Editor: Ẩn danh
Beta: Mạc Điềm
Cre: On pic
– —————————–
“Cung, tiến sĩ Cung?” Nhậm Diệc vội vàng nói, “Cậu vẫn ổn chứ?”
Anh muốn xoay người nhưng lại bị hai cánh tay của Cung Ứng Huyền gắt gao giam cầm trong ngực, mỗi run rẩy trên da hắn đều khiến anh rung động.
Hơi thở dồn dập của Cung Ứng Huyền phun lên cần cổ Nhậm Diệc, cơ thể hắn như một tảng băng bất động, chỉ có sự run rẩy không thể kiềm chế chứng minh trái tim hắn vẫn đang đập.
Da hắn, máu thịt của hắn, ký ức của hắn, tất cả đều sống lại cảm giác lúc đến gần ngọn lửa, tựa như lưỡi dao xoẹt qua cổ họng, như mũi tên sắc nhọn lao qua bên tai, lại như một con quỷ vụt qua bả vai. Hắn ôm Nhậm Diệc như đang ôm cọng rơm cứu mạng vậy. Suốt mười tám năm hắn chưa từng cảm thụ nhiệt độ cơ thể con người, thứ mang lại cảm giác an toàn dành cho hắn trong cơn ác mộng này.
Hắn không cách nào buông tay ra, hắn sợ rằng chỉ cần mình vừa buông tay, hắn sẽ rơi xuống vực sâu nóng cháy, bị đốt thành tro bụi.
Nhậm Diệc hít một hơi thật sâu, dùng chất giọng dịu dàng nhẹ nhàng nói: “Tiến sĩ Cung, không sao đâu, chúng ta ở cách xa ngọn lửa, ngọn lửa không thể làm tổn thương cậu nữa.”
Cung Ứng Huyền im lặng.
“Hãy tin tôi, có tôi ở đây, lửa không thể làm tổn thương cậu.” Nhậm Diệc khẽ vỗ về cánh tay của Cung Ứng Huyền, “Cậu có thể buông tôi ra, tôi sẽ không đi, tôi sẽ ở bên cậu.” Là một lính cứu hỏa, anh từng thấy vô số nạn nhân tín nhiệm và ỷ lại vào bọn họ trong thời khắc nguy cấp, Cung Ứng Huyền cũng là nạn nhân, mặc dù không phải là của đám cháy này. Hai cánh tay ấy siết chặt anh mạnh mẽ đến vậy, nhưng anh biết sức lực như thế là để che giấu linh hồn không còn chịu nổi một kích lúc này.
Sự kiềm hãm của Cung Ứng Huyền cuối cùng cũng hơi nới lỏng, Nhậm Diệc nhân cơ hội quay lại, anh nhìn đôi đồng tử đang giãn ra của Cung Ứng Huyền, khuôn mặt hắn tái nhợt, mồ hôi chảy đầm đìa. Anh biết tình trạng hiện tại của hắn rất tồi tệ, khi PTSD* phát tác rất nghiêm trọng, nó có thể gây ra nhồi máu cơ tim và rối loạn trí nhớ, cần có sự giúp đỡ của bác sĩ chuyên nghiệp. (PTSD: rối loạn căng thẳng sau chấn thương, chú thích chương 26.)
Cung Ứng Huyền có thể đi vào đống đổ nát của khu vực cháy, có thể cầm một bình chữa cháy dập tắt ngọn lửa, nhất định là đã trải qua trị liệu trong thời gian dài nên có sức chống cự, nhưng hắn lại vì mình mà tiến thẳng vào ngọn lửa… Nghĩ đến đây, trái tim Nhậm Diệc khẽ xiết chặt.
Anh đưa tay ôm lấy Cung Ứng Huyền, vuốt ve tóc hắn, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu.”
