Diệp Châu hai mắt trắng dã vì bị tập kích bất ngờ mà không có cách nào phản kháng hay chứng minh. Ban nãy hắn còn cảm thấy ông trời đã nghe lòng hắn nên Phí Anh mới chủ động hôn. Thế mà hôn xong lại quay qua trở mặt như thế này khiến hắn bắt đầu hoang mang không biết rốt cuộc cậu tâm tư thất thường hay là do hắn ảo tưởng.
“Anh Anh…chúng ta đang hôn ngon lành mà em tự nhiên sao vậy?”
Phí Anh nghe lời vừa rồi Diệp Châu nói mà hai tai như ù đi. Cậu không hiểu trong lời của hắn như thế nào gọi là ngon lành? Hắn từ bao giờ lại xem việc hai thằng đàn ông hôn nhau lại là một việc ngon lành. Trừ khi hắn là một tên biến thái cả nam nữ đều có thể ăn thì mới suy nghĩ như thế. Nghĩ tới đây cậu như muốn dồn hết ân oán của ti tỉ đời trước mà thanh toán một lần.
“Lý Diệp Châu! Anh đi chết đi!”
Nói rồi Phí Anh lao vào không kiêng nể gì mà bắt đầu đánh. Diệp Châu không đánh trả ngược lại còn có chút ngốc cùng hoang mang. Cái gì gọi là trước sóng gió là một chữ bình yên hắn đã nghiệm xong rồi, lúc hắn ngộ ra được thì máu mũi cũng rất nhanh nhảu mà chảy. Cái này có thể chứng minh được lần này Phí Anh ra tay thực sự không lưu tình. Hắn đưa tay lên mũi quẹt quẹt sau đó dùng ánh mắt rất tội nghiệp mà nhìn cậu.
“Em đánh anh chảy máu rồi, anh đau đấy!”
Phí Anh không quan tâm lời Diệp Châu nói, trực tiếp dùng chân đạp hắn ngả ngửa ra sàn, miệng rít gào.
“Thấy ngon lành không hả? Anh xem tôi là cái gì mà có suy nghĩ muốn tìm kiếm cảm giác trên người tôi? Loại biến thái như anh nam nữ đều ăn khiến tôi đây còn thấy kinh tởm. Mau cút đi! Tôi không muốn thấy mặt anh nữa, nhìn anh tôi sợ còn nuốt không trôi cơm. Cút!”
“Anh không có như vậy!”
Phí Anh nghe thấy lời thanh minh này thì càng nóng tiết mà nhảy bổ tới nắm cổ áo Diệp Châu nghiến răng kèn kẹt đe dọa, một chữ cũng không muốn nghe hắn thanh minh.
“Anh nói anh không như vậy là nói cho tôi nghe đấy à? Anh nghĩ tôi tin sao? Nói cho anh biết, là tôi nghi ngờ anh giở trò với tôi đêm qua cho nên vừa nãy tôi mới xác nhận một chút. Anh lại nghĩ tôi đây đồng lõa với anh đấy à? Nằm mơ giữa ban ngày đi! Anh khôn hồn thì đừng có đem chuyện vẻ vang này đi nói lung tung. Nếu danh dự của tôi bị hỏng dù chỉ một góc anh liền không sống yên với tôi đâu.”
Diệp Châu ban đầu có có ý định thanh minh một chút nhưng hiện tại nghe xong những lời này hắn triệt để chết tâm, một chút khí lực cũng không còn nữa mà gian nan nói.
“Anh sẽ không ảnh hưởng em. Xin lỗi!”
Phí Anh trừng mắt lại không kìm được mà phun một bãi nước bọt lên trên mặt Diệp Châu. Hành động này triệt để tiêu diệt sạch sẽ chút cố gắng cuối cùng của hắn nhưng hắn vẫn không nỡ phản kháng. Đây chính là danh dự, là cái tôi uy nghiêm mà hắn luôn tôn thờ không ai được phép đụng đến. Bất kể là ai đi nữa, kể cả cha mẹ hắn nhưng hiện tại hắn chỉ biết nằm sõng soài giữa căn phòng này mà chịu đựng. Hai mắt nhắm chặt cố gắng ngăn bản thân mình không làm tổn thương cậu. Chẳng biết từ lúc nào Phí Anh mà hắn từng ghét bỏ lại ngang nhiên chiếm tất cả tâm tư của hắn, một chút phản bác cũng không làm nổi.
