Vừa vào đến bên trong trấn, Tô Tứ hấp tấp chạy về phía Cừu. Đại môn Cừu phủ mở rộng, hai hạ nhân một trước một sau đang quét dọn, khiến khói bụi bay mù xung quanh.
Tô Tứ đứng trước đại môn lưỡng lự nửa ngày, chợt nhớ ra mình đang tàng hình, người khác không nhìn thấy, mới nhấc chân muốn đi vào tìm kiếm.
Lúc này, Đỗ Ngũ bưng một chậu nước đi ra. Hắn một tay cần chậu, tay kia vảy nước từ trong chậu ra ngoài.
Tô Tứ cầm chặt tay Thương Ương, chưa chờ y mở miệng, Thương Ương liền nghi hoặc hỏi: “Đây không phải là người thật, hắn là tượng đất. Bình thường đạo sĩ ở Mao Sơn đều có thể làm ra phép như vậy, cầm giấy, cầm bút làm một lá bùa, sẽ có một con chim nhỏ truyền tin, rồi làm ra chân tay.”
“Bất quá có thể đem bùn nặn ra một cái giống người như thế này, không phải Mao Sơn đạo sĩ bình thường. Tượng đất này tại sao cùng Lang Vương phi giống nhau như đúc?”
Mễ Trùng ở một bên nhìn không ra cái gì, hắn hồ nghi liếc Thương Ương, mói: “Ngươi làm sao thấy được đây không phải người thật? Ta nhìn hắn với người thật có gì khác nhau đâu?”
Thương Ương nói: “Bởi vì ta cùng Tôn Ngộ Không sư huynh đểu có Hỏa Nhãn Kim Tinh, có thế phân biệt được tiên hay yêu, phân biết được thật giả.”
Cái “Đỗ Ngũ” kia lấy băng làm mặt, nhìn rất thật, tuy hoạt động rất linh hoạt, có thể đi lại như người, nhưng tứ chi vẫn có chút cứng ngắc, nhìn như người bị rút mất linh khí vậy.
Hai người quét rác đi qua “Đỗ Ngũ” đang hất nước, chụm đầu lại nói thầm: “Đỗ Ngũ này trước kia tuy không phải là quá linh hoạt, nhưng cũng không giống như bây giờ, si si, ngốc ngốc, có khi kêu cả buổi cũng không thưa.”
Người kia nói: “Chỉ sợ là bởi vì hắn nhớ Tô Tứ ca ca đấy. Aizz, Tô Tứ sống không thấy người, chết không thấy xác.”
Tô Tứ trước mặt tối sầm, nhưng đầu óc lập tức thanh tình, nhớ lại hôm Tứ tiểu thư kết hôn, y nhìn “Đỗ Ngũ” cười giống như không có linh hồn.
Hóa ra Hồ Vương từ đầu đều là gạt y.
Trước khi về, Thương Ương thấy sắc mặt Tô Tứ không tốt, một mực trầm mặc, nửa câu cũng không kể, hắn không dám hỏi y là làm sao, chỉ nghe y bảo đem y cùng Mễ Trùng đưa về Hồ Vương điện. Tiến đến cửa điện, một thị nữ hồ ly báo với Tô Tứ, Hồ Vương đi Nữ Nhi quốc rồi, buổi chiều vừa đi, nói là mai sẽ về.
Tô Tứ lặng lẽ trốn đi không báo, Hồ Vương nhận được tin tức quốc vương Nữ Nhi quốc thân thể không khỏe, không thể dự đủ mười bốn ngày trong hội bàn đào nên về Nữ Nhi quốc từ sớm. Hồ Vương lập tức mang theo một xe hậu lễ đã chuẩn bị từ sớm, cưỡi gà trống Thái Bạch tiến về Nữ Nhi Quốc.
Tô Tứ ngồi trên ghế gỗ khắc hoa, một tay để lên trên bàn tròn, không nhúc nhíc, ngồi đến khi choạng vạng tối, không ăn cũng không uống.
Y ngồi trong phòng như một vật yên lặng không sức sống. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt cùng thân thể.