Ý thức của Cung Ứng Huyền vẫn còn trong nỗi lo âu và mờ mịt, cơ thể hắn vẫn cứng nhắc, run rẩy, nhưng âm thanh vang vọng bên tai và cảm giác cơ thể được chạm vào, lặng lẽ an ủi hắn như một cơn mưa phùn dịu dàng.
Một đốm đen xuất hiện trước mắt hắn, một đốm đen nho nhỏ, hắn cố nhìn rõ, vì thế tiêu cự cũng bắt đầu từ từ trở về, cuối cùng, hắn thấy rõ, đó là một nốt ruồi trên mũi của Nhậm Diệc.
Ngọn lửa đỏ rực cháy phừng phừng ở phía sau, cánh tay ôm hắn vừa vững chắc vừa dịu dàng, và một nốt ruồi trên sống mũi cao thẳng.
Dường như một luồng gió thổi đi những bụi bặm trong ký ức, những hình ảnh cũ kỹ đã ố vàng tái hiện từng cảnh một trong tâm trí. Tình cảnh như vậy, một người như vậy, hình như đã từng quen biết.
Là ai? Tại sao hắn lại không thể nhớ.
Xa xa, tiếng còi báo động của xe cứu hỏa và xe cấp cứu đã vang lên bên tai.
Nhậm Diệc thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì xe cứu hỏa đến rất nhanh nên chiếc xe bốc cháy đã bị dập tắt, không tạo thành sự cố nổ mạnh nghiêm trọng hơn.
Sau khi nhân viên cứu thương đưa Châu Xuyên lên xe cấp cứu, họ lại tới mang Cung Ứng Huyền đi.
Cung Ứng Huyền nắm lấy cánh tay của Nhậm Diệc, lắc đầu.
Nhậm Diệc nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ đi cùng cậu, tôi sẽ đi cùng cậu đến bệnh viện, được không?”
“Không…” Cung Ứng Huyền khó khăn thốt ra một từ.
“Cậu phải đến bệnh viện, cậu nghe tôi, chỉ cần kiểm tra một chút, không làm gì đâu. Tôi sẽ để bác Thịnh đến đón cậu.”
Cung Ứng Huyền vẫn lắc đầu.
“Ngoan, nghe lời.” Nhậm Diệc nháy mắt với nhân viên cấp cứu, bảo cô ta tiêm thuốc an thần cho Cung Ứng Huyền.
Nhân viên cấp cứu hiểu ý, nhanh tay nhẹ mắt nhanh tiêm một mũi cho Cung Ứng Huyền, hắn từ từ nhắm hai mắt lại.
“Mấy người lên xe trước, đợi tôi một lát, chỉ một phút thôi.” Nhậm Diệc giúp nhân viên cấp cứu khiêng cáng cứu thương của Cung Ứng Huyền lên xe.
Chỉ huy của trung đội đã xuất cảnh đi tới: “Đồng chí, chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhậm Diệc cẩn thận nâng bé mèo con trên mặt đất mà anh đã giải cứu lên, nhanh chóng nói: “Người anh em, tôi là đội trưởng trung đội Phượng Hoàng thuộc phân cục Hồng Vũ, người kia là cảnh sát hình sự của phân cục Hồng Vũ, chúng tôi đã bắt được một thủ phạm phóng hỏa, xin hãy thông báo cho phân cục Hồng Vũ ngay lập tức. ”
“Anh là… Đội trưởng Nhậm?” Bên kia cẩn thận nhìn khuôn mặt bị hun toàn tro đen của Nhậm Diệc. “Ế, thật là anh này, tôi từng xem ảnh tuyên truyền của anh.”
Nhậm Diệc bắt tay anh ta: “Người anh em, chỗ này giao cho anh, con mèo này vẫn còn sống, để tôi xử lý một chút.”
“Anh mau đi đi, tôi sẽ bảo vệ hiện trường thật tốt.”
