Editor: Ẩn Danh
Beta: Mạc Điềm
Cre: on pic
– —————————
Nghe vậy, Cung Ứng Huyền thẹn quá hóa giận: “Anh đang nói hươu nói vượn gì đấy!”
Nụ cười trên khuôn mặt Nhậm Diệc không thể dừng lại được: “Tôi chỉ thuận miệng giới thiệu một chút, chúng ta vốn là làm việc cùng nhau mà, đương nhiên cậu là bạn của tôi rồi.” Anh cảm thấy Cung Ứng Huyền đôi khi rất thiếu đánh, nhưng đôi khi lại đơn thuần như một đứa trẻ con, rất dễ thương.
“Ai lạ gì cái gọi là bạn với chả bè chứ.” Cung Ứng Huyền cảm thấy gò má mình nóng lên. “Là anh đã đề cập đến nó trước. Tôi làm việc luôn đến nơi đến chốn, tôi chỉ tuân theo nguyên tắc của mình để thực hành những chuyện chính miệng tôi đã đáp ứng thôi.”
“Đúng đúng đúng, cậu có nguyên tắc.” Nhậm Diệc vỗ về hắn, “Là lỗi của tôi, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý cách dùng từ khi giới thiệu cậu với người khác.”
Cung Ứng Huyền hậm hực lườm Nhậm Diệc một cái rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhậm Diệc len lén liếc nhìn Cung Ứng Huyền, ánh nắng chiều xuyên qua mái tóc của hắn, khuếch tán trên làn da và đôi tai làm tôn lên ngọn tóc mềm mại. Da hắn trắng như sứ, vành tai đỏ hồng. Trái tim Nhậm Diệc không kiểm soát được mà nhảy lên hai cái, anh nhanh chóng vùi đầu ăn một miếng thịt lớn, giấu đi khóe miệng đang không ngừng nhếch lên.
Có lẽ, anh là người bạn đầu tiên của Cung Ứng Huyền?
Sau khi ăn xong, Cung Ứng Huyền vẫn không nói chuyện với Nhậm Diệc, bầu không khí trong xe có chút lúng túng.
Nhậm Diệc đang suy nghĩ bản thân có nên khoan dung, phải chủ động thế nào để dỗ dành hắn thì thấy một bóng người quen thuộc bước ra từ trong tòa nhà mà cả hai đang nhìn chằm chằm.
Hai người ngồi thẳng người dậy, cầm ống nhòm xác nhận thử xem, đúng là Châu Xuyên. Tóc của Châu Xuyên lại dài hơn một chút, vẫn là bộ dạng chán chường suy dinh dưỡng kia, gã đeo một cái ba lô trên lưng, đang vội vội vàng vàng đi về phía cửa tiểu khu.
Nhậm Diệc khởi động xe, khó hiểu nói: “Cho dù gã muốn đi cũng nên đi vào buổi tối chứ, ra ngoài sớm như vậy để làm gì?”
“Đi theo nhìn là biết.”
Châu Xuyên đến cửa tiểu khu đợi một lúc. Một chiếc xe taxi công nghệ* chạy đến, Cung Ứng Huyền gọi điện thoại, bảo đồng nghiệp của hắn đến công ty hãng xe lấy bản ghi âm giám sát trên chiếc xe này.
(Xe taxi công nghệ: là xe được đặt qua app, tương tự grab, goviet hoặc các hãng xe công ty tại Việt Nam.)
Hai người đi theo được một lúc thì thấy Châu Xuyên vào một trung tâm mua sắm. Bởi vì gần đó không có chỗ đậu xe nên Cung Ứng Huyền xuống xe và đuổi theo Châu Xuyên, còn Nhậm Diệc thì dừng xe bên lề đường. Không ngờ chờ một cái liền chờ hơn ba giờ.
Mãi đến hơn tám giờ tối, Cung Ứng Huyền mới vội vã quay lại xe, Nhậm Diệc thấy Châu Xuyên đang đứng trong trạm xe buýt từ bên kia đường.