Hồ Vương lừa y, Hồ Vương thật sự lừa gạt y rồi, hắn chưa từng bảo vệ Đỗ Ngũ, hắn lại một mực nói dối y, coi y như kẻ ngốc.
Cả phòng im lìm không một tiếng động, trái trái phải phải, đằng trước đằng sau như đang chùm lấy y, trốn cũng không trốn được. Tâm Tô Tứ nằng nề chìm xuống, cả nước mắt cũng đẫ đọng ở khóe mắt, không cách nào trào ra, cứ nghẹn ứ lại như thế.
Hôm sau, Tô Tứ vẫn ngồi y nguyên ở giữa phòng.
Mặt trời lên, rồi lại xuống, y giường như đã thật sự hóa đá.
Chạng vạng tối Hồ Vương mới trở về liền nhìn thấy một cảnh tượng___tất cả thị nữ quỳ dưới đất, dập đầu hướng về phía tẩm điện đang đóng chặt cửa.
Nghe thấy cước bộ của hắn, đám thị nữ lùi ra một đường, đồng thời có một người nói: “Đại Vương, nương nương từ tối qua không ăn không uống, một đêm chưa ngủ.”
Hồ Vương phất tay nói: “Các ngươi đều đi xuống đi.” Rồi lập tức đẩy cửa phòng đi vào.
Hồ Vương nhìn ra Tô Tứ đã sớm tê dại, hoảng sợ bước về phía trước đem y kéo vào trong ngực xoa nắn tứ chi của y, giúp cho máu lưu thông, nói: “Nương tử, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi muốn tức chết ta phải không? Không ăn lại không ngủ. Có trách ta hôm qua đi không nói với ngươi? Đó là vì không kịp, ta không phải là đã ngày đêm gấp gáp đi về rồi sao?”
Nói xong liền cúi xuống muốn hôn Tô Tứ, lại nghe thấy Tô Tứ nói thì thào lộn xộn: “Ngươi từ đầu đều là gạt ta, lừa ta. Ngươi căn bản không có bảo vệ Đỗ Ngũ, không có làm. Ngươi lừa ta, gạt ta.”
Trong đầu Hồ Vương “Oành” một tiếp, ôm chặt lấy, cẩn thận từng li từng tí ôm Tô Tứ trong ngực như sợ bị đánh mất, trong lòng hoảng loạn không chịu nổi, cũng biết đã không thể dấu diếm.
Hồ Vương giống như sợ Tô Tứ đi mất, vội vã giải thích: “Nương tử, không phải ta cố ý muốn gạt ngươi. Đỗ Ngũ là đệ đệ ngươi, Tiểu Lang cũng là đệ đệ ta. Ngươi là thịt trong lòng ta, Đỗ Ngũ cũng là người trong lòng Tiểu Lang, Tiểu Lang thật sự rất thích Đỗ Ngũ mà, ta nghĩ chỉ cần chút thời gian nữa sẽ nói thẳng với ngươi chuyện này.”
Hồ Vương chỉ dám nói một nửa, Lang Vương đúng là thích Đỗ Ngũ, nhưng hắn cũng làm chuyện giống Hồ Vương là bắt cóc. Hiện tại có thể là Đỗ Ngũ cùng Lang Vương đã lưỡng tình tương duyên, hắn cũng không biết rõ.
Hồ Vương đem Tô Tứ ngồi lên đùi mình, nói tiếp: “Lúc ngươi mười hai tuổi, thì Đỗ Ngũ sáu tuổi. Tiểu Lang bị Nam Hải Tam công chúa, tỷ tỷ Ngao Diễm đuổi giết.”
“Tam công chúa, Tiểu Lang, Ngao Diễm, Tiết và ta từ nhỏ đã chơi với nhau. Tam công chúa điêu ngoa tùy hứng, nhưng với Tiểu Lang lại thân tình thắm thiết, mà Tiểu Lang với Tam Công chúa lại không hề có ý nghĩ đó.”
