Trước khi Thập lục đến
“Thiếu chủ”. Nam Kha hành lễ với anh ta. “Thuộc hạ đã đều tra được là Ina đã cho người truy sát Thập lục”.
“Ina? Đúng là cô ta không”.
“Đúng ạ”.
“Cho người gọi cô ta đến đây. Cậu đi thông báo với mọi người, hôm nay Thập lục đến cứ cho em ấy vào đây”.
“Rõ”.
Sau khi Nam Kha đi. Đáy mắt anh ta dần lạnh đi. Ina? Ai cho cô ta lá gan đó! Dám động đến người của anh sao! Chán sống rồi mà!
Ở phòng khác, lúc này Ina đang nói chuyện với các chị em của cô ta.
“Chị Ina, Nam Kha bên cạnh Thiếu chủ đến có việc cần thông báo ạ”. Một tên thuộc hạ nói.
“Nam Kha sao?” Ina nhíu mày. Anh ta đến đây làm gì? “Cho anh ta vào”.
“Vâng”.
Rất nhanh sau đó Nam Kha bước vào. Anh ta sẽ không hành lễ với bất cứ ai ngoài chủ nhân cũng chính là Thiếu chủ mà thôi. Cô gái tên Ina này bình thường vẫn hay nói với người khác rằng mình mới là người Thiếu chủ để ý đến.
Thiếu chủ vốn cũng không biết cô ta là ai? Sau khi nghe nhiều người bàn tán về chuyện này. Nam Kha đã đích thân đi đều tra rồi báo lại với Thiếu chủ. Khi đó anh ta còn nhớ Thiếu chủ đã nói: ‘cô gái này là người trong tổ chức à’.
Anh ta nói vâng một tiếng thì Thiếu chủ chỉ cười nhạt. Thiếu chủ phu nhân tương lai? Cô ta xứng sao! Không lo luyện tập chỉ lo kiếm chuyện. Nhiệm vụ thì thất bại mà cũng dám nói ta đây là Thiếu chủ phu nhân.
“Không biết hôm nay Nam hộ vệ đến đây có việc gì không”.? Cô ta nhàn nhã cầm lấy ly trà mà uống, từ tốn vô cùng.
“Thiếu chủ cho mời cô đến phòng ngài ấy một chuyến”. Anh ta vốn không muốn nhiều lời với cô gái này. “Thiếu chủ đang đợi. Mời”. Anh ta đưa dấu mời cô ta đi.
“Được”. Cô ta cũng vô cùng ngạc nhiên? Sao Thiếu chủ lại tìm đến.
Còn các chị em của cô ta lúc này đang vô cùng ganh tỵ. Nếu Ina mà được Thiếu chủ để ý đến thật sự. Thì sao này bọn họ phải gọi là Thiếu chủ phu nhân sao. Mặc dù có một số cô gái không thích Ina nhưng bên cạnh còn có Thiếu chủ nên cũng không ai dám làm gì cô ta cả.
Khi hai người họ bước đi, những người ở lại bàn tán xôn xao rất muốn tò mò xem Thiếu chủ tìm đến Ina làm gì? Có người còn nói cô ta chắn chắn sẽ kết hôn với Thiếu chủ, chỉ là không biết sớm hay muộn thôi.
Dù sao thì Ina này cũng rất xinh đẹp, thân hình lại quyến rũ. Gần như đàn ông trong tổ chức này luôn thèm khát, nhưng cô ta rất chảnh choẹ chưa từng quan tâm đến ai khác ngoài Thiếu chủ.
Với lại thân phận của cô ta trong tổ chức này cũng cao hơn họ, nhiệm vụ mà cô ta làm luôn thành công chỉ có một nhiệm vụ thất bại và nhiệm vụ đó cuối cùng lại giao cho Thập lục. Vốn dĩ cô ta không muốn giao lại, nhưng khi đó bị thương nặng nên cuối cùng vẫn giao ra. Nhưng thật không ngờ Thập lục lại lấy được mạng người đó, hơn nữa còn không hề bị thương!!
Đều đó làm cho cô ta thêm ghen ghét Thập lục. Nếu có thể giết chết ai thì nhất định và rất muốn giết chết Thập lục.
Sau khi đến phòng Thiếu chủ. Nam Kha báo cáo rồi Ina tự mình vào.
“Thiếu chủ”. Cô ta hành lễ với anh.
Nhưng anh lại không trả lời cô. Anh ta đứng cầm ly cà phê đứng quay người ra lại cửa sổ. Hoàn toàn không ngó ngàng gì đến cô ta.
Cũng không biết anh ta đang nghĩ gì.
Khi Ina đến, Âu Dương Thế Khanh không hề quan tâm, từ trước đến nay người có thể khiến cho anh quan tâm chỉ có một người mà thôi.
