Hoa Tư Dẫn

Chương 20



Tôi vốn chỉ định chuyển chủ đề, nhưng cuối cùng lại bị cuốn hút bởi vấn đề vừa nêu, nghĩ một lát vẫn không tìm ra manh mối gì hơn, đành thở dài.

Tôi nói với Mộ Ngôn suy nghĩ của mình: “Dung Tầm kia cũng rất khó hiểu, cần tiếp xúc nhiều may ra biết thêm được gì. Ôi, nhưng cũng khó nói, phương ngôn có câu người trong cuộc thường mù quáng, có ý khuyên răn người đời cố gắng bình tĩnh trước những vấn đề nan giải, nhưng lại có câu không tìm hiểu, không có quyền phát ngôn. Ôi chao, tôi rất băn khoăn”.

Mộ Ngôn xua tay: “Tôi cũng rất băn khoăn. Cô lạc đề rồi, cô vừa nói gì tôi nghe chẳng hiểu gì hết”.

Trong hoa đình, trên sân khấu cao các cô ca kỹ đang biểu diễn, có một cây to, cành lá tươi tốt cao vút sum suê, dưới gốc cây đàn sáo tưng bừng, điệu múa lời ca dập dìu, làm như thiên hạ thái bình thịnh trị.

Chỉ có điều, tất cả đều là giả dối. Thật đáng buồn cho hoàng đế lúc vi hành thường thích đến chốn lầu xanh, bởi vì cho rằng nơi đây thượng vàng hạ cám hội tụ, có thể nghe thấy tiếng nói của muôn dân, nhưng rốt cuộc chỉ khiến cho hoàng đế càng thêm phong tình mà thôi.

Tôi kéo Mộ Ngôn vào một lầu nhỏ có rèm che màu hồng phía sau sân khấu, đi vòng qua một cái cửa gỗ chắc chắn, mở một cánh cửa, đúng lúc nhìn thấy Oanh Ca trang phục gọn gàng từ cửa sổ đối diện nhẹ nhàng nhảy vào. Có mấy cô gái cúi đầu đứng một bên, chờ được hầu hạ khách, hoàn toàn không hay biết gì, lập tức bị chuôi đao nhanh như cắt đập vào đầu, khụy xuống, bị kéo vào giấu dưới gầm giường, thời điểm chưa đến, Oanh Ca mười sáu tuổi bước đến trước đài gương, cầm lên chiếc quạt lụa có vẽ một khóm mẫu đơn mùa thu, kéo rèm cửa sổ, ngồi uống rượu một mình.

Tôi đã nhập được vào thần trí của Oanh Ca, tự nhiên biết cô ở đây, Mộ Ngôn cũng hiểu, chỉ hơi thán phục khung cảnh kỳ diệu của ảo mộng.

Không lâu sau, bên ngoài có tiếng bước chân, cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một người đàn ông đi vào, mình mặc áo chùng lụa màu đen, khuôn mặt rất bình thường, hình như đã uống khá nhiều, bước chân lảo đảo.

Oanh Ca nhàn tản ngồi dựa mép giường, xòe chiếc quạt trong tay, miệng mỉm cười, đôi mắt đen láy đong đưa. Trông rất lả lướt phong tình, một vẻ phong nguyệt lão luyện, như người đàn bà lăn lộn đã lâu ở chốn nguyệt hoa.

Người đàn ông nheo mắt, đôi tay được chau chuốt kỹ càng âu yếm vuốt ve cái cổ thon nhỏ trắng bóc của cô: “Nghe nói nàng là người nước Lầu? Con gái nước Lầu da thịt trắng như mỡ, hôm nay phải cho ta xem…”. Tay anh ta hất tấm chăn mỏng phủ trên bụng cô, cúi đầu thô bạo cắn vào bờ vai trắng tuyết của cô: “… Xem có phải da nàng cũng trắng như mỡ”. Người đàn ông bắt đầu hôn từ bờ vai lên cổ, sắp phủ lên mặt cô, nhưng Oanh Ca vẫn không nhúc nhích.

Tôi thán phục nhìn con dao găm cắm vào lưng người đàn ông, hỏi Mộ Ngôn: “Huynh có nhìn rõ động tác rút dao vừa rồi của Oanh Ca không? Thật nhanh gọn”.