“Năm đó, công chúa không để ý thể diện nữ nhi gia tự mình đến cầu thân bị Tiểu Lang cự tuyệt, vừa thẹn vừa giận, vào Thương Thiện cung lấy trộm pháp khí của Lôi Thần chém chết Tiểu Lang. Tiểu Lang hồn phách bị tổn thương liền chạy trốn đến Cừu phủ, Đỗ Ngũ khi đó không biết gì nên nhặt về.”
“Nương tử, ngươi có nhớ hay không khi đó có một con sói đen bị thương được băng bó ở lưng và chân sau? Khi đó nếu không phải được ngươi cùng Đỗ Ngũ cứu, Tiểu Lang có thể đã mất mạng. Ta lúc đó vì tìm kiếm Tiểu Lang, liền thấy ngươi ở một bên nhẹ giọng dụ dỗ hắn, một bên thay thuốc cho hắn. Ánh mắt ôn nhu ấy…”
Hồ Vương hôn gáy Tô Tứ, trong mũi tràn ngập mùi hương của cơ thể, giọng nói vui vẻ mang theo say mê: “Thật giống như một mẫu thân nhỏ bé. Tam công chúa phạm vào luật trời, bị nhốt bốn ngàn năm ở nơi có băng hàn ngàn năm lạnh lẽo.”
“Nàng tuy nói năng hơi điêu ngoa tùy hứng, nhưng là một liệt nữ dám làm dám chịu, đã hiểu rằng Tiểu Lang không thể nào yêu thương nàng, liền tự vẫn.”
“Thân thể chết rồi, ba hồn sáu phách của nàng tản mát đi một nữa, thân thể sau khi chết biến thành một thanh thương bạc, chính là vũ khí ta hay cầm.”
“Tiểu Lang sau khi được ngươi và Đỗ Ngũ cứu, giống như nảy sinh tình cảm với Đỗ Ngũ, sau khi trở về mỗi ngày đều si si ngốc ngốc nhìn hắn từ trong kính. Ngày ta giả trang là sinh nhật Tiểu Lang, Đỗ Ngũ cũng vừa tròn 16, ta liền đoạt về cho Tiểu Lang.”
“Nhưng ta ngày đấy cũng không biết ngươi đi cùng Đỗ Ngũ. Đối với ngươi, ta muốn đợi chuyện Tiểu Lang xong xuôi, rồi sẽ giả thành công tử trong trấn gặp mặt, quen biết sau đó yêu nhau. Nhưng người tính không bằng trời tính, ngày ấy ngươi ở trước mặt ta, ta không trì hoãn được nữa, không thể không phá vỡ kế hoạch đem ngươi đoạt về.”
“Ta sợ ngươi không theo, liền lấy Đỗ Ngũ ra cản trở, lén vụng trộm đem Đỗ Ngũ giao cho Tiểu Lang. Nương tử, ngươi hãy nghe ta nói, Tiểu Lang thật lòng thật dạ yêu thương Đỗ Ngũ, hắn sẽ không làm gì hại đến Đỗ Ngũ.”
Tô Tứ chậm rã quay đầu nhìn Hồ Vương.
Ngoài cửa sổ, mặt trời cũng ngả về tây, sắp lặn xuống núi, ánh mắt của Hồ Vương đã từng khiến y hồi hộp giờ cũng y nhìn không cảm xúc, nhiệt tình trong lòng cũng dần nguội đi.
Thanh âm của y bình tĩnh không hề do dự: “Ngươi có bao giờ nghĩ đến Đỗ Ngũ có chấp nhận hay không chưa? Hắn có thích hay không? Ngươi cũng chưa tùng hỏi ta có nguyện ý hay không, có thích hay không. Là chúng ta hèn mọn, là hạ nhân, mạng như cọng rơm rạ, nhưng dù thế nào thì chúng ta vẫn là con người.”
Y bỗng nhiên xoay người, giơ nắm đấm đánh về phía Hồ Vương, nhưng vì một ngày một đêm mệt mỏi, tinh thần sa sút, nên không có lực, Hồ Vương chỉ cảm thấy nắm đấm rơi xuống như bị con kiến cắn một nhát.
