắn đó có nặng không?
Mọi người xúm lại xem tranh, có cái hiểu cái không. Vĩnh Kỳ nhíu mày:
– Chẳng ai nói cho Tử Vy biết là Tiểu Yến Tử đã vào cung bằng cách nào à? Vâng, chính mũi tên của tôi bắn ra đã làm cô ấy bị thương, vết thương rất nặng tưởng là không cứu được. Tiểu Yến Tử đã mê man trên mười mấy ngày.
Tử Vy lắc đầu:
– Nào có ai cho tôi biết, mọi người đã giấu tôi điều đó.
Nhĩ Thái ngạc nhiên:
– Vậy mà tôi tưởng cô đã biết rồi. Huynh của tôi chẳng kể cho cô nghe ư?
Nhĩ Khang nói:
– Tôi thì cứ tưởng Nhĩ Thái đã nói. Vậy là chúng ta chẳng ai nói chuyện đó cả.
– Chuyện này rồi từ từ sẽ nói vậy…
Nhĩ Khang lắc lắc phong thư trên tay hỏi Tử Vy:
– Tất cả những cái này, cô xem hiểu hết rồi chứ?
Tử Vy gât. đầu:
– Vâng hiểu cả rồi.
Bà Phước Tấn và Phước Luân cầm thư lên lắc đầu:
– Bọn tôi thì chưa hiểu!
Tử Vy trịnh trọng:
– Vậy thì để tôi giải thích nhé. Con chim nhỏ là Tiểu Yến Tử, còn đóa hoa cô ấy chỉ tôi. Khi con chim nhỏ gặp nạn, đóa hoa đã khóc. Con chim nhỏ bị Hoàng thượng lầm tưởng là con nên yêu quí hết mình. Khi tỉnh dậy đã bị phong chức cách cách rồi. Đó là chuyện chẳng đặng đừng con chim nhỏ biết lỗi của mình. Hẹn là có ngày nào đó sẽ mang chức cách cách trả lại cho đóa hoa.
Tử Vy giải thích một cách rành rọt, làm mọi người ngạc nhiên. Giải thích xong cười nói:
– Đấy, chuyện thế ấy, cô ấy đã nói rõ mọi sự việc.
Vĩnh Kỳ nhìn Tử Vy:
– Cô quả là thông minh!
Bà Phước Tấn cầm mấy bức tranh lên:
– Chẳng có lấy một chữ, mà cô đọc vanh vách như một bức thư, hay thật!
Ông Phước Luân thì đứng dậy nghiêng người trước mặt Tử Vy. Mãi đến giờ này mới công nhận Tử Vy là cách cách:
– Phước Luân này rất hân hạnh được một cách cách thật tạm trú trong nhà, nếu có gì không hài lòng, cách cách cứ cho biết nhé!
Tử Vy đỏ mặt đứng ngay người lại:
– Quý vị đừng làm tôi ái ngại. Thật ra lúc nhận được thư của Tiểu Yến Tử tôi đã mừng quá, nên mới đọc được vậy, tất cả chỉ là trò chơi đọc hình thôi.
Vĩnh Kỳ nói:
– Tôi cam đoan, nếu cô mà ở cạnh Hoàng A Ma, người sẽ yêu thích lắm đấy.
Tử Vy nghe đến điều đó, sa sầm nét mặt:
– Không giấu chi mọi người. Từ khi tôi phát hiện ra chuyện Tiểu Yến Tử giả làm cách cách. Lòng tôi lúc nào cũng buồn cũng hận. Nhưng mấy ngày qua nghe quý vị phân tích sự việc. Thấy rõ những nguy hiểm có thể xảy đến. Tôi mới thấy sự hiện diện của tôi không những có thể uy hiếp sự sống của Tiểu Yến Tử mà còn liên lụy đến nhiều người. Rồi hôm nay đọc xong thư của Yến Tử. Tôi chợt thấy không còn hận còn ghét cô ấy nữa, bởi vì…
Tử Vy ngước lên nhìn Nhĩ Khang:
– Như điều huynh đã nói, biết đâu đó là sự sắp đặt của trời cảo Mọi thứ trên đời này đều có nhân quả của nó. Tôi tin điều đó.
Nhĩ Khang nhìn Tử Vy chưa hiểu, thì Tử Vy lại tiếp:
– Tình hình hiện nay, nếu tôi lộ diện để nhìn cha thì có thể đưa đến hai hậu quả. Một là nếu Hoàng thượng mà tin tôi, thì Tiểu Yến Tử sẽ chết, còn nếu không thì kết quả sẽ ngược lại
Ông Phước Luân gật đầu:
– Cô phân tích rất đúng, điều này cho thấy cô đã suy nghĩ cặn kẽ.
– Và bất luận là Tiểu Yến Tử chết hay là tôi chết đều là chuyện không haỵ Ông trời đã cố tình đưa Tiểu Yến Tử vào cung để cô ấy đóng giả vai cách cách, thay tôi làm vui Hoàng thượng, thì có lý nào tôi không hài lòng? Vì vậy thôi thì hãy để cho Tiểu Yến Tử trọn vai Hoàn Châu cách cách đi. Còn tôỉ Sẵn sàng làm một Hạ Tử Vy dân dã. Ở đây chỉ có quý vị là biết cái bí mật này. Vậy thì hãy giữ lấy dừng để ai biết nữa vậy.