“Tại sao lại lâu đến vậy?”
Cung Ứng Huyền nói: “Gã luôn ở trong một cửa hàng thiết bị kỹ thuật số, đợi hắn rời đi tôi mới vào hỏi, hóa ra là dụng cụ có vấn đề đang được sửa chữa.”
“Đồ ngu này… Ấy, gã lên xe rồi kìa.” Nhậm Diệc khởi động xe, đuổi theo chiếc xe buýt kia.
Bây giờ là giờ tan tầm cao điểm, bọn họ đi theo xe buýt cũng bị tắc đường hơn một giờ, xe càng đi càng xa. Hai người nhìn vào bản đồ tuyến đường của chiếc xe buýt này, cũng không biết rốt cuộc Châu Xuyên muốn đi đâu, nhưng rõ ràng không phải là đến tiểu khu Vạn Nguyên.
Bọn họ phân tích Châu Xuyên có thể đang lên kế hoạch chờ đến nửa đêm để hành động, giống như lần ở Góc Nhìn Thứ Tư kia. Thế nhưng thời điểm hiện tại Châu Xuyên đang định làm gì? Dù sao đi nữa, họ cũng phải theo đến cùng.
Châu Xuyên xuống xe, bắt đầu đi bộ, hai người họ cũng đành phải xuống xe đi theo. Nơi đây là bên ngoài đường vành đai năm, mặc dù không quá hẻo lánh, nhưng khu đô thị mới vẫn vắng vẻ hơn nội thành, người đi đường cũng ít hơn, bọn họ không dám theo quá sát.
Cuối cùng, Châu Xuyên quẹo vào một khu công trường, hai người ngay lập tức trở nên cảnh giác.
Công trường này không biết đình công được bao lâu, giờ đã trở thành một bãi đậu xe tạm thời. Gần đó có một vài tiểu khu, ít nhất có gần 100 chiếc xe đang đỗ ở đây, lối ra vào duy nhất chỉ có một ông già đang giữ cửa thu lệ phí. Xem vị trí địa lý của nơi này, ở đây có lẽ là bãi đậu qua đêm.
Châu Xuyên không đi vào từ lối đi mà lách vào từ bên ngoài công trường. Chỗ đó không có quá nhiều xe, dễ chạy lấy người.
Hai người đột nhiên hoài nghi, không biết rốt cuộc Châu Xuyên sẽ làm gì, nhưng quá nửa là có liên quan đến “làm ăn” của gã. Bọn họ buộc phải lặng lẽ theo vào, thấy Châu Xuyên tìm được một góc khuất và ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnh thiết bị, bọn họ lại trốn trong bụi cỏ.
Thỉnh thoảng có một vài chiếc xe ra vào bãi đậu xe, thời gian càng muộn thì càng ít.
Mặc dù buổi tối mùa thu có hơi lạnh, nhưng muỗi trong cỏ vẫn không chịu buông tha, Cung Ứng Huyền mặc một chiếc áo sơ mi dài tay có thể che được đôi chỗ, Nhậm Diệc lại không có, hai cánh tay bị đốt đầy vết, anh không ngừng gãi, đồng thời nhỏ giọng chửi bới.
Cung Ứng Huyền cười khẩy liếc mắt nhìn anh: “Đáng đời, ai bảo anh mặc áo ngắn tay.”
“Ban ngày không lạnh mà.” Nhậm Diệc lầu bầu, “Thằng nhãi kia đặc biệt chạy xa như vậy đến cùng là để làm cái quái gì thế.”
Cung Ứng Huyền nói: “Chắc là đang chờ người giữ cửa tan làm.”
“Tốt nhất là vậy, ông đây cho muỗi hút nhiều thế này, nếu không thu hoạch được gì thì lỗ quá.”