Người đàn ông chết trên người cô như vậy, cô lại chưa lập tức rút hung khí, mắt hoang mang nhìn đỉnh màn, không thấy nhanh nhẹn như khi cắm dao vào lưng người đàn ông. Lát sau, như sực nhớ ra điều gì, cô vội thu dọn hiện trường, xong xuôi ngoái lại nhìn khắp một vòng, rồi vội vã nhảy qua cửa sổ theo lối cũ.

Mộ Ngôn lập tức kéo tôi đuổi theo, phát hiện cô chưa ra khỏi đây, chỉ nhảy vào một gian phòng ở lầu dưới.

Mộ Ngôn khẽ cười bên tai tôi: “Đúng rồi, ai dám nghi ngờ cô gái ở bên cạnh Dung công tử lại là hung thủ giết người, cho dù có người nghi ngờ, Dung Tầm cũng sẽ đứng ra làm chứng, cô ta vẫn uống rượu, ngắm trăng họa vần với chàng ta, làm gì có thời gian đi hành hung”.

Mộ Ngôn ôm eo tôi cùng nhảy vào căn phòng Oanh Ca vừa vào, nói: “Đây chẳng có gì đáng gọi là cao mưu, mà dựa vào thân phận của Dung Tầm nên không có sai sót gì, Oanh Ca cô nương lần đầu giết người coi như làm rất tốt”.

Không ngoài dự đoán của Mộ Ngôn, Dung Tầm quả nhiên ở trong phòng. Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ đàn màu tím viền đá vân hoa bày mấy món điểm tâm đơn giản, chiếc cốc bạc tinh xảo trong tay chàng ta, rượu chưa hết nửa. Bóng chàng ta đổ dài trong ánh nến, in lên tấm bình phong sau lưng vẽ cảnh đầm sen mùa thu dưới trăng. Ngoài cửa sổ, bắt đầu nổi gió lớn, những ánh nến chao đảo suýt tắt, gió vừa thổi qua là tiếng sấm đinh tai, ầm ầm như ở chân trời có vị thần ra sức khua chiêng.

Tôi cảm thấy hơi lạnh, khẽ dựa vào Mộ Ngôn, chàng nhìn tôi, kéo tôi lại gần hơn.

Sấm chớp từng trận nối nhau càng dầy đặc, Dung Tầm thong thả đặt chiếc cốc bạc trong tay xuống bàn, cầm một đài nến vòng qua tấm bình phong đi đến bên giường. Ánh nến màu vàng chiếu lên Oanh Ca nằm thu mình trên giường. Người cô run run, mắt lại mở rất to, lông mày chau lại, răng cắn ngập vào môi.

Chàng để ngọn nến một bên, giơ bàn tay mảnh khảnh vuốt ve đuôi mắt cô, dường như muốn lau những giọt nước mắt vô hình, cô ngây ngây nhìn chàng: “Em giết người”. Cô giơ cánh tay phải trắng như tuyết, đặt lên bờ vai Dung Tầm đang cúi xuống, “… Chính bàn tay này”.

Một tiếng sấm xé tai, mưa ầm ầm dội trên mái nhà, cô co người run rẩy, Dung Tầm hơi chau mày, nắm hai tay cô, nằm nghiêng, đối mặt với cô, cái gối bằng gốm không đủ rộng, chàng dịch sát vào cô, kéo thẳng đôi chân co quắp của cô, ôm cô vào lòng. Hai người đều mặc áo tím, giống như hai con bướm tím ôm chặt nhau. Môi chàng kề sát mái tóc đen của cô: “Em đã làm rất tốt”.

Cô lại lắc đầu, ngước mắt nhìn chàng, nói khẽ: “Em dùng dao găm đâm một nhát trúng tim, lúc chết hắn ta còn kinh ngạc trợn mắt nhìn em, máu hắn ta vọt ra, bắn đầy ngực em, cả đời em sẽ không quên vẻ mặt hắn ta lúc đó, mạng sống con người mong manh như vậy, em cảm thấy rất sợ, em sợ làm sát thủ, em sợ giết người”.

Cô gái nói ra những lời yếu đuối như vậy, trên mặt lại không có bất kỳ biểu cảm nào, mắt vẫn mở rất to.

Nến cháy gần hết chảy thành dòng xuống giá, chỉ còn lại đoạn lõi cuối cùng vẫn đang cố sức vùng vẫy, phát ra ánh sáng yếu ớt. Chàng giơ tay vuốt tóc cô, lát sau cười nhẹ: “Năm xưa lúc ta nhặt được em, em vẫn còn rất nhỏ, ta hỏi em có muốn theo ta không, em mở đôi mắt to, trong veo gật đầu lia lịa, điệu bộ thật đáng yêu. Ta nghĩ em sẽ là tác phẩm hoàn mỹ nhất của ta”. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Chàng hôn trán cô, ôm chặt cô vào lòng, nói vào tai cô, “Nguyệt nương, vì ta, hãy trở thành sát thủ tốt nhất của Dung gia này”.

