Một năm về trước
Cảnh Nghi chạy thục mạng từ bến xe buýt vào trong quán bar. Vừa thấy cô, quản lí đã quát tháo ầm ĩ.
– Có biết là mấy giờ rồi không? Ngày nào cũng như ma đuổi vậy hả?
Dù vẫn còn mệt, thở không muốn ra hơi nhưng cô nào dám cãi lại. Thời tiết giao mùa có se lạnh mà cả người cô mồ hôi túa ra như tắm.
– Em xin lỗi.
– Anh làm gì mà cứ the thé ra thế? Dù sao cũng chưa đến giờ làm việc mà?
Tiếng Sa Tiêu lanh lảnh vang lên, đó là cô gái múa cột, cô ấy là át chủ bài trong quán bar, dù mồm miệng có đanh đá chua ngoa nhưng lại tốt tính. Cô luôn ra mặt bênh vực Cảnh Nghi khi bị quản lí mắng.
– Em đi thay đồ đi.
Chỉ đợi có thế, Cảnh Nghi chạy mất hút vào phòng nghỉ thay đồ.
Sa Tiêu nhìn mặt quản lí đang xám xịt thì giả lả.
– Anh cứ phải khó khăn với chúng nó làm gì? Đều là phận làm thuê, khi chúng nó mắc lỗi ảnh hưởng đến anh thì hãy cáu. Cáu nhiều béo bụng thì cái kia càng bé lại đấy.
Vành miệng cô gái khẽ nhếch lên, tay khẽ hích vào bụng gã quản lí nháy mắt trêu đùa rồi đi vào trong.
Cảnh Nghi có học thêm về pha chế nên làm thêm ở quán bar này để trang trải cuộc sống. Dù sao vị trí của cô làm cũng khá an toàn so với các vị trí khác nên cô đã làm được khá lâu rồi. Tiền bo của khách cũng kiếm được đủ để lo được tiền tập cho Cảnh Anh và tiền thuốc cho mẹ.
Khi đến giờ, tiếng nhạc từ chỗ DJ phát lên oang oang, ban đầu cô cũng đau đầu buốt óc nhưng bây giờ thành quen. Vừa pha chế, cô còn vừa lắc lư theo điệu nhạc, đôi khi thì cổ vũ cho Sa Tiêu mở màn múa cột.
Trên sân khấu hình bán nguyệt, ánh điện lập lòe chiếu lên, tiếng DJ hô vang là lúc hai vũ công múa cột được đưa lên. Họ đều là các cô gái có thân hình nóng bỏng, vô cùng quyến rũ. Trên người họ mặc bộ quần áo chỉ nhỏ bằng bàn tay, phía dưới lộ ra vòng eo thon nhỏ, nhẵn mịn và hấp dẫn. Bộ đồ với một phần kín chín phần hở ấy lại tăng cảm giác hưng phấn cho khách hàng đến đây.
Cảnh Nghi nhìn Sa Tiêu trang điểm lộng lẫy, sắc sảo, đôi môi đỏ mọng khẽ cười, ánh mắt ma mị đưa ánh nhìn xuống dưới. Thân người mềm mại như rắn lượn, các động tác vô cùng điêu luyện mà uyển chuyển không ngừng. Mái tóc dài theo mỗi lần rung lắc bay lên trông thật đẹp vậy nhưng chỉ một lát, mồ hôi đã thấm đẫm, tóc tai bắt đầu bết dính.
– Nghi, hôm nay đông mà có mấy đứa lại nghỉ. Em mang rượu vào phòng Vip đặc biệt cho chị đi.
Tiếng của người phụ nữ chuyên phụ trách các cô gái trong hộp đêm hét lên, phải hai lần Cảnh Nghi mới nghe thấy.
Cô lấy những chai rượu đắt nhất của quán đặt lên khay để mang đi. Ở đây, khách phòng Vip đặc biệt bao giờ cũng là những khách sộp nhất. Họ đều là những người có tiền, có quyền nên đến đây một buổi có thể tiêu bằng cả gia tài của người khác… còn cô chắc chẳng bao giờ ngó đến số lẻ.