Phí Anh đã bỏ ra ngoài, Diệp Châu chán nản tới mức không muốn đứng dậy nữa. Lồng ngực giống như bị một tảng đá nặng đè ép khiến hắn có chút khó thở. Hắn đã hai mươi ba tuổi thế mà vẫn chưa một lần được nếm thử cảm giác có người khác dỗ mình. Mỗi lúc hắn buồn, hắn thất vọng mọi thứ xung quanh thì hắn lại tự cho mình một vỏ bọc hoàn hảo. Hắn biết là sẽ chẳng có ai quan tâm đến việc hắn nghĩ gì đâu. Họ chỉ cần nói hắn giả vờ là giải quyết được hết mọi thứ mà chẳng cần đến bên cạnh an ủi hay tìm hiểu lý do. Mỗi lần như thế hắn đều ước mơ thời gian có thể quay trở lại, hắn sẽ không làm thế này, làm thế kia. Hắn rất sợ nghe người khác nói hắn giả vờ, hắn vui thì nghĩa là hắn vui mà hắn buồn thì chính là giả vờ.
“Ước gì thời gian quay trở lại, mình nhất định sẽ chỉ làm một Lý Diệp Châu thật bình thường. Sống đúng với cuộc đời mình có lẽ tốt hơn là tự mình tìm khổ thế này.”
Thế nhưng muộn mất rồi, cho dù bây giờ có thể quay đầu lại thì chuyện ngày hôm nay vĩnh viễn cũng là một vết nhơ trong cuộc đời Diệp Châu. Trong mắt Phí Anh hắn đã thành công trở thành một kẻ biến thái đáng ghê tởm chẳng còn cách nào vãn hồi nữa. Hắn nằm đó bắt giác lại đưa tay lên miệng cắn. Mấy đầu ngón tay lại bị hắn cắn đến cụt lủn, thậm chí có chỗ còn bị cắn vào thịt rỉ máu nhưng hắn lại không cảm thấy đau. Hắn thất thần nhìn lên trần nhà trắng tinh nhưng lại tự mình vẽ nên màu u ám trong đôi mắt.
“Anh xin lỗi!”
Phí Anh sau khi bỏ ra ngoài thì cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cậu ngồi dựa lưng vào vách tường căn phòng kế bên cạnh suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Một thời gian rất lâu về trước cậu đã cảm thấy Diệp Châu gần như có chút thay đổi. Hắn không còn giành giật với cậu nữa, mỗi một hành động cử chỉ đều là nhường nhịn cậu. Lúc đó bản thân cậu chỉ nghĩ rằng hắn giả vờ để chơi chiêu trò khác. Thật không ngờ hắn lại đối với cậu nảy sinh tình cảm. Ban nãy cậu thực sự không muốn nhổ nước bọt lên mặt hắn nhưng lí trí mách bảo cậu phải kéo hắn ra khỏi con đường này. Tốt nhất bây giờ phải cho hắn thấy tình cảm đó nhất định không được nuôi dưỡng, nếu cố gắng chỉ sợ chút danh dự cũng chẳng còn.
Phí Anh nghĩ ngợi một lát thì đứng dậy xuống dưới nhà tìm một chiếc khăn mặt sạch nhúng nước mang lên phòng. Cậu bước vào vẫn thấy Diệp Châu nằm yên như cũ một chút cũng không xê dịch. Trong lòng thầm nghĩ, ban nãy bị hắn bị cậu đả kích như vậy có hay không uất hận đến chết cứng rồi. Cậu tới gần lấy chân đá đá hắn mấy cái cũng không thấy động tĩnh gì thì có chút lo lắng.