Ngoài cửa sổ, mưa lạnh heo hắt rơi trên những khóm trúc tháng hai, từng giọt từng giọt rơi vào lòng tôi.

Sau đó cảnh trí thay đổi rất nhanh.

Thế giới sát thủ vô tình, chỉ có ánh đao lóe như chớp, vết máu loang và sự vùng vẫy của sinh mệnh trong khoảnh khắc giữa sống và chết. Tôi nhìn thấy thế giới của Oanh Ca ngày càng chìm sâu trong đó, eo giắt thanh đoản đao, như một đóa anh túc nở dần, cánh hoa là ánh dao sắc lạnh, còn hàng lông mày rậm của cô lạnh dần trong những bóng đao. Cảnh trí liên tục thay đổi giống như tấm gương vỡ trải trước mắt tôi, có những tiếng nói lao xao không biết từ đâu truyền đến: “Cô nương áo tím lúc nào cũng đi theo đình úy đại nhân lai lịch thế nào? Chậc, một khuôn mặt đẹp như vậy”, “Hừ, một khuôn mặt đẹp như vậy, lại nghe nói giết người không chớp mắt, đó là đệ nhất cao thủ của đình uý phủ, hộ vệ thiết thân của đình uý đại nhân”.

Những mảnh nhỏ trong tấm gương vỡ đó cùng với tiếng người xa dần rồi mất hẳn, thay vào đó là một sân khấu cao, một cô ca kỹ trang điểm cực kỳ xinh đẹp uốn mình như bông hoa lan, mắt sóng sánh đong đưa, bội phần quyến rũ, giọng mềm như nước đang hát một ca từ trong vở kịch tư xuân, ánh mắt quyến rũ mời gọi luôn hướng về Dung Tầm đang nhàn tản dựa tay vào lan can trên đài cao. Khoảng cách hai người không xa, cũng không gần, khi ánh mắt giao nhau, Dung Tầm mơ hồ mỉm cười.

Chính lúc đó, một cô gái áo xanh bưng khay trà đi đến bên Dung Tầm, đột nhiên rút từ ống tay áo một con dao găm sáng loáng. Cô gái còn chưa kịp ra tay đoản đao của Oanh Ca bên cạnh phi ra cắm vào giữa mặt cô ta, thanh đao sắc lẹm cắm vào giữa hai hàng lông mày, nhanh như tia chớp, khuôn mặt khá đẹp của cô gái bị xẻ làm hai nửa nhầy nhụa, máu phun vào khuôn mặt làn với da trắng tuyết của Oanh Ca. Cô cũng không hề chớp mắt. Trên đài cao chỗ Dung Tầm đang ngồi có tiếng kêu huyên náo, Oanh Ca lại như không nghe thấy, rút đao về, lau vết máu vào vạt áo tím, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trầm tư của Dung Tầm, mỉm cười với chàng: “Không sao chứ?”.

Dung Tầm liếc nhìn cô gái áo xanh nằm gục trên đất, hai mắt vẫn mở trừng trừng, cau mày: “Nhát đao quá hiểm”.

Oanh Ca cúi xuống, nhìn ngắm vết đao trên mặt cô gái: “Như thế này không đẹp lắm, hơi làm người ta sợ, sau này nên cắt đứt cổ thì hơn”.

Dung Tầm chìa tay kéo cô đứng lên, chậm rãi nói: “Ta còn nhớ lần đầu tiên em giết người, sợ run nép vào lòng ta”.

Cô mím môi: “Cuối cùng em đã lớn”. Cô dựa người vào lan can chăm chú nhìn Dung Tầm, nói: “Em sẽ trở thành sát thủ tốt nhất của Dung gia”. Nói xong má ửng hồng, nổi bật trên làn da trắng đẹp mê hồn.

Dung Tầm lại không nhìn cô, ngoái nhìn ra xa, chỗ đó gió xuân đang vờn ngọn cây cao, bên dưới là thảm hoa đủ sắc màu, một đôi cò trắng cất tiếng kêu lanh lảnh, bay về phía chân trời xanh xa tít.