Hiện tại cô đang bị thương, người gây ra chuyện lại là cô gái đang quỳ dưới đất.
Lúc này cô ta biết chuyện mình cho người ra tay sát hại Thập lục có lẽ Thiếu chủ đã biết. Vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng ổn định tinh thần. Chỉ cần cô ta không nhận thì Thiếu chủ không làm gì được cả.
Mãi một lúc sao anh ta mới lên tiếng. “Cô theo tôi bao nhiêu năm rồi”. Giọng anh lành lạnh.
“Từ năm tôi tám tuổi đến nay đã được mười lăm năm rồi ạ”. Năm nay cô ta đã hai mươi ba tuổi, vào được năm năm thì Thập lục mới đi vào.
Khi hỏi xong thì anh cũng không hỏi gì nữa. Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hiện tại không ai biết anh đang nghĩ gì!
Thật ra người trong tổ chức này, đi theo anh từ rất lâu rồi, mười lăm năm có, hai mươi năm cũng có và thậm chí từ đời ba anh để lại cũng có.
Nhiều đời trung thành, tận tâm tận tuỵ vì tổ chức, vì thiếu chủ anh đây.
Đương nhiên anh chưa từng bạt đãi một ai, chỉ cần người có năng lực luôn được anh đối xử rất tốt.
Cô ta hơn mím môi mình lại. Thiếu chủ vẫn không cho đứng lên. Cũng không dám nói gì, Thiếu chủ hiện tại đang giận!
“Thế có biết hậu quả khi sai người trong tổ chức này đi giết hại người khác không? Ai cho cô lá gan đó dám sai người giết Thập lục sau lưng tôi”. Anh đi lại hỏi cô ta.
“Thiếu chủ!! Tôi không có”. Ina ngẩng đầu lên mặt đối mặt với Thiếu chủ. Dù sao nếu không nhận thì sẽ không ai phát hiện được. Người của cô ta luôn trung thành.
“Ồ không có! Không có à”. Anh ta cầm lấy bình trà đổ thẳng lên đầu cô ta, nước nóng bỏng rát khiến cô ta nhăn mày nhưng không dám kêu rên chỉ có thể siết chặt bàn tay mình lại âm thầm chịu đựng.
“Đến nước này mà vẫn không nhận sao? Khi cô đến đây không lẽ tôi không cho người điều tra sao? Dám qua mặt tôi. Thiếu chủ phu nhân tương lai? Cô xứng sao”. Anh ta ném bình trà vào tường khiến nó vỡ tung ra.
“Thiếu chủ! Người…”. Ina vô cùng ngạc nhiên những lời của anh ta nói.
Chẳng phải trong tổ chức này anh ta vô cùng quan tâm đến cô ta sao! Chỉ khi con Thập lục xuất hiện thì anh mới thôi chú ý. Ina hận và không cam lòng.
“Chẳng lẽ cô không biết. Thập lục là người của tôi sao”. Anh ta lau tay của mình rồi ném khăn tay vào mặt cô ta.
“Tất cả là do cô ta. Là do cô ta mà thôi “. Ina gào lên. “Tiện nhân. Nó chỉ là tiện nhân! Chỉ biết dựa vào khuôn mặt để quyến rũ người khác mà thôi “.
“Nếu không có nó xuất hiện thì Thiếu chủ sẽ để ý đến tôi. Cho đến khi nó xuất hiện. Tất cả đều do nó”.
“Cô đang nói gì vậy? Tôi để ý đến cô khi nào?”
“Thiếu chủ…người”. Ina mím môi mình lại. “Nếu người không để ý đến tôi, thì tại sao trong tổ chức này chỉ có mình tôi là được ngài đặt tên mà thôi còn những người khác đều là số”. Cô ta tin vẫn tin là Thiếu chủ để ý đến mình.
Khi nghe Ina nói như thế, anh ta mới nhìn cô ta. “Cô đang nói gì vậy? Tôi đặt tên cho cô khi nào? Hâm à”. Anh nhìn cô ta như kẻ điên đang nói chuyện?
“Thiếu chủ!! Anh…..”. Cô ta cũng không biết mình nên nói gì?
Rõ ràng là Thiếu chủ đặt tên cho cô ta, chỉ khi con khốn đó xuất hiện nên mới không ngó ngàng đến.
Đều đó làm cô ta không cam lòng!
“Cô nghĩ mình là ai? Ina? Cô nghĩ tên này là của cô à? Cô quá ảo tưởng về bản thân mình đúng không?” Anh ta nâng gương mặt của Ina lên, nắm chặt cằm của cô ta.
Thật ra chưa bao giờ đặt tên cho cô ta cả.