“Anh lại giả vờ cái gì? Mau về đi, khuya rồi tôi còn phải ngủ.”
Diệp Châu vẫn không động tĩnh gì nên Phí Anh tới gần sờ sờ lên mặt hắn thử xem thế nào. Lúc bàn tay cậu vừa chạm vào thì hắn cũng vừa hay mở mắt ra khiến cậu giật nảy.
“Anh định hù chết tôi à? Mau đi về đi!”
“Em ban nãy định làm gì anh mà lén lút như vậy?”
Diệp Châu vừa hỏi mắt lại liếc tới chiếc khăn mặt Phí Anh đang cầm trên tay. Tuy không biết cậu định làm cái gì nhưng hắn lại tự cho mình quyền ảo tưởng rằng cậu lo lắng cho hắn.
“Em mang khăn mặt lên cho anh à?”
Phí Anh nghe Diệp Châu hỏi thì vội vàng đem chiếc khăn mặt giấu ra phía sau lưng, miệng không nhàn rỗi mà mắng chửi.
“Tôi mang lên để lau sàn nhà đấy, chỗ này anh nằm lát nữa tôi cũng phải lau vì nó thật bẩn.”
Diệp Châu thở dài một hơi rồi không biết lấy dũng khí từ đâu mà vươn tay ra xoa xoa đầu Phí Anh. Biểu hiện rõ ràng là không có trách móc chuyện ban nãy ngược lại còn đối với cậu rất dịu dàng.
“Vậy trước khi lau sàn thì đem nó lau mặt cho anh đi. Lúc nãy mặt anh bị em phun nước bọt dính bẩn cả rồi.”
Phí Anh ngây người trong chốc lát, vì thực sự là lúc Diệp Châu ôn nhu chín chắn thế này trông rất đẹp lại còn có nét trưởng thành. Tâm trí cậu trở nên trống rỗng, cũng không biết làm cách nào có thể quay trở lại thực tại được. Cậu đánh chậc một cái tỏ vẻ khó chịu ném chiếc khăn trên tay mình lên mặt hắn mà hằn học.
“Đáng đời anh lắm, tự cầm lấy mà lau đi.”
Diệp Châu vui vẻ cầm lấy chiếc khăn mà kỹ càng lau mặt mình một chút. Lau một hồi thì da mặt có chút đỏ, hắn bất chợt bật dậy khiến Phí Anh giật mình ngã ngửa ra phía sau.
“Anh điên à? Làm gì thế?”
Diệp Châu quả thật không cố ý, hắn chỉ là cảm thấy mình nên đi về rồi cho nên mới bật dậy như vậy. Thật không ngờ Phí Anh lại cảnh giác hắn đến hoảng loạn, còn là sợ tới bật ngửa.
“Em sao vậy? Anh đâu có làm gì đâu.”
Phí Anh thấy tay Diệp Châu bám lên người mình thì há miệng ra cắn. Bây giờ không biết thế nào nhưng mà để hắn cứ động chạm thế thì không được hay. Cậu nghĩ cũng không đến nỗi gay gắt nhưng mà miệng cậu lại đi ngược lại với suy nghĩ, luôn thích làm quá lên với hắn để hắn biết điều một chút.
“Anh bỏ tay ra khỏi người tôi mau! Anh còn đụng vào tôi cắn chết anh.”
Diệp Châu vì bị đau mà buông tay khỏi người Phí Anh, hắn ngồi thu về đằng sau trông rất tội nghiệp mà nói.
“Anh đau đấy, thực sự rất đau.”
Phí Anh vội vàng ngồi lên đàng hoàng sau đó không tiếc lời xỉa xói. Mặc kệ là Diệp Châu có nói hắn đau thì cậu cũng phải xử hắn mới thấy hả dạ.
“Người như anh mà cũng biết đau à?”
“Người gì mà chả biết đau, em đánh anh mạnh như vậy giờ máu mũi khô cứng cả rồi. Trên mặt vết bầm hôm trước còn chưa tan em hôm nay lại làm thêm vài vết nữa. Tính cả đời này chạy theo đánh anh vậy sao?”
