Bà quản lí dù đã gặp nhiều chuyện như này nhưng những người trong phòng này không thể đắc tội nên chỉ còn biết nhún hết sức mình.
– Giám đốc Tống, cô ấy đã làm đúng yêu cầu rồi nên mong anh bỏ qua. Cô gái hôm nay của anh sẽ không làm anh thất vọng đâu ạ.
Hắn quắc mắt nhìn khiến quản lí Vân sợ đến toát mồ hôi hột, đành đứng im bất động không dám nói thêm.
Cảnh Nghi đưa mắt về gã đàn ông bên trong.
– Sao, đàn ông mà nói lời không giữ lời? Nếu các anh tiếc tiền thì tôi cũng không cần, coi như bố thí vậy.
Nói xong, quản lí Vân kéo tay cô giật giật nhưng cô không sợ. Trước mặt nhiều người như này chẳng lẽ họ lại nói mà không giữ lời thì còn gì là đàn ông… nhưng nhỡ… họ đúng là những kẻ như vậy thì sao? Thôi kệ, lời nói ra không rút lại được.
Vậy mà hắn, kẻ ngồi trong bóng tối lại là đàn ông thật. Dù ánh nhìn của hắn chẳng có độ ấm, đôi mắt còn có chút khinh miệt thì cô vẫn thấy biết ơn sau câu nói của hắn.
– Để cô ta đi đi.
Trạch Dương nhàn nhạt mất hứng, cầm cốc rượu uống không để tâm thêm. Vành môi khẽ nhếch lên ý cười khinh bỉ. Anh chỉ muốn dạy cho cô ta biết đã chọn vào đây làm thì đừng tỏ ra thanh cao, càng xù lông trong đây thì người thiệt càng là cô ta. Nhún nhường hay ngoan ngoãn một chút sẽ tốt hơn là một con nhím xù lông, ở hoàn cảnh nào thì phải thích nghi hoàn cảnh ấy. Như những cô gái này đây, ngoan ngoãn, chịu đựng, dù có bị xỉ nhục.
Chị Vân thở hắt ra một cái liền cảm ơn hắn, vội vàng lôi Cảnh Nghi ra ngoài.
Đóng cửa phòng, Cảnh Nghi mới có thể thở được, nói không sợ là nói dối, bọn họ đã dọa cô chết khiếp. Mẹ kiếp… tưởng có tiền mà muốn làm gì thì làm sao?
Sau hôm ấy, Cảnh Nghi tuyệt đối không tham gia vào việc bưng bê rượu cho bất kì phòng nào nữa. Cô yên phận làm nhân viên pha chế, đứng cổ vũ cho Sa Tiêu múa cột còn vui mắt hơn.
Trong phòng thay đồ, cả nhóm túm tụm chúc mừng Gia Nhi, cô gái đỏ mặt bẽn lẽn đến chào hỏi mọi người để rời khỏi đây. Mỗi cô gái góp một ý rôm rả.
– Cô thật có phước nha, một bước lên tiên rồi. Anh ta vừa có tiền vừa đẹp trai nên được bao nuôi đúng là niềm mơ ước của nhiều người.
– Đêm hôm ấy nghe nói anh ta bo cho cô nhiều lắm hả? Còn cái việc kia… chắc rất khỏe hả?
Gia Nhi bẽn lẽn, gật đầu.
– Vâng, người anh ấy rất đẹp. Bây giờ anh ấy cho em ở một căn hộ đầy đủ tiện nghi lại cho em tiền tiêu thoải mái nữa.
Một cô gái khác, tay cầm thuốc hút một hơi, nhả ra làn khói trắng trêu đùa.
– Nếu được lên giường với anh ta, tôi còn tình nguyện miễn phí.
– Cô đang mơ đấy à? Người đàn ông ấy chỉ thích những cô gái còn trinh thôi chứ như chúng ta có nghĩ cũng không nên.
Cảnh Nghi thay xong đồng phục, buột miệng.
– Các cô đang nói về ai vậy?
Gia Nhi bẽn lẽn, mỉm cười.
– Là anh Trạch Dương, người đã yêu cầu chị uống rượu hôm trước ấy ạ.
Cảnh Nghi có nhớ đến hắn nhưng mặt thì quên rồi.
Vào giờ tan tầm, đường phố đông như nêm cối, xe nhúc nhích từng chút một, Trạch Dương khó chịu khi xe đứng gần như chết một chỗ. Mở cửa xe, lấy thuốc ra hút, mắt nhìn ra ngoài cổng trường Kiến trúc. Sinh viên đến giờ ùa ra càng đông, đứng chật ở bến đón xe buýt.
Ngón tay hắn gõ vào cửa xe, sự khó chịu trên gương mặt không làm giảm đi sự quyến rũ, gợi cảm. Mái tóc đen gọn gàng, mũi cao thẳng tắp, đôi mắt dài sâu thẳm như không thấy đáy ẩn sau cặp kính màu khói trong veo. Ánh nhìn chạm lên cô gái đứng bên đường.
Gia Nhi ngồi bên cạnh nhìn thấy Cảnh Nghi đang đứng bến xe buýt liền hạ cửa xuống.
– Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi nhìn thấy cô ta, bước lại gần gật đầu chào, khẽ nghiêng người nhìn cô gái trong xe. Cô không thân thiết với cô gái ấy nên không có nhã hứng nói chuyện. Vậy nên chỉ bâng quơ vài câu rồi lại trở về vị trí chờ xe buýt. Cũng không nhìn người bên cạnh lấy một cái.