Bọn họ đợi đến gần mười một giờ, phía xa xa, thấy ông già giữ cửa đang mang ghế và chén trà của mình đi. Lúc này Châu Xuyên mới đứng dậy từ góc khuất, không nhanh không chậm đi bộ trong bãi đậu xe, xem chừng như đang tìm kiếm, hoặc xem xét một cái gì đó.
Lại chờ thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa, hai đùi Nhậm Diệc đã tê rần, anh thở dài nói: “Mấy người lúc nhìn chằm chằm tội phạm cũng như thế hả, làm cảnh sát quả là không dễ mà.”
“Này mới chỉ vài giờ thôi.” Cung Ứng Huyền cầm ống nhòm nhìn Châu Xuyên: “Có vẻ gã sắp hành động rồi.”
Chỉ thấy Châu Xuyên một tay cầm điện thoại, một tay cầm máy quay PTZ*, dừng trước một chiếc ô tô KIA màu vàng tươi, thoạt nhìn là một chiếc ô tô do phụ nữ điều khiển, nơi đậu xe tương đối trống trải, bên cạnh không có cái xe nào khác.
Thời điểm tròn mười hai giờ, Châu Xuyên đi về phía lối ra vào của bãi đậu xe, chỉ chốc lát sau, gã quay lại, bên người còn có thêm một người đàn ông!
Hai người nín thở, lén lút di chuyển trong bụi cỏ, muốn lại gần một chút, Nhậm Diệc chỉ vào thùng rác bên cạnh, ý bảo hai người trốn vào phía sau thùng rác.
Cung Ứng Huyền trừng mắt nhìn Nhậm Diệc, Nhậm Diệc vô tội nhún nhún vai. Cung Ứng Huyền đeo khẩu trang lên, cam chịu số phận mà di chuyển về phía thùng rác.
Mặc dù bên cạnh thùng rác rất hợp để ẩn núp, nhưng mùi hôi thối rất khó ngửi, Nhậm Diệc bịt mũi, chỉ vào khẩu trang của Cung Ứng Huyền, lại chỉ vào túi áo của mình, sau đó chỉ vào chính mình, anh biết trên người Cung Ứng Huyền có nhiều hơn một bộ trang bị.
Quả nhiên Cung Ứng Huyền lấy ra một chiếc khẩu trang từ trong túi của mình, Nhậm Diệc vui vẻ, vừa muốn đưa tay ra nhận thì Cung Ứng Huyền đã mở chiếc khẩu trang đeo lên mặt mình, sau đó ra vẻ vui sướng khi người gặp họa nhìn Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc hung hăng trợn mắt nhìn Cung Ứng Huyền một cái.
Người đàn ông đến sau mặc một bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, che khuất toàn bộ mặt mũi. Trong tay mang hai túi dệt bằng sợi poly tổng hợp (tương tự như vỏ bao xi măng hoặc bao thóc). Ở khoảng cách này không thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người đó, nhưng có vẻ như họ đang vây quanh chiếc xe KIA màu vàng tươi kia thảo luận gì đó.
Sau đó, Châu Xuyên đặt giá ba chân xuống đất, đặt laptop của mình lên trên, quay máy về phía đối diện xe.
Người đàn ông mặc đồ đen đi vào trong công trường, nhặt một tảng đá. Gã ta liếc nhìn xung quanh, do dự một lúc lâu, thậm chí còn chạy đến lối ra vào của bãi đậu xe để quan sát. Sau khi xác nhận không còn ai vào lúc này, gã ta mới quay lại, dùng tảng đá đập lên kính thủy tinh chỗ ghế lái.
Động tác của gã ta vụng về mà do dự, rõ ràng đây là lần đầu tiên làm chuyện như vậy.
Châu Xuyên một tay cầm máy quay PTZ, tay kia điều khiển laptop, thỉnh thoảng còn nói chuyện.
