Nữ chủ Thanh Khâu mau chóng được phu quân của mình bế lên giường, cả động hồ ly trở nên nhốn nháo, người chạy ra người chạy vô liên tục, tiếng hò hét gọi nhau vang lên không ngừng. Vài phút sau, Mạnh Hạo cũng bị y quan đuổi ra ngoài. Mặc dù, trăm ngàn lần không muốn nhưng chỗ nữ nhi sinh nở người trượng phu như ông không thể lưu lại lâu.
Đứng trước động Hồ ly, Mạnh Hạo bồn chồn đi đi lại lại, thi thoảng mắt ngó vào bên trong xem tình hình như thế nào. Tuyệt nhiên không nhìn thấy gì, tiếng hét đau đớn của phu nhân càng khiến ông thêm phần lo lắng, không ngờ việc sinh hài tử lại vất vả như vậy.
Các lão nhân gia và trưởng bối trong nhà nghe nói nữ vương sắp sinh cũng vội vàng không ai bảo ai chạy đến trước động chờ đợi. Tinh thần vô cùng háo hức không biết tiểu điện hạ ra đời hình dáng sẽ ra sao?
Oe oe…
Tiếng khóc trẻ con vang lên, ngoại tổ mẫu nắm tay ngoại tổ phụ vui mừng, nói: “Sinh rồi sinh rồi. Tiểu bảo bối của chúng ta chui ra rồi.” – Haha…
Hết thảy ai nấy đều vui mừng, họ bắt đầu chúc mừng nhau. Sau những phút giây chờ đợi mỏi mòn, ngoại tổ mẫu cũng được bế tôn nữ trên tay. Nhìn bé con kháu khỉnh còn nhoẻn miệng cười với bà, thì ngoại tổ mẫu vô cùng vui vẻ, miệng cười liên tục: “ y da, ngoại tôn của ta mới đáng yêu làm sao.”
“Nhạc mẫu xin người đặt tên cho đứa bé.” – Mạnh Hạo chắp tay hành lễ, thái độ cung kính.
Phải nói, Thanh Khâu là một đất nước vẫn theo truyền thống mẫu hệ, phàm chuyện gì quan trọng trong nhà thì nữ nhân luôn là người quyết định. Chuyện đặt tên cho con trẻ tất nhiên phải do bậc trượng bối trong nhà làm rồi.
Ngoại tổ phụ cũng vui mừng không kém, quan sát đứa trẻ nãy giờ, ông đặc biệt chú ý đến đóa hoa yêu đỏ rực năm cánh giữa trán đứa trẻ, chỉ tay, nói: “Xem này, ngoại tôn của ta còn có ấn ký hoa yêu trên trán đỏ rực sau này nhất định sẽ làm nên việc lớn.”
“Đúng vậy nha. Hay ta đặt tên cho con bé là Diệp Khanh nhé! Mọi người thấy thế nào?” – Ngoại tổ mẫu phụ nói ra một cái tên đồng thời quan sát mọi người xung quanh.
Tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, tấm tắc khen hay, tán thành tên do ngoại tổ mẫu đặt ra. Từ đó, khắp tứ hải bát hoang ai cũng biết Hồ tộc mới cho ra đời một tiểu điện hạ tên gọi Diệp Khanh. Diệp trong Kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc) Tên Khanh là mong muốn cả đời nàng vui vủi vẻ vẻ, vô ưu vô lo.
Tiểu điện hạ được chăm sóc vô cùng cẩn thận và chu đáo nên trở nên mũm mĩm đáng yêu vô cùng. Một tháng sau, Thanh Khâu mở tiệc ra mắt tiểu điện hạ, quan khách khắp nơi ùn ùn kéo về chúc mừng, trao tặng lễ vật. Không hiểu vì lý do gì Duệ Minh cũng có mặt nơi đây.
Sau khi giao lại quyền hành lui về ở ẩn, người ta không còn thấy Duệ Minh xuất hiện trong các bữa tiệc lớn nhỏ của thần giới nữa. Thiệp mời đưa đến cửa chàng đều chỉ gửi quà mừng rồi kiếm cớ từ chối không đến cũng chẳng ai dám mở lời than oán. Lần này, đích thân đế quân đến lễ ra mắt tiểu điện hạ, xem ra Thiên giới rất coi trọng yêu giới. Đây chính là cho Hồ tộc mười phần mặt mũi.
Vũ hội kết thúc, tiểu điện hạ được nhũ mẫu bế ra đưa ra trước để mọi người chiêm ngưỡng dung nhan, ai cũng tấm tắc khen tiểu điện hạ xinh đẹp, tương lai nhất định là một mỹ nhân cốt cách hơn người. Riêng Duệ Minh chỉ ngồi im vị trí của mình nhàn nhạt thưởng rượu Quế Hoa ủ ngàn năm trong nhân gian khó mà được nếm không nói lời nào. Đôi mắt chỉ hơi nhếch lên, khẽ liếc nhìn tiểu điện hạ một cái, chàng ấn tượng với ấn ký trên trán của nhóc con kia.