Oanh Ca không thể trở thành sát thủ tốt nhất của Dung gia, cũng như Quân Vỹ không thể trở thành tiểu thuyết gia chuyên nghiệp, bởi vì hai người đều bị phân tâm. Một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp nên một lòng một dạ chuyên tâm viết tiểu thuyết, nhưng Quân Vỹ ngoài viết tiểu thuyết còn phải làm một kiếm khách để an ủi người cha.

Cũng như vậy, sát thủ tốt nhất nên một lòng một dạ chuyên tâm giết người, nhưng Oanh Ca ngoài giết người còn phân tâm bởi chuyện yêu đương với Dung Tầm, sát thủ tuyệt nhiên không thể có tình yêu, bởi giả sử sát thủ có người yêu, sát thủ sẽ bối rối khi người yêu xuất hiện đúng lúc sát thủ sắp ra tay, vậy là công việc bị cản trở, mà một khi công việc không thành, sát thủ coi như cũng khó giữ tính mạng.

Vì Dung Tầm, Oanh Ca khiến lòng mình trở nên sắt đá, vì Dung Tầm cô mới giết người, nhưng trái tim cô rốt cuộc vĩnh viễn không thể sắt đá đến mức một sát thủ cần có.

Đầu mùa hạ khi Oanh Ca mười chín tuổi, bà nội qua đời, cô lại đang bận một vụ việc ở xa, không thể về nhà nhìn mặt bà lần cuối, khi trở về Dung phủ, Dung Tầm đã cho người đón cô em gái của cô ở quê lên kinh thành.

Đó là một mùa hè mát mẻ, khắp đại viện của đình uý phủ nở đầy hoa tử dương, em gái vận đồ tang trắng toát, khuôn mặt giống hệt cô, hai hàng nước mắt đầm đìa đứng sau bụi hoa, tay ôm bình gốm đựng tro cốt bà nội.

Cô vội vàng trở về, vẫn màu áo tím trang nhã, dính đầy vết máu chưa kịp thay, gió thổi qua có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người cô. Cô em gái mím môi, điệu bộ giống hệt cô lúc mười lăm tuổi, vừa yếu đuối vừa kiên cường, lao vào tay cô, nghẹn ngào: “Bà rất muốn gặp chị, bà bảo nhất định phải gặp chị lần cuối mới nhắm mắt được”. Cô run run giơ tay đón bình tro, mặt không biểu cảm, hồi lâu sau mới nói: “Để bà yên tâm ra đi”.

Dung Tầm thong thả bước đến, nhìn hai chị em Oanh Ca ôm nhau, nói nhẹ nhàng: “Em mệt rồi, về nghỉ đi”.

Cô ngây người, buông em gái ra, tay vẫn ôm bình tro, chàng chăm chú nhìn cô: “Nghe nói ba ngày nay em không chợp mắt, việc hậu sự của bà nội em, ta sẽ lo liệu”.

Nói xong, chầm chậm quay đầu nhìn em gái cô, lại quay sang nhìn cô, “Vẫn tưởng tên cô ấy là Oanh Vũ, không ngờ lại là Cẩm Tước”. Cẩm Tước mặt vẫn còn nước mắt ngẩng phắt đầu, tròn mắt nhìn chàng, một đôi bướm trắng từ trong khóm hoa tử dương bay ra, bắt gặp ánh mắt đó của cô, Dung Tầm ngẩn người.

Hai con bướm trắng đùa giỡn trên khóm hoa bỗng chốc bốc cháy thành dải khói đen, lòng tôi đột nhiên trống rỗng, bỗng có một dự cảm chẳng lành, có lẽ cảnh ngộ này chính là nỗi khổ trong lòng Oanh Ca, còn đối với tôi phút nguy hiểm nhất cuối cùng đã đến.

Trong Hoa Tư mộng do tôi dệt ra, nơi hạnh phúc dừng chân chính là đau khổ, khi hy vọng tuyệt đỉnh chính là tuyệt vọng, tất cả vẫn rõ ràng như logic hiện thực. Nhưng trong cuộc sống, người ta thường dùng những phương thức cực đoan để chống lại sự bất lực của mình trước hiện thực.

Giống như tôi thích Mộ Ngôn, nhưng lại không có được chàng, vậy là tôi muốn giết chàng, chia cho chàng nửa viên giao châu để chúng tôi vĩnh viễn bên nhau, nhưng đây là ý nghĩ điên rồ. Chỉ cần còn lý trí, tôi sẽ không làm như vậy.