Lời của Tử Vy làm mọi người có mặt cảm động.
Nhĩ Khang nắm lấy tay Tử Vy chân tình:
– Những điều cô nói, thật ra nó đã khiến chúng tôi suy nghĩ nhiều, nhưng chẳng ai nói ra thôi. Bây giờ chính miệng cô nói ra, làm chúng tôi nhẹ hẳn. Đó là một sự thiệt thòi nhưng cô đã vì đại sự, vì sự sống còn của Tiểu Yến Tử mà suy nghĩ chuyện đó làm chúng tôi rất khâm phục. Tử Vy, tôi cả quyết với cô, sự hy sinh đó sẽ không là vô ích, rồi ông trời sẽ mang đến một hạnh phúc khác cho cô chắc chắn điều đó sẽ đến!
Nhĩ Khang nói một cách thuyết phục. Phước Luân và Phước Tấn phải nhìn nhau kinh ngạc. Cả phòng yên lặng, chỉ có mình Kim Tỏa là khóc rấm rứt.
– Nhưng mà… tiểu thư… lời dặn dò của bà lúc lâm chung thì sao?
Tử Vy quay lại nhìn Kim Tỏa cười:
– Kim Tỏa này, đừng bứt rứt như vậy? Ta nghĩ là vât. mà mẹ ta muốn ta trao lại cho cha thì Yến Tử đã thay ta làm rồi. Và qua cái thái độ của nhà vua đối với Tiểu Yến Tử, ta biết là người không hề quên mẹ ta, như vậy là đủ, mẹ ta hẳn mỉm cười nơi chín suối. Còn chuyện ta có được làm cách cách không? Chỉ thứ yếu thôi!
Tử Vy quay qua Vĩnh Kỳ nói:
– Ngũ A Ca này, hãy đem điều tôi nghĩ nói lại cho Tiểu Yến Tử biết nhé?
Vĩnh Kỳ gật đầu:
– Vâng, em hãy yên tâm, tôi sẽ nói lại cho cô ấy nghe đúng từng chữ một!
Vì thế mà chiều hôm ấy ở Thấu Phương Traị Tiểu Yến Tử đã nghe tường thuật lại đầy đủ sự việc ở Phủ học sĩ trong buổi đọc thư của mình và những lời phát biểu của Tử Vy. Tiểu Yến Tử vô cùng xúc động, nhưng vẫn nhìn Vĩnh Kỳ với ánh mắt ngờ vực
– Tử Vy tha thứ cho tôi? Không giận tôi nữa ư? Có thật không? Đích thân cô ấy nói chứ?
Vĩnh Kỳ vui lây trước cái vô tư của Tiểu Yến Tử, nói:
– Tiểu Yến Tử này, tôi thành thật nói cho cô biết. Tôi sinh ra trong gia đình vương đế, chung quanh tôi các dì các cô, các cách cách đều được giáo dục theo rập của cung đình, nên chẳng thấy ai giống hai cô cả, một là cô, một là Tử Vy. Cô thì tính tình cương trực phóng khoáng, thích gì nói nấy, và Tử Vy thì công dung ngôn hạnh, làm thơ vẽ tranh đều giỏi. Cả hai vượt trội hơn các cách cách còn lại trong cung.
Tiểu Yến Tử có vẻ không hài lòng nói:
– Đừng có nói chuyện cách cách này, cách cách nọ mệt lắm. Tôi chỉ cần biết là Tử Vy không chửi tôi không hận tôi… mà lại còn đọc tranh của tôi được nữa… Thế là quý lắm rồi. Huynh không có gạt tôi chứ? Thế sao mỗi lần nằm mơ, tôi lại thấy Tử Vy muốn giết tôi thôi, Tử Vy hận tôi lắm!
– Tôi không gạt đâu, cô ấy nói là tha thứ cho cô rồi!
Tiểu Yến Tử bấy giờ mới tin, cô ta nhảy thót lên như chú chim muốn bay ra ngoài cửa sổ.
– Trời đất ơi, Tử Vy đã tha thứ cho tôi rồi! Tử Vy đã hiểu cho tôi! Tôi đã nói rồi mà. Kết nghĩa tỉ muội là thật chứ đâu giả đâu. Trên có ngọc hoàng, dưới có diêm vương, họ đã nhìn thấy tất cả, nhưng mà không được!
Tiểu Yến Tử lại quay qua, nắm lấy tay Vĩnh Kỳ:
– Làm gì làm, tôi cũng phải trả lại cái chức cách cách cho Tử Vy chứ? Bắt buộc tôi phải trả. Huynh hãy nghĩ cách giúp tôi xem. Để tôi trả lại chức cách cách cho muội ấy mà không phải bị chém đầu. Tôi… tôi không thích làm cách cách nhưng còn thích sống lắm!
Vĩnh Kỳ giật mình nhìn quanh:
– Nói nhỏ một chút nào, cô định để cho mọi người đều biết chuyện này ư? Cô đã làm Hoàng hậu bực mình lắm rồi, nên bây giờ quanh đây đều có tai mắt của Hoàng hậu. Cẩn thận khéo người khác biết chuyện thì nguy!
Tiểu Yến Tử chợt nghĩ gì, đưa mắt đăm đăm nhìn Vĩnh Kỳ e ngại.