“Ai nói tôi cả đời này sẽ theo anh hả? Có mà nằm mơ ấy.”
Diệp Châu nhìn Phí Anh mà ánh mắt mang theo vài phần dò xét cùng trông đợi. Hắn cũng không còn muốn giữ mặt mũi, dù sao cũng đã bị đánh rồi nên nhân cơ hội này cũng muốn hỏi cho bằng được.
“Cảm giác lúc nãy như thế nào?”
Phí Anh nghe Diệp Châu hỏi thì không kịp hiểu chuyện hắn nói đến là chuyện gì. Mặt vừa ngây ngô lại sặc mùi cảnh giác mà liếc hắn nghi hoặc.
“Anh hỏi cảm giác nào tôi không hiểu?”
Diệp Châu nhìn Phí Anh, hai mắt đã bắt đầu có chút mờ mịt. Hắn không biết liệu câu hỏi vừa rồi sẽ mang mối quan hệ của bọn họ quăng ra xa thêm từng nào nữa. Nếu như hắn không thể có câu trả lời chỉ e là hôm nay hắn không thể chịu đựng nổi. Cái vẻ bề ngoài hắn cho cậu nhìn từ nãy tới giờ căn bản chỉ là lớp vỏ bọc cứng rắn mà thôi, nội tâm hắn thực sự sắp chết chìm rồi.
“Anh nói là cái cảm giác ban nãy lúc em hôn anh nó là cảm giác gì?”
Là cảm giác gì Phí Anh cũng không rõ nhưng trong đầu cậu chỉ nghĩ rằng điều đó thực sự sai trái. Cậu đối với nó cũng không ghét tới mức đó, cảm giác rất lạ lẫm lại mạo hiểm nhưng cậu không bài xích. Nhưng mà cứ như vậy khai thật cho tên biến thái trước mặt cậu như vậy thì không được. Hôn thì ai mà không thích cơ chứ, nhưng hôn thì cũng là hôn nữ nhân môi mềm chứ không phải một gã đàn ông mồm miệng thô lỗ ngả ngớn như Lý Diệp Châu được. Nghĩ một lúc cảm thấy chuyện cậu không ghét chẳng cần thiết phải khoe cho hắn biết nên bày ra vẻ mặt ghét bỏ mà trả lời.
“Cảm giác chính là rất ghét, rất ghét, là rất rất ghét đó anh hiểu không? Đàn ông thì phải hôn phụ nữ mới gọi là đúng đắn. Anh đừng bảo là anh chưa từng hôn phụ nữ đi. Loại người như anh nói ra không sợ người ta cười vào mặt.”
“Chưa từng…”
Phí Anh chết lặng, lời này có phải là từ Diệp Châu nói ra không cậu cũng hoài nghi. Tình trường của hắn dày đặc như thế mà bảo chưa từng hôn qua có đánh chết cậu cũng không tin. Trong lòng thầm ai oán thay cho những cô bạn gái của hắn đã bị hắn tẩy trong cho suốt hết rồi.
“Đây là lời dành cho người nghe đấy à? Anh nghĩ tôi là con nít lên ba à? Mà tôi bảo nhé, con nít một hai tuổi nhìn thấy loại như anh nó cũng sợ chết khiếp đi.”
Diệp Châu rất hiếm khi có được ngữ khí nói chuyện bình tĩnh và nghiêm chỉnh như thế này. Hắn từ đầu đến cuối vẫn rất kiệm lời mà toàn hỏi những câu thật sự rất khó mà trả lời được.
“Loại người như anh là loại người gì?”
Phí Anh cố gắng chọc cho Diệp Châu tức chết, tốt nhất là tức đến từ bỏ ý định mới thôi.
“Bản chất của anh anh không hiểu được mà còn hỏi lại tôi làm gì? Loại của anh ấy hả, chính là người thấy người ghét, chó thấy chó khinh, con nít nhìn thấy liền kêu cha gọi mẹ. Nói chung là nên tránh xa một chút, ở gần thì tâm bất an lắm.”
