Nghe lời hỏi tội của Diệp Thanh, Hoắc Diễm không nhịn được chỉ tay về phía Diệp Khanh phân minh: “Người là đế cơ Thanh Khâu không thể không nói lý như vậy được. Là tiểu điện hạ tìm đến ma tộc chúng tôi gây sự trước.” – Cố nói để Diệp Khanh có thể dĩ hoà di quý thế thôi chứ nếu thật sự Diệp Thanh muốn đánh nhau, thậm chí là sang bằng cái động này hắn và Tuệ Lâm hợp sức cũng không phải là đối thủ của nàng ta. Trước nay, nữ chủ Thanh Khâu chính là người cả thiên địa ai cũng phải nể trọng vài phần bởi pháp thuật cao thâm, khó lường.
“Ý ngươi là ta không biết dạy dỗ nhi nữ, để nó đến đây quấy rầy sự yên tĩnh của ngươi sao?” – Diệp Thanh nheo mắt, cất lên giọng nói âm trầm khiến người nghe phải lạnh sống lưng.
“Ý tiểu nhân không phải như vậy…”
Câu nói còn chưa dứt, Diệp Thanh đã cướp lời định tội hai con người trước mặt: “Ngươi tự ý cướp người trước mặt tiểu nữ, nó không đuổi theo đòi người há để ngươi cười vào mặt Thanh Khâu chúng ta không có bản lĩnh?” – Lời nói sắc bén như dao, khiến đối phương không thể đối đáp.
Tuệ Lâm thấy tình hình không thể cứu vãn, liền vun quỷ chảo, tư thế sẵn sàng chiến đấu lên tiếng: “Không cần phải nhiều lời với mụ ta. Lên đi!” – Nói rồi ả phi thân về phía Diệp Thanh.
Không một chút nao núng, chỉ thấy Diệp Thanh phất tay một cái, cánh hoa đào rơi khắp nơi, tạo nên không gian khác biệt trong động, mê đắm lòng người. Đây chính là trận pháp hoa đào trong truyền thuyết, người rơi vào trận pháp này tâm trí sẽ bị thôi niên không thể nhìn rõ thực thể muốn tấn công, là pháp thuật mạnh nhất của Thanh Khâu chỉ có đế cơ nơi này mới được truyền thừa.
“Một tia nguyên thần cỏn con của ma tôn đời trước mà cũng dám trước mặt ta ra oai sao?” – Nàng nhếch mép cười khẩy. Lực tay khẽ động, trước mắt Tuệ Lâm từng cánh hoa đào kết thành một quả cầu lớn, đánh về phía ả ta.
Ả ta nhanh chóng chỉ chú thu gom tất cả đất đá trong động, tạo thành một tấm khiên lớn chắn trước mặt. Tránh bị vòng tròn hoa đào kia đã thương. Không chỉ có nhiêu đó, Diệp Thanh tiếp tục gọi ra một mũi tên lửa phá nát tấm khiên chắn trước mặt Tuệ Lâm, khiến nó vỡ tan, cát bụi bay mù mịt. Mũi tiêu đâm thẳng vào người quỷ nữ, khiến ả đau đớn kêu gào.
Quyết không buông tha, lần này Diệp Thanh thay trời hành đạo, bớt đi cho tam giới một kiếp nạn, nàng lại dùng chưởng pháp hoa đào đánh vào tia nguyên thần của Tuệ Lâm. Nhanh chóng sử dụng tốc biến, tránh né, Tuệ Lâm nhanh như chớp đã rời khỏi đây biến mất vô hình vô tung.
Mắt thấy người trốn mất, Diệp Thanh tặc lưỡi tiếc nuối: “Để ả ta xổng mất rồi.”
“Tỷ tỷ, không nên truy cùng giết tận, chúng ta vẫn nên xem tiểu hài tử nhà chúng ta thế nào thì vẫn hơn.” – Diệp Vân lên tiếng. Vừa rồi, khi tỷ tỷ mình giao đấu với Tuệ Lâm, Diệp Vân cũng bận rộn đánh nhau với Hoắc Diễm. Vì không rành địa bàn ở đây cũng để hắn kịp trốn thoát.
Diệp Thanh nhìn qua Diệp Khanh đã ngất xỉu bên người Duệ Minh thì khẽ thở dài, lắc đầu. Cùng là phận nữ nhi, nhìn qua Diệp Thanh liền biết tiểu nữ này đã thật sự phải lòng nam nhân này mất rồi. Không bàn về tuổi tác chênh lệch của hai người, riêng về phần tính cách đã thấy hai người quá khác xa nhau.
Một người là chủ quản thiên địa, tính tình trầm ổn, suy tính mọi chuyện chu toàn hẳn hoi. Người kia chỉ là một đứa trẻ ham chơi, hiếu chiến, chưa biết suy nghĩ chín chắn. Để hai người ở chung một chỗ không biết là phúc hay là hoạ nữa.
***
Diệu Minh Cảnh.
Tuệ Lâm quay về với thực thể của mình, cơ thể bị thương nghiêm trọng thổ huyết, đôi mắt âm độc, ánh lên từng tia lửa giận: “Diệp Thanh được lắm! Ta nhất định sẽ báo thù.”
Nguyên thần của ả ta bị tổn thương mất gần hết tu vi khó khăn lắm mới có được, lần này ả ta không thể phân thân ra ngoài tìm Hoắc Diễm kêu hắn bắt người cho mình bổ sung nguyên khí, chỉ có thể dùng phép đi vào giấc mơ của hắn.
Hoắc Diễm đang ngủ, người bắt đầu mộng mị chìm vào ảo cảnh do Tuệ Lâm tạo ra. Hắn thấy mình ở trong một nơi tối tăm, âm khí bao quanh đến một ma vương như hắn cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Nhìn thấy người trước mặt mình là Tuệ Lâm, hắn vội quỳ thụp xuống: “Tham kiến ma tôn.”
Cánh tay Tuệ Lâm vươn dài bóp lấy cổ hắn, nhìn hắn giận dữ: “Xúc sinh, khi ta đánh nhau với Diệp Thanh ngươi đã bỏ đi đâu tại sao không phụ giúp ta một tay?”
“A a… Người mau bỏ tay ra để tiểu nhân giải thích.”
Phịch!
Ả mạnh tay quăng hắn xuống nền, vang lên một tiếng động lớn. Được thả ra hắn ôm ngực ho khụ khụ, chật vật dưới đất bò dậy: “Tiểu nhân khi ấy bị Diệp Vân truy cùng đuổi tận chạy trốn chối chết, thật khó khăn lắm mới có thể trốn thoát. Người nhà Hồ Tộc đúng là không chịu nói lý lẽ, ai cũng rất thô bạo.”
Tuệ Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nhất định sẽ đòi lại món nợ hôm nay.”
Đoạn, ả thay đổi sắc mặt nói tiếp: “Ta có việc cho ngươi làm đây. Lần này không được thất bại.”