Cho đến bây giờ, hai người cuối cùng cũng đã xác định họ đang livestream. Quả nhiên Châu Xuyên chết cũng không chừa, chẳng qua gã không dám đến tiểu khu Vạn Nguyên mà lại chọn một nơi hẻo lánh như này, tự cho là chỗ an toàn.
Nhậm Diệc thì thầm: “Khi nào thì bắt bọn chúng?”
Cung Ứng Huyền: “Đợi bằng chứng.”
Cả hai đã dùng điện thoại ghi hình từ lâu, nhưng loại chứng cứ phạm tội lông gà vỏ tỏi như đập phá một xe này vốn chưa đủ. Bọn họ cũng không muốn Châu Xuyên lại bị tạm giam 48 tiếng rồi nghênh ngang rời khỏi phân cục.
Tiếp đó, người đàn ông mặc đồ đen kia mở một chiếc túi ra, lấy một cái xô nhựa màu trắng từ bên trong ra ngoài, đổ nó vào chiếc xe từ trong ra ngoài, cách xa cũng có thể ngửi thấy mùi xăng trong không khí bay tới.
“Đệch, bọn chúng thực sự muốn đốt xe.” Nhậm Diệc chửi rủa, “Đám biến thái này.”
Cung Ứng Huyền tháo súng lục từ trong bao súng ở mắt cá chân xuống: “Bằng chứng đủ rồi, anh có thể khống chế được Châu Xuyên không?”
“Đùa à, nhìn gã nhỏ như que tăm kìa.” Nhậm Diệc nắm chặt quả đấm, hy vọng lát nữa Châu Xuyên sẽ chống cự mạnh mẽ tí, anh mà không đánh được thằng nhãi này anh sẽ đổi họ.
“Đi.”
Hai người khom lưng, dùng xe làm vật che chắn để tiếp cận hai tên kia.
Chỉ nghe Châu Xuyên hào hứng hô một tiếng về phía màn hình máy tính: “Thêm một vạn?”
Người đàn ông mặc đồ đen làm điệu bộ “suỵt”, sau đó gã ta lại mở một chiếc túi khác lấy một cái gì đó ra ném vào xe, cuối cùng dùng cái túi ấy chặn cửa sổ lại.
Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc không thể nhìn thấy chúng đã ném gì vào xe, nhưng bọn họ biết sắp cháy rồi.
Châu Xuyên nhặt cuốn sổ tay và máy quay, cẩn thận ghi lại video xung quanh xe, sau đó quay trở lại chỗ để chân máy và nói với người đàn ông mặc đồ đen: “Bắt đầu đi.”
Cung Ứng Huyền đột nhiên nhảy ra khỏi phía sau xe, giơ súng hô: “Không được nhúc nhích!”
Châu Xuyên và người đàn ông mặc đồ đen run rẩy vì sợ hãi. Châu Xuyên quay đầu lại nhìn hai người họ, ánh mắt như thấy ác quỷ, theo bản năng muốn chạy trốn.
“Dám chạy!” Nhậm Diệc chỉ vào Châu Xuyên và quát: “Mày có muốn bị bắn thành người chết không?”
Hai đùi của người đàn ông đồ đen đang run rẩy. Đột nhiên, hắn đưa hai tay ra sau lưng, trong bóng đêm có một tia lửa chợt lóe.
“Dừng lại!” Cung Ứng Huyền kêu to, vọt qua.
Người đàn ông mặc đồ đen ném chiếc bật lửa ra ngoài, ngọn lửa rơi xuống đất, xăng được đốt cháy ngay lập tức. Ngọn lửa giống như một bông hoa nở rộ trong phút chốc vậy, toàn bộ chiếc xe sụp xuống.
Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc bị sóng nhiệt làm cho choáng váng, nhưng Châu Xuyên ở gần xe nhất không may mắn như vậy. Lúc quay phim gã có đi quanh xe, chân đã dính xăng, ngọn lửa trực tiếp đuổi tới trên người gã, gã kêu la thảm thiết ngã nhào xuống đất.