Bưng rượu lên trước cửa phòng, sau khi được phép vào phòng, cô mang rượu vào đặt trên bàn, giúp cô gái bồi rượu mở ra. Ánh mắt cô khẽ liếc xung quanh. Những người đàn ông trong đây đều trẻ đẹp, tuổi đời chắc không quá ba mươi.
Dàn tiếp viên đi vào, cô nháy mắt chào họ, mỗi cô gái đều tự nhiên tiến tới bên một người đàn ông. Cô nhìn thấy cô gái trẻ nhất trong đám vừa mới đến chiều nay, khuôn mặt ngượng ngùng tiến lại chỗ góc phòng. Bóng tối che khuất, cô chỉ thấy được khuôn mặt vô cùng mờ ảo, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc. Hắn kéo cô gái ngồi vào lòng mình khẽ nhếch miệng.
– Còn chứ?
Cảnh Nghi biết hắn hỏi thế là ý gì? Cô gái bẽn lẽn, khuôn mặt ửng đỏ gật đầu. Tay hắn đặt hẳn lên ngực cô gái như một thói quen đã lập trình sẵn. Cảnh Nghi khóe miệng khẽ nhếch lên.
Trong phòng lập tức đầy những tiếng trêu ghẹo của đàn ông, tiếng nũng nịu của phụ nữ càng lúc càng ám muội. Không khí trong phòng ngập tràn sự dâm loạn, ám ảnh đến tận óc.
Ngẩng mặt lên, cô bắt gặp ánh mắt của hắn. Toàn bộ cơ thể cô gái kia đang ngồi trong lòng anh ta còn tay anh ta thì luồn vào trong áo cô gái sờ soạng.
Mở rượu xong, cô đứng dậy cầm khay đứng lên lặng lẽ rời đi. Nhưng vừa xoay người thì cổ tay đã bị nắm lại.
– Sao lại đi ra, ngồi đây uống rượu với các anh đã.
Cảnh Nghi quay lại, nhìn gã đàn ông đứng trước mặt. Khuôn mặt anh tuấn, đường nét tinh xảo, trẻ và đẹp. Cô mỉm cười lịch sự.
– Tôi không phải nhân viên bồi rượu, cũng không phải nhân viên phục vụ nên không có trách nhiệm phải uống rượu với khách. Xin phép.
Cô hất tay hắn ra nhưng hai vai lại bị giữ chặt.
– Tôi cho cô tiền, bao nhiêu thì uống?
– Tôi còn làm việc, không muốn uống rượu.
Hắn vẫn không buông tha, hai bàn tay bấu chặt bên vai cô.
– Uống hết một chai số tiền này là của cô.
Hắn rút ra một thếp tiền 500 đặt lên ngực cô. Vì là nhân viên pha chế nên cô không mặc hở như ở các bộ phận khác. Vị trí hắn đặt tiền khá đắc địa mà size ngực của cô có hơi bất mãn nên sấp tiền nằm im không động đậy.
– Vì sao anh lại muốn mang tiền ra ép người khác?
Hắn quay lại nhìn đồng bọn cười thành tiếng. Bàn tay cố tình chạm qua cần cổ cô khiêu khích.
– Vì cô em đẹp, hay là muốn lên giường không? Em sẽ không phải làm ở đây nữa.
– Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng tôi không ăn bẩn.
Cô nghe thấy tiếng cốc rượu ném vào tường vỡ choang mà giật mình. Hắn tức giận thực sự trước câu nói của cô nên đem toàn sức lực kéo cô ngã dúi vào mép bàn.
Đầu Cảnh Nghi đập trúng vào mép bàn rỉ máu, đau buốt. Cô giơ tay rịn lấy vết thương không cho chảy máu, quắc mắt nhìn hắn.