Nhưng hàng ngày tôi vẫn có ý nghĩ đó, đành thể hiện trong giấc mơ, sau đó trong giấc mơ tôi trở thành kẻ giết người, đó chính là dùng hành động cực đoan chống lại hiện thực. Hoặc là tôi phải độc ác hơn một chút, cảm thấy số phận mình quá thê thảm, muốn tất cả thiên hạ đều phải cùng chết với tôi, vậy là trong giấc mơ của tôi, xuất hiện cảnh trời long đất lở, biển cạn, đá mòn, đó chính là dùng phương thức cực đoan chống lại hiện thực… đây cũng là nguyên nhân Quân sư phụ khuyên tôi không nên tùy tiện nhập vào giấc mơ của người khác, giả sử tôi nhập vào giấc mơ của người nào đó, trong mơ người đó đang mơ cảnh trời long đất lở để xả thù hận trong lòng, tôi đột nhiên xuất hiện, không may bị đá lớn rơi trúng người, đè nát viên giao châu trong ngực, vậy là tôi chết chắc.

Giấc mơ của người sống đối với họ chỉ là mơ, nhưng với tôi lại vô cùng nguy hiểm. Giả sử tôi chết trong giấc mơ của họ, có nghĩa là sinh mệnh tôi chấm dứt thực sự.

Oanh Ca trong giấc mơ lúc này muốn hủy diệt tất cả, tôi không biết hy vọng và đau khổ của cô là gì, chỉ biết cô lựa chọn hủy hoại tất cả để kết thúc mọi hạnh phúc đau khổ của mình, còn tôi phải tìm cách nhanh chóng đưa cô ra khỏi giấc mơ trước khi cô làm việc đó.

Nhưng rõ ràng đã không kịp, chính lúc tôi giằng khỏi tay Mộ Ngôn chạy thục mạng về phía Oanh Ca, trời đất đột nhiên một dải trống không, không gian bao la trong chớp mắt đã nhấn chìm khóm hoa tử dương trắng, mây đen như mực cuồn cuộn phía chân trời, ào ạt tản ra che kín bầu trời, đây chính là ảo mộng, một khắc trước vẫn còn là cuộc sống hồng trần tràn đầy sinh khí, một khắc sau trời đất đã đổi thay, chỉ còn một màu đen như mực.

Bóng Oanh Ca biến mất trong màu đen đó, tôi đột nhiên hoang mang, dừng lại không biết nên chạy hướng nào, bỗng cả người bị kéo giật về sau, cánh tay áo màu lam quàng vào cổ tôi, hơi thở của Mộ Ngôn đã sát bên tai, nặng nề đầy nộ khí: “Chạy nhanh thế, không biết đang rất nguy hiểm sao?”.

Tôi nắm tay áo chàng chạy thục mạng, chỉ tay về phía trước: “Ô, thần kỳ quá, huynh xem, đó là gì vậy?”.

Chàng dừng lại, nắm cánh tay tôi đi về phía ánh sáng đột nhiên hiện ra trong mây đen. Trong màn đêm đen hun hút trống vắng như cánh đồng hoang, chỉ nghe thấy tiếng bước chân chúng tôi bì bõm như đang giẫm lên nước.

Màn đêm đen kịt rạn dần, trên trời hiện ra một vầng trăng bạc rất tròn. Trong ánh trăng trắng lạnh, một cây anh đào lớn ngả nghiêng trong gió, từng cánh hoa phấn hồng bay lả tả như những bông hoa tuyết màu hồng.

Oanh Ca mình vận áo tím, tay cầm bình rượu nhàn tản ngồi dựa gốc cây, hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông áo trắng vẻ mặt nghiêm lạnh đứng trước mặt. Mộ Ngôn đã được coi là vô cùng tuấn tú, nhưng người đàn ông này còn tuấn tú hơn, cả thân mình như khoác ánh trăng bạc, sắc mặt càng lạnh lùng.

Gió lạnh tháng ba mang theo cánh hoa anh đào và giọng nói Oanh Ca truyền đến: “Nếu đường đao của bệ hạ nhanh hơn thiếp, ngoài chấp nhận những nghi thức cung đình phiền hà, thiếp cũng sẽ tình nguyện hầu bệ hạ chuyện gối chăn…”.