Cùng lúc đó, bên trong xe truyền đến tiếng mèo kêu yếu ớt – không chỉ một con.
Người đàn ông mặc đồ đen bỏ chạy.
Nhậm Diệc vội vã vọt lên, kéo Châu Xuyên sang một bên, cởi áo ra phủ vào người Châu Xuyên, vừa đập vừa hô: “Mau lăn lộn đi! Nhanh lên!”
Châu Xuyên kêu gào lăn lộn trên mặt đất, đồng thời hét lớn: “Trong túi có thiết bị dập lửa, ở trong túi ấy!”
Cung Ứng Huyền nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang chạy trốn, lại nhìn Châu Xuyên và chiếc xe đang cháy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trái tim đập mạnh như sắp nổ tung khỏi ngực. Lửa, là lửa thật đấy!
“Cung Ứng Huyền!” Nhậm Diệc gầm lên.
Cung Ứng Huyền như tỉnh khỏi giấc mộng, hắn từ bỏ việc đuổi theo người kia, chạy về phía cái túi dệt, tìm thấy một bình chữa cháy bột khô và hai bình chữa cháy aerosol* cầm tay từ bên trong.
Cung Ứng Huyền xách bình chữa cháy bột khô chạy tới phun vài cái dập tắt đám cháy trên người Châu Xuyên, hắn còn muốn dập lửa cho xe thì bị Nhậm Diệc chặn lại.
“Phun bột khô mèo sẽ chết ngạt. Nhớ kỹ, chỉ có thể phun ở bên ngoài.” Nhậm Diệc lau mồ hôi trên trán, dùng hai tay cầm hai bình chữa cháy, kéo van an toàn xuống, “Cậu phun bên ngoài, tôi phun vào trong. ”
Cung Ứng Huyền dùng sức gật đầu, phun về phía ghế lái. Sau khi phun một chai bột khô, Nhậm Diệc dùng hai bình chữa cháy aerosol phun một mạch hết sạch vào cửa sổ xe.
Những chất chữa cháy này không đủ để dập tắt toàn bộ chiếc xe, Nhậm Diệc chỉ huy: “Mau gọi 119.” Anh quấn chiếc áo phông rách lên tay, thò tay vào cửa sổ xe, sờ soạng một chút, anh mở cửa xe ra.
Cung Ứng Huyền đứng đằng sau Nhậm Diệc, nhìn Nhậm Diệc cởi trần xông vào trong chiếc xe vẫn còn tàn lửa, máu trong người hắn như bị đông cứng lại. Ngọn lửa đỏ rực đang thiêu đốt tựa như một con quỷ ăn thịt người, dữ tợn, hung hãn, bừa bãi nuốt chửng mọi thứ. Những hình ảnh chôn sâu trong trí nhớ sẽ dày vò hắn cả đời ấy, cùng với nỗi sợ hãi to lớn cuồn cuộn lao tới nhấn chìm hắn. Cung Ứng Huyền không thể hít thở, thậm chí không biết là vì nỗi sợ hãi bóp nghẹt hắn hay là bầu không khí bị bao bọc bởi bức xạ nhiệt khiến cổ họng hắn bị nướng chín.
Một con mèo lông toàn tàn lửa tự nhảy ra khỏi xe, gào thét tán loạn trên mặt đất. Một ngọn lửa nhanh chóng liếm qua là tiếng kêu tuyệt vọng của một sinh mệnh sắp kết thúc. Chẳng mấy chốc, nó ngã xuống đất, lặng yên không một tiếng động.
Nhậm Diệc chịu đựng sức nóng mãnh liệt, cuối cùng cũng lôi ra được một con mèo con từ dưới ghế. Anh ôm chú mèo con chạy ra ngoài, một bên cơ thể mèo con đang bốc cháy, nó ra sức giãy dụa và la hét.