– Hôm nay, cô không uống thì sẽ đi bồi ngủ với tôi. Nên cô chỉ có một lựa chọn, làm ở quán bar mà bày ra bộ mặt thanh cao cho ai xem hả?
Những gã đàn ông vẫn ung dung ngồi nhàn nhã như xem kịch, gã đàn ông trong góc phòng nhếch miệng cười. Những tiếp viên thì sợ hãi nhìn Cảnh Nghi lắc đầu, ra hiệu cho cô nghe lời hắn.
– Chê tiền sao? Cho cô ta thêm đi, sao hôm nay cậu lại tiết kiệm vậy.
Cô đưa ánh nhìn khinh ghét đến gã đàn ông vừa lên tiếng đang ngồi trong bóng tối.
Hắn như nhìn ra ánh mắt của cô, vươn mình ngồi dậy, cả khuôn mặt đã ra khỏi bóng tối. Đó là một khuôn mặt có thể khiến phụ nữ điêu đứng. Hắn ném đến trước mặt cô một sấp tiền nữa, lạnh lùng ra lệnh.
– Uống đi, nếu một chai không say thì tiền là của cô. Còn say thì đêm nay cô là của tôi.
– Trạch Dương, cậu cũng định tranh giành với tôi đấy hả?
Nữ quản lí chắc nghe thấy báo cáo nên vội vàng chạy vào lên tiếng.
– Xin lỗi các đại thiếu gia, cô gái này không phải nhân viên tiếp tân nên có làm các anh mất hứng. Hôm nay tôi đã chọn cho các anh toàn hàng tuyển đấy ạ.
Bà ta quay đến người đàn ông trong góc phòng.
– Ông chủ Dương, cô gái bên cạnh anh hoàn toàn sạch nên hôm nay sẽ phục vụ anh. Xin mọi người bớt giận, bỏ qua đi ạ.
– Ai cho bà vào đây?
Cảnh Nghi nhíu mày vì đau, máu chảy xuống mắt vô cùng xót. Tay dưới bàn nắm chặt lại, những móng tay muốn đâm thủng cả da thịt. Người đàn ông tên Nghiêm Trạch Dương kia cô đã từng nghe qua. Dù chưa một lần tiếp xúc nhưng mọi người trong quán nhắc nhau không được đắc tội với anh ta.
Cô ngẩng mặt nhìn bà quản lí đang run cầm cầm, mặt mày thê lương thì cô chỉ còn lựa chọn duy nhất là uống. Nếu còn muốn làm việc và muốn yên thân thì phải biết nhịn. Ai bảo hắn có quyền, có thế làm gì.
– Tôi uống, hai người nhớ giữ lời.
Khóe miệng hắn khẽ giương lên một đường cong rồi lại quay sang nữ tiếp viên bên cạnh, phả khói thuốc trắng đục khiến cô gái ho sặc sụa.
Cảnh Nghi ngồi thẳng dậy, cầm những cốc rượu được nhân viên bồi rượu rót ra cốc liên tục uống. Dường như toàn bộ người trong phòng đều theo dõi cô.
Trong cuộc sống, có lúc bạn buộc phải lựa chọn. Tự tôn và danh dự cũng phải cất đi mà tìm đường sống.
Bà quản lí sợ hãi, vỗ vai cô động viên. Kì thực trong quán không ai biết Cảnh Nghi có thể uống được rượu, cô không muốn bị ai ép chứ một chai này, chẳng làm cô say được. Những cốc rượu cứ hết lại được rót ra, Cảnh Nghi cầm từng cốc uống cạn, ánh mắt vô hồn nhìn vào chai rượu đã gần hết. Khi cốc rượu cuối cùng cạn sạch, cô úp cốc xuống bàn, nắm tay nữ quản lí đứng dậy, một chút lảo đảo cũng không? Chỉ là mặt cô có hơi đỏ, đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn những gã đàn ông trong phòng rồi cầm hai sấp tiền rời đi.
– Ai đã cho cô đi.