Gia Nhi quay sang người đàn ông bên cạnh, bẽn lẽn dịu hiền như một con thỏ nhỏ.
– Trạch Dương, anh còn nhớ cô ấy không?
Cô gái này nhìn đã thấy nổi bật giữa đám đông. Dù ăn mặc giản dị, chỉ là áo sơ mi với quần jean, giầy bốt đến nửa bắp chân nhưng lại đẹp lạ.
Khuôn mặt lại sạch sẽ không trang điểm, làn da trắng muốt, khuôn mặt sáng bừng đầy sức sống.
Hắn để tay trên vô lăng, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái dưới đường. Cô ta liên tục nhìn đồng hồ suốt ruột, chân đá đá vào những mảnh gạch nhỏ trên đường. Dáng người Cảnh Nghi nhỏ nhắn, bóng kéo dài trên đường theo ánh chiều tà khiến nhiều người đi đường chú ý.
– Cô ta là ai?
Gia Nhi ôm cánh tay người đàn ông bên cạnh hồ hởi nói.
– Cô ấy là cô gái uống hết chai rượu trong ngày đầu anh gặp em ở bar Phồn Hoa ấy.
Hắn đặt tay lên cửa xe, tiếp tục hút thuốc. So với lần gặp ở bar thì hôm nay trông cô ta xinh đẹp hơn nhiều. Vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng, trẻ trung đầy sức sống… hắn thích cô gái như vậy.
Vẻ suốt ruột dường như biến mất, hắn cho xe nhích từng chút một. Thời tiết mùa đông nên cũng không quá khó chịu. Khóe môi hắn lướt qua Cảnh Nghi một lần nữa trước khi lái xe qua.
Cảnh Nghi – hắn tự lẩm nhẩm ghi nhớ lấy tên cô trong đầu.
Trong tiếng nhạc xập xình, Cảnh Nghi đặt ly rượu trước mặt Khả Như khi cô ấy vừa rời khỏi sân khấu. Ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy đến chóng mặt, ai không quen mắt có thể bị mỏi mắt.
Dưới ánh đèn, cả nam và nữ đang quay cuồng với những điệu nhảy, thân thể như được giải phóng… nói chính xác là họ đang xả hết mình sau ngày làm việc mệt nhọc.
DJ luôn biết cách khuấy động không gian bằng thứ âm nhạc sôi động nhất nên ai cũng vậy, chỉ cần vừa vào cửa có thể nhún nhảy ngay lập tức.
Khả Như nói mà như hét lên.
– Cảnh Nghi, chị nghe nói em định nghỉ việc hả?
Cảnh Nghi gật đầu, cô sắp tốt nghiệp rồi nên không muốn tiếp tục làm ở đây nữa. Sau khi ra trường sẽ kiếm một công việc ổn định để lo cho mẹ và chị gái. Lúc ấy sẽ nhận làm thêm các thiết kế bên ngoài nữa chắc sẽ không phải bon chen làm ở nơi này. Nghĩ đến thôi, cô đã thấy vui vẻ rồi.
– Nghi, em mang rượu vào phòng Vip đặc biệt đi.
Cảnh Nghi sững người, tay đang pha rượu hẫng mất một nhịp.
– Em không phải nhân viên bưng bê, chị cho người khác đi.
Chị Vân đi qua quầy, ghé tai Cảnh Nghi nói tên người trong phòng ấy nhưng cô chẳng mảy may quan tâm.
– Em đã nói từ lần trước rồi, nhiệm vụ của em chỉ ở quầy bar này thôi.
– Em chịu khó đi, đừng đắc tội với anh ta. Anh ta chỉ đích danh em đấy, quản lí cũng bảo chị gọi em.
– Nhưng em…
– Coi như chị xin em, lần này thôi được không?
Biết không thể không làm, ở đây là vậy, quản lí đã lên tiếng thì phải làm không thì có lựa chọn khác là rời khỏi đây không nhận lương. Mà tiền với cô là máu, là cuộc sống. Mất một đồng cô cũng không muốn nữa là sắp hết tháng, cả một tháng lương.
Cô chuyển vị trí cho người khác, lấy rượu đặt trên khay mang lên. Cảnh Nghi một tay bê rượu, một tay đặt lên nắm cửa kéo nhẹ.
Cô lại gần, đặt khay rượu lên trên bàn. Ngồi xuống trong tư thế quỳ, cô mở một chai rượu, rót vào cốc, đưa đến trước mặt hắn.
Khác với lần trước, lần này chỉ có duy nhất một người. Hắn ngồi một mình, nhàn nhã ngả người trên ghế, chân vắt chéo lên nhau. Hắn mặc trên người bộ âu phục đắt tiền nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
– Tôi đã mang rượu đến, ngài đợi một lát sẽ có nhân viên vào phục vụ ạ. Xin phép.
Cảnh Nghi vừa định đứng lên thì hắn bỏ điếu thuốc trên tay vào gạt tàn.
– Tôi đã cho cô đi sao?
Động tác rùng mình khẽ xuất hiện, giọng nói của anh ta lạnh như đá, không cần cao giọng mà vẫn khiến người khác khiếp sợ.
Hít thở sâu, cô quay lại nhìn hắn. Ở dưới ánh đèn lộ ra một khuôn mặt hoàn hảo, trên người anh ta tỏa ra một hơi lạnh làm cho người đối diện cảm giác như bị đè nén bởi một lực mạnh vô hình.
– Tôi được lệnh mang rượu vào chứ không có trách nhiệm tiếp rượu.