Hắn vẫn kiên nhẫn lắng nghe rồi lại một lần nữa bình tĩnh mà hỏi lại cậu.
“Vậy còn em thì sao? Em nhìn thấy anh thì sẽ thế nào?”
Phí Anh vỗ vỗ lên mặt Diệp Châu sau đó rất không lương thiện mà nói.
“Tôi đương nhiên là tập hợp của tất cả mọi vật trên thế gian rồi. Thấy anh liền không ngấm nổi, nhìn thấy liền muốn đánh.”
Phí Anh ban nãy vẫn cứ lo nói phần mình mà không phát hiện ra khoảng cách giữa hai người bọn họ hiện tại đã rất gần. Đợi đến lúc bàn tay Diệp Châu áp trên má cậu thì mới phát hiện ra mình lại không cảnh giác vội la lên.
“Anh định làm gì đấy? Sát như vậy làm gì?”
“Em bảo là em nhìn thấy anh liền muốn tránh xa, nhìn thấy liền đánh vậy anh từ lúc nào lại gần em cũng không biết. Có phải em thật sự đối với anh không phải như những gì em nói có đúng không? Em vẫn không hề phòng bị anh mà, em khẩu thị tâm phi à?”
Hai mắt Phí Anh đảo liên tục, quả nhiên Diệp Châu nói trúng tim đen của cậu rồi. Hắn ranh ma như vậy thực sự nhìn thái độ của cậu cũng có thể tự tìm cho mình một kim bài miễn tử. Cậu cảm thấy không khí có chút không hợp thì bắt đầu hơi run.
“Anh lại lên cơn cái gì? Ảo tưởng như vậy không thấy xấu hổ à?”
Lời vừa dứt PHí Anh bị Diệp Châu kéo vào nụ hôn, bởi vì quá bất ngờ mà cậu quên luôn cả phản ứng. Hai mắt cứ như vậy mở thật lớn, môi mím chặt không biết hồn bay tới tận phương nào rồi. Lần này hắn hôn cậu là để xác định suy nghĩ của mình một chút chứ không phải là bức ép cậu chiều theo con người của hắn.
“Em không phản ứng có nghĩa là em không ghét phải không?”
Cậu đờ mặt ra lại nhìn thấy dáng vẻ thưởng thức của hắn thì bất lực mà nói.
“Tôi ghét anh! Cái gì anh làm tôi cũng đều ghét…kể cả…”
Lần này lại là một nụ hôn mang tính chiếm đoạt. Diệp Châu thực sự điên rồi, hắn vậy mà lại sinh ra một loại suy nghĩ cưỡng ép Phí Anh như thế này. Đây có lẽ chính là những trả đũa cho những lời nhục mạ của cậu dành cho hắn ban nãy.
Phí Anh cố gắng thoát khỏi ma trảo của Diệp Châu nhưng sức lực không bằng cứ như vậy giãy dụa. Qua một hồi hắn đã thành công đè cậu xuống sàn đem hai tay cậu khóa chặt sang hai bên tiếp tục hôn. Cậu nhắm chặt mắt, mím môi lại không cho hắn toại nguyện, đầu thì liên tục lúc lắc tránh né những đụng chạm của hắn.
“Nói cho em biết, tôi chỉ là không muốn so đo với em thôi chứ không phải tôi không dám làm gì em. Em thấy tôi khoan dung em thì em liền làm tới có phải không? Dù sao thì trong mắt em tôi chính là một tên biến thái không phép tắc, vậy thì kể từ bây giờ tôi làm tròn bổn phận của mình em cũng đừng hòng phản kháng. Em quên rồi hả, đến ngay cả cha mẹ tôi còn chưa làm được gì tôi đâu em nghĩ em có thể sao? Lý Diệp Châu này một khi đã muốn đối tốt với ai thì chính là thật tâm đối tốt không phải hàng thử nghiệm vui chơi qua đường. Tôi muốn chơi qua đường cũng không ngu tới mức đi chọn em. Nhẹ nhàng với em thì em không muốn cứ phải chọc tôi điên lên mới chịu hả?”