Nhậm Diệc lên chiếc xe cấp cứu của Cung Ứng Huyền. Anh kiểm tra chú mèo con chỉ lớn chừng một bàn tay, nhưng da thịt và lông dính vào nhau, anh cũng không biết vết thương của nó nặng thế nào, anh nói với nhân viên cấp cứu: “Đồng chí, cậu có biện pháp cứu nó không?”
Nhân viên cấp cứu cau mày nói: “Tôi chưa xử lý thú cưng, tôi chỉ có thể giúp nó hạ nhiệt trước. Tí nữa đi qua một bệnh viện thú y 24/24, anh hãy đưa nó vào.”
“Được.”
Nhân viên y tế lấy miếng vải thưa quấn mấy vòng quanh viên đá, nhẹ nhàng đặt lên vết thương của mèo con. Mèo con đau đến mức cuộn tròn cơ thể bé nhỏ, trong cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn. Nhân viên y tế đau lòng nói: “Mèo nhỏ thế này, không biết có thể sống sót không. ”
Nhậm Diệc thở dài, trong lòng cảm thấy khó chịu không thôi.
Một đêm này đã trải qua quá nhiều chuyện, đầu óc anh rối như mớ bòng bong, bây giờ ngay cả sức lực để tức giận cũng không có, vừa nghĩ tới chuyện Châu Xuyên và người đàn ông áo đen đã làm, còn có những kẻ trốn sau màn hình đang say sưa thưởng thức một màn này, anh chỉ cảm thấy lạnh lẽo, khí lạnh kinh người lan từ đáy lòng ra bên ngoài.
Đi qua bệnh viện thú y, Nhậm Diệc giao mèo con cho bác sĩ thú y đang trực ban, đồng thời để lại một ngàn tệ và số điện thoại của mình. Lúc anh rời đi mèo con đã ngủ thiếp đi, bộ lông bẩn thỉu quấn bện vào nhau, cơ thể nho nhỏ hơi phập phồng trông rất yếu ớt, bất cứ ai cũng có thể lấy đi mạng sống của nó, nhưng nó vẫn đang kiên cường hô hấp.
Anh sờ chú mèo con, âm thầm cầu nguyện nó có thể sống sót. Sau đó anh trở lại xe cứu thương, cùng Cung Ứng Huyền đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, bác sĩ vừa lắng nghe mô tả của Nhậm Diệc vừa kiểm tra Cung Ứng Huyền. Sau đó, bác sĩ đặt ống nghe xuống: “Cơ thể hắn ổn, nhưng tác động tâm lý tương đối lớn, chuyển sang khoa tâm thần đi.”
Nhậm Diệc ngập ngừng một chút: “Bác sĩ, trước tiên hãy mở một phòng bệnh cho hắn nghỉ ngơi đi, tôi sẽ liên lạc với người thân của hắn rồi quyết định sau.” Anh nói thêm một câu, “Phòng bệnh cá nhân.”
– —-
Thuốc an thần của Cung Ứng Huyền vẫn chưa hết tác dụng. Trong khi hắn đang ngủ say, khuôn mặt yên tĩnh kia nhìn cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ có những dòng mồ hôi ẩm ướt chứng tỏ những điều hắn vừa trải qua chẳng hề dễ dàng.
Nhậm Diệc gọi điện thoại cho bác Thịnh, nhưng người đến trước bác Thịnh lại là Khưu Ngôn. Hiển nhiên là đội PCCC phụ trách dập lửa đã thông báo cho phân cục Hồng Vũ, Nhậm Diệc kể vắn tắt những gì xảy ra trong một đêm này với Khưu Ngôn.
Sau khi bác Thịnh đến, nhìn thấy Cung Ứng Huyền đang bất tỉnh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tràn đầy sự đau lòng, ôm bộ quần áo sạch sẽ mà không nói nổi một lời.
Nhậm Diệc động viên ông, nói rằng: “Cơ thể hắn không có vấn đề gì, chỉ tiêm một liều thuốc an thần thôi, tỉnh dậy là tốt rồi.”