“Ta thích ngươi, ta yêu ngươi, Đại Vương, nhưng mà ta không còn tin tưởng ngươi nữa. Đại Vương, ngươi thả ta đi! Thả ta đi!!.” Tín nhiệm của Tô Tứ đối với Hồ VƯơng như rút củi dưới đáy nồi, trong nháy mặt không còn nhiệt tình ấm áp. Y rống to với Hồ Vương.
“Nương tử, chớ nói nhảm, không cho phép nghĩ ngợi ling tung, ta thật tâm yêu ngươi.” Hồ Vương muốn điên rồi, hắn nắm tay kéo Tô Tứ vào trong ngực: “Nương tử, ngươi sờ tim ta xem, nếu ngươi muốn, ngay bây giờ ta moi ra cho ngươi.”
Hắn buông Tô Tứ ra, đem hộp gỗ khắc hoa hắn mang về đặt lên trên bàn, mở ra, bên trong là một bình sứ trắng, cổ bình dài nhỏ, phần thân phình to đang nằm trong lớp lụa đỏ, giống như một đứa trẻ mới sinh hồng hồng mập mạp được chăn bao lấy.
Hồ Vương nhổ nút trên miệng bình, đưa đến gần miệng Tô Tứ dụ dỗ: “Nương tử, đây là nước sông mẫu tử, chúng ta sinh bảo bảo, ngươi không phải đã đáp ứng rồi sao? Đợi hài tử trưởng thành nếu ngươi không muốn ở lại Hồ Vương điện, chúng ta liền du ngoạn tứ phương, ngươi muốn ở đâu ta liền sai người dừng cung điện.”
“Nếu ngươi không muốn mang hài tử đi, sau khi sinh liền giao cho vú nuôi, chúng ta đi du sơn ngoạn thủy. Ngươi còn chưa từng đi Long Vương điện, ta mang ngươi đi xem chỗ Ngao Diễm. Ngươi…”
Lời nói chưa hết đã bị Tô Tứ cắt đứt, Tô Tứ tiếp nhận lấy bình sứ trắng từ trong tay hắn, đột nhiên ném mạnh xuống mặt đất, tiếng vỡ dòn tan vang lên, mảnh sứ bắn tung tóe bốn phương tám hướng, nước sông mẫu tử đặc biệt trân quý giờ ở trên mặt đất không đáng một đồng.
Tô Tứ cầu khẩn: “Ta không sinh, ta không sinh. Đại Vương, ngươi thả ta đi! Ngươi thả ta đi!!”
Đột nhiên trước mặt y tối sầm, có người đón được từ đằng sau, trên thân mình mà một lần nữa bắt đầu…, trong hai mắt Hồ Vương như có hai giọt máu hình cầu, đỏ đến dọa người, ngón tay vốn dài nhọn đột nhiên nứt, móng vuột sắc nhọn hiện lên, thoát khỏi lớp da, hai ba cái xé nát y phục trên người Tô Tứ, đem hai chân của hắn kéo ra. Hạ thể phía trước mạnh mẽ tiến vào, hắn cúi xuống cắn đầu vai Tô Tứ.
Tô Tứ kêu lên, âm điệu bị biến dạng, đều không thể hô to: “Đại Vương, không được, duyên phận chúng ta đã hết, ngươi thả ta đi! Thả ta!”
Hồ Vương tựa như không nghe thấy, chỉ một bên vừa cắn vừa hôn, hạ thể mãnh liệt va chạm.
Một nàm đêm tân hôn kia lại trở về, ngay cả cảnh tượng cũng đều không thay đổi.
Đau, chỉ có đau, đau vô cùng vô tân, Tô Tứ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị dập nát, chỉ có thể kêu đau đớn, cuối cùng cũng không còn sức lực nói.
Hồ Vương phía sau như đang nghĩ, chỉ có ôm y, hôn y, hạ thể chặt chẽ liên kết với y mới khiến y thuộc về mình. Cũng không biết qua bao lâu, Tô Tứ nửa tỉnh nửa mệ, giống như nghe được âm thanh Hồ Vương ở xa truyền đến: “Nương tử, hãy chờ ta trở về, chúng ta liền sinh con. Sinh hài tử thì ngươi cũng sẽ không muốn rời đi nữa.”