Nhậm Diệc quấn chiếc áo phông trên người chú mèo con, lại nắm cát dưới đất hất lên người nó. Bởi vì không có nhiều lửa lắm, sau khi không khí bị ngăn trở, ngọn lửa sẽ dần dần bị dập tắt.
Nhậm Diệc vừa quay đầu lại thì thấy Cung Ứng Huyền đang cứng ngắc đứng sang một bên, hai mắt trừng trừng, kinh hoàng nhìn ngọn lửa, trên cằm từng giọt mồ hôi hột lăn xuống, rơi lộp bộp lộp bộp trên mặt đất.
Nhậm Diệc đành phải kéo Cung Ứng Huyền sang một bên, anh ném chiếc điện thoại di động của mình sang cho Châu Xuyên đang nằm trên mặt đất rên rỉ: “Gọi 119.” Sau đó, anh lại gần chiếc xe đang cháy, trong đó vẫn có vài con mèo, hơn nữa tất cả mèo con mới chỉ đều hai ba tháng tuổi, rõ ràng là cùng một lứa.
Nhậm Diệc tránh đám cháy, chật vật sờ soạng tìm chỗ ghế ngồi của chiếc xe.
Cung Ứng Huyền như bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng. Hắn liếc mắt liền thấy xăng dưới bình đang nhỏ xuống, hắn khàn giọng kêu lên: “Nhậm Diệc, xăng bị rò rỉ rồi. Mau quay lại!”
“Tôi thấy rồi.” Nhậm Diệc trả lời, “Ra ngay đây.” Lửa lớn tạo thành vùng khí áp cao làm cho đường ống nhiên liệu bị nứt, đó là lý do chính khiến sau khi ô tô cháy dễ bùng lửa, thậm chí là nổ mạnh, anh không thể không chú ý.
“Nhậm Diệc!” Cung Ứng Huyền gấp đến mức hai mắt đỏ hoe.
Nhậm Diệc cuối cùng cũng thò người ra bắt một con mèo mới sinh, nhưng tay anh lại bị phỏng rất nặng, không thể không buông ra, anh đành phải bắt lại lần nữa.
“Nhậm Diệc!” Mắt Cung Ứng Huyền thấy ngọn lửa lan về nơi có xăng bị rò rỉ, hắn bước một bước về phía trước, nhưng chân hắn như thể bị bén rễ, không thể bước thêm bước thứ hai.
Hắn sợ lửa, đó là thứ làm hắn sợ hãi nhất trên thế giới. Ở khoảng cách này, mỗi tấc da thịt của hắn đều đau đớn như kim châm, chúng giống như một cái miệng to toàn máu đang mở ra, chỉ cần hắn tới gần một chút, chúng sẽ xé hắn ra thành từng mảnh nhỏ.
Hắn hung hăng cắn đầu lưỡi, rốt cuộc sức lực của cơ thể đã trở lại. Hắn chạy tới ôm lấy eo của Nhậm Diệc, kiên quyết kéo người trở về.
Trong tay Nhậm Diệc đang cầm một con mèo con bị đốt nóng, không còn phản ứng gì.
Cung Ứng Huyền kéo Nhậm Diệc ra thật xa, rốt cuộc cũng mất sức, hai người ngã xuống đất cùng nhau.
Nhậm Diệc nhìn chú mèo con không còn hơi thở trong tay, chóp mũi đau xót, hơi thở cũng run rẩy.
Sau đó, anh phát hiện ra không phải bản thân mình đang run rẩy, mà là người ôm anh đang run rẩy.
– —————————–
Chú thích
*Máy quay PTZ là viết tắt của Pan Tilt Camera, có khả năng xoay tròn, nghiêng lên xuống và thu phóng hình ảnh.
*Bình chữa cháy Aerosol (Stat-X) hoặc (Sol khí) là loại bình chữa cháy loại quả nén có kích thước nhỏ, dễ cầm tay mang đi. Khi bình được kích hoạt sẽ phun ra bột Kali siêu mịn giúp dập tắt đám cháy rất hiệu quả.