Bác Thịnh buồn bã nói: “Từ nhỏ thiếu gia đã phải làm trị liệu tâm lý, tới lúc 13 tuổi mới có thể miễn cưỡng đối mặt với ngọn lửa, nhưng vẫn chưa bao giờ đến gần ngọn lửa như thế này. Vì lửa, thậm chí cậu ấy còn bài xích những món ăn nóng dù chỉ một chút.”
Nhậm Diệc cúi đầu, cảm thấy hơi áy náy.
Khưu Ngôn nhẹ giọng nói: “Bác Thịnh không phải đang trách anh, Nhậm đội trưởng, anh đừng nghĩ nhiều, đây không phải là lỗi của anh.”
Bác Thịnh cũng vội vàng nói: “Đội trưởng Nhậm, ý tôi không phải thế.”
Nhậm Diệc gật đầu: “Tôi biết, chỉ là… tôi không ngờ tình huống của hắn nghiêm trọng đến thế.”
“Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi. Nhiều năm cậu ấy đã không uống thuốc cũng không cần gặp bác sĩ.” Bác Thịnh thở dài, “Thiếu gia ghét nhất là bẩn, tôi sẽ dọn dẹp, thay quần áo cho cậu ấy, miễn cho lúc cậu ấy tỉnh dậy lại khó chịu.”
Nhậm Diệc và Khưu Ngôn rời khỏi phòng bệnh.
Vẻ mặt Khưu Ngôn trông rất nghiêm trọng, trên mặt mang theo nét buồn bã khó thể che giấu: “Đi ra ngoài hít thở chút đi.”
“Đi thôi.”
Hai người đi đến sân bên ngoài bệnh viện, Khưu Ngôn móc thuốc lá ra, đưa cho Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc do dự, lấy ra một điếu. Hồi đại học anh cũng từng hút thuốc, khi đó tuổi trẻ khí thịnh, chỉ vì hút chơi cho cool thôi, sau này vào trung đội thì cai hẳn. Mỗi năm có hơn trăm vụ cháy lớn nhỏ do tàn thuốc lá gây ra, anh là một người lính cứu hỏa, hút thuốc dù sao vẫn cảm thấy trong lòng có chút không được tự nhiên.
Nhưng bây giờ anh thật sự tâm phiền ý loạn, cần phải bình tĩnh một chút.
Khưu Ngôn ngồi trên bàn đá, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đôi môi khẽ nhả một làn khói mỏng. Tàn thuốc lúc sáng lúc tối dưới ánh sáng mờ ảo trông như một ngôi sao, còn mái tóc dài của chị lại chính là dải thiên hà đen như mực, hình ảnh này có một loại vẻ đẹp mênh mông.
Nhậm Diệc cũng hút một hơi, mùi vị chua cay kia đi vào cổ họng, khiến anh khó chịu mà ho khan hai tiếng.
Khưu Ngôn khẽ cười: “Lâu rồi không hút thuốc?”
“Ừ, có điều thuốc này của cô nồng quá đấy, lần đầu tiên tôi thấy một cô gái hút thuốc loại thuốc nồng như vậy.”
“Cường độ công việc lớn, nâng cao tinh thần thôi.” Khưu Ngôn nhìn điếu thuốc trong tay, “Thuốc lá, thứ này rất có hại, nhưng nhiều người vẫn không thể bỏ, đất nước cũng không cấm được. Suy cho cùng thì tiền thuế thu nộp cho nhà nước cũng rất nhiều.”
“Đúng vậy.”
“Anh nói xem nó có giống lửa hay không.” Gò má của Khưu Ngôn tinh xảo đẹp đẽ như tác phẩm điêu khắc nhưng lại có sự cô đơn khó thể che giấu. “Có những lợi ích to lớn, cũng có những chỗ xấu lớn.”
“Đúng vậy, lửa là nguồn gốc của nền văn minh nhân loại, nhưng cũng là một sát thủ nguy hiểm phá hủy nền văn minh của nhân loại.”