Phí Anh hai mắt trợn trắng, cậu không nghĩ tới lúc Diệp Châu điên lên sẽ là cái dạng này. Bình thường hắn nổi giận cùng lắm chỉ đá này đá nọ cho hạ hỏa chứ chưa từng lớn tiếng đe dọa cậu. Mặt cậu tái đi, hai mắt cứ như vậy lom lom nhìn hắn. Diệp Châu sau một hồi không kiểm soát được mà bộc phát tính cộc cằn hung dữ của mình ra thì có chút hối hận. Giọng điệu lại trở nên nhẹ nhàng hơn ban nãy rất nhiều mà thay đổi hoàn toàn thái độ.
“Em muốn đánh anh hả? Nào đánh cái đi!”
Hắn buông tay cậu ra, nhưng vẫn cứ giữ nguyên tứ thế quỳ bò trên người cậu. Hai người mặt đối mặt lại có chút khó coi nhưng vẫn không chịu thoát khỏi nhau.
“Anh không giữ em nữa, đánh anh đi, muốn đánh bao nhiêu thì đánh.”
Phí Anh cứng nhắc nằm gọn dưới thân Diệp Châu, ánh mắt hết to rồi nhỏ, cổ họng khô rát tưởng như muốn câm luôn rồi. Nửa ngày vẫn không có động đậy gì, chuyện vừa xảy ra thực sự đã vượt quá xa so với suy nghĩ của cậu. Hắn thấy cậu thất thần như vậy thì cầm bàn tay cậu lên áp vào má mình đem giọng trầm ấm.
“Đánh anh đi! Là anh ban nãy không kiềm chế được, anh không nên làm như thế với em.”
Cậu nhắm chặt hai mắt rồi chậm chạp rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn, ấm ức mà chảy nước mắt.
“Sao lại đối với tôi nảy sinh loại tình cảm này? Trên đời này thiếu gì người sao cứ nhất định phải là tôi?”
Phí Anh không muốn kháng cự nữa, thay vào đó là cảm giác thất vọng tràn trề. Làm sao cậu biết được một người anh thanh mai trúc mã của mình khi trưởng thành lại thành ra thế này cơ chứ. Cho dù quay trở lại ngày tháng gây gổ sinh sự ngày ngày kiếm chuyện như lúc trước cũng còn tốt hơn bây giờ. Quãng thời gian sau này phải đối mặt làm sao, nếu lỡ như để hai bên cha mẹ biết chắc chắn sẽ bị giết chết.
“Anh không lo cho anh thì cũng phải nghĩ cho tôi chứ. Anh bị bệnh sao lại cố tình lây sang tôi hả tên khốn nạn này.”
Diệp Châu cúi người xuống ôm lấy Phí Anh mà vỗ về một trận. Hắn cũng không còn cách nào khác là trấn an cậu vì lỗi này đều là do một tay hắn gây ra.
“Là anh không tốt, anh sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu. Em sau này cứ mặc kệ anh đi, cứ thoải mái như lúc trước, muốn yêu đương thế nào thì tùy anh không can thiệp nữa. Nếu như em không muốn nhìn thấy anh nữa ngay ngày mai anh sẽ không xuất hiện trước mặt em dù chỉ một lần. Chỉ cầu xin em đừng có xa lánh anh, đừng gọi anh là một kẻ biến thái, anh sợ lắm. Anh không biết vì sao tự nhiên lại trở nên như thế này, anh cũng đã rất cố gắng để không lún sâu vào nhưng mà…”
Phí Anh vẫn nằm im bất động trong lòng Diệp Châu nhỏ giọng xác nhận.
“Anh nói thật không?”
“Lời anh nói hoàn toàn là thật lòng.”
Phí Anh lúc này mới có can đảm đẩy Diệp Châu ra khỏi người mình, đem hai gương mặt một lần nữa đối diện.
“Vậy ngay ngày mai anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”