Ở nơi người khác không nhìn thấy, Duệ Minh âm thầm thi pháp, không rõ chàng làm gì, chỉ thấy thoáng xuất hiện một luồng sáng xanh bay vào người tiểu điện hạ. Rồi rất nhanh tiêu biến không kịp để cho ai nhìn thấy điều bất thường.
*** Ba vạn năm sau.****
Trời đã về khuya, không gian yên ắng, mọi người đã say giấc nồng. Một tiểu cô nương xiêm váy hồng nhạt nhẹ nhàng mở cửa, bước chân rất khẽ để không làm kinh động đến người khác. Dù nàng ta đã hết sức rón rén nhưng vẫn không thể vượt qua được sự nhạy bén của Thanh Điểu đang đứng canh trước cửa. Vừa thấy nàng ta, Thanh Điểu bày ra vẻ khó xử, hỏi: “Chủ tử, giờ này người còn muốn đi đâu?” – Giọng nói chát chúa vang lên khiến người ta mất hảo cảm.
Vội lấy tay bịt miệng Thanh Điểu lại, Diệp Khanh nhỏ giọng nói: “Đệ nói nhỏ thôi được không? Đừng làm kinh động đến gia gia nhà ta.”
Thanh Điểu vẫn tò mò không biết chủ tử của mình rốt cuộc muốn làm gì, sao lại ra vẻ thần bí như vậy. Nhưng giọng điệu đã có phần kìm nén hơn: “Rốt cuộc người muốn làm gì?”
“Ta đến nhà phu tử.”
Há miệng kinh ngạc, Thanh Điểu lại hỏi: “Đêm khuya thế này chủ tử đến đó làm gì?”
“Trả thù. Ai mượn khi sáng lão ta bêu xấu ta trước mặt đồng môn hại ta bị bọn chúng cười nhạo. Diệp Khanh ta là người có thù tất báo.” – Giọng nàng quả quyết, trong mắt ánh lên vẻ sắc bén.
Chuyện là sáng nay trong lúc học pháp thuật, nàng không chú ý nghe lão nhân gia giảng bài. Kết quả khi phu tử gọi nàng đứng lên trả bài nàng đã không biết cách thi pháp chú vừa được dạy, bị các đồng môn khác chê cười, chỉ trỏ, bàn tán. Nàng quy hết mọi tội lỗi trên đầu phu tử của mình. Tại ông ấy mà những người kia mới có cơ hội chế giễu nàng.
Bây giờ, nàng qua đó vẽ cho lão ta một con rùa trên mặt để ngày mai đến lớp xem lão sẽ bị học trò cười nhạo thế nào. Để lão hiểu được cảm giác của nàng khi sáng.
Thanh Điểu nghe biết kế hoạch của chủ tử thì vội can ngăn: “Tiểu điện hạ của tôi ơi làm ơn không được đâu…”
Không để Thanh Điểu kịp nói hết câu, Diệp Khanh cướp lời: “Đệ muốn cản ta sao? Mơ đi.” – Nói rồi nàng hiện nguyên hình một tiểu hồ ly chín đuôi trắng như tuyết, phần chớm đuôi tô điểm màu hồng trông cực kỳ đáng yêu.
Cửu vĩ hồi nhanh như cắt phóng qua tường thành chạy mất tiêu. Thanh Điểu cũng nhanh chóng hóa thành một con chim xanh to lớn, vội vàng vỗ cánh bay theo sau.
Ngày hôm sau, phu tử không hiểu vì lý do gì mà dậy muộn, vội vã đến lớp sợ muộn giờ nên chẳng buồn soi gương rửa mặt. Kết quả lão vừa vào tới lớp đã nhìn thấy học trò bên dưới chỉ chỉ trỏ trỏ che miệng cười khúc khích, bàn tán điều gì đó. Nghi ngờ mặt mình dính gì, ông trên tay biến ra một chiếc gương đồng, nhìn mình trong đó thì hỡi ôi…
Thẹn quá hóa giận, ông dùng thanh thước đập mạnh trên cái bàn đá, miệng hô lớn: “Tất cả im lặng cho tôi. Là ai? Ai đã làm ra chuyện này?”
Tiết học hôm đó mọi người bị bắt chép kinh văn cả một buổi. Phu tử sau khi đi rửa mặt thì cũng bực tức rời đi không dạy học nữa. Không nói cũng biết người bày ra trò này là ai. Phu tử nhất định không bỏ qua cho nàng. Lão đã chạy đến Thanh Khâu tìm gặp Đế cơ mà cáo tội Diệp Khanh.