“Ứng Huyền đã từng nghiên cứu về lửa, từ lịch sử, tôn giáo, thần học, phong tục dân gian, khoa học, v…v… nghiên cứu từng phương diện một.” Khưu Ngôn cười khổ, “Cậu ấy nói cậu ấy muốn chiến thắng nỗi sợ hãi đối với lửa, nhưng tôi cảm thấy, cậu ấy cố chấp khăng khăng với lửa là vì cậu ấy muốn tìm ra sự thật. Cũng phải thôi, người nào từng trải qua chuyện như vậy mà thoát được ám ảnh ấy chứ. ”
Nhậm Diệc hít một hơi thuốc nặng nề, vừa nghĩ tới hết thảy những chuyện Cung Ứng Huyền đã gặp phải từ nhỏ đến lớn, anh liền cảm thấy khó thở.
“Anh biết chứ?” Khưu Ngôn hỏi, “Chuyện nhà cậu ấy.”
“Biết một chút, một vài khía cạnh thôi. Tôi chưa từng hỏi hắn, không dám hỏi.”
“Không ai dám đề cập trước mặt cậu ấy.” Khưu Ngôn ngoảnh lại nhìn tòa nhà cao lớn của bệnh viện. Kết cấu tòa nhà hình vuông quy củ lộ vẻ ngột ngạt và áp lực, từng dãy cửa sổ dày đặc chỉ có một vài ánh đèn, buổi tối nhìn rất âm u, khiến người ta rợn tóc gáy “Anh có biết tại sao cậu ấy ghét bệnh viện không?”
“Bố mẹ hắn…”
Khưu Ngôn lắc đầu: “Bố mẹ cậu ấy vốn không hề sống sót khi được cứu ra từ trong phòng, người được đưa đến bệnh viện là chị gái của cậu ấy.”
Nhậm Diệc giật mình.
“Chị gái cậu ấy là bạn thân nhất của tôi.” Khưu Ngôn hít một hơi, khẽ nói, “Chúng tôi học cùng lớp với nhau từ hồi mẫu giáo cho đến khi lên cấp hai, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng như hình với bóng.”
Nhậm Diệc âm thầm nắm chặt quả đấm, hắn biết mình sắp được nghe một câu chuyện xưa đau lòng cỡ nào.
“Cô ấy là… Cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất tôi từng thấy, vừa thông minh vừa tốt bụng, đánh đàn piano cực giỏi, hoàn mỹ như một thiên thần. Nhưng ngọn lửa đó đã thiêu đốt khiến cô ấy hoàn toàn thay đổi… ” Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói đã nghẹn ngào,” Mười ngón tay cũng bị dính lại với nhau. ”
Nhậm Diệc cũng hít một hơi, vành mắt đỏ hoe. Anh từng thấy thảm trạng cơ thể người bị ngọn lửa thiêu đốt, anh đã gặp quá nhiều.
“Cô ấy nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt sáu ngày…” Nước mắt của Khưu Ngôn lặng lẽ rơi xuống.
Bàn tay Nhậm Diệc cầm điếu thuốc không ngừng run rẩy.
Khưu Ngôn không dấu vết lau sạch nước mắt: “Nhậm đội trưởng, Ứng Huyền đã tự khép mình trong mười tám năm, anh là người bạn duy nhất của cậu ấy. Chúng tôi đều rất biết ơn anh, hy vọng sau này anh cũng có thể giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn.”
“Nhất định sẽ.” Nhậm Diệc hít sâu một hơi, trong lòng nổi lên một cỗ tức giận và bất lực. Anh không nhịn được mà nói, “Tại sao cha hắn lại phải làm ra chuyện thế này…”
Khưu Ngôn im lặng rồi nói: “Mặc kệ cậu đã nghe được những gì, đó không phải là sự thật.”
Nhậm Diệc ngạc nhiên nhìn Khưu Ngôn.
“Họ đã bị mưu sát.”
– —————————-