Lời cô chưa dứt, một đường đao dài đã vạch một đường vòng cung lóe sáng trong không trung, rồi nhanh chóng thu về, người đàn ông vẫn đứng bất động, dải lụa hồng trên búi tóc cuốn cao của cô đứt phựt cùng với âm thanh sắc gọn, mái tóc đen óng như tơ xõa vuống vai, mấy cánh hoa anh đào bị chém đứt, tơi tả bay trước ngực cô.

Cô sững người nhìn chàng một lát, cười khanh khách: “Hóa ra trường đao ở thắt lưng chàng không phải đeo làm vì”.

Đôi mắt đen của chàng sóng sánh phong tình, nhưng vẫn trầm mặc không hề suồng sã. Chàng bước lên hai bước, hơi cúi người chìa tay cho cô: “Vụ cá cược vừa rồi của phu nhân, quả nhân đã thắng”.

Cô giơ tay, làm như định nắm tay chàng, nhưng lại chộp lấy vai chàng, tay vừa giơ lên, chớp mắt đã kéo tuột dải lụa trên búi tóc chàng. Cô cười nhạt, vỗ tay: “Như thế mới công bằng”.

Trong cánh hoa anh đào phơ phất, tay cầm bình rượu cô loạng choạng bước đi, nụ cười trên mặt như có như không. Chàng đi sau, sắc mặt lạnh lùng, nhìn thân người lảo đảo xiêu vẹo của cô cũng không dìu đỡ. Lớp mây dày tản ra, có tiếng hát du dương vọng ra sau đám mây: “Chuyện xưa như một tiếng than, mộng vàng tan vỡ hồng trần hư không, tình sơn nghĩa hải trầm luân, ngoái đầu phút chốc đã thành thiên thu…”.

Mộ Ngôn hỏi tôi: “Có nên đi theo không?”.

Tôi lắc đầu. Mộng cảnh này đã quá nguy hiểm, sau khi người đàn ông áo trắng xuất hiện tất cả cơ hồ đang phát triển theo hướng tốt. Tôi hỏi Mộ Ngôn: “Huynh có biết người đàn ông áo trắng là ai không?”.

Chàng dừng lại nói: “Trịnh quốc tiên vương, Cảnh hầu vương Dung Viên, thúc phụ cùng tuổi với Bình hầu vương Dung Tầm”.

Tôi còn chưa kịp đưa Oanh Ca thoát khỏi giấc mơ, giấc mơ đó của cô đã tự kết thúc trong hòa bình, bị ném ra khỏi giấc mơ quả thực khó chịu, điều này có thể đoán được qua cái cau mày của Mộ Ngôn, tôi quả không có cảm giác gì, nhưng để chàng khỏi nghi ngờ, cũng đành giả bộ khó chịu.

Khi Mộ Ngôn đã trở về phòng của mình, Oanh Ca mới tỉnh hoàn toàn, mắt mơ màng nhìn tôi: “Tài cởi trói của cô cũng không tồi”. Tôi nghĩ quả thực không tồi, lúc nhỏ tôi và Quân Vỹ thường hay chơi trò đó, dù anh ta trói kiểu gì tôi cũng nhẹ nhàng thoát được, huống hồ cô chỉ trói sơ sài.

Tôi cầm đèn đi lại gần cô, hỏi: “Cô vừa mơ thấy gì?”.

Cô cau mày, trầm tư một lát, cười: “Phu quân của tôi”. Lúc sau, lại nói: “Người ta bảo chàng đã chết, nhưng tôi không tin”.

Trăng lạnh gió thanh, cô ngồi trên giường, co một chân gục vào đầu gối, lại mỉm cười như thật như ảo: “Còn mơ thấy rất nhiều chuyện cũ, miên man mãi, đột nhiên nhớ ra người ta bảo phu quân tôi đã chết, tôi liền nghĩ, nếu phu quân quả thực đã xa tôi mãi mãi, vậy tôi còn cần đến giấc mơ an ủi này làm gì? Chi bằng phá hủy cho xong”.

Cô ngẩng đầu nhìn tôi: “Cô thấy đúng không?”.

Tôi gật đầu, “Đúng”. Quả thật trong lòng tôi đã nghĩ như vậy, nếu có ngày Mộ Ngôn rời xa tôi, và giả sử tôi có sức mạnh hủy diệt thế giới này, nhất định tôi sẽ hủy diệt tan tành, nhưng may cuối cùng không phải chàng rời xa tôi trước, mà chính tôi rời xa chàng trước.

Lần đầu tiên tôi thấy may mắn